Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt thoáng chút chần chừ, sau đó gật đầu. Mặc dù cô không biết y thuật, nhưng cô †in tưởng Giang Nguyên. Bởi vì Giang Nguyên không chỉ lợi hại về ngoại khoa, mà còn có những công phu khác không tệ.
Cho nên, mặc dù chưa từng truyền dịch, nhưng tôn trọng ý kiến của người trong nghề, cô cũng không phản đối. Ít nhất cô biết rõ bản thân mình đang bị thương rất nặng. Hơn nữa ngoại trừ dùng một số thuốc trị thương bên ngoài thì cũng không còn kinh nghiệm trị liệu nào khác.
Giang Nguyên rất nhanh mang thuốc đặt lên bàn, bên trong có hai chai nước thuốc và dụng cụ tiêm.
Cẩn thận cầm lấy tay Tuyên Tử Nguyệt, hắn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay để tìm mạch, sau đó bắt đầu ghim tiêm vào.
Khi Giang Nguyên châm kim vào, trán Tuyên Tử Nguyệt hơi cau lại, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng nhỏ.
Nhìn sắc mặt không tính là quá kém của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên mỉm cười, dùng băng dán cố định mũi tiêm, nói:
- Tôi sẽ cho cô uống một ít thuốc cầm máu. Nhưng với tình hình này của cô, tốt nhất là nên đến bệnh viện.
Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu:
- Tôi không muốn đến bệnh viện. Uống thuốc, truyền dịch xong, hẳn là không còn vấn đề gì.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt không chịu đi, Giang Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu Tuyên Tử Nguyệt muốn đến bệnh viện thì đã sớm đến rồi, nào có chuyện chạy đến đây.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên có cảm giác có chút khó khăn. Bởi vì hắn nhìn ra được ngực của Tuyên Tử Nguyệt bị đánh nên mới hộc máu. Nhưng cụ thể là tình huống nào dẫn đến thì khó nói. Hơn nữa còn chỗ bị thương nào khác hay không thì cũng khó mà biết.
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt là nữ, Giang Nguyên thật sự không tiện kiểm tra.
'Thoáng suy nghĩ một chút, Giang Nguyên đến phòng trị liệu cầm dụng cụ đo huyết áp, tiến hành đo huyết áp cho Tuyên Tử Nguyệt.
Ðo xong huyết áp, Giang Nguyên thoáng thả lỏng tinh thần. Mặc dù huyết áp hơi thấp, nhưng cũng xem như trong phạm vi chấp nhận được. Trước mắt xem ra, cơ thể Tuyên Tử Nguyệt cũng không xuất huyết quá nhiều. Chỉ cần không mất máu, cũng sẽ không xảy ra vấ gì quá lớn. Như vậy, Tuyên Tử Nguyệt cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng là một bác sĩ cẩn thận, Giang Nguyên nhìn Tuyên Tử Nguyệt một lúc liền cười khổ:
- Tốt nhất nên để tôi kiểm tra lại cho cô một chút.
- Kiểm tra? Muốn kiếm tra như thế nào?
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Nguyên, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút đỏ lên, hỏi.
- Ngực của cô hẳn đã bị tác động nghiêm trọng. Tốt nhất là nên để tôi kiểm tra lại tình huống xương sườn cho cô. Còn nữa, còn phải nghe phổi nữa, để tránh còn có vấn đề nghiêm trọng khác mà chưa phát hiện được. Với lại, còn phải xem xem có bộ phận nào bị thương nữa không.
Giang Nguyên giải thích.
Tuyên Tử Nguyệt cười khổ:
- Xương sườn có thể bị gãy hai cái. Nhưng vấn đề không lớn. Chủ yếu là bị chấn thương phổi, còn lại thì không có vấn đề gì, uống thuốc là được.
Giang Nguyên cau mày, nói:
- Nhưng...
Giang Nguyên còn chưa nói xong, mày liền cau lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa phòng khám.
'Thấy Giang Nguyên đột nhiên cau mày, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng biến đổi, theo tầm mắt của Giang Nguyên nhìn ra ngoài.
Chỉ là sau khi nhìn thấy, sắc mặt của Tuyên Tử Nguyệt vốn đã ổn hơn một chút liền trắng bệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...