Nữ tử hành động cực kỳ nhanh chóng, cũng vô cùng bí ẩn. Các đệ tử Đan tông chịu trách nhiệm xử lý dược liệu trên Bạch Tượng sơn, không ngờ không có một người nào phát hiện ra tung tích của nàng.
Chỉ có điều, khi đến giữa sườn núi, nữ tử này bỗng nhiên dừng bước chân lại. Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại. Sau khi nhìn ra bốn phía xung quanh một hồi, nàng phát hiện hình như có một màn ánh sáng như ẩn như hiện.
- Lại còn có pháp trận. Đáng chết!
Nữ tử mắng một tiếng. Nàng cũng không kịp làm gì khác, bước chân nhanh hơn, lao thẳng đến đỉnh núi.
Cùng lúc đó, bất luận là người trong cứ điểm dưới chân núi, hay người xử lý dược liệu trên núi, hoặc là Phương Lâm đứng trên đỉnh núi đều biết được đã có người xông vào Bạch Tượng sơn.
Trên thân mỗi người bọn họ đều có thẻ bài thân phận, có thể tiến hành liên hệ với nhau. Hơn nữa, trên Bạch Tượng sơn có tồn tại nhiều pháp trận. Người không có thẻ bài thân phận va chạm vào pháp trận, sẽ bị bọn họ lập tức biết được.
- Nhanh! Người đang ở giữa sườn núi!
Nhất thời, mấy đệ tử Đan tông ở khoảng cách gần đó lập tức chạy tới nơi pháp trận bị va chạm. Chỉ có điều chờ tới khi bọn họ đến nơi đó, cũng sớm đã không nhìn thấy nữ tử kia nữa.
Dưới chân núi, các đệ tử Đan tông bên trong cứ điểm cũng ào ào xuất động, canh gác các vị trí xuống núi. Trưởng lão Từ Thư Công còn tự mình lên núi, đi vào lùng bắt người không rõ thân phận.
Nữ tử kia di chuyển cực nhanh. Nàng biết mình đã bị người nơi này phát hiện ra, bởi vậy không dám lưu lại, lao thẳng đến đỉnh núi.
Trong thời gian không đến nén hương, nữ tử kia đã chạy tới chỗ đỉnh núi. Vừa nhìn một cái, nàng lại nhìn thấy Phương Lâm đang cười dài đứng ở nơi đó chờ từ lâu.
Sắc mặt nữ tử này trầm xuống. Nàng không nghĩ tới ở chỗ này lại còn có người trông coi. Chỉ có điều nàng cũng đã đến nơi này, ai cũng không thể cản được của nàng được.
- Cút ngay!
Nữ tử quát lạnh một tiếng. Nàng căn bản cũng không có để Phương Lâm vào trong mắt. Dù sao Phương Lâm thật sự quá trẻ tuổi, hơn nữa lại chỉ có một mình.
Trên mặt Phương Lâm cười hì hì nói:
- Nơi này là địa bàn của ta, ta còn chưa có bảo ngươi lăn đấy.
Nữ tử kia nghe hắn nói vậy, nhất thời giận dữ. Nàng cũng không muốn lãng phí thời gian nói thừa với Phương Lâm nữa, lập tức hung hãn ra tay. Trong lúc tay ngọc vung lên, một chưởng sắc bén đã lao thẳng đến chỗ Phương Lâm.
Mí mắt Phương Lâm khẽ giật. Nữ nhân này có thực lực không tầm thường. Nàng lại có cảnh giới Địa Nguyên tứ trọng.
Chỉ thấy dưới chân Phương Lâm khẽ trượt đi, hắn đã dễ dàng như trở bàn tay tránh ra một chưởng này của nữ tử. Đồng thời hắn sờ vào túi Cửu Cung một cái, thình lình trong tay hắn đã nắm chặt trường kiếm.
Nữ tử xoay người lại đánh ra một chưởng. Trong lúc gần như không bất kỳ kẻ hở nào, lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy.
Nhưng một chưởng này vẫn bị Phương Lâm tránh khỏi.
Thần sắc của nữ tử này thoáng đổi. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Phương Lâm lại có được thân pháp lợi hại như vậy. Bản thân nàng đã liên tục đánh ra hai chưởng, lại đều bị hắn tránh được.
Vừa lúc đó, Phương Lâm cũng ra tay. Trường kiếm trong tay hắn giống như một con rắn độc, từ các góc độ xảo quyệt đâm thẳng ra. Thậm chí có mấy kiếm còn đâm về phía ngực và dưới thắt lưng của nữ tử này.
Nữ tử này giận dữ, mắng một tiếng vô sỉ. Thân thể nàng nhảy lên một cái, trực tiếp lướt qua Phương Lâm, lại lao về phía bức tượng đá này.
Phương Lâm vận dụng Cửu Trọng Thiên, chỉ một thoáng lại ngăn cản nữ tử kia lại.
- Còn muốn chạy sao? Đánh thắng được ta lại nói sau.
Phương Lâm cười lạnh. Trường kiếm trong tay hắn vừa nhanh vừa độc, làm cho nữ tử này không thể không cẩn thận ứng phó. Nàng không có cách nào thoát khỏi Phương Lâm.
Trong lòng nữ tử này thầm tức giận. Chuyện nàng vốn cho là dễ như trở bàn tay, không ngờ tới lại sẽ khó khăn như vậy. Thời gian càng kéo dài lại càng bất lợi cho nàng.
Ngay lập tức, nữ tử này không lại nương tay nữa. Sau khi tránh được một kiếm xảo quyệt của Phương Lâm, đồng thời trong giây lát nàng điểm ra một chỉ.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng từ đầu ngón tay của nữ tử kia bay ra, trong phút chốc đó lại xuyên thủng đầu vai của Phương Lâm.
Phương Lâm vô cùng kinh ngạc. Nữ nhân này lại còn để lại một thủ đoạn như thế. Có thể vận dụng nội kình đến trình độ như vậy, thực lực của nữ nhân này có phần vượt ra ngoài dự đoán của Phương Lâm.
Một đòn thành công, nữ tử không để cho Phương Lâm có bất cứ cơ hội nào, trong giây lát đá ra một cước, đạp Phương Lâm bay ra ngoài.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy cay đắng. Bình thường đều mình đạp người khác, nhưng không nghĩ tới hôm nay trái lại bị một nữ nhân đạp trúng. Nếu để cho Độc Cô Niệm nha đầu kia biết chuyện này, chắc hẳn hắn sẽ bị nàng cười đến rụng răng.
Chỉ có điều khi Phương Lâm bị đạp bay, đồng thời lại thấy Phương Lâm bỗng nhiên vỗ vào túi Cửu Cung. Nhất thời một loạt ngân châm bay ra, trong lúc hàn quang phá không, tất cả bắn vào phía sau lưng của nữ tử kia.
Thân hình nữ tử nhất thời dừng lại. Trên mặt nàng lộ ra vẻ thống khổ, quay đầu lại oán hận liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm ngã xuống đất, đầu vai có lỗ máu. Chỉ có điều trên mặt hắn vẫn còn đang tươi cười.
Nữ tử vận chuyển nội kình, ép tất cả ngân châm đang cắm ở phía sau lưng ra. Nhưng sau một khắc, nàng lại phát hiện ý thức của mình có phần mơ hồ.
- Không tốt! Có độc!
Sắc mặt của nữ tử này đại biến. Lúc này nàng mới hiểu được trên ngân châm kia khẳng định ngâm độc.
Phương Lâm chật vật đứng dậy. Đầu tiên, hắn sử dụng đan dược cầm máu cho mình, sau đó phủi nhẹ trang phục bị bẩn, cười nói:
- Đừng lộn xộn. Cẩn thận độc phát người chết.
- Ngươi là kẻ đê tiện đồ vô sỉ! Ngươi không được chết tử tế!
Nữ tử kia không ngừng mắng lớn.
Phương Lâm trợn mắt, đi tới chính là một cước đạp cho nàng ngã lăn ở trên mặt đất.
- Vừa rồi đá ta, bây giờ còn mắng ta. Ai vừa bắt đầu đã ra tay với ta? Nơi này là địa bàn của Đan tông ta. Ngươi một người thân phận không rõ ràng xông tới còn lý luận được sao? Lại đắc ý lần nữa, xem ta có đánh chết ngươi không.
Phương Lâm cũng hùng hùng hổ hổ nói.
Nữ tử này khóc không ra nước mắt. Chuyện muốn làm không làm được, hiện tại trái lại bị người đuổi kịp. Đáng giận hơn là tên khốn kiếp này lại dám đá mình?
- Ta muốn giết ngươi!
Trong lúc bất chợt, nữ tử đứng lên, tự nhiên liều lĩnh một chưởng bổ về phía cổ của Phương Lâm.
Phương Lâm khinh miệt cười, dễ dàng tránh ra.
Chỉ có điều, sau một khắc Phương Lâm lại há hốc mồm. Nữ nhân này không ngờ không phải muốn liều mạng với mình. Nàng giả đánh một chiêu, sau đó lao thục mạng đến dưới chân núi.
Phương Lâm lập tức đuổi theo. Chỉ có điều trong chốc lát hắn không đuổi được nữa. Vết thương trên đầu vai hắn thật sự quá đau, động một cái lại vô cùng đau đớn.
Hơn nữa Phương Lâm tin tưởng nữ tử kia trúng độc, đoán chừng không chạy được xa, sẽ bị những người khác bắt lại, không cần mình phải quan tâm.
Đợi đến sau khi người phía dưới bắt đầu một đường tìm kiếm, nhìn thấy Phương Lâm, Phương Lâm mới biết được, những người này căn bản cũng không tìm được nữ nhân kia.
Phương Lâm bị thương, theo mọi người cùng xuống núi, trở lại trong cứ điểm nghỉ ngơi.
Từ Thư Công cũng hỏi thăm Phương Lâm một vài chuyện. Dù sao có một người thân phận không rõ ràng xông vào Bạch Tượng sơn, lại chỉ có Phương Lâm cùng nàng giao đấu, hắn tất nhiên phải hỏi rõ ràng.
Phát sinh chuyện như vậy, mức độ phòng ngự tất nhiên sẽ được tăng cường thêm nhiều. Đổng Khánh tự mình tiến tới Bạch Tượng sơn, đề phòng có người lại xông vào.
Sâu trong rừng rậm cách Bạch Tượng sơn hơn ba mươi dặm, nữ tử trước xông vào Bạch Tượng sơn hiện tại đang xuất hiện ở nơi này.
Chỉ có điều nữ tử trúng độc quá sâu, thật vất vả khó nhọc mới về được tới đây, đã bất tỉnh nhân sự, ngã xuống.
- Thất bại rồi sao?
Ở phía trước nữ tử này có một bóng dáng lão nhân lưng còng chậm rãi đi tới. Trông hắn dường như sắp gần đất xa trời, toàn thân trên dưới có vẻ già nua nặng nề, già đến mức có thể sắp qua đời.
Nữ tử không có sức lực động đậy, nhưng không nói được một câu nào.
Lão nhân thở dài một tiếng, đi tới gần, kiểm tra tình hình của nữ tử này một lát. Chân mày hắn lại nhíu chặt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...