Tháng ba cuối xuân, đất Giang Nam cây cỏ đâm chồi, hoa chen khoe sắc, đàn oanh loạn bay.
Ngày mới lên, trời xanh thăm thẳm, tiểu viện khoác một vẻ an bình, yên tĩnh, đó đây chỉ có tiếng ngọn gió xuân lào xào trêu đùa tán cây, kẽ lá.
Trong Thất Nhã lâu vẫn như mọi khi: ngày ngủ, đêm thức; vậy mới nói có được nổi danh lịch lãm, tao nhã hơn đi nữa, bất quá nơi này vẫn chỉ là nơi hành nghề bán thân nuôi miệng. Hỏi có gì khác? Chỉ có thể nói so với chỗ khác thì ở đây cao cấp hơn vài phần; bất luận phòng ốc, đình viện đều được bài trí thanh lệ; còn luận tiểu quan và các cô nương cũng không hề có những màn mời mọc sỗ sàng khách qua đường như các kỹ quán, quan quán* bên ngoài.
Có điều càng giữ giá như vậy, nơi này lại càng được tâng bốc thêm. Trong lâu bất luận cô nương hay tiểu quan đều là hàng đặc sắc, cho dù khách nhân có kĩ tính tới đâu nhất định một hồi cũng tìm được người hợp nhãn.
Tầm giờ Tỵ, toàn lâu im ắng, người bên trong sau một đêm mệt mỏi giờ đều đang say ngủ.
Khu này nằm cách biệt với phố chợ náo nhiệt nên cũng không có tiếng ngựa xe qua lại ồn ào, thành ra những giấc ngủ càng thêm êm ái. Trong khi ấy, đằng sau viện, hai hài tử tầm bảy, tám tuổi đang ngồi vắt vẻo trên một tiểu đình, bốn bàn chân nho nhỏ đu đưa, vung vẩy trong không trung, cỏ vẻ rất ung dung nhàn nhã.
Hài tử vận hồng y vươn cánh tay nhỏ nhắn muốn vọc xuống, khuấy nước trong hồ sen.
“Hồng Y, đừng để ướt áo, cha lại mắng bây giờ.” Hài tử vận bạch y ngồi cạnh nhắc hắn bằng thanh âm còn non nớt.
Hồng y hài tử cong môi bĩu mỏ, rụt bàn tay trắng mũm mĩm về rồi quay đầu lại phía bạch y hài tử, nói: “Lưu Ly, ngươi đừng nói cho cha nha.”
Hài tử vận bạch y – Lưu Ly gật gật lia lịa: “Hồng Y, ngươi đừng sợ, ta không nói mà.”
“Lưu Ly tốt nhất na~” Hồng Y nhoài người sang, hôn chụt một cái lên khuôn mặt mềm mịm của Lưu Ly, thấy mặt hắn lập tức đỏ ửng lên, Hồng Y vừa vỗ tay vừa cười khanh khách.
“Xuỵt, Hồng Y, yên nào.” Lưu Ly chớp chớp mắt, đưa ngón tay lên môi, ý bảo hắn không nên cười nói lớn quá.
“Ừa, Lưu Ly. Ngươi qua phòng ta chơi được không? Khúc nhạc hôm qua cha bảo ta học ta vẫn chưa tập được, ngươi dạy ta nha.”
“Hảo, vậy mình đi luôn, không cha lại bắt phạt ngươi.” Lưu Ly đứng dậy liền, một bên kéo áo Hồng Y dậy theo.
Ánh dương chói chang ban trưa lượt lượt qua những tán cây xum xuê lá chỉ còn lại những giọt nắng nhàn nhạt điểm lốm đốm mặt đất. Hai hài tử nắm tay nhau ríu rít chạy, nhất hồng nhất bạch, bóng ảnh vương lại sau những bước chân nho nhỏ vẫn còn sặc sỡ đến sống động, tiếng cười khanh khách rộn rã len vào tán cây, kẽ lá, quấn quýt theo ngọn xuân phong.
Vân tán, dương cao, một cánh én chao liệng qua mảnh trời vắng lặng.
Trong viện tuyệt yên tĩnh, nhân sự xuất hiện của hai nam hài mà khung cảnh tựa như một bức tranh bát mặc tịch mịch được điểm thêm bóng đuôi cá nhỏ quẫy động mặt hồ, sống động lên vài phần.
Tháng ngày an bình, nhất thời nhất khắc cũng có bao nhiêu tĩnh hảo*.
“Xuỵt xuỵt, nhỏ tiếng thôi, khéo đánh thức mọi người.” Tới một dãy nhà trong viện, Hồng Y chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đẩy cửa bước vào phòng mình.
Màn voan đỏ thẫm diêm dúa vén lên hé ra chăn đệm cùng màu trên giường, vừa vào trong phòng đã chói lọi đập ngay vào mắt. Trên mặt bàn gỗ hoàng hoa lê cạnh đó bày bộ ấm chén trà tử sa*; hai bên tường là khung cửa sổ hình thoi, treo rèm lụa hồng sắc. Trong góc phòng kê một cái bàn gỗ đen thấp, trên bàn đặt một cây cổ cầm*. Cả gian phòng bài trí đơn giản, gọn gàng nhưng không hề lộ ra một chút tồi tàn, đồ đạc vật dụng nhất nhất đều là hàng cao nhã, thượng phẩm.
“Lưu Ly, ngươi lại đây ngồi cạnh ta.” Hồng Y rảo bước tới bên bàn đặt đàn rồi ngồi xuống, lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Lưu Ly cũng bước lại, ngồi xuống bên hắn, đặt tay trên đầu gối rồi nghiêm túc gật đầu: “Bắt đầu được rồi.”
Gảy thử đôi ba âm, Hồng Y chỉn chu lại dáng ngồi mới khẽ nâng hai cổ tay, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu dạo đàn. Khúc nhạc này độ khó cũng không cao lắm, dạo đầu thanh ngân tí tách như tiếng mưa rơi trên lá ba tiêu*, bọt nước bắn tung hòa thành âm đinh đang đinh đang thanh thúy; một hồi mưa tới hồ sen, nước tụ về nước, âm hưởng ngân nga, khí thế dâng trào; thảng như khi dòng chảy gặp đá ngầm chìm lẩn, thanh điệu lại chợt trúc trắc.
“Ngươi ở đây chưa đúng.” Lưu Ly đột nhiên lên tiếng, thanh âm nhu nhuyễn ôn hòa.
Hồng Y thu tay lại, nhường đàn.
“Thế này, bớt phóng túng một chút.” Nước mưa lạc xuống hồ sen, thanh thoát mà hoan hỉ, tí tách nhỏ xuống đá lại phấn chấn bắn tung lên, như khiêu vũ cùng bầy ngư nhi*.
“Nghe được chưa?” Lưu Ly dừng tay đàn, hỏi.
Hồng Y bĩu môi, thanh âm non nớt giận dỗi: “Lưu Ly lợi hại thiệt, còn ta sao học mãi vẫn không xong?” Cái miệng nhỏ nhắn cong dữ hơn, phụng phịu ngồi một bên.
Lưu Ly so với hắn cũng chẳng lớn hơn mấy, nhưng có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều, xoa xoa đầu hắn an ủi: “Không sao mà, Hồng Y không phải khiêu vũ rất lợi hại sao? Trong viện mình hài tử nào cũng không bằng ngươi nha! Này không việc gì, đàn có thể từ từ luyện, ngươi đừng nôn nóng.”
“Ừa~” Hồng Y nhoẻn cười, ánh dương sáng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn khiến làn da càng trắng ngần tới trong suốt, hàng mi mướt dài, chóp mũi tròn tròn trơn mịn, đôi môi hồng nhuận nhỏ xinh, nhìn thế nào cũng là một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, khả ái như tuyết ngọc. Một bộ hồng y diễm lệ khoác trên người hắn không hề khập khiễng, trái lại tạo cho người ta cảm giác mộng ảo mơ hồ. Bất quá mới là một hài tử bảy, tám tuổi mà phảng phất giữa những cử chỉ, ngôn từ vụng về con nít, đã lộ ra vài phần khí chất khiến người ta lưu luyến.
“Hồng Y, ngươi lớn lên thật đẹp a.” Lưu Ly chăm chú nhìn hắn rồi nói.
“Vớ vẩn, Lưu Ly mới là đẹp nhất chứ. Trong cả đám được cha dạy ở viện mình, ta thấy mỗi Lưu Ly đẹp nhất.” Hồng Y nhảy khỏi ghế, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Ly; hắn vốn không biết dùng những từ ngữ khen ngợi khoa trương như kinh diễm, cao nhã, quyến rũ gì gì đó, hắn chỉ là thực bụng thấy Lưu Ly – người từ nhỏ đã thân thiết với hắn nhất, đẹp nhất mà thôi.
“Mọi người bảo ngươi sau này muốn được thành đầu bài*, Hồng Y, bộ ngươi thích làm đầu bài thật hả?” Lưu Ly nghi hoặc nhíu nhíu mày, lộ ra bộ dạng hài tử hiếm thấy ở hắn.
“Ta còn lâu mới muốn làm đầu bài ấy, đầu bài ca ca bây giờ ngó thiệt là thương. Toàn bị người ta đánh, trên người ca ca ấy bầm chỗ xanh chỗ tím, mà có lần ta lén nhìn lúc hắn đi tắm, y phục cởi ra còn thấm bao nhiêu máu nữa.” Hồng Y giương tròn con mắt, nắm tay nhỏ bé siết lại vẻ giận dữ, bất bình.
“Cơ mà, không làm đầu bài cũng vẫn bị đánh nha.” Lưu Ly chớp chớp mắt.
“Nhưng khách nhân đều thích lựa đầu bài hơn a.”
“Cũng đúng, nhưng ta xem thấy ai cũng muốn thành đầu bài mà, sao lại thế nhỉ?”
“Ừa, cha nói đầu bài mới là người đẹp nhất, giỏi nhất, xuất sắc nhất, khiến khách nhân yêu nhất. Hắn còn nói, ai được thành đầu bài cũng có thể kiếm được rất nhiều bạc, sau này có thể tự chuộc thân, rồi kết hôn, sinh hài tử. Không trở thành đầu bài, kiếm không được nhiều tiền sẽ phải ở đây làm công cả đời, mệt chết đi.”
“Hồng Y, ngươi đừng kết hôn có được không? Chờ tương lai hai ta đều có thể tự chuộc thân, rồi chúng ta sống cùng nhau, không cần sinh hài tử nữa.” Lưu Ly trịnh trọng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hồng như trái táo.
“Hảo, ta không thèm tìm vợ kết hôn; bọn họ xấu chết đi, ta coi mặt mấy tỷ tỷ hay mắng nhiếc đầu bài ca ca, mở miệng là nói toàn câu đến khó nghe, toàn vì các nàng thẹn mình xấu xí rồi trút giận lên ca ca.” Hồng Y hùng hồn ra vẻ người lớn, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Ly: “Lưu Ly yên tâm, chờ sau này chúng ta kiếm đủ bạc rồi cùng nhau rời đi, sau đó ngày nào tụi mình cũng thoải mái ở chung.”
“Hảo, ngoắc tay, không được nuốt lời.”
“Ừa, không nuốt lời.”
Hai nam hài lại ngồi lại bên bàn, Lưu Ly chống cằm kiên nhẫn ngồi nghe Hồng Y đánh đàn, thỉnh thoảng góp ý đôi câu.
Trọn một buổi sáng cứ thế yên ả trôi qua, tới khi bên ngoài vọng vào tiếng người kéo nước giếng, Hồng Y mới ngừng tay, xoa xoa bụng, quay sang chớp chớp mắt hỏi Lưu Ly: “Ta đói bụng, Lưu Ly đói chưa?”
“Cũng hơi hơi, đến giờ ăn chưa nhỉ?”
“Để ta coi.” Hồng Y nhoài người về phía cửa sổ, ngó nghiêng bên ngoài.
Chỗ này nằm ở mặt sau tiểu viện, phân biệt với tiền viện bằng một cánh cổng lớn. Những hài tử ở đây tất cả đều bị bán vào Thất Nhã lâu từ nhỏ, được các loại sư phó hàng ngày đến dạy dỗ, tới một tuổi nhất định sẽ chuyển lên tiền viện, bắt đầu chính thức quải bài*.
Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy trọn vẹn dãy nhà trong tiểu viện, toàn một màu xanh chì vô cùng thanh nhã, không treo bất cứ vật trang trí dư thừa nào lại khiến kiến trúc càng đậm vẻ lịch lãm. Chính giữa viện là một bồn hoa lớn hình tròn, bên trong trồng nhiều loại hoa cỏ, nhân tiết xuân ấm áp, muôn hoa đua nở, cả bồn hoa lấm tấm sắc trắng điểm sắc hồng, phô diễn khí tức thanh di hoan khoái*.
Nơi giếng nước mé Đông Bắc viện có một tiểu tư mặc áo xám đang xắn tay kéo gầu múc nước giếng rồi đổ vào cái vại lớn bên cạnh hắn.
“Lý Nhị ca.” Hồng Y vừa nhận ra hắn thì hai mắt sáng lên, khe khẽ gọi.
Lý Nhị hai tay xách gầu, vẫn chăm chăm đổ nước vào vại, một hồi không hề nghe thấy tiếng gọi.
“Lý Nhị ca, Lý Nhị ca, Lý… ối~” Lưu Ly đã vươn tay bịt miệng Hồng Y lại, lắc lắc đầu bảo hắn nhỏ tiếng thôi. Rồi hắn vo tròn một tờ giấy, nhắm ngay đầu Lý Nhị mà ném.
“Hắc hắc.” Lý Nhị bị ném trúng, xoa xoa đầu quay lại đã thấy hai nam nhấp nhổm bên bậu cửa sổ nhìn hắn, hắn bật cười hì hì rồi bước lại.
“Lý Nhị ca.” “Lý Nhị ca.” Hai hài tử cùng gọi, thanh âm vừa non nớt vừa thanh thúy.
Lý Nhị vừa xoa xoa đầu vừa lấy từ trong áo thứ gì đó quấn trong miếng khăn trắng. Hắn trước tiên quệt quệt tay lên áo cho sạch bụi bẩn rồi mới cẩn thận giở bọc khăn ra, bên trong thì ra là bốn cái bánh bột các loại.
“Ăn đi, cái này cũng ngọt lắm.”
“Cảm ơn Lý Nhị ca nha.” Hồng Y nhón lấy hai cái, đưa một cái cho Lưu Ly. Hắn đang định ăn cái bánh còn lại thì chợt ngẩng đầu, lại nhón một cái bánh nữa trong khăn, giơ lên cho Lý Nhị, nói: “Lý Nhị ca cũng ăn đi, mình cùng ăn.”
“Không không không, ta ăn rồi, các ngươi cứ ăn đi.” Lý Nhị xua xua tay.
“Ngươi không ăn, ta cũng không ăn.” Hồng Y bĩu môi dọa.
“Ha ha, hảo, cùng ăn vậy.” Lý Nhị cầm lấy bánh, cắn một miếng đã lẹm phân nửa.
“Thôi Lý Nhị ca đi làm cơm đi, đợt lát nữa lại tới chơi với bọn ta, khéo cha nhìn thấy ngươi thì chết.” Hồng Y ăn xong bánh, quệt quệt miệng rồi để Lý Nhị tiếp tục đi nấu bữa trưa cho đám hài tử trong viện.
“Ừa, được rồi.” Lý Nhi gấp khăn lại, cẩn thận nhét vào người rồi quay lại giếng nước.
Tầm giờ ăn trưa, ngoài mấy hài tử đêm qua bị phạt nên giờ còn ngủ thì tất cả đều đã thức dậy.
Lý Nhị đã đun sẵn nước nóng rồi quạt nguội bớt, chờ đám nhỏ dậy mới bưng tới từng phòng cho chúng tự rửa mặt. Nháo tới nháo lui hơn nửa canh giờ tất cả đều chỉnh trang sạch sẽ, đứng ra giữa sân. Đứa nào đứa nấy đều mặc trù y* thượng hạng khiến vẻ tuấn tú trời sinh càng thêm nổi bật, một hàng dài hài tử đứng đó phảng phất tựa như tiên đồng bước ra từ bức họa Quan Âm, nước da trắng nõn, mái tóc đen nhánh mượt mà, đôi môi nhỏ nhắn tươi đỏ… mỹ ảo đến choáng váng mắt người dưới ánh dương ban trưa.
Đám hài tử không đứa nào mở miệng, chỉ an tĩnh đứng. Mãi một hồi lâu sau cánh cửa ngách viện lạch cạch hé mở, một nam tử bước vào, áng chừng hơn hai mươi tuổi, trên người chỉ vận một lượt sam y* xanh nhạt, chân mày khóe mắt đều thấp thoáng ánh phong tình.
“Ây nha, bữa nay mấy đứa ngoan dữ a, đông đủ hết rồi này~” Nam tử khẽ cười, thập phần quyến rũ, phong tình tựa ánh tơ lấp lánh nơi khóe môi.
“Cha hảo*.” Đám hài tử đồng thanh cất tiếng, giọng nói thanh thanh đều đặn dễ nghe.
“Lại đây, ngoan lắm, uống hết cái này trước đã.” Nam tử mở nắp thực hạp*, đôi tay lộ ra trắng như thông bạch*, ngón dài tinh tế, non mềm nhu nhuyễn, mỗi móng tay đều phiếm màu hồng nhuận, sáng bóng.
Hắn nhấc ra một chén thuốc màu đen, bước tới bên hài tử đứng đầu, nói: “Ngoan, uống đi.”
“Dạ.” Hài tử nhìn qua tầm năm, sáu tuổi, có lẽ là đứa ít tuổi nhất trong viện. Gương mặt nó hút mắt người nhất ở đôi môi phấn nộn, đỏ mọng, hơi bĩu bĩu, đáng yêu vô cùng. Nhận lấy chén thuốc từ tay nam nhân, hài tử uống hai miếng đã hết sạch, rồi nó nhăn mày, le lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất khổ sở.
“Ha ha, đắng lắm hả?” Nam tử vừa hỏi vừa vuốt vuốt má hài tử.
“Cha, không đắng.”
“Không sao, nào, ăn một viên ô mai.” Nam tử lấy từ trong túi áo ra một viên ô mai, bỏ vào miệng hài tử.
“Cảm ơn cha.”
Hồng Y và Lưu Ly tuổi tác cùng vóc dáng xêm xêm nhau, được đứng cùng một chỗ. Hai đứa uống xong chén thuốc, Hồng Y thấy Lưu Ly mặt mày nhăn nhó, hai tay quạt quạt miệng mãi, hắn liền kéo tay áo nam tử, xin một viên ô mai cho Lưu Ly.
“Cho ngươi ăn này.”
“Ngươi ăn đi.”
“Không, cho ngươi. Ta không sợ đắng.” Hồng Y dúi viên ô mai vào bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Ly.
“Hồng Y.” Lưu Ly ngậm ô mai, lẳng lặng nắm tay Hồng Y. Hồng Y quay lại nhìn hắn, thấy một bên má hắn phồng lên tròn tròn, lại thò tay miết miết, hớn hở cười rộ lên.
“Hỗn trướng! Ngươi tưởng ngươi là thiếu gia, công tử hả?! Ngươi chỉ là thứ đồ vứt đi, được ta nhặt về là phúc trăm đời nhà ngươi, còn đòi hỏi gì nữa!? Nuôi ngươi ăn ngon mặc đẹp, chơi bời sung sướng tới giờ một xu chưa kiếm được mà xài phí bạc vạn. Hay ngươi nghĩ chỗ này là nhà cứu tế của quan phủ a?”
Thanh âm sắc nhọn khó nghe của nam tử đột ngột vang lên, Hồng Y, Lưu Ly và cả đám hài tử xung quanh nhất tề ngóng cổ sang nhìn.
Hài tử bên đó đã sắp tròn mười hai tuổi, mới được đưa tới đây ít ngày, thời gian dạy dỗ chưa đủ. Được cái hắn trước kia cũng là con nhà quan gia, nên cầm kỳ thư họa đã rất tinh thông, chỉ cần huấn luyện thêm ‘kỹ thuật’ cho tốt một thời gian thì đợi chậm trễ khoảng hai năm mới quải bài cũng được.
Chén thuốc kia, ngày nào cũng phải uống hết trước bữa cơm trưa, việc này đã thành quy củ trong viện.
Hồi mới vào, hài tử này cũng không biết là thuốc gì, nên cứ nhắm mắt uống cho xong. Không hiểu hôm nay vì sao lại trái tính trái nết, sống chết không chịu uống.
Nam tử thẳng tay giáng một cái tát, khuôn mặt trắng nõn của hài tử lập tức tấy lên một vệt đỏ nhạt.
“Hỗn cái gì hả?! Ngươi có hỗn được hết hôm nay không? Thành thật uống hết đi, cấm nghĩ bậy bạ.”
“Ta không uống.” Hài tử kia tên gọi Ngưng Phách khó nhọc ngẩng lên, nghênh cằm tỏ vẻ quật cường.
“Bắt nó uống.” Nam tử phì một hơi rồi chợt mỉm cười, hạ mi mắt, quay lại ra lệnh cho thị vệ xách thực hạp đứng đằng sau.
“Ặc ặc… không… khụ khụ!!” Mới mười hai tuổi, sức vóc nào chống lại được gã nam nhân luyện võ, hơn hai mươi tuổi. Ngưng Phách giãy giụa, đấm đá tán loạn, cuối cùng vẫn bị ép nuốt thuốc. Hắn quỳ sụp xuống đất, nước mắt hòa vào thuốc, lem luốc trên mặt, bộ dạng thương cảm vô cùng.
Nam tử cười lạnh lùng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Thuốc này với tuổi của ngươi phải uống cả ban đêm nữa mới phải, dáng dấp thế kia hẳn là dậy thì rồi, đúng là cần uống thêm. Ngươi, bắt nó uống thêm chén nữa!” Hắn chỉ chén thuốc còn lại trong thực hạp, lớn tiếng quát.
“Hỗn cái gì nào? Ngươi tưởng ngươi là công tử con quan a, chờ ngày nào đó tự chuộc thân rồi lại khai chi chi tán diệp* a, nằm mơ! Hài tử đã ở đây, có ra ngoài kia cũng mãn đời mãn kiếp bị đàn ông đặt dưới thân mà thôi.
Thì đây, chén thuốc này đích thị là để ngươi dậy thì chậm lại, so với hài tử bình thường phải gầy nhỏ hơn, thấp bé hơn, yếu ớt hơn. Nhưng ấy mới là bổn mạng, là tiền vốn cho các ngươi hành nghề, có hiểu không hả?”
Nam tử chỉ vào tên thị vệ bên cạnh, nói tiếp: “Lớn lên cao to như hắn, bộ ngươi tưởng người ta còn thèm ngươi hả? Lớn lên cường tráng như hắn, sức lực trâu bò, dễ dàng đạp văng người ta ra, thử hỏi có được không?! Khách nhân nào dám chọn ngươi a? Hay ngươi tưởng khách nhân đến đây là để mua bực mình?”
Nam tử lừ mắt liếc hài tử đang phục dưới đất, nhãn thần lãnh lẽo vô tình:
“Đêm nay, dùng cái thô lớn nhất, nếu nó đã không muốn chờ, ta cũng không thừa hảo tâm chăm chút cho nó lớn thêm nữa.”
———–
*kỹ quán, quan quán: thanh lâu của kỹ nữ, tiểu quan.
*tĩnh hảo: yên bình, đẹp đẽ.
*tử sa: một loại đất sét rất mịn, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà. ( :”> mấy nàng có để ý là ngoài mùng mền, rèm cửa thì cả màu gỗ mần bàn ghế với màu đồ đạc trong phòng em Hồng Y đều đỏ đỏ hêm XD )
*cổ cầm: đàn cổ.
*lá ba tiêu: lá chuối =)) ~
*ngư nhi: con cá *v* ~
*đầu bài: tên đứng đầu bảng (ở đây ý chỉ tiểu quan được xếp hạng nhất trong viện).
*quải bài: treo bảng hành nghề (việc tiểu quan đến tuổi thì thông báo bắt đầu chính thức hành nghề).
*thanh di hoan khoái: sống động, vui vẻ.
*trù y: y phục bằng tơ, lụa.
*sam y: áo đơn, áo lót.
* “Cha hảo.” : mình ko biết dịch như nào nhưng có lẽ đây là câu chào + chúc sức khỏe xã giao thôi. Như kiểu: “Cha mạnh khỏe.”
*thực hạp: hộp thức ăn.
*thông bạch: =_= phần đầu trắng trắng của cây hành lá ( =_= ko hiểu vì sao lại dùng cái này để so sánh với ngón tay~ dù nó trắng trắng thon thon thật =))~ )
*khai chi tán diệp: nảy lá trổ cành (theo mình hiểu câu này nghĩa đen là sau khi ra khỏi thanh lâu có thể phổng phao, trổ mã như thường; nghĩa bóng là lại vừa oai vừa ngầu XD )
*
–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...