Trong rừng sáng chói lòa, người mẫu cuối cùng đã bước lên sàn diễn như một nữ hoàng.
Sàn catwalk lấp lánh.
Từng luồng sáng quy tụ trên những người mẫu đang bước đi uyển chuyển, ánh
sáng rực rỡ khiến họ trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả khán giả.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt bùng nổ liên hồi trên hàng ghế khán giả hai bên! Đây là bộ sưu tập dự thi của Sâm Minh Mỹ, bộ sưu tập có sức tưởng tượng táo bạo, khiến người khác khó lòng tin nổi! Cho dù ánh đèn hai bên tối
om nhưng vẫn có thể thấy được sự hứng khởi khó có thể che giấu được trên nét mặt của các vị giám khảo! Còn khán giả thì càng ngày càng hào phóng hơn, họ vỗ tay nhiệt liệt!
Tiếng vỗ tay ào ào như dời non lấp
biển! Tiếng vỗ tay và hò reo như thể hải triều cuồn cuộn, gào thét, có
sức mạnh cuốn trôi và nuốt chửng tất cả mọi thứ!
Ánh sáng trên
sàn catwalk. Sự sôi nổi của toàn hội trường. Tất cả càng làm nổi bật sự
yên lặng và u tối tột cùng của con đường dẫn đến sân khấu. Nhóm người
mẫu và Diệp Anh đang chờ phần trình diễn của Sâm Minh Mỹ kết thúc. Thành viên Ban tổ chức cuộc thi, bất kể là ai, đi ngang qua họ, cũng đều
ngoái đầu lại nhìn như thể gặp ma, mở to mắt, nét mặt kinh ngạc và sững
sờ. Trong bóng tối, một bóng người ép sát vào Diệp Anh, hơi thở nham
hiểm, lạnh lùng nói:
“Cục cưng, tâm trạng bây giờ ra sao?”
Tránh ra nửa bước như thể bị một loài rắn nào đó liếm một miếng, Diệp Anh
nhìn người đó một cách lạnh lùng, ghê tởm. Trong bóng đêm, ánh mắt Thái
Na thâm hiểm, chứa đầy ác ý, dò xét từng li từng tí như thể đang thong
thả, chậm rãi liếm láp trên người Diệp Anh.
“Cút ra!” Diệp Anh lạnh lùng gằn giọng.
Thái Na cười toét miệng, giơ tay đầu hàng, từ từ lùi sâu vào chỗ tối tăm
hơn, giọng nham hiểm: “OK, cục cưng, cô bảo tôi cút thì tôi cút, chỉ có
điều cô nhất định, nhất định đừng hối hận đấy”.
Tạ Phố đẩy xe lăn của Việt Tuyên đi ra từ phòng nghỉ VIP. Việt Tuyên đã nhìn thấy cảnh
tượng đó. Anh thấy Thái Na biến mất trong bóng tối như thể ma quỷ, thấy
ánh mắt Diệp Anh hướng về phía mình. Việt Tuyên mặc cho Tạ Phố đẩy xe
lăn chậm rãi đi qua con đường dẫn lên sân khấu, qua các người mẫu, qua
Diệp Anh. Khi đi qua cô, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn thậm chí còn rất
khách sáo gật đầu chào.
Sau đó.
Tạ Phố lại tiếp tục đẩy xe lăn cho Việt Tuyên, đưa anh về phía khu vực phía sau sàn catwalk.
Cả hội trường, tiếng vỗ tay vang dội như sấm!
Không khí cuộc thi được đẩy lên cao trào!
Khán giả kích động đứng hết lên, tiếng vỗ tay và tiếng hò reo vang dội như muốn lật tung trần nhà!
“Đặc sắc quá! Đặc sắc quá!”, cũng phấn khích đứng dậy vỗ tay như mọi người,
trong làn sóng âm thanh ầm ĩ, Phan Đình Đình hét lớn với Việt Xán bên
cạnh. Khoảnh khắc này, Phan Đình Đình cảm thấy xấu hổ vì nghi ngờ khả
năng của Sâm Minh Mỹ. Bất luận Sâm Minh Mỹ có thể vượt qua Diệp Anh hay
không, thì ít nhất bộ sưu tạp không gì sánh được này đã chứng minh thực
lực của Sâm Minh Mỹ!
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất!
Trên sàn catwalk lộng lẫy, Sâm Minh Mỹ trong chiếc váy đuôi cá lệch vai màu
cam, đứng giữa vòng vây của các người mẫu, lộng lẫy, yêu kiều bước lên!
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm! Đón nhận từng bó hoa tươi từ khán giả phía dưới, Sâm Minh Mỹ cười tươi rói, gương mặt sáng bừng,
ôm hoa, tay đặt lên ngực, liên tiếp khom lung cảm ơn các vị giám khảo và quan khách tại hội trường trong tiếng vỗ tay reo hò!
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!”
Đón lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình, Sâm Minh Mỹ không giấu
nổi sự kích động trên nét mặt, hai mắt rớm lệ, xúc động nói với quan
khách khắp hội trường:
“Xin cho phép tôi được mời ra hai người
bạn luôn giúp đỡ, động viên, khiến tôi có thể kiên trì đi tiếp trên con
đường thiết kế thời trang, mời họ cùng tôi chia sẻ những tiếng vỗ tay
của mọi người!”
Tiếng vỗ tay trở nên nhiệt liệt hơn.
Sâm
Minh Mỹ bước về phía sau sàn catwalk, rồi đẩy ra một chiếc xe lăn. Trong chùm ánh sáng rực rỡ, người đàn ông trẻ trung trên xe lăn thanh lịch,
cao quý, ánh mắt bình thản như thể biến hoa tường vi nở rộ từng khóm,
từng khóm lớn giữa bầu trời đầy soa, ánh sao nhạt nhòa trôi dạt giữa
hượng hoa dịu nhẹ mà thanh khiết.
Giây phút này.
Toàn hội trường nín thở vì anh!
Việt Tuyên.
Trên con đường dẫn đến sân khấu tăm tối.
Nhìn Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ như đôi tiên đồng ngọc nữ trên sân khấu huy
hoàng, rực rỡ, gương mặt Diệp Anh không hề có bất cứ biểu cảm nào. Bên
tai lại một lần nữa nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, ánh đèn quá rực rỡ,
thậm chí có chút chói mắt, cô khép hờ mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh
tưởng, chòi nghỉ chân trong khu vườn xinh đẹp nở đầy tường vi trắng,
những khóm tường vi lớn bên ngoài cửa sổ.
Cô gái bé nhỏ năm nào
dùng cành cây vẽ nên từng bông tường vi trên nền đất dưới ánh trăng. Hừ. Cô lặng lẽ nhếch môi. Trong chùm sáng rực rỡ trên sân khấu, cô nhìn
thấy Sâm Minh Mỹ yêu kiều ngồi xuống trước xe lăn của Việt Tuyên, chiếc
váy đuôi cá dài màu cam thướt than phía sau. Cô tặng Việt Tuyên một bó
hoa hồng trắng lớn, đôi mắt ngấn lệ, tiếng nói phát ra từ micro run rẩy
vì hạnh phúc:
“Tuyên, xin anh đón nhận sự cảm kích của em đối với anh.”
“Shit!”
Bên dưới khán đài, George cười mỉa mai:
“Cảm ơn mà tặng hoa hồng trắng sao? Chọn sai hoa rồi!”
Trong chùm sáng trên sàn catwalk, Việt Tuyên đón lấy bó hoa hồng trắng. Tiếng reo hò vang khắp hội trường, Sâm Minh Mỹ hạnh phúc đến mức gần như khóc nấc lên. Sau đó lấy khăn giấy lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, Sâm Minh Mỹ
đứng dậy, cầm micro, thâm tình nhìn xuống phía dưới khán đài, nói:
“Vẫn còn một người bạn, cũng là người mà tôi vô cùng cảm kích.” Một chùm
sáng khác! Vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên dưới khán đài, vốn ngồi
trong bóng tối bên cạnh Sâm Minh Mỹ, Việt Xán trong nháy mắt bọ luồng
ánh sáng trắng lóa tỏa chiếu! Tư thế mạnh mẽ, hoang dã, ngũ quan sắc nét đến mức gần như rực rỡ, dưới luồng sáng đó, toàn thân Việt Xán toát lên nét nam tính mạnh mẽ, khiến trái tim của rất nhiều quan khách nữa đột
nhiên lỗi nhịp.
“Xán!” Trên sân khấu, phía bên trái là Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, ánh mắt Sâm Minh Mỹ chan chứa tình cảm sâu sắc, mỉm
cười nhìn về phía Việt Xán, giơ cánh tay phải ra, đợi anh bước lên, nắm
lấy tay cô!
Trong bóng tối trên con đường dẫn đến sân khấu.
Diệp Anh chứng kiến cảnh tượng lãng mạn ấy, gương mặt không chút biểu cảm.
Trong chùm sáng chói mắt.
Phát hiện mình đã trở thanh tiêu điểm của toàn hội trường, Việt Xán nhướng
mày, như cười mà như không, nhìn lên Sâm Minh Mỹ trên sân khấu. Sâm Minh mỹ lại đưa tay hướng về phía anh. Anh vẫn không cử động.
“Hừ.”
Phan Đình Đình đỏng đảnh “hừ” một tiếng, đắc ý ngồi càng sát vào Việt
Xán hơn, gương mặt xinh tươi, tựa đầu vào vai anh đầy mập mờ.
Các phóng viên truyền thông lập tức ra sức chụp ảnh “Tách! Tách! Tách!”.
Thấy Việt Xán vẫn ngồi ung dung, dường như không định lên sân khấu tung
hứng với mình, Sâm Minh Mỹ có chút ngượng ngùng, cười gượng, lùi vài
bước về phía Việt Tuyên đang ngồi trên xe lăn bên cạnh, cầm micro, thiết tha nói với Việt Xán trên hàng ghế khán giả:
“Xán, cảm ơn anh, trong cuộc sống của em…”
Đằng đẵng chờ đợi…
Ánh sáng lộng lẫy trên sân khấu khiến khu vực chờ trình diễn càng trở nên
tối tăm vô cùng. Các người mẫu chờ đợi lâu đều đã có chút mất kiên nhẫn, Diệp Anh lặng lẽ nhìn Việt Tuyên trong chùm sáng sàn catwalk không xa.
Anh ngồi trên xe lăn, tao nhã, nhợt nhạt, lịch lãm đến mức gần như không vướng bụi trần. Cho dù giờ phút này, bên tai là tiếng cựu vị hôn thê
Sâm Minh Mỹ đang bày tỏ tình cảm với người đàn ông khác, dưới sân khấu
là vị hôn phu hiện tại sắp bước lên, ánh mắt cũng như nét mặt bình thản
như thể mặt hồ trong veo nơi rừng sâu.
Muốn cười mỉa mai. Cô hít
một hơi thật sâu, viên kim cương đen cắm chặt vào lòng bàn tay đau đớn,
tỏa ra mùi tanh. Đêm nay là sân khấu của cô, cũng là chiến trường của
cô.
Từ khoảnh khắc quyết định tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, từ khoảnh khắc ra khỏi cửa lớn nhà tù, từ trước đó nữa.
Đây là chiến trường mà cô đã chờ đợi bao lâu nay.
Bộ sưu tập dự thi này.
Là của cô!
Bộ sưu tập bị Sâm Minh Mỹ ăn cắp này.
Là của cô!
Lòng bàn tay cô có vết máu. Cạnh sắc nhọn của viên kim cương đen phát sáng,
như ánh sao trên bầu trời đêm. Nỗi đau cào xé, Diệp Anh nhếch méo tự mỉa mai mình, trong giờ phút thế này mà cô vẫn có thể phân tâm vì một người đàn ông.
Tiếng vỗ tay lại vang lên!
Sâm Minh Mỹ đẩy xe
lăn cho Việt Tuyên. Phần trình diễn trang trọng như thể một show thời
trang lớn của cô cuối cùng cũng kết thúc trong ánh đèn tụ quang hoa lệ
của sân khấu. Trên sàn catwalk, sau một phút im lặng, người dẫn chương
trình một lần nữa bước lên.
“Đến Diệp Anh rồi!”
Chính giữa hàng ghế đầu tiên trên khán đài, Phan Đình Đình kích động ngồi thẳng
người. Tuy tác phẩm thiết kế tham gia cuộc thi của Sâm Minh Mỹ đầy tài
hoa, đặc sắc, nhưng Diệp Anh, người trình diễn cuối cùng trong đêm nay,
mới thực sự khiến mọi người mong đợi nhất! Trong thời gian nửa năm ngắn
ngủi, Diệp Anh xuất hiện một cách khá lập dị trong làng thời trang nội
địa, lại trở nên nổi tiếng sau lễ trao giải Quả cầu vàng của Hollywood,
tiếp sau đó bộ sưu tập mang tên “Ôm” mà cô cho ra mắt đã trở thanh trào
lưu thời thượng, phổ biến nhất, thịnh hành nhất trong năm.
“Bộ sưu tập ban nãy của Sâm Minh Mỹ xuất sắc quá, không biết Diệp Anh…”
Phan Đình Đình nói với Việt Xán bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng. Bây
giờ cô ta đã trở thành fan trung thành của Diệp Anh, là Diệp Anh đưa cô
ta lên hàng ngũ nữ minh tinh có gu thời trang sành điệu bậc nhất, những
lời mời làm đại diện, quảng cáo, đóng phim ùn ùn được gửi đến như nước
thủy triều. Cô ta đương nhiên hi vọng Diệp Anh có thể giành chiến thắng
trong buổi tối ngày hôm nay, nhưng bộ sưu tập dự thi của Sâm Minh Mỹ ban nãy thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng, khó có thể chiến thắng được nó.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cuối con đường catwalk! Các vị
giám khảo đượng nhiên cũng nghe nói về Diệp Anh, nhà thiết kế đang nổi
gần đây tại khu vực Trung Quốc. Họ thì thầm trao đổi với nhau vài câu,
ánh mắt cũng hướng về phía cuối đường catwalk!
“… Bây giờ, xin
được chào đón tác phẩm thiết kế của cô Diệp Anh!” Cùng với âm điều kéo
dài đầy hoa lệ của người dẫn chương trình, ánh đèn đột ngột tắt lịm, sau đó một giây, hai giây, ba giây…
“Tách”, một chùm sáng chiếu tỏa
về phía cuối con đường catwalk như thể sương khói mộng ảo. Làn khói
trắng mờ tan dần. Sân khấu im ắng không một bòng người, âm nhạc nổi lên, tiết tấu du dương như trong giấc mộng của một người thiếu nữ vừa lãng
mạn, vừa hân hoan. Người mẫu đầu tiên bước ra từ phía cuối sàn catwalk,
mái tóc dài thả ngang eo, trang điểm màu trắng, bộ trang phục liền thân
bằng lụa màu trắng, cổ áo Peter Pan màu trắng, thắt lưng trên eo nối
liền với ống quần trên rộng và dưới thu hẹp dần.
Tiếng nhạc như
biển hoa tường vi màu trắng dưới ánh trăng. Những viên ngọc trai sáng
bóng. Người mẫu mạnh mẽ, uyển chuyển bước đi. Trong tiếng nhạc du dương, mơ màng, dưới ánh sáng trắng ngần như tuyết, người mẫu như thể cô gái
Alice lạc vào xứ sở thần tiên, thuần khiết, rạng rỡ, đẹp đến mức khiến
trái tim người ta vỡ vụn.
Hàng ghế khán giả trong bóng tối, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ dõi theo.
Khi người mẫu đầu tiên đi được nửa sân khấu, phong cách âm nhạc đột ngột trở nên thê lương!
Ánh đèn chiếu sáng lần lượt rọi lên!
Chùm sáng màu đỏ phản chiếu vào làn khói mờ ảo như thể khói máu lan tỏa khắp nơi! Sự lãng mạn nhường chỗ cho sự kinh hoàng tuyệt vọng, tiết tấu âm
nhạc gấp gáp và sắc nét, người mẫu thứ hai bước ra sân khấu, trên người
mặc bộ áp liền quần màu đỏ thẫm, chất liệu bằng vải đay, phẳng phiu, dần trở nên băng giá.
Như thể nhuốm màu máu.
Màu đỏ thẫm lạnh lẽo, diễm lệ, sầu thảm, như thể một đóa tường vi đỏ đang giãy giụa,
vùng vẫy trong cơn ác mộng, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Áng sáng màu máu lan tỏa xuống phía dưới sân khấu.
Việt Xán ngồi chính giữa hàng ghế đầu trên khán đài, đáy mắt tối sầm. Rất
nhiều năm trước, bàn tay trắng bệch gần như thê lương của người thiếu
niên đi dưới chiếc ô màu đen, trong con ngõ nhỏ dưới đêm đen, người
thiếu nữ lạnh lùng bị anh dồn sát vào bức tường ướt lạnh, cô giễu cợt
vạch cổ áo ra, cho anh xem những vết hôn bẩn thỉu khắp trên người. Tiếng nhạc nhốn nháo khiến trái tim người ta khó chịu lắng dần, ánh đèn đỏ
càng lúc càng tối, cả hội trường gần như chìm trong bóng tối, cho đến
khi đôi mắt khán giả sắp không chịu đựng được nữa, ánh sáng bừng lên!
Từng dây đèn rọi xuống sàn catwalk màu trắng, rực rỡ, lộng lẫy!
Bước theo tiết tấu nhạc dữ dội.
Lại một người mẫu khác bước ra, vẫn hóa trang màu trắng lạnh lùng, kiêu sa, trên người mặc bộ đồ áo liền quần bằng chất liệu may áo vest màu đen.
Lạnh lùng, kiều diễm, mạnh mẽ, xinh đẹp, sắc sảo. Ánh sáng xinh đẹp, lấp lánh, tiết tấu nhanh mạnh, dữ dội, cô gái đẹp đến mức khiến người khác
hồn siêu phách lạc, nhưng lại lạnh lùng xa cách như thể tuyệt đối không
thể gần.
Dưới sân khấu, George không kìm được, quay sang nhìn Diệp Anh đang ngồi cạnh. Cô cũng lạnh lùng như thế.
Tiếp theo.
Người mẫu thứ tư, thứ năm, thứ sáu cũng lần lượt bước lên sân khấu. Họ đều
mặc áo liền quần màu đen, càng trở nên lộng lẫy, những viên ngọc trai
đầy màu sắc xa hoa, ngạo mạn, trang sức viền vàng lấp lánh, chất liệu
vải lanh bóng loáng, mỗi chiếc được cắt may khác nhau, phong cách cũng
khác nhau. Dưới ánh đèn sân khấu lộng lẫy, chúng đẹp đến lẳng lơ, khoa
trương, đẹp đến không chút kiêng nể, như thể chúng đã quên đi rất nhiều, đã có thể vui vẻ.
Phan Đình Đình ngồi dưới, trái tim bỗng thắt
lại. Có chút gì đó chua xót không nói thành lời tràn lên khóe mắt. Trong bầu không khí mà màu đen là màu sắc chủ đạo, bỗng cất lên giai điệu
khiến trái tim xao xuyến. Như thể một nét bút bỗng vẽ nên cả sắc xuân.
Người mẫu thứ bảy bước lên sàn catwalk, trên người mặc bộ áo liền quần
bằng voan mềm mại, thướt tha. Trên nền vải màu xanh lá cây là những trái chanh màu vàng như được vẽ bằng tay, thanh mát, tươi sáng. Khi người
mẫu uyển chuyển bước đến, trong không khí dường như lơ lửng những bong
bóng hơi chua, lại hơi ngọt tựa như mùi vị của tình yêu. Sau đó, là màu
đỏ hồng. Trên bộ áo kiền quần màu hồng bằng vải voan mỏng mà người mẫu
thứ tám khoác lên mình, là từng đóa hoa lớn nở bung, những đóa hoa tươi
đẹp khôn cùng, những nét vẽ bằng bột màu, những cánh hoa đang ôm lấy
nhau, vươn mình nở bung rực rỡ, màu hồng xanh, màu hồng vàng, màu hồng
tím, màu hồng cam tựa như trăm ngàn đóa hoa phút chốc nở rộ trong thời
khắc của tình yêu.
Nắm chặt lòng bàn tay, Diệp Anh khép mắt lại,
sân khấu càng sáng tỏ, phía dưới càng tối tăm. Trong đêm sâu tràn đầy
hương hoa đó, cô mở toang cửa sổ, phía sau là Việt Tuyên đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, gương mặt anh êm đềm, xa cách. Đêm đó, cô cầm bút phác lên giấy vẽ, trong lòng muốn vẽ nên một bộ áo liền quần
màu đen như một chiếc áo giáp.
Nhưng khi đặt bút lại là voan nhẹ mềm mại.
Vẽ nên từng trái chanh màu vàng chua ngọt, thanh mát.
Vẽ nên từng đóa hoa lớn nở rộ xinh đẹp, tươi tắn, rực rỡ.
Đêm đó, gương mặt anh êm đềm trong giấc ngủ. Bên ngoài là màn đêm u tối,
nhưng trong lòng cô lại là một biển hoa mùa xuân tươi đẹp đang tưng bừng nở rộ.
Như thể một đĩa nhạc cổ điểm bị lạc kim, rồi nhanh chóng
trở về đường đi ban đầu, Phan Đình Đình chưa kịp hồi lại thì tiếng nhạc
từ xao xuyến đã quay trở về giai điệu lộng lẫy mà trầm lắng. Người mẫu
thứ chín bước ra sân khấu, trên người mặc bộ áo liền quần bằng voan mỏng màu đen, làn da dưới lớp vải mỏng thoắt ẩn thoắt hiện, cuốn hút gợi
cảm. Hơi thở rung động, yêu đương hoàn toàn tan biến, tựa hồ sắc đẹp và
sự quyến rũ chỉ là vũ khí của cô, còn cô chẳng hề bận tâm.
Tiếng
nhạc được đẩy lên cao trào! Trong rừng sáng chói lòa, người mẫu cuối
cùng đã bước lên sàn diễn như một nữ hoàng! Bóng loáng như tơ lụa, lại
cứng cáp như vải thô, màu đen tựa như màn đêm u tối, người mẫu khoác
trên mình chiếc áo choàng đen, đuôi áo choàng kéo dài trên sàn hai mét,
kim cương đính đầy trên áo như vô số vì sao trên nền trời đêm, nhấp
nháy, sáng bừng, lấp lánh, mờ ảo. Cô cầm thanh quyền trượng, đầu đội
vương miện hình ngôi sao, nhưng trên mặt lại mang một mặt nạ màu đen,
chỉ để lộ đôi môi tươi đẹp!
Trong ánh sáng huy hoàng.
Nét đẹp đó.
Thật sự khiến người ta run rẩy!
Toàn hội trường gần như nín thở theo dõi.
Chính giữa hàng ghế đầu tiên, Việt Xán bạnh quai hàm, ánh mắt dán chặt lên
sân khấu. Trong bóng tối phía xa, Sâm Minh Mỹ đẩy xe lăn cho Việt Tuyên, xem màn trình diễn tác phẩm dự thi của Diệp Anh dường như rất ngắn
nhưng lại dài đằng đẵng, nét mặt biến sắc mấy lần.
Những người
mẫu rút khỏi sân khấu, sau đó, trong ánh đèn sân khấu một lần nữa bừng
sáng, trong vòng vây của các người mẫu, Diệp Anh bước lên. Cô mặc chiếc
áo liền quần màu đen cùng nằm trong bộ sưu tập, mái tóc đen nháy rẽ ngôi giữa, nét mặt thanh tú, lạnh lùng, ánh mắt như hồ sâu, đôi môi hồng
nhạt. Cô như thể hiện ra giữa sương khói trong màn đêm, kiêu kỳ, ngạo
mạn, khinh thường thế gian. Sự tồn tại tựa như nữ hoàng của cô không có
gì có thể lật đổ. Trên sàn catwalk chói lòa, giữa vòng vây của những
người mẫu, cô hơi mỉm cười, tiến về phía khán giả và giám khảo.
Nhưng…
Đón tiếp cô lại là sự im lặng.
Im lặng đến chết chóc.
Trong hội trường, mỗi khán giả đều không thể tin vào mắt mình! Họ đã nhìn
thấy gì? Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh, bộ sưu tập dự thi của hai nhà thiết kế này lại gần như hoàn toàn giống nhau?! Một bộ trắng, ba bộ màu, sáu bộ
đen, tất cả đều là kiểu áo liền quần! Những thiết kế đầy tài hoa của Sâm Minh Mỹ được trình diễn, người khác không khỏi nghiêng mình. Nhưng Diệp Anh trình diễn bộ sưu tập hoàn toàn giống như vậy, điều đó chỉ có thể
là sao chép. Giữa hai nhà thiết kế, chắc chắn có một người sao chép tác
phẩm của người kia!
Sau sự im lặng chết chóc vì kinh ngạc của toàn hội trường, trong bóng tối, khán giả không thể ngồi yên, bắt đầu
thì thầm bàn tán, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn! Ban giám khảo cũng
kinh ngạc đến ngẩn người, gương mặt thẫn thờ. Sự tương đồng hay học hỏi
trong làng thời trang cũng không phải hiếm gặp, nhưng như thế này, trong một cuộc thi, sự sap chép trắng trợn, không chút che đậy lại chưa từng
xảy ra bao giờ!
“Hừ”, trong góc tối, nhìn Diệp Anh không được một tràng vỗ tay nào, Sâm Minh Mỹ cười nhạt. Cô đã nhân từ, cho Diệp Anh cơ hội, nêu như người mẫu không đến kịp, nếu như Diệp Anh từ bỏ cuộc thi
đêm nay, thì cái mà cô ta mất chẳng qua chỉ là chiến thắng trong cuộc
thi thời trang cao cấp châu Á mà thôi. Tiếc là, Diệp Anh đã quá tham
lam, tự hủy diệt mình. Cô đã sớm sắp đặt tất cả. Rơi vào scandal sao
chép, cô sẽ khiến Diệp Anh không thể lật ngược tình thế.
“Bộp!”
“Bộp!”
Trong tiếng bàn tán sôi nổi tại hội trường, hàng ghế khán đầu tiên, nhìn Diệp Anh trên sân khấu, Việt Xán giơ hai tay lên vỗ. Phan Đình Đình nhìn
anh, cười điệu đà, rồi cũng bắt đầu vỗ tay!
Thế là, dưới khán
đài, tiếng vỗ tay lẻ tẻ của khán giả nổi lên. So với tiếng vỗ tay như
nước thủy triều dâng trào mà Sâm Minh Mỹ nhận được ban nãy, tiếng vỗ tay dành cho Diệp Anh ít ỏi đến tội nghiệp. Sau hậu trường, Tracy sắc mặt
trắng bệch, George tức tối nguyền rủa.
Trong bóng tối, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn nhìn Diệp Anh nơi ánh đèn sân khấu.
Phóng viên truyền thông tất bật. Họ vừa truyền đi tin tức nóng hổi về scandal tai tiếng trong cuộc thi thời trang cao cấp châu Á. Giây phút này, màn
trình diễn tác phẩm dự thi của Diệp Anh vừa kết thúc, họ đã tranh thủ
từng giây từng phút đăng tải ảnh và bài viết về sự kiện này qua mạng
Internet.
Scandal kinh thiên động địa về hai nhà thiết kế nữ xinh đẹp tài năng!
“Tít! Tít! Tít!”
“Tít! Tít! Tít!”
“Tít! Tít! Tít!”
“Tít! Tít! Tít!”
Di động của tất cả mọi người trong hội trường gần như đều réo lên tiếng
chuông báo tin nhắn cùng một lúc. Các khách mời cúi đầu đọc, những bài
viết về vụ việc sao chép của Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh tràn ngập trên
trang web chính thức của các hãng truyền thông.
“Tôi tuyên bố…”
Trên sàn catwalk rực rỡ.
Đứng giữa vòng vây của những người mẫu xinh đẹp, Diệp Anh tay cầm micro, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp lượt hội trường, các khán giả đang cúi đầu đọc
tin tức trên di động đều bất giác ngẩng đầu lên. Ánh mắt lạnh lùng dừng
trên bóng dáng nào đó nơi góc tối hội trường, khóe môi hơi nhếch lên,
Diệp Anh điềm đạm nói:
“… Tôi xin tuyên bố, về hành động xâm phạm bản quyền, sao chép của cô Sâm Minh Mỹ đối với các tác phẩm thiết kế
của tôi lần này, tôi đã thông báo cho luật sư của mình giải quyết, tiếp
sau đây, luật sư của tôi sẽ làm việc với cô Sâm Minh Mỹ.”
Sâm Minh Mỹ trợn tròn mắt trong bóng tối dưới sân khấu!
Trên sân khấu, Diệp Anh cười nhạt.
Được lắm, Sâm Minh Mỹ, lần này hãy triệt để phân thắng bại thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...