Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chủ nhiệm Tôn đứng bên mỉm cười nhìn Giang Nguyên, thấy giờ Giang Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh. Mặc dù hản phải đối mặt với lời châm biếm của Phó chủ nhiệm nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, trong mắt ông cũng lóe lên tia kinh ngạc, mỉm cười giảng hòa:

- Nếu bác sĩ Giang đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ tạm tin đi, nhưng nếu bác sĩ Giang thua thì sao?

- Đúng... Nếu cậu không chứng minh được thì sao?

Phó chủ nhiệm thấy vẻ thản nhiên của Giang Nguyên cũng cười lạnh nói.

Giang Nguyên đứng lên mỉm cười, trầm giọng cười nói:

- Nếu tôi thua... Trước mặt mọi người tôi sẽ cúi đầu †ạ lỗi vị chủ nhiệm này!

Nghe Giang Nguyên nói vậy, vị Phó chủ nhiệm này. biến sắc. Giang Nguyên đã nói đến nước này, dĩ nhiên ông cũng chẳng còn gì để nói. Dù thế nào, ông cũng phải để Giang Nguyên thử một lần.


Cho nên Chủ nhiệm Tôn nghiêm mặt nhìn Giang Nguyên nói:

- Vậy bác sĩ Giang định chứng minh như thế nào? Giang Nguyên lãnh đạm cười nói:

~- Nếu hai vị đồng ý, như vậy bây giờ tôi sẽ quay về phòng khám chuẩn bị. Trong vòng một tiếng rưỡi, tôi sẽ đem những vật dụng cần thiết đến. Đương nhiên, tôi cũng mong hai vị chủ nhiệm chuẩn bị để phẫu thuật, đến lúc đó tôi hy vọng có thể tiến hành phẫu thuật trong vòng ba tiếng.

Hai vị chủ nhiệm nhìn Giang Nguyên tự tin như vậy, lúc này cũng hơi sửng sốt. Chủ nhiệm Tôn đành phải cười khổ nói:

- Được... Vậy tôi và Chủ nhiệm Từ ở đây chờ cậu...

- Được... Chúng tôi cũng ở đây chờ cậu...

Viện trưởng Vương thấy Giang Nguyên bình tĩnh như vậy thì cũng đột nhiên tin tưởng Giang Nguyên. Dù sao. giờ cũng đã muộn rồi, nếu thật sự có thể phẫu thuật, lãnh đạo phía nhà trường ông đây cũng phải ký tên nên ông lập tức gật đầu nói.

Còn về Lý phu nhân, vì chuyện con trai mình nên đã quyết định phải túc trực ở đây rồi. ức iờ thấy Giang Nguyên nói phải quay về chuẩn bị đồ, chị ta lập tức vội vàng nói:

- Bác sĩ Giang... Cậu có lái xe không? Tôi bảo tài xế đưa cậu về!

- Vậy được... Làm phiền Lý phu nhân rồi! Lúc này dĩ nhiên Giang Nguyên sẽ không khách khí.


Chiếc xe Lý phu nhân ngồi rõ ràng là chiếc Audi Cục. trưởng Lý tạm thời điều từ Cục cảnh sát đến. Giang Nguyên cũng không khách khí, sau khi ngồi lên xe liền bảo tài xế đưa hắn đến phòng khám.

Bệnh viện số 1 cách phòng khám không xa, tối nay đường xá cũng thông thoáng nên tốc độ càng nhanh hơn. Khoảng bảy tám phút Giang Nguyên đã về đến cửa phòng khám.

Tài xế hết sức khách khí nói với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, tôi ở trong xe chờ anh. Anh ra thì gõ vào cửa sổ xe tôi.

- Được... Anh cũng có thể nghỉ ngơi một lát, chắc phải nửa tiếng sau tôi mới ra được...

Giang Nguyên cực kỳ hiểu đồng chí cảnh sát nửa đêm bị lôi dậy như thế này. Làm việc dưới quyền người †a đều chẳng dễ dàng gì.

Sau khi dặn dò xong, Giang Nguyên vội vàng mở cửa phòng khám bước vào, giờ đã hai giờ sáng rồi. Giang Nguyên đoán hai vị Chủ nhiệm kia đã bị mình thuyết phục, ít nhất cũng phải năm giờ sáng mới có thể phẫu thuật, cho nên hắn phải cố gắng càng nhanh càng tốt...

Sau khi đi vào phòng khám, Giang Nguyên lập tức chạy đến phòng thuốc, sau khi lục vài ngăn kéo nhỏ, cuối cùng cũng tìm được một ngăn kéo nhỏ khá bí mật. Hắn kéo ra một cái hộp, nhìn cái hộp này, mắt Giang Nguyên sáng lên, sau đó nhẹ nhàng mở ra nhìn. Hắn nhìn củ nhân sâm bên trong cuối cùng mới nở một nụ cười hài lòng.


Sau khi lấy được thứ mình cần, Giang Nguyên liền đi nhanh vào trong bếp.

Cái hộp này đựng một củ sâm núi được Hồ lão y sư cất kỹ. Có lần Giang Nguyên nghe thấy Hồ lão y sư rất đắc ý khoe đây là bảo vật trấn tiệm, nói đây là củ nhân sâm hiếm có có ít nhất 35 năm tuổi trở lên.

Tuy nhiên, lúc đó Giang Nguyên cũng chẳng để ý. Dù sao đối với một người đã tự tay đào được nhân sâm bốn mươi tuổi trở lên như Giang Nguyên mà nói, thứ này thật sự chả đáng là gì.

Có điều hôm nay gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn không dùng đến nhân sâm già này không được. Cho nên, vì cứu người, Giang Nguyên bất chấp đây có phải máu thịt gì đó của Hồ lão y sư không, chỉ có thể dùng trước rồi tính sau. Dù sao đến lúc mình về nhà lại đi kiếm một củ tựa tựa thế này trả lại cho Hồ lão y sư là được rồi.

Giang Nguyên cũng biết Hồ lão y sư cất giấu củ sâm núi này chẳng qua cũng để dùng khi cứu người. Tuy mình dùng ông cũng sẽ đau lòng đấy, nhưng chắc chắn sẽ không nói gì. Cho nên hắn cũng không ngại ngần lắm. Hơn nữa giờ cũng đã nửa đêm, hắn chẳng muốn gọi điện làm phiền giấc ngủ của người già.

Đi tới phòng bếp, Giang Nguyên tìm một vại sành nhỏ, dùng nước rửa sạch một lần rồi mới đặt lên bếp ga, nhẹ nhàng bật lửa, sau đó lấy từ trong tủ lạnh một cái bình thủy tinh lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui