Thời tiết dần dần lạnh, Diệp Miêu đi trung học bộ tìm ca ca cùng nhau về nhà, hắn đến lớp học Vu Nhất Xuyên không nhiều lắm, những nữ sinh lại đô hội khắc sâu ấn tượng về hắn, đều kêu lên: “Vu Nhất Xuyên đệ đệ của ngươi đến đây.”
Diệp Miêu rất ít gặp người trung bộ, nữ sinh trung bộ so với nữ sinh sơ trung hào phóng rất nhiều, mắt nhìn hắn cũng không kiêng kị, Diệp Miêu càng thêm ngượng ngùng, chậm rãi lui về phía sau.
Vu Nhất Xuyên đi ra: “Chuyện gì a Miêu Miêu.”
Lập tức bên cạnh có nữ sinh nói: “Tên thật đáng yêu nha, giống như miêu.”
“Đúng vậy a, huynh đệ các ngươi cảm tình hảo hảo nga.”
“Đệ đệ cùng ca ca giống nhau suất, càng đáng yêu rồi đó.”
Diệp Miêu mặt đỏ lên: “Mấy ngày nay ba ba mụ mụ hỏi tình huống ngươi, buổi chiều chúng ta cùng nhau về nhà đi, miễn cho ba ba mụ mụ hỏi.”
Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Hảo, chờ ta đưa Bội Bội về xong, rồi đi tìm ngươi, ngươi ở lớp học chờ ta.”
“Kia phải đợi bao lâu?”
“Đại khái nửa giờ đi, nhà Bội Bội cũng gần.”
“Ân.” Diệp Miêu gật gật đầu: “Ta tan học tại lớp học chờ ngươi.”
Buổi chiều tan học, Diệp Miêu ngoan ngoãn ở lại lớp học tiếp tục đọc sách, nhìn xem đồng hồ điện tử mau đến nửa giờ, thu dọn túi sách hướng trung học bộ đi, đến cửa phòng học Vu Nhất Xuyên tìm.
Bên trong làm sao có bóng dáng ca ca!
Vậy chờ một chút đi, Diệp Miêu có chút thất vọng, ghé vào trên lan can cửa phòng học nhìn xung quanh, ca ca đại khái là đưa bạn gái đã quên thời gian đi… Bạn gái… Bội Bội, Miệp Miêu đột nhiên nhớ tới lời ca ca nói mấy thánh trước, một nam một nữ mới kêu hôn môi, như vậy ca ca cùng Bội Bội có hôn không? Chắc là … Bọn họ hiện tại đang hôn đi…
Vu Nhất Xuyên buông tay ra: “Tốt lắm, GOODBYEKISS cũng xong rồi, ta đi đây.”
Trần Bội Bội lôi kéo tay bạn trai không cho đi: “Ở bên cạnh ta đi, còn sớm mà.”
Vu Nhất Xuyên nhìn bầu trời, mênh mông có điểm hắc, tan học đã qua hơn nửa canh giờ, đệ đệ còn đang chờ mình, hắn cười cười: “Ngày mai gặp là được rồi, ta thực phải đi.”
Trần Bội Bội cùng hắn nói giỡn: “Đi vội vả như vậy, chẳng lẽ là có mỹ nữ đang đợi ngươi?”
“Cái gì mỹ nữ, là đệ đệ của ta, hôm nay cùng hắn cùng nhau về nhà.”
“Kia càng không sao cả rồi, hắn cũng không phải thân đệ đệ của ngươi,cũng không phải tiểu hài tử, một mình hắn về nhà thì được rồi.”
Vu Nhất Xuyên rớt tay nàng ra: “Ta cùng hắn về, hơn nữa mấy ngày nay mẹ của ta hỏi chuyện học, trở về quá muộn nàng lại cằn nhằn không để ta yên.”
Nữ hài tử mân mê miệng: “Chỉ vậy thôi, ngươi sợ mẹ ngươi? Hay là sợ đệ đệ của ngươi chờ? Là ta quan trọng hay là đệ đệ ngươi quan trọng?”
Nàng liền làm nũng, nghĩ đến bạn trai sẽ tự nhiên nói chính mình, ai ngờ Vu Nhất Xuyên híp mắt,thật sự ngược lại ý nàng: “Này, không so sánh được a.”
Nữ hài tử nóng nảy: “Sao không được! Ngươi không phải nói ngươi thích ta sao? Chẳng lẽ ngươi còn thích đệ đệ của ngươi hơn?”
“Không giống nhau, ta đương nhiên thích ngươi, nhưng Miêu Miêu đang đợi ta a.”
“Miêu Miêu, ngươi còn gọi hắn là Miêu Miêu, kêu thân thiết như vậy! Ngươi cho hắn chờ một chút có liên quan gì, hắn chẳng lẽ không biết một mình về nhà sao!”
“Uy, ta còn đưa ngươi về nhà trước rồi đó, ta đi đây.” Vu Nhất Xuyên xoay người bước đi.
“Đứng lại!” Nữ hài tử ở sau lưng của hắn dậm chân.
Vu Nhất Xuyên tiếp tục đi lên phía trước, Trần Bội Bội kêu lên: “Không được đi! Đi rồi liền tỏ vẻ ngươi thích đệ đệ của ngươi nhiều hơn ta!”
Vu Nhất Xuyên quay đầu: “Ta thật không biết ngươi so đo cái gì a,thật không hiểu, ngươi đã đứng ở cửa nhà, đệ đệ của ta còn ở trường học chờ ta, ta trở về không phải thực bình thường sao?”
Trần Bội Bội đã chạy lại nắm tay hắn: “Ta không phải không cho ngươi trở về, ta chính là nhớ ngươi,muốn ngươi theo bồi ta, được không a Nhất Xuyên, tái theo ta một chút nữa, được không, đệ đệ của ngươi đợi không được ngươi,chắc hắn đã muốn về nhà.” Nàng cầm mặt nam hài tử đem hắn lại đối diện với mình: “Dù sao ba mẹ ta còn chưa có trở về.”
Diệp Miêu cảm thấy được nhàm chán, đã qua một giờ, đứng yên thật lâu chân cũng có chút mỏi, bầu trời mùa đông cũng sớm tối, phòng ốc xa xa cũng đã sáng đèn, ba ba mụ mụ ở nhà cũng đã chuẩn bị tốt cơm đi, hắn thổi khí vào đôi tay đông cứng, nhìn thở ra sương trắng cảm thấy được có cái chơi thật khá, vì thế ghé vào trên cửa sổ thủy tinh phòng học của Vu Nhất Xuyên hà hơi.
Hơi nước màu trắng trên thủy tinh, Diệp Miêu vươn một ngón tay, chậm rãi viết chữ trên hơi nước.
Một chữ một chữ, Diệp Miêu chậm rãi đem cái tên buồn cười viết lên: “Miêu —— Miêu ——” Hắn nhẹ nhàng cười: “Ca ca như thế nào mà nghĩ ra tên ngây thơ như vậy a, ta cũng không phải miêu.”
Hơi nước chậm rãi tan đi, hai chữ Miêu Miêu cũng dần mơ hồ, diệp miêu lại hà hơi đem tên viết lên một lần nữa, lầm bầm lầu bầu: “Ca ca như thế nào còn chưa đến a, thật là, bồi bạn gái quên thời gian …”
Sau đó hắn nghe thấy phía sau có người dùng tiếng cười nói: “Miêu Miêu?”
END 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...