- Tôi đúng là bác sĩ mà, tại sao lại bảo là lừa gạt?
Giang Nguyên gãi đầu, khó hiểu hỏi. Không biết hắn chọc giận cô gái này lúc nào, tại sao cách xa như vậy lại gọi cho hắn?
Nghe Giang Nguyên cứ khăng khăng như vậy, Phan Hiểu Hiểu oán giận:
- Anh đúng là lừa gạt. Tôi vừa mới xem tiết mục văn nghệ của trường đại học Đông Nguyên, nhìn thấy anh biểu diễn trong đó. Anh chính là một tên đại lừa gạt.
- Phát lúc nào vậy?
Nhớ đến bộ dạng vừa hát vừa khóc của mình, Giang Nguyên thật sự cảm thấy quá mất mặt.
- Vừa rồi, như thế nào? Không phải là đã gạt tôi chứ?
Nghe Giang Nguyên thừa nhận, Phan Hiểu Hiểu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi này đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, bây giờ lại còn giả bộ. Nếu không phải nể mặt hắn đã cứu cô, cô đã tính sổ với hắn rồi.
Giang Nguyên tràn đầy ủy khuất. Hắn có gạt người bao giờ đâu?
- Tôi không lừa cô. Tôi thật sự là bác sĩ, nhưng tôi còn hỗ trợ giảng dạy cho trường đại học Đông Nguyên. Hôm nay, khoa Y của trường xảy ra vấn đề, tôi tạm thời ra mặt giúp đỡ mà thôi.
Giang Nguyên giải thích, nhưng cảm thấy ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi lời giải thích của hắn.
Nghe giọng nói có chút chột dạ của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh:
- Đại lừa gạt, đừng để tôi nhìn thấy anh ở Yên Kinh? - Thế nhìn thấy tôi cô sẽ làm gì?
Nghe giọng nói uy hiếp của Phan Hiểu Hiểu, Giang Nguyên cảm thấy thú vị, có chút tò mò hỏi.
- Tôi...tôi...dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy tên lừa gạt như anh.
Dứt lời, Phan Hiểu Hiểu cúp mạnh điện thoại. Bởi vì đối mặt với vấn đề mà Giang Nguyên hỏi, cô dường như không chống đỡ được. Cô nổi giận gọi điện thoại chất vấn Giang Nguyên, chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao.
Vì sao?
Giang Nguyên đứng im nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Cô gái này rốt cuộc bị cái gì vậy nhỉ? Gọi điện thoại đến chất vấn hắn chỉ vì hắn đã tham gia một tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên?
Giang Nguyên không nói gì, chỉ nhún vai, sau đó bỏ. điện thoại vào lại túi quần, trở lại phòng khám, tiếp tục. xem bệnh.
Đương nhiên, xem tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên cũng không phải chỉ có một mình Phan Hiểu Hiểu.
Đối với rất nhiều người mà nói, mặc dù Giang Nguyên đàn hát không tệ, nhưng không hấp dẫn bằng mỹ nữ.
Vũ đạo của Từ Thanh Linh cộng thêm tài kéo đàn violin của cô, khiến cho mọi người đều bị thu hút.
Một người đàn ông đang dùng cơm trong một phòng bao, đột nhiên nhìn thấy Từ Thanh Linh trên màn hình †ivi, ánh mắt sáng lên, buông ly rượu trong tay xuống, chỉ vào tivi, hỏi:
- Đây là tiết mục văn nghệ của Đông Nguyên?
Một người bên cạnh vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua tivi, sau đó gật đầu cười nói:
- Vâng, là tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên.
- Cô bé kia đúng là không tệ. Có quen không? Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
Người bên cạnh vội vàng nhìn kỹ vài lần, sau đó nói: - Cát thiếu, đương nhiên là quen rồi. Đây là hoa khôi khoa Y của trường Đông Nguyên chúng ta, tên Từ Thanh Linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...