Đêm.
Phía trước là ngôi nhà kính trồng hoa không chút ánh sáng, tấm kính phản chiếu bóng đêm lạnh băng. Trong đêm tối, một bóng dáng hắt dài tựa hồ không chút sức sống hiện lên. Trên con đường mòn, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ nhìn về phía ngôi nhà kính trồng hoa trong đêm sâu.
Anh biết Việt Xán yêu cô đến mức nào.
Tình yêu của Việt Xán dành cho cô vĩnh viễn vượt xa ngoài mức tưởng tượng của cô. Những năm tháng không có cô, Việt Xán đều ngồi trong khu vườn này, nhổ hết từng gốc cây bụi cỏ, để rồi vì cô mà trồng lên cả một vườn chỉ toàn hoa tường vi. Từ những năm thiếu niên điên cuồng bất kham, đến khi trở thành người đàn ông dũng mãnh kiên cường, trái tim Việt Xán thủy chung chỉ có một bụi tường vi đỏ kia thôi.
Anh ghen tị với Việt Xán.
Từ khi thiếu niên đến bây giờ, Việt Xán nhìn như không có gì nhưng anh ấy lại có thể dễ dàng sở hữu được tất cả những gì anh muốn. Không chỉ là sở hữu, mà còn muốn chiếm đoạt. Ánh trăng lạnh lẽo như đóa hoa dành dành trắng khiết, Việt Tuyên nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, cơ thể đau đớn khiến anh vô cùng thanh tỉnh.
Anh biết Việt Xán yêu cô đến mức nào.
Nhưng Việt Xán lại không biết tình cảm của anh dành cho cô.
Bông hoa tường vi màu bạc ánh lên trên chiếc bút vẽ màu xanh đậm; theo từng nét lướt qua của nhánh cây nhỏ, biển tường vi dần dần nở trộ trên mặt đất; bên sườn dốc lấp lánh sao với những bông tường vi trắng, cô chậm rãi hôn anh; trên ghế sô pha với những hoa văn cổ điển trong khách sạn Bốn Mùa, cô chĩa máy ảnh về phía anh; chiếc nhẫn kim cương đen còn sáng hơn cả những vì sao; chiếc bánh đậu đỏ tỏa ra hương vị ngọt ngào...
Cơ thể đau đớn như thủy triều bao trùm lấy anh!
Đôi môi trắng bệch, anh cố gắng giữ chặt chiếc đồng hồ quả quýt trong lòng bàn tay. Đó là một chiếc đồng hồ mạ vàng cũ kỹ, tinh xảo thanh lịch, đã bị thời gian bào mòn sáng bóng. Trên chiếc đồng hồ ấy có một bông tường vi vừa nở, xinh đẹp sống động, tràn đầy linh khí.
"...Em muốn tặng nó cho anh."
Đêm đó, cô không ngừng vuốt ve chiếc đồng hồ quen thuộc ấy. Anh biết, đó là chiếc đồng hồ của bố cô. Đó gần như là thứ duy nhất còn tồn tại kể từ khi cô còn nhỏ.
"... Nó là thứ duy nhất."
Cô nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay anh.
"... Có lẽ cuối cùng em vẫn khiến anh tổn thương, có lẽ em thực sự là một cô gái xấu xí." Cô nắm những ngón tay anh, để anh nắm chặt lấy chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng: "Nhưng bây giờ, Việt Tuyên, người em không muốn thương tổn nhất chính là anh. Trong đáy lòng em cũng chỉ có một người, đó là anh."
Trong đêm tối, trước ngôi nhà kính trồng hoa, lòng bàn tay nắm chặt chiếc đồng hồ, Việt Tuyên đau đến run rẩy, người cúi gập xuống. Bây giờ, cuối cùng cô cũng biết, không phải cô khiến anh tổn thương, mà chính anh mới là người bán đứng cô, chính anh đã khiến cô tổn thương.
Anh không lương thiện như cô nghĩ, cũng không yêu cô nhiều như cô nghĩ...
*****
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Anh tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như muốn nổ tung, day day thái dương, cô nằm trong chăn rên rỉ.
Mùi bánh mì quyện trong không khí, sau đó lại có mùi trứng rán, cô hít hít mũi, trong đầu vẫn mơ hồ chưa tỉnh.
Có tiếng bánh xe đồ ăn vọng tới.
Mùi thơm của thức ăn khiến cái bụng đói của cô sôi lên.
Tiếng bước chân tiến đến gần cửa sổ.
Soạt - Tiếng kéo rèm cửa vang lên.
Ánh sáng chiếu rọi, cho dù nhắm mắt, Diệp Anh cũng cảm nhận được ánh nắng rực rỡ sáng chói! Rên rỉ đưa tay che ánh nắng, Diệp Anh híp híp mắt, trong ánh nắng rực rỡ ấy, bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang đi đến bên giường cô.
"Dậy nào, ăn sáng thôi!"
Ánh nắng buổi sáng lung linh khiến bóng dáng Việt Xán tựa như một ngọn núi cao lớn. Anh cúi người ôm cô dậy từ trong chăn, đặt gối ra phía sau lưng để cô ngồi tựa lưng vào tường. Anh lấy khăn ấm rửa mặt cho cô, sau đó đưa ly nước ấm từ trên xe đồ ăn, để cô uống hai ngụm, rồi lại đổi một cốc nước cam cho cô, cô vừa uống vừa nhìn anh, dần dần nhớ lại chuyện tối qua.
Chuyện ký tên vào tập tài liệu vô cùng thuận lợi.
Sau đó cô hôn anh.
Sau đó, cô không nhớ rõ lắm. Cô hốt hoảng nhớ khi ấy mình đã nhận nhầm Việt Xán là Việt Tuyên. Nhưng cũng có thể cô nhớ nhầm, vì nhìn vẻ mặt anh lúc này hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ manh mối nào. Nhưng bất luận ra sao, cô xác định giữa mình và Việt Xán vẫn chưa phát sinh bất kỳ hành động thân thiết nào.
Cốc nước cam tươi mát khiến người ta có cảm giác những quả cam vừa được hái khỏi cây vẫn còn đọng những giọt sương. Cô vừa thỏa mãn uống, vừa nhìn Việt Xán kẹp trứng đã rán vàng ươm vào trong lát bánh mỳ nóng hổi, sau đó rải thêm một tầng rau xanh, cuối cùng rót một ít sốt cà chua lên trên mặt.
"Ăn một chút đi."
Thấy Việt Xán không hề dùng nước sốt cà chua để vẽ những hình thù đáng yêu lên mặt bánh, Diệp Anh có chút tiếc nuối trong lòng. Cô tiến lại gần chiếc bánh trong tay Việt Xán, cắn một miếng. Đây là một gian trong căn phòng kiểu khách sạn, từ cửa phòng đang mở một nửa, cô có thể nhìn thấy phòng khách và phòng bếp bên ngoài, phòng bếp có chút lộn xộn.
"Ngon không?"
Cầm khăn lau vết trứng trên khóe môi cô, đáy mắt Việt Xán nặng nề, có chút gì đó cô không hiểu nổi.
"Ăn rất ngon!"
Trong căn phòng ngập ánh nắng mặt trời, cô vô tình mỉm cười đầy mãn nguyện, nhận lấy chiếc sandwich đã cắn một miếng từ tay Việt Xán, sau đó đưa đến miệng anh: "Anh cũng thử xem!"
Việt Xán nhìn cô, cúi đầu, anh cắn một miếng bên cạnh vết bánh cô vừa ăn, hai vết cắn cùng tiếp giáp một chỗ, ghép vào nhau tựa như một mặt cười. Ngẩng đầu, anh nhìn cô, đợi cô ăn thêm một chút, rồi anh cầm cổ tay cô, kéo cô đến bên cửa sổ đầy nắng.
Khách sạn hơn hai mươi tầng, phía dưới là dòng xe cộ nhộn nhịp.
Ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng rọi tới, cô lung linh đến mức tựa như đang tỏa sáng, Việt Xán đưa tay nhẹ nhàng chạm vào những tia nắng đang nhảy nhót trên mái tóc và khuôn mặt cô. Gặp cô từ khi còn niên thiếu, đến bây giờ gặp lại, những gì thuộc về cô và anh dường như chỉ có màn đêm và bóng tối, cho dù ban ngày gặp mặt cũng chỉ là không gian bí mật giữa hai người.
Cho đến giờ, giữa anh và cô dường như vẫn chưa hề nhìn thấy chút ánh sáng nào.
"Từ giờ trở đi, anh muốn chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, chính thức yêu nhau." Việt Xán thâm trầm nhìn cô, tiến gần về phía cô: "Bất kể trong lòng em chỉ có một mình anh hay không, từ nay về sau, bên cạnh em chỉ có thể là anh! Tường Vi, đây là điều em đã đồng ý với anh, anh hi vọng em giữ đúng lời hứa!"
*****
Khi tội danh sao chép đã bị gắn lên người Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ thường xuyên được chào đón xuất hiện trên các chương trình truyền hình, những bình luận trên mạng đều yêu cầu giới thời trang phải nghiêm trị Diệp Anh - người đã giấu diếm thân phận và có hành vi sao chép, bắt cô phải từ bỏ giới thời trang, thì đột ngột Diệp Anh cũng tổ chức một cuộc họp báo.
Trong buổi họp báo của Diệp Anh đã công bố một đoạn ghi hình. Đó là cuộc phỏng vấn nữ vương Veka sau một buổi trình diễn thời trang ở Paris ba tháng trước trên kênh truyền hình thời trang Pháp.
Cuộc phỏng vấn có phụ đề cả tiếng Pháp lẫn tiếng Trung, trong đó nữ vương Veka khá cao hứng khi nhắc đến việc bà từng gặp một nữ thiết kế trẻ tài năng ở Trung Quốc có tên là Diệp Anh, bà từng xem qua loạt thiết kế liền thân mà cô gái này đang tiến hành chỉnh sửa và cảm thấy vô cùng tài hoa, bà cho rằng sau này khu vực châu Á sẽ gây ra tiếng vang lớn trong giới thời trang quốc tế!
Công bố tiếp theo là bối cảnh về trợ lý thiết kế của Diệp Anh - Tracy, người đã đứng ra làm chứng Diệp Anh sao chép tác phẩm. Sâm Minh Mỹ và Tracy là bạn học hồi tiểu học, trung học, phí du học nước ngoài của Tracy đều do Sâm Minh Mỹ tài trợ. Hơn nữa, sau buổi họp báo của Sâm Minh Mỹ, hành tung của Tracy cũng rất bí ẩn, Diệp Anh không thể liên lạc với Tracy. Buổi họp báo cũng thành khẩn mời Tracy xuất hiện, cùng đối thoại với Diệp Anh, trả lại sự trong sạch cho Diệp Anh.
Sau đó, một vị luật sư công bố thư xác nhận của phía quản lý trại giam.
Mấy ngày trước, trong một chương trình, Sâm Minh Mỹ đã nhắc đến chuyện Diệp Anh phải ngồi tù, hiện giờ lại có thư xác nhận từ phía hệ thống quản lý trại giam là chưa từng có chứng từ nào ghi chép về việc Diệp Anh vào tù. Hơn nữa, kiểm tra tất cả các nhà tù trong nước đều không hề có văn bản chứng từ nào chứng nhận được việc Diệp Anh ngồi tù. Vì Sâm Minh Mỹ đã tổn hại đến danh dự của Diệp Anh nên Diệp Anh sẽ giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Cuối cùng, Diệp Anh tuyên bố những thành phẩm trong loạt thiết kế liền thân của cô sẽ chính thức được MK đưa ra thị trường kể từ tháng sau.
Khi đang kiểm tra tình hình ở cửa hàng SÂM, Sâm Minh Mỹ đã xem được cuộc họp báo này trên sóng truyền hình. Trong cửa hàng vốn rất đông đúc náo nhiệt, các khách hàng đều là những vị phu nhân quyền quý và minh tinh trong giới văn nghệ sĩ, khi chứng kiến từng bằng chứng người chủ trì đưa ra trong cuộc họp báo nhất thời cũng ngạc nhiên đến không nói ra lời.
"..."
"..."
Nghe thấy bên cạnh từng đợt hít lạnh, cảm nhận được ánh mắt hoài nghi hướng về phía mình, nét mặt Sâm Minh Mỹ càng lúc càng cứng ngắc.
Cuộc họp báo này không khác một quả bom rơi xuống, khiến dư luận trước đó gần như thay đổi hoàn toàn.
Phỏng vấn trên đài truyền hình thời trang Pháp là ba tháng trước, vì thế ít nhất ba tháng trước khi diễn ra cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, Diệp Anh đã có linh cảm về loạt thiết kế liền thân, thậm chí còn trao đổi với nữ vương Veka về loạt thiết kế này. Như vậy, việc Tracy đứng ra chứng minh hai tuần trước Diệp Anh ăn cắp thiết kế của Sâm Minh Mỹ nhất thời là việc hoàn toàn không tin được.
Mà Tracy lại có mối quan hệ thân thiết với Sâm Minh Mỹ như vậy, những lời nói của cô ta có tin được hay không cũng là mối nghi ngờ lớn.
Hơn nữa, trong cuộc họp báo lần trước của Sâm Minh Mỹ, điều đáng sợ nhất là chuyện Diệp Anh từng ngồi tù giờ cũng được chứng minh là giả dối! Bức thư xác nhận từ phía hệ thống quản lý trại giam được truyền với tốc độ nhanh chóng trên mạng xã hội, chớp mắt quần chúng hiểu rõ mấy ngày trước đã bị tin tức giả dối lừa bịp, khiến cho nhà thiết kế xinh đẹp tài hoa phải chịu oan uổng.
Những người vốn phản đối và công kích Diệp Anh không khỏi có chút xấu hổ. Mà vừa bước ra khỏi cuộc họp báo, bị đám phóng viên vây quay, trước mặt là vô số microphone, Diệp Anh chỉ thản nhiên mỉm cười:
"Tôi tin sau này mọi người sẽ hiểu tôi rõ hơn. Tôi sẽ dùng chính những tác phẩm sau này để chứng minh thực lực của MK."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...