Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông đưa tin một nữ quan chức tư pháp đã bị gọi điều tra. Nhiều bằng chứng được đưa ra chứng minh nữ quan chức này đã nhận hối lộ trong việc giả giám định thần kinh cho Sâm Minh Mỹ - con gái nhà thiết kế thời trang Sâm Lạc Lãng, hòng tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Mặt khác, vị bác sĩ được mời đến giám định thần kinh cho Sâm Minh Mỹ mấy ngày trước vừa bị cư dân mạng nghi ngờ, lần này cũng nối gót vị nữ tư pháp bị gọi đến thẩm vấn.Cách một ngày, lại có tin mới về việc Sâm Lạc Lãng bị phía cảnh sát mời đến phối hợp điều tra.
"Chính là bà ta."
Bốn giờ chiều, nhìn bức ảnh Sâm Lạc Lãng nâng chén chúc mừng với vị nữ nhân viên tư pháp kia trên báo trang nhất, Diệp Anh lạnh lùng nói:
"Năm đó bà ta là luật sư xinh đẹp nổi tiếng, vì vụ án của tôi mà thanh danh bà ta càng nổi."
Bảy năm trước, khi cô bị bắt giữ, trước hôm ra tòa, vị luật sư xinh đẹp này đã đồng tình an ủi cô, bà ta nói vì đều có biên bản bạo hành gia đình từ phía bác sĩ mấy năm nay, báo cáo chấn thương trên đầu và người Diệp Anh, mẹ cô cũng bị Sâm Lạc Lãng đánh chết, còn có đơn tố cáo Sâm Lạc Lãng cưỡng bức trẻ vị thành niên, nên tất cả các bằng chứng khi đó đều có lợi cho cô. Nữ luật sư xinh đẹp còn tự tin nói: không những bào chữa cho cô vô tội chính đáng, mà còn vạch trần chân tướng mặt người dạ thú của Sâm Lạc Lãng, bắt ông ta phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Kết quả, khi phiên tòa bắt đầu, vi luật sư này lại đột ngột phản chiến, bỏ qua hết tất cả các bằng chứng, mà lại đưa ra những lời khai tường trình chứng minh Diệp Anh trước nay luôn phản nghịch, không đoan trang, ăn bám, sống phung phí, nhiều lần dụ dỗ người luôn nuôi dưỡng cô và mẹ cô là Sâm Lạc Lãng, dụ dỗ không thành nên mới tức giận, dẫn tới hành vi bạo lực. Tất cả những hành động này đều do bóng ma tâm lý từ bé, người bố Mạc Côn không cho cô được một nền giáo dục bình thường nên khiến tâm lý cô bị tổn thương.
Vì thế, năm mười bốn tuổi, do bị phán quyết tội danh gây thương tích, cuối cùng cô cũng phải vào tù mười năm.
Mà sau đó, vị luật sư xinh đẹp này lại công khai thể hiện sự ngưỡng mộ đối với nhà thiết kế Sâm Lạc Lãng, đứng trước án kiện đầy ác ý như vậy nhưng vẫn quang minh lỗi lạc, mang tác phong của kẻ quân tử, vì thế đã cùng Sâm Lạc Lãng kết giao tri kỉ. Từ đó về sau, vị luật sư xinh đẹp này trở thành thẩm phán, một đường thăng tiến, đến ngày hôm nay đã trở thành vị nữ quan chức đầy hiển hách trong giới tư pháp.
"Bà ta và Sâm Lạc Lãng cấu kết đã lâu, đều cùng một giuộc." Việt Xán bước qua, giúp Diệp Anh xoa bóp bả vai mệt mỏi: "Lần này bà ta bị điểm mặt chỉ tên, tất cả các bằng chứng và nhân chứng đều vô cùng chính xác, những năm này bà ta đã nhận rất nhiều hối lộ tham ô, những chuyện mua bán án phạt, lần này nhất định khó tránh khỏi tội. Hơn nữa, Sâm Lạc Lãng cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này, danh tiếng càng ngày càng xuống dốc, buổi biểu diễn thời trang tuần sau cũng không tìm được khách mời tham dự."
"Ừm."
Khẽ cười, sự u ám trong đáy lòng Diệp Anh tan dần một chút. Một lúc sau, cô lại nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói:
"Thật ra, có một chuyện tôi vẫn không hiểu. Năm đó tôi bị tuyên án vào tù, thời hạn thi hành là mười năm, nhưng lúc thực thi lại bị đổi thành trại quản giáo thiếu niên. Hơn nữa, điều kiện trong trại quản giáo khi ấy rất tốt, cũng chính vì ở trong đó, tôi mới có thể tiếp tục học tập."
Chiếc bút vẽ màu lục khắc bông tường vi bạc.
Những tạp chí thời trang dày mỗi tháng đều được gửi tới đúng hạn.
Những băng hình mới nhất ghi lại show diễn thời trang của các thương hiệu nối tiếng quốc tế.Các loại bút vẽ, thuốc màu, giấy, vải, công cụ cắt may được liên tục cung cấp.
Thậm chí khi cô tự học tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ý, nhân viên phụ đạo của trại quản giáo còn hỏi cô có muốn mời giáo viên chuyên môn tiếng Pháp đến dạy cô không.
"Là anh sao?" Ngẩng đầu nhìn Việt Xán, Diệp Anh nín thở hỏi: "Là anh đã giúp em, anh để em vào trại quản giáo chứ không phải nhà tù, đúng không?"
Ngón tay cứng đờ trên bả vai Diệp Anh, Việt Xán chua chát lắc đầu:
"... Không phải anh."
Năm đó vì cái chết bất ngờ của mẹ, anh hùng hổ xông vào Tạ thị, kiên quyết bắt Tạ Hoa Lăng phải chịu xét xử của pháp luật, nhưng lại bị bảo vệ của Tạ gia đánh đến hôn mê. Đợi đến khi anh mơ màng tỉnh lại thì đã bị Tạ gia gửi đến một trường học quản lý nghiêm khắc ở Ý, trên người không có hộ chiếu và bất kỳ giấy tờ tùy thân gì, ngay cả điện thoại và máy tính cũng không có.
Cô ngơ ngác.
Không phải Việt Xán...
"... Là Việt Tuyên."
Nhìn cô, đáy lòng Việt Xán ngổn ngang, anh khàn giọng nói. Sau khi buông bỏ những thành kiến trước kia với Việt Tuyên, anh đã phái người đi điều tra tất cả những chuyện Việt Tuyên từng làm.
"Năm đó Việt Tuyên từng cố gắng đổi luật sư khác cho em, khởi tố lại vụ án, nhưng em ấy còn nhỏ, năng lực có hạn, không hề thành công. Về sau hình như em ấy tóm được điểm yếu nào đó của Sâm Lạc Lãng, đem một phần cổ phần của Tạ thị ra trao đổi, rồi lại ngầm mặc nhận Sâm Minh Mỹ là vị hôn thê, Sâm Lạc Lãng mới đồng ý lùi một bước, khiến địa điểm thi hành án của em trở thành trại quản giáo thiếu niên."
Sau đó, Việt Tuyên lại tìm mọi cách để Diệp Anh được vào trại quản giáo tốt nhất. Cuối cùng do trong thời gian thi hành án, Diệp Anh có biểu hiện tốt, nên thời gian thi hành được rút ngắn, kết thúc sớm bốn năm.
Lặng lẽ nhìn bản thiết kế mới vẽ được một nửa trên bàn, ánh mắt Diệp Anh tối lại, rất lâu không nói. Phía sau mỗi sự việc tựa hồ đều có bóng dáng lặng lẽ của Việt Tuyên. Cô đã sớm đoán ra, không phải sao? Người thiếu niên thuần khiết, trong suốt như đóa hoa dành dành ấy.
Ngoài trời tuyết vẫn bay, từng bông từng bông, đều đều, im ắng, trong phút chốc đã biến cả không gian thành một màu trắng xóa.
Tiếng nói tắc lại trong cổ họng, Việt Xán vốn không muốn nói cho cô. Nhưng nhìn sang sườn mặt xinh đẹp như băng tuyết, thấy hai hàng mi cô hốt hoảng run rẩy, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, lặng lẽ nói:
"Hôm nay, em ấy sẽ lên máy bay tư nhân rời khỏi đây."
"..."
Diệp Anh sững sờ.
Hôm nay sao? Việt Tuyên nói sẽ rời khỏi đây, có thể sẽ không quay lại nữa. Là hôm nay sao? Trái tim đột nhiên nghẹn lại, cô nắm chặt chiếc bút trong lòng bàn tay, ngoài trời tuyết lớn đang rơi, ngày hôm ấy, Việt Tuyên mỉm cười chúc phúc cô và Việt Xán, nói rằng anh đã buông bỏ.
Vậy thì đi đi!
Vậy thì rời khỏi đi!
Lòng cô lúc này rối như tơ vò, cô không thể thay đổi những điều này. Cho dù có thể, cô cũng không muốn hết lần này đến lần khác từ bỏ tự tôn níu giữ một người đàn ông. Chiếc bút trong tay càng lúc càng bị nắm chặt, đến mức bị gãy làm đôi, khiến máu từ ngón tay cô chảy ra.
"...Em đi đi."
Lúng túng giữ chặt ngón tay cô, nhìn dáng vẻ thờ thẫn mất hồn mất vía của cô, Việt Xán đau lòng nói:
"Có thể đêm nay em ấy bay, cũng có thể vẫn chưa đi."
Và cũng có nghĩa: Có thể anh ấy đã đi rồi sao?
Nhận thức này như một chiếc búa tạ bất ngờ đánh vào cô. Cô hoảng hốt đưa mắt nhìn Việt Xán, hai giây sau, đột ngột cầm lấy túi xách và áo khoác, chạy như bay về phía cửa phòng.
۞۞۞
Tuyết càng lúc càng lớn.
Cả tòa nhà Tạ thị bị bao phủ trong tuyết, khi Diệp Anh từ xe bước xuống, không hề có người tới ngăn cô, từ vệ sĩ tới quản gia, đến người hầu đều cung kính chào cô.
Trong tòa nhà to lớn, vắng vẻ, lạnh lẽo, mỗi một tiếng bước chân gấp gáp của cô đều có tiếng vọng lại.
Đi qua phòng khách rộng lớn.
Phía trước là hành lang tầng một.
Nắm chặt bàn tay, Diệp Anh càng lúc càng bước nhanh, tòa nhà tràn ngập hơi thở quý tộc này tựa như đã chết, yên tĩnh như một phần mộ hoa lệ. Cô gấp gáp đến mức càng lúc bước càng nhanh, đột nhiên cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô...
Liệu có phải cô đã đến muộn rồi...
Liệu có phải anh ấy đã rời khỏi?
Trên tường treo những bức tranh nổi tiếng, hành lang kéo dài như vô tận, sải những bước dài đi tới, Diệp Anh liếc nhìn thấy Tạ Bình vẫn canh giữ bên cửa phòng Việt Tuyên.
"Việt Tuyên..."
Diệp Anh bước chậm lại, đáy lòng cô căng thẳng, bên tai ù đi, cô sợ hãi nghe thấy câu trả lời của Tạ Bình. Nhưng ánh mắt Tạ Bình phức tạp nhìn cô, lặng lẽ đưa tay mở cửa phòng, ý bảo cô tiến vào.
Căn phòng lặng lẽ mở ra.
Hơi thở quen thuộc mạnh mẽ xông vào mũi cô, cô run rẩy hít hà thật sâu, quẳng đi hết những suy nghĩ phức tạp ra sau, đẩy cánh cửa bước vào.
Trong phòng tràn ngập mùi vị ly biệt.
Tất cả đồ dùng đều được bọc lại trắng xóa, sô pha, bàn, tủ đầu giường, giường đôi, ngay cả đèn bàn và đèn treo cũng được bọc lại. Căn phòng cũ ngày xưa lạ lẫm đến mức nó chỉ như một ảo giác của cô.
Đây không phải là ly biệt tạm thời.
Giống như trận tuyết rơi lớn bên ngoài cửa sổ, màu trắng bao bọc căn phòng tựa như tuyên bố sự ly biệt vĩnh viễn không hề trở lại.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lớn.
Việt Tuyên ngồi trong xe lăn gầy yếu mảnh dẻ.
Cửa sổ mở, gió mùa đông khiến chiếc rèm cửa trắng bay phần phật, vài bông tuyết theo gió bay vào, rơi trên đùi và tóc anh.
Nghe tiếng bước chân cô, anh chầm chậm quay lại, hình như vì ánh sáng quá kém, anh cố gắng nhìn rất lâu, khóe môi mới lặng lẽ nở nụ cười:
"Em đến rồi."
Tựa như việc cô đến không hề khiến anh bất ngờ.
"Ừ, em đến rồi."
Mím chặt môi, cô bước vài bước đến, một tay đóng chặt cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên đùi và tóc anh. Nhìn vẻ mặt trắng nhợt bất thường của anh, sau vài giây lặng lẽ, cô ngồi xổm xuống trước xe lăn. Đúng vậy, cô vô cùng chắc chắn, cô cần người đàn ông này, cô yêu người đàn ông này, cô không muốn kiêu ngạo, cũng không muốn nghe anh nói những lời khiến cô đau lòng, vì thế cô quyết tâm hỏi thẳng:
"Khi nào chúng ta kết hôn?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...