Frey ngày hôm sau mang về 1 đứa nhỏ, quả thực khiến Lâm Hoài choáng váng, đứa nhỏ này chắc là do ngày trước quá cơ khổ, hai má không hề mượt mà đáng yêu như những đứa bé cậu đã gặp, đôi mắt có vẻ rất lớn. Gầy teo nho nhỏ ôm vào trong tay, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Lâm Hoài cổ họng ấp úng mà hỏi thăm: "Đây là chủ ý tuyệt diệu của anh?"
Frey nhíu mày: "Em không hài lòng sao, nếu không anh đi đổi đứa khác."
Đứa nhỏ như nghe hiểu lời của Frey, mím môi nước mắt ròng ròng, Lâm Hoài luống cuống chân tay mà tiếp nhận nó dỗ dành: "Cứ như vậy đi, chúng ta không đổi." Vừa sứt sẹo mà ôm nó đung đưa, cả buổi mới lừa được nó ngủ. Lâm Hoài cứ như đánh nhau 1 trận xong vậy, hỏi, "Đứa nhỏ này anh lấy ở đâu ra thế?"
Frey đáp: "Trong xóm nghèo có bán rất nhiều, nhưng thằng nhóc này là nhặt được từ trong đống rác, 9 phần 10 là do nhà nào nuôi không nổi đành phải ném, vốn anh định dùng tiền mua một đứa, kết quả lại gặp nó, à, anh còn tắm rửa cho nó 1 lần rồi, em không biết lúc đầu trông nó y như con mèo nhỏ vậy."
Lâm Hoài nghe xong cũng không đành lòng, cũng biết đứa nhỏ này nếu không gặp được Frey, chỉ sợ cũng chết đói, tiện nói: "Được rồi, đã gặp, coi như làm con nuôi của em đi."
Frey không hài lòng mà nhếch mày: "Là con của chúng ta."
"Nó họ Locke, tất nhiên là con em." Lâm Hoài kiên trì.
Frey đoạt lấy: "Thế anh ném nó đi là được."
Đối mặt với người xấu, mặc dù Lâm Hoài cho rằng điều này thật không đáng tranh chấp, nhưng vẫn thỏa hiệp: "Vậy của chúng ta là được. "
Trở lại thôn, bởi vì đã gửi thư trước nên đội ngũ tới đón quả thật khổng lồ. Clyde, Vivian, Knoch, ngoài ý muốn còn có cha mẹ của Frey, thì ra ngày ấy Reggie Arnold cầm nước sinh mệnh Berger đưa cho, cứu lại được vợ mình, kêu Knoch đưa mình tới vùng thôn xóm xa xôi này, nơi này khí hậu hợp lòng người, khung cảnh đẹp, là 1 chỗ an dưỡng lúc tuổi già tốt.
Các nhân vật quan trọng đều ở đây, ánh mắt của bọn họ từ kinh hỉ rất nhanh chuyển thành ban ngày gặp quỷ. Lâm hoài đặc biệt 囧, nhất là khi một đám người thấy người chết sống lại thì không để ý, nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng mình mà khiếp sợ không thôi, đứa nhỏ vẫn còn khá vàng vọt, điển hình do dinh dưỡng không đầy đủ, không biết còn tưởng rằng cậu ngược đãi nhi đồng đây.
Frey thản nhiên hơn, hắn cao hứng ôm cha mẹ mình, trải qua bao nhiêu năm, rốt cục một nhà đoàn viên. Lại thăm hỏi người hầu Knoch của mình một phen, cười cười nắm bả vai Knoch cùng với cha mẹ đi về. Knoch ngoái đầu lại nhìn Vivian, chỉ là Frey dùng rất nhiều sức, gã lại không dám ngỗ nghịch lão đại nhà mình, đành không cam lòng theo sát rời đi.
Clyde cười tủm tỉm nói: "Tiểu thiếu gia, lễ trưởng thành lần trước còn chưa hoàn thành, lần này cậu không thể chạy nữa đâu."
Lâm Hoài vội vàng đáp: "Đương nhiên sẽ không."
"Vậy là tốt rồi." Clyde cười nói, "Ta đây có thể một lần nữa đặt mua đồ, lần này nhất định phải cử hành một lễ trưởng thành oanh động toàn trấn mới được." Dứt lời, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Vivian đang muốn nói lại thôi, "Tốt lắm, ta cũng không nói nhảm nhiều nữa, thời gian vẫn là lưu cho tuổi trẻ mấy đứa đi."
Vì vậy, đoàn người tan hết, Lâm hoài mới chú ý tới ánh mắt Vivian đỏ như thỏ, nước mắt vòng quanh, điềm đạm đáng yêu mà nhìn Lâm Hoài, ủy khuất nói: "Tiểu ca ca, anh rốt cục đã trở lại."
Lâm Hoài muốn giống như trước đây đưa cho cô cái khăn tay lau nước mắt, lại không nghĩ thằng nhỏ trong lòng thở hổn hển rồi phun nước bọt phì phì (trẻ con hay thổi nước bọt giống cua ấy), giống như là muốn tỉnh dậy, vội vàng rụt tay về, lúng túng nói: "Đừng khóc."
Vivian mở to hai mắt, cố nén nước mắt không rơi: "Em còn lâu mới khóc, anh nói vớ vẩn. " sụt sịt mũi, "đứa nhỏ này xấu quá, từ đâu tới vậy?"
Thì ra đổi tới đổi lui, vẫn sẽ trở lại vấn đề này.
Lâm Hoài nghĩ thầm, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ phải sống ở trong thôn, nếu là bị cậu “nhặt về” vậy về sau sẽ bị bọn nhỏ khác chê cười. Khi Lâm Hoài vẫn còn là Lâm Hoài (kiếp trước), cha mẹ đi làm xa vài năm không trở về nhà, cậu còn bị bọn nhỏ nói là mình đã bị bỏ rơi, cậu rất ít khi mang thù nhưng vẫn đem chuyện này canh cánh trong lòng rất nhiều năm.
Vì vậy, Lâm Hoài mắt không nháy mắt tim không đập nhanh chóng biên ra 1 chuyện tình yêu đau đớn động lòng người. Cậu và 1 người phụ nữ xinh đẹp hiền lành yêu nhau, nhưng cậu lại có việc, kẻ thù cũng không ít, một ngày khi dạo chơi ngoại thành thì gặp được cường địch, nàng kia vì cứu cậu mà trọng thương, còn tâm tâm niệm niệm muốn sinh cho cậu 1 đứa con. Vì vậy đợi cô khoẻ lại rồi mới gạo nấu thành cơm.
Lâm Hoài kể chuyện kể đến cao hứng, thậm chí còn thêm thắt không ít chi tiết, tỉ mỉ miêu tả, tỷ như nàng kia dựa vào cửa chờ cậu trở về, trên bàn bày đồ ăn nóng hổi, mà khi người ta trọng thương nằm trên giường thì tả càng thêm cẩn thận. Cuối cùng kể xong, nghĩ lại cũng tự thấy sợ, ngượng ngùng quan sát vẻ mặt Vivian.
Vivian quả nhiên nhìn cậu chằm chằm, nước mắt giữ không nổi, từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống: "Anh biết rất rõ là, biết rất rõ là em chờ thật lâu, chờ câu trả lời của anh."
"Em từng không ngừng khuyên bảo chính mình, anh không thuộc về nơi này, anh cuối cùng sẽ rời đi, nhưng lại cuối cùng nhịn không được mà nghĩ, cho dù có ngày anh rời đi, cũng không ảnh hưởng tới chuyện chúng ta bên nhau, em sẽ vì anh tạo ra 1 mái nhà và bảo vệ nó, sau đó, có lẽ sẽ như cô gái trong lời anh, mỗi ngày đứng ở cửa thôn chờ anh trở về. Chỉ là, cho tới bây giờ, anh vẫn chỉ qua quýt có lệ. Em quá thất vọng vì anh. "
Nói xong, không chờ Lâm Hoài nói câu nào, nhìn sang hướng khác nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ tức giận chán ghét, lách người đi qua.
Lâm Hoài nghẹn họng, bất đắc dĩ cười: "Thực xin lỗi, nhưng đã biết không có khả năng, cần gì phải nói thẳng ra. Cứ làm bộ không biết, thật tốt biết bao." Đây cũng là thái độ từ trước đến nay của Lâm Hoài, sự thật là, cậu cũng biết có chuyện 1 khi đã nói toạc ra sẽ không vãn hồi được.
Nghĩ lại lời Vivian vừa nói, đột nhiên nghĩ đến, câu nói sau cùng kia là có ý gì? Cho dù không có tình yêu nam nữ cũng đâu đến mức thất vọng chứ.
Chợt xoay người, đã thấy Frey đang đứng cách đó không xa tự tiếu phi tiếu nhìn về phía cậu, lại nghĩ tới câu chuyện vừa rồi, chỉ cảm thấy trong nhất thời áp suất không khí tăng mấy lần, gió to lạnh lẽo, mưa ào ào. Frey không nói gì, không lại gần mà chỉ đứng tại chỗ, khiến Lâm Hoài sợ chạy trối chết.
Một đoạn thời gian rất dài sau, Lâm Hoài vẫn luôn không ngừng hối hận—— sao cậu lại tự dưng biên ra 1 câu chuyện vớ vẩn như thế chứ, không đạt tới hiệu quả dự tính thì thôi, lại còn bị Frey nghe lén; à sao cậu lại chạy đi chứ, ít ra cũng đứng lại giải thích cho Frey cũng tốt mà. Nhưng hối hận thế nào thì Lâm Hoài trong khoảng thời gian này hoàn toàn không tìm được Frey, thì ra 1 người vẫn luôn bên mình đột nhiên không còn, giống như là bốc hơi khỏi nhân thế rồi vậy.
Cậu đến hỏi vợ chồng Reggie Arnold, hai người chỉ cười, cười đến độ khiến cậu cả người rét run, họ lảng sang chuyện khác, lại thêm 1 đống lớn lời khen ngợi các kiểu, kết quả, à, chưa có kết quả, cậu cũng rất ngốc mà bị dụ. Sau đó qua hỏi Knoch, chuyện Knoch ngưỡng mộ Vivian người trong trấn không ai chẳng biết không người không hiểu, nhưng Vivian 1 lòng chú tâm vào Lâm Hoài thì phụ nữ và trẻ em đều biết, Knoch cự tuyệt gặp Lâm Hoài, theo đuôi lấy lòng Vivian đang có vẻ rất buồn bực mấy ngày nay.
Clyde là ng chủ trì lo liệu lễ trưởng thành, bận đến quay mòng mòng, cả ngày xem không thấy bóng dáng, bộ xương già vì chuyện này mà hứng phấn tỉnh táo hẳn, mỗi ngày thức khuya dậy sớm, mặc ai nói cũng không được, thôi, coi như là lúc cuối đời cống hiến chút sức lực vì nhà Locke vậy.
Tình hình quỷ dị như vậy cứ như 1 đám mây đen lượn lờ trên bầu trời thôn nhỏ, kéo dài đến trước đêm cử hành lễ trưởng thành, bởi vì Lâm Hoài rốt cuộc không rảnh đi hối hận nữa, cậu thật sự quá bận rộn, bận tối mày tối mặt đây này.
Cậu không biết Clyde rốt cuộc đã mời bao nhiêu người, đối với lần này, Clyde và những người biết nội tình đều ăn ý bảo trì trầm mặc, Lâm hoài viết danh sách mua sắm, từ thành lân cận dùng xe kéo về trên trăm tấn thịt rau gửi ở mười mấy quán cơm, mỗi lần cậu đều vội vàng giúp đỡ vận chuyển rau thịt, lúc nào cũng than thở "Vì sao mình lại phải ở đây than thở cơ chứ " rồi lại "Chẳng lẽ mình không nên dùng miếng vải đen che mặt hay sao".
Đây không chỉ là công việc chân tay —— cậu phải đi tới đi lui giữa các thành thị, lại còn phải đại chiến ép giá với các nhà cung ứng rau dưa, —— chính bởi vì cậu biết đây dùng cho lễ trưởng thành của mình không lâu sau, cũng đỡ phần nào!
Chỉ là một lễ trưởng thành lễ thôi mà, căn bản không cần thiết phải hoành tráng như vậy? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, Lâm Hoài liền biến thành trạch nam, không để ý đến chuyện bên ngoài. 1 lòng chỉ cắm đầu ngủ, cộng thêm chăm sóc con trai.
Vì vậy, cậu bỏ lỡ mất 1 tin tức rất quan trọng, đương nhiên, cũng chả có ai sẽ chủ động nói cho cậu biết.
Gần đây, thị trấn gần thôn này cũng cực kỳ náo nhiệt.
Trong một đêm, trước cửa mọi nhà đều có 1 tấm thiệp mời. Thiệp mời nền đỏ, chữ mạ vàng khiến nó thêm vài phần quý giá, trên bìa trịnh trọng viết 2 chữ hôn lễ, mà bên trong thì viết đãi tiệc buffet 3 ngày, hoan nghênh già trẻ trai gái mang theo bạn bè cùng đến dự.
Ai lại có phong thái như vậy chớ? Lão gia có tiền nhất trong thành cũng không dám đãi khách toàn trấn ăn ba ngày ba đêm, vậy phải xài hết bao nhiêu tiền đây!
Trong lúc nhất thời, các loại đồn đãi tràn ngập khắp 300 dặm quanh đấy.
Gia đình nhà nông tự cấp tự túc cho rằng là đại lão gia ở đế đô đã trở lại, con gái nhà ai đẹp như thiên tiên mới gả cho kỳ tài ma pháp anh tuấn tiêu sái này, vì thế ôm ý nghĩ muốn gặp mặt người đẹp cộng thêm làm thân với ma pháp sư, bọn họ nhanh chóng gửi thư ngỏ ý muốn chứng kiến thời khắc vĩ đại này.
Những thương nhân lại nghĩ đây là khiêu khích với bọn họ, từ đầu đến cuối hoàn toàn là hành vi khoe của, mưu toan dùng 1 hôn lễ cực hoành tráng nói cho bọn hắn biết, ai mới là người giàu có nhất vùng này, bọn họ càng thêm kiên định phải gọi hết tất cả bạn làm ăn qua xem, ăn cho hắn nghèo luôn!
Giống nhau là, bọn họ đều nhất trí cho rằng: Thật là 1 tên tiêu tiền như rác!
Lâm Hoài là một ông ba sứt sẹo, bản lãnh chăm sóc đứa nhỏ của cậu còn chẳng bằng 3 con ma thú trong không gian. Ma thú chủ động nhường ra tấm lưng làm nôi cho thằng bé, nó mà khóc thì sẽ dùng tần suất chậm chạp nhẹ nhàng đung đưa, còn ừ hừ vài tiềng không có giai điệu, nó đói bụng thì chủ động đưa bình sữa, đi tiểu còn biết phối hợp thay tã. Nhưng chúng nó kiên quyết không muốn giặt tã, đó là nhiệm vụ của Lâm hoài.
Trẻ nít nhỏ ở trong không gian lớn lên rất nhanh. Vừa trắng lại vừa béo, mỗi ngày mở to đôi mắt ướt át sáng bóng, phun nước bọt phì phì. Nó tuyệt đối là cầm tinh con cá vàng, bên miệng lúc nào cũng có chất lỏng thơm mùi sữa, sữa trắng lăn lăn trên mặt rồi rơi xuống vạt áo, trở thành 1 vệt trắng không ra hình dạng.
Lâm Hoài 囧囧nghĩ, cậu vừa giặt quần áo xong. Không hiểu là người trong nhà bề bộn công việc hay sao mà chả có ai để ý đến cậu, may mắn còn có ba con ma thú vẫn đồng ý làm việc. Ánh mắt vui mừng dừng trên con ma thú đang dỗ cục cưng ngủ kia, 3 con lại sợ tới mức chạy xa.
Như vậy qua vài ngày, chỉ còn 1 ngày nữa là diễn ra nghi thức trưởng thành, Lâm Hoài nhận lễ phục, cảm giác đầu tiên đó là "Phi vô ngữ nhị tự bất năng biểu thuật biệt muộn chi tình" (không có ngôn từ nào để diễn tả sự buồn phiền). Không phải nói lễ phục xấu xí, chỉ là rất kỳ quái, rất rất kỳ quái mà thôi.
Lễ phục màu trắng, 2 hàng cúc màu vàng sáng bóng linh động, dưới cổ áo sơmi thắt 1 cái cà vạt nhạt màu, trên áo thêu hình hùng sư biểu tượng của sức mạnh tuyệt đối bằng chỉ vàng chỉ bạc, đồ án kéo dài từ trước ngực đến tận sau lưng, thắt lưng đơn giản màu bạc quấn quanh vòng eo mềm dẻo xinh đẹp của tuổi trẻ, mạnh mẽ hào hiệp, rất có phong thế của con em nhà thế gia xuất sắc.
Chỉ là Lâm Hoài không hiểu tại sao trước ngực ngoại trừ cài gia huy của nhà Locke còn có hoa khô màu đỏ, chỉ có hôn lễ mới được dùng thứ này mà. Nhưng Clyde kiên trì, những người khác cũng nói hoa này rất quan trọng, Lâm Hoài đành phải thỏa hiệp, nhưng cảm giác quái dị vẫn tồn tại trong lòng, lại nói không nên lời rốt cuộc là làm sao.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, quang đãng không mây, trời xanh trong vắt. 2 bên đường phố rộng mở, xếp bàn gỗ chỉnh tề thành 1 hàng, trên bàn bày hoa quả điểm tâm tinh xảo ngon miệng, mùi hương ngọt ngào thơm ngon bay khắp nơi, nhưng lúc này mọi người đều đổ xô ra đường. Tất cả đều tập trung tại 1 ngọn núi nhỏ, thì ra ở đây có 1 miếu thờ, hương khói không thịnh, về sau đã bị một phú thương mua lại làm tư gia lâm viên, lại vừa lúc lại thành căn cứ địa của Lâm Hoài.
Con đường mở rộng ra, thảm đỏ trải dọc theo cầu thang đá đến tận trên trung tâm đài cao, Lâm Hoài dưới sự hướng dẫn của Clyde đứng trên đó, chỉ thấy cậu sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú, khóe miệng mỉm cười, có 1 khí chất ôn nhuận nói không rõ làm cho người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm, đích thị 1 thiếu niên tuấn tú, người phía dưới không khỏi tò mò, cô nương như thế nào mới có thể xứng đôi với thiếu niên như vậy.
Lâm Hoài mặc dù khó hiểu, nhưng hôm nay tất cả nghi thức đều quy củ là lễ trưởng thành, đầu tiên có Clyde làm trưởng bối, thay mặt cha mẹ huấn trách đối với cậu, sau đó cậu đọc thuộc lòng đạo lí đối nhân xử thế, chứng tỏ mình hiểu được cách làm người, về sau nhất định sẽ nghiêm chặt kiềm chế bản thân, không bôi nhọ danh dự của gia tộc.
Cuối cùng, còn thiếu 1 người thân phận cao trọng buộc tóc cho cậu. Lâm Hoài kính trọng Clyde, nhưng thân phận dù sao cũng chỉ là người làm, cha mẹ của Frey có tư cách này nhưng bọn họ nhưng chỉ là đứng tại chỗ, cũng không có ý làm chuyện này. Đã thấy Frey mặc lễ phục cùng loại đi lên —— nếu xét về thân phận Pháp thần của Frey thì quả thật không ai hơn được hắn. Chỉ là lễ phục này…
"Anh chạy đi đâu vậy?" Lâm Hoài nhíu mày giương mắt nhìn người tới.
Frey chỉ cười không nói.
Hắn thủ pháp linh hoạt, đầu ngón tay lấy ra 1 sợi dây dài màu xanh buộc gọn tóc Lâm hoài lại, sau đó tiến lên ôm lấy thiêu niên chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, không đúng, không nên gọi là thiếu niên nữa, từ nay về sau, em ấy đã trưởng thành, từ nhiều năm trước nhìn thấy em ấy dần dần lớn lên, chậm rãi đi vào lòng hắn.
Lâm Hoài giương mắt, Frey cư nhiên thất thần? Lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọt hông hắn, nhắc nhở: "Này, anh đang nghĩ gì đấy?"
Frey chọn mi, Lâm Hoài thấy mà bỗng chốc tim đập nhanh, trong chớp mắt, trong tay hắn biến ra 1 cái hộp tinh xảo, lui về sau vài bước, quỳ một chân trên đất, chuyên chú mà nghiêm túc nhìn Lâm Hoài, đôi mắt đen như mực lấp lánh như bầu trời đầy sao, hắn hỏi: "Em có đồng ý vĩnh viễn sống trọn đời này với anh không?"
Lâm Hoài nhíu mày: "Anh đang cầu hôn đấy à?"
"Đương nhiên, hôm nay là lễ trưởng thành của em, qua rồi là có thể kết hôn, anh tất nhiên là muốn sớm rước em về. Nếu em đáp ứng, thuận tiện làm hôn lễ luôn không phải càng tốt sao." Frey duy trì tư thế ban đầu, ra vẻ đương nhiên đáp.
Lâm Hoài gian nan quay đầu, quả nhiên mọi người dưới đài đều sắp rớt cả cằm, bọn họ chờ mong 1 hồi hôn lễ của vợ chồng nhỏ lại biến thành hiệu quả này, ồ lên nhưng vẫn như trước thực mong mỏi Lâm Hoài trả lời, thậm chí còn có người ồn ào nháo nói: "Đáp ứng đi, đáp ứng đi!" Hoàn toàn là ôm tâm tình xem náo nhiệt.
Clyde và những người quen đều không hề kinh ngạc, rõ ràng là đã biết trước, cho nên thực ra chỉ có mình cậu bị lừa? Clyde trong tay ôm đứa nhỏ sung sướng mà vỗ tay, thật hồ nháo mà! Trong lòng rối rắm cực kì nhưng không cách nào ngăn cản tâm tình vui sướng và kinh ngạc lan toả khắp toàn thân.
Người ngoài nhìn qua thì thấy Lâm Hoài như bị giật mình, hé ra khuôn mặt cứng ngắc tê liệt.
Frey hơi khẩn trương rồi, hắn chưa từng cân nhắc qua tình huống Lâm Hoài không đáp ứng mình, hắn cũng không để ý sẽ bị xấu hổ, hay là chê cười vân vân, trong nháy mắt trong đầu ngập tràn đều là —— nếu Lâm Hoài không muốn cả thành đều biết hôn lễ, lại nếu Lâm Hoài không thích cảnh tượng như vậy, nếu bởi thế mà không hài lòng rồi cự tuyệt hắn, chẳng phải là xui xẻo sao?
Buồn rầu mà hỏi: "Có phải là còn thiếu cái gì không? Anh lập tức đi làm!"
Lâm Hoài cười rộ lên: "Em đồng ý."
Giấc mộng trở thành sự thật.
Thuận lợi đến mức tim đập nhanh, lại vui sướng đến bất ngờ.
Khán giả đều vỗ tay, chúc mừng nói: "Chúc 2 người bạch đầu giai lão!"
Frey bỗng dưng ôm lấy Lâm Hoài, 2 lồng ngực gần sát nhau, có thể rõ ràng nghe được nhịp tim đập của đối phương, thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, Frey nụ cười ánh lạn, lớn tiếng tuyên bố: "Em ấy đáp ứng ta rồi!"
Lâm Hoài nghe vậy, cong khóe miệng nhịn không được co quắp một chút.
Cho nên nói, cả những người đến xem lễ còn thản nhiên như vậy, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà cậu không biết sao?
Gió mát nhẹ nhàng thổi, Lâm Hoài và Frey đứng đối diện, Frey đeo cho Lâm Hoài 1 chiếc nhẫn tinh xảo, sau khi Lâm Hoài thừa nhận mình sống lại có từng nhắc qua hàm ý của nhẫn, hắn tiện thu thập tài liệu chế tạo được 2 cái, đơn giản lại trang nhã phóng khoáng, mặt trên khắc tên 2 người dạng hoa văn quấn quýt lại với nhau.
Trao nhẫn cho nhau, nhất định qua cả đời.
Trời quang đãng sáng trong, xanh ngát như khối ngọc lưu ly hoàn mỹ, ánh mặt trời thưa thớt đổ trước cửa, cửa hàng ở giữa non xanh nước biếc, sắc xanh tươi tốt khắp nơi, gợn nước lấp lánh ánh sáng.
Hai người đứng sóng vai, năm ngón tay giao nhau, thời gian yên tĩnh, năm tháng tốt đẹp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...