Tường Vi Chi Ái

Là anh ta?!

Có thể là anh ta.

Chắc chắn là anh ta.

Nhất định là anh ta không sai đâu! Cuối cùng cũng đợi được rồi, mặt trời ở Đài Bắc độc hại lắm, vì tiền công 3600 đồng, cô chết cũng phải đợi, tràn đầy tinh thần tử sĩ.

Đến gần chút nữa nhìn nhìn chắc không sao, cánh cửa kiếng đen xì khiến bên trong nhìn rất thần bí, cánh cửa này ngoài chủ hộ trong tòa nhà, không ai vào được.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ! Một nửa kia của chủ hộ cũng có thể tự do ra vào, vì bọn con gái trong Tòa Nhà Cho Thuê này đều rất thích ăn Pizza, cũng không sợ bị mập chết.

Hứ! Dù sao cũng phải cho cô kiếm chút lộ phí, tiết kiệm chút tiền đó làm chi, cô là học sinh mà! Lừa tiền là việc phải làm, mọi người phải cứu dân nghèo chứ! Học phí đại học lại tăng nữa, một học kì phải đóng tới mấy chục ngàn!

Đến gần một tí, gần một tí, không cần nghi ngờ, chính là anh ta.

Phụt! Cả người hàng hiệu! Khẳng định lại là một tài chủ, đám chị gái này đối xử với cô quả không tệ, biết cô phải làm công dành tiền, không tiếc hy sinh sắc đẹp, bắt cóc đám ‘anh rể’ giàu có về phát lì xì.

Tiền ơi! Tiền ơi! Ta đến nè.

Đeo lấy túi eo Micky, thắt hai cọng bím nhỏ, Tống Liên Liên cả người diện như cô bé hàng xóm nhỏ nhảy xuống tường hoa, vẻ mặt có tiền…Ơ! Là vẻ mặt thân thiết chạy lên phía trước.

“Tìm người à! Anh rể.” Ai ya! Thật là, cô vẫn tính cũ không chừa, vừa gặp mặt là tỏ ra thân thiết?

Người đàn ông cao lớn tóc đen nghe tiếng nói ngọt ngào vang lên, cúi đầu nhìn, là một cô bé học sinh. “Có chuyện gì sao?”

“Em thì không có chuyện! Nhưng anh chắc chắn có chuyện.” Tóc đen mắt xanh, nhìn giống người ngoại quốc là phải rồi.

“Hả?!” Cô bé kì lạ, định hỏi đường cô. “Xin hỏi địa chỉ này…”

Tống Liên Liên đưa tay kéo anh đi. “Narsa Osner, người Tây Ban Nha, 32 tuổi, từng đính hôn, em gái đang chưa chồng mà có mang…”

“Em biết Vũ nhi?” Xem ra không cần tìm nữa, cô ấy đã chuẩn bị hết cho anh.

“Quen lắm, chúng em sống chung.” Bài hát ‘Khi ta sống chung’ nghe hay thật, có ý nghĩa lịch sử.

“Sống chung?” Lẽ nào người nói chuyện điện thoại với Vũ nhi là nó?

“Đừng hiểu lầm, là sống chung trong một tòa nhà, chị Thính Vũ ở tầng 5, em là tầng 7 Quế Hoa Cư.” Thật ái muội, nghe giống cảng quế hoa.

“Quế Hoa Cư?” Trên người nó có mùi hoa quế.

“Anh rể à! Anh nói nhái theo em làm gì, chị Thính Vũ không nói cho anh biết điểm đặc sắc ở tòa nhà này sao?” Cô đặt tay lên cánh cửa kiếng, cửa tự động mở ra.

“Em là em gái của Thính Vũ?” Anh sắp hồ đồ vì nghi hoặc lại nghi hoặc, Vũ nhi không phải mồ côi sao?


Tống Liên Liên chỉ vào Thập Nhị Khách Đồ ở phòng khách tầng trệt. “Cũng gần thế! Chúng em là hoa thần (tiên hoa) trong bức tranh kia, Quý Khách Mẫu Đơn Tàng Tỉ Tỉ sống ở tầng 2, Cận Khách Thược Dược Thường Lộng Hoan anh gặp qua rồi, còn có U Khách Lan Hoa Hà Hướng Vãn là nhà điêu khắc…”

Cô nói ra lý do của từng người từng người trong 12 đóa hoa, đơn giản mà chính xác để người ta hiểu điểm đặc biệt của tòa nhà này, cụ thể miêu tả ‘sở thích quái lạ’ của các nhà.

“Vì chị Thính Vũ đã nhập vân tay và giọng nói của anh vào, nên anh có thể trực tiếp lên tầng 5.” Cô dạy anh cách sử dụng thang máy.

“Như vậy sao?” Anh thử một lần, thang máy quả thật mở ra.

Narsa tự nhiên bước vào thang máy, sau đó Tống Liên Liên đi theo mùi tiền cũng vào theo luôn, cười tươi nhìn cánh cửa đóng lại.

“Không biết Tây Ban Nha có chế độ làm công không, nhưng mà ở Đài Loan phục vụ phải thu phí, người ta gọi em là gái hầu, anh không cho tiền em không sao, lần đầu tiên coi như miễn phí…” Wa! Đô la mỹ!

“Cám ơn nha! Anh rể Tây Ban Nha, có chuyện không có chuyện cũng call em được, phục vụ 24 tiếng tất cả các ngày trong năm, gọi 1 cú là tới…”

Tiếng quảng cáo như tiếng tuyên truyền theo thang máy mà đi lên mà nhạt dần, tầng 5 chỉ có một hộ, trên cửa là điêu khắc hình hoa tường vi, không có chuông cửa, chỉ có…một cánh cửa.

Điều chỉnh tâm trạng hỗn loạn, anh nên đập cô một trận trước hay hôn đến cô không thể thở? Lăn lộn trên giường 3 ngày 3 đêm không xuống, coi cô còn dám hù dọa anh nữa không.

Nghĩ lại mấy ngày trước anh trở về phòng bệnh không thấy ai, cái kiểu vội vã như bị thiêu đốt rất nhanh bị sự phẫn nộ dìm lấp, sự thẳng thắn của Kelly khiến anh hiểu một chuyện, cô ấy lại trở về trường đua.

Anh tin đằng sau có người giật dây, mới xuất hiện tình trạng ùn tắc giao thông lớn nhất trong lịch sử, kẹt xe suốt 3 tiếng, thêm vào trước đó anh bị kéo dài thời gian vừa hay đủ 5 tiếng, đợi đến khi tới trường đua, người ta đã về hết rồi.

Mắt thấy một gã đàn ông bị cảnh sát đem lên xe, sau đó hỏi lại mới biết hắn là nguyên hung hại Vũ nhi lật xe, tiếc là anh không thể đấm hắn vài cú.

Sau đó, cô ấy lại đi trước một bước.

Ôm lấy tiền thưởng, cúp vô địch và dẫn theo đám nhân viên về Đài Loan, đến chào hỏi cũng không có đã bay rời Tây Ban Nha, để loại hai hàng chữ Trung Quốc anh không hiểu, phải đi khắp nơi hỏi người ta ý nghĩa trong đó.

Yêu em, đuổi theo em.

Đợi anh, tại Đài Loan.

Vì hai hàng chữ này, anh tìm hết mọi cách buông hết tất cả, sau đó anh đến đây rồi.

“Chiêm ngưỡng cánh cửa của em đủ chưa? Không cần em trải thảm nghênh đón chứ?” Tiếng nói trêu đùa lạnh lùng truyền tới từ bên kia cánh cửa.

Nhớ nhung giọng nói này biết bao, mãi tới phút này trái tim Narsa mới chắc chắn, anh mở cửa bằng cách mà mình đã được cho xem.

Đập vào mắt là cả phòng hoa tường vi hồng, gần như đầy ắp cả nhà, không hề rối loạn chỉ có một cảm giác an bình, cho người ta cảm giác hưởng thụ, như đang đắm mình trong biển hoa, mỗi phút giây đều ngọt ngào.

Tiếng đàn du dương vang vọng trong không gian, anh mang tâm trạng tìm người bước vào vòng tay của hoa, định từ trong hương hoa thơm ngát này, tìm ra mùi hương nồng thanh của cô.

Đột nhiên, anh hít thật sâu, xem anh tìm được gì nào?

Nữ thần của hoa.


Một dải sáng vàng xuyên qua cửa kính lan tỏa trên người cô, cô nàng bị hoa bao vây đang nghiêng đầu tắm trong ánh sáng thần thánh, ánh sáng chiếu soi dường như thấy được đôi cánh trắng.

Và còn…

Cơ thể trần trụi trong suốt.

“Uống ly trà hoa không? Cánh hoa tường vi đó! Không thêm phẩm màu nhân tạo.” Giơ ly lên, Phùng Thính Vũ như nữ thần sắc đẹp Venus.

Đôi chân không chịu khống chế bước lên phía trước. “Anh nhớ em, đóa tường vi lắm gai của anh.”

Không lời nói dư thừa nào nữa, như bị trúng độc Narsa ôm chặt lấy cô, đôi môi khát thỏa thích đang lăng nhược cánh hoa đẹp như anh đào, như cào cào bay qua không còn ngọn cỏ.

Không ngừng kích thích, không ngừng khát khao, cơ thể xinh đẹp trong tay vô cùng nữ tính, anh đợi không kịp muốn thưởng thức cô.

Cảm giác như cả một đời, trong thế giới của hoa, anh không thể chờ đợi mà chiếm hữu cô, trà hoa đầy tách và mùi hương trên cơ thể cô dung hợp lại, khiến anh càng khó kiềm chế.

Họ đã kết hợp với nhau trong lễ rửa tội của mặt trời.

Rất lâu rất lâu sau đó, hai người đạt được khoái lạc cực độ đều thở một hơi, quấn lấy nhau trên giường hoa.

“Em thật đáng ghét.”

Phùng Thính Vũ ngơ ngác, tưởng anh trách cô không nghe lời. “Em không làm anh thỏa mãn sao?”

“Chết tiệt, con gái không được nói câu này, em giành mất lời thoại của anh.” Anh say đắm vuốt ve làn da mềm mại.

Cơ thể dưới lớp áo đàn ông lại có thể đẹp một cách tà ác như thế, quyến rũ dục vọng tận nơi sâu thẳm trong người đàn ông.

“Vậy em nên nói đại gia hưởng thụ thỏa thích không? Em khiến anh toàn thân thoải mái chưa?” Và cũng nghĩa là hết giận chưa?

Anh mạnh bạo hôn cô một cái. “Em thật không tốt, cơ thể xinh đẹp như thế mà nỡ gói nó trong quần áo.”

Ngón tay của Narsa nhẹ nhàng chạm vào bên ngực trắng như tuyết của cô, thích thú chơi đùa hạt đào màu hồng, đôi mắt xanh muốn liếc cô chuyển thành dịu dàng, không cách nào thoát khỏi sự mê hoặc này, dưới lớp chăn màu hồng tường vi , cô trở nên thật quyến rũ, ngũ quan trung tính trở nên rất mềm mại.

Đôi mắt băng giá vương vấn sự nhiệt tình, lúc này cô là tuyệt sắc mỹ nhân hiếm thấy trong thiên hạ, không thể tìm được sự âm nhu nào. Vả lại cô thuộc về anh.

“Thì ra anh hy vọng em thất thân sớm hơn.” Cô cố ý hiểu lầm lời nói của anh, ngồi nửa người đắp lấy chăn.

“Em đừng có giả bộ hồ đồ, chúng ta còn mấy món nợ chưa tính.” Anh đè cô xuống, không cho cô đứng lên.

“Có sao? Em không nhớ.” Con người, rất hay quên.


Vậy sao! Mất ký ức à. “Để anh nhắc em, baby, tội thứ nhất là tự ý rời khỏi bệnh viện.”

“Em có giấy xuất viện của bác sĩ.” Tội thứ nhất, không tính.

“Sớm nên nghĩ ra là Elisa giật dây , cô ta cứ mong em không tồn tại.” Anh tưởng đó là thủ đoạn đố kỵ của phụ nữ.

Phùng Thính Vũ không giải thích, mọi chuyện đều tương phản. “Anh và Elisa hủy hôn ước chưa?”

Narsa nguyền rủa. “Cô ta chết cũng không chịu, còn muốn anh dẫn em về Tây Ban Nha, nói là cô ta rất độ lượng.”

“Narsa Osner, em chết cũng không hủy hôn ước, cả đời này anh đừng mong cưới được người anh yêu, cô ấy nói thế đúng không?” Với sự kiêu ngạo của cô ấy thì chắc là thế.

“Không sai một chữ, sao em biết những câu nói này, Kelly báo tin hả?” Anh phiền muốn điên, nếu không giải trừ được hôn ước.

Cô giật giật những sợi lông ngực ít ỏi của anh. “Thần tiên báo mộng, thiên cơ.”

“Lại nữa, em cúng vị thần nào, ông ta có biết tội thứ hai của em là tự ý lên trường đua?” Cô ấy quả là coi mạng sống như trò chơi.

“Em là tay đua xe.” Tội thứ hai không thành lập, cô đang làm việc.

“Em còn dám nói, anh bị em làm hồn bay tứ phía, cũng không nghĩ đến sức khỏe của mình…Á! Chết rồi, lúc nãy kịch liệt vậy có làm em bị thương không?” Anh đau lòng nhìn vết sẹo màu hoa hồng trên ngực cô.

“Em không yếu đuối, mà cái tên Jason mãi ở vị trí thứ hai mới tức cười, em chỉ nói một câu bên tai hắn, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch căng to mắt.” Tiêu trầm như một võ sĩ nhật bản chiến bại.

Thần sắc thảm hại, hồn bay phách lạc.

“Em đã nói gì?” Lực sát thương đó chắc đủ để khiến 1 gã đàn ông không thể ngẩng đầu lên nữa.

Cô nhẹ giọng nói. “Ta là con gái.”

“Thì em vốn là con gái…” Đột nhiên, Narsa mở to mắt. “Em dùng thân phận con gái thắng hắn, quét sạch lòng tự tôn nam nhi của hắn?”

“Thú vị chứ!” Phùng Thính Vũ nhướng mày, khoái chí khi chọc phá người ta.

Tự tôn của nam nhi mỏng hơn giấy, nếu như thua dưới tay một tuyển thủ cùng phái thì tự oán tự than vận may không tốt, trách móc thành tựu của người ta cao hơn mình, sau đó tiếp tục ôm hận trong lòng.

Nhưng đối tượng cạnh tranh một khi là con gái, oán khí trước đó trở thành thảm hại, một gã đàn ông đến con gái cũng không vượt qua được, sự đả kích này khiến người ta mất đi tự tin, từ nay không thể đứng lên được nữa.

Huống chi hắn còn một khoảng thời gian dài trong ngục tù, đợi khi phóng thích rồi cũng thành ông lão lỗi thời, còn nói cái gì hung tâm đại chí nữa.

“Con người thú vị kia anh nên trừng phạt em thế nào đây? Tội thứ 3: rời xa anh.” Anh nói vô cùng phẫn nộ, đôi tay di chuyển trên cái cổ xinh đẹp.

Phùng Thính Vũ dùng thủ đoạn phụ nữ xử lý, cô ôm mặt anh. “Một câu em yêu anh đủ chuộc tội này không?”

“Cô nàng xảo trá bỉ ổi, em thắng trận chiến này rồi.” Narsa khóe mắt nóng lên cười.

“Tình yêu không có thắng thua, chỉ có anh và em, em không ngại nếu anh nói anh cũng yêu em.” Gã này thật xui xẻo, lại yêu phải cô.

Đáy mắt anh ẩn chứa tình ý sâu sắc, “Anh cũng yêu em, đến chết mới thôi.”

“Đừng nói chữ chết trước mặt người thoát khỏi bản tay của thần chết, kị.” Bây giờ cô rất quý sinh mạng của mình.


“Lỡ như Elisa vẫn không chịu hủy bỏ hôn ước, em có đồng ý lấy anh không?” Gánh vác tội danh phụ tình và người thứ 3.

Cô không trả lời chính diện, ngược lại nghịch ngợm nói. “Chỉ cần anh nói với cô ấy, em đồng ý làm người tình một đêm của cô ấy, cô ấy sẽ lập tức hủy hôn ước với anh.”

“Em đang nói bừa cái gì, em là con gái.” Ý anh là đừng dùng thân phận đàn ông mê hoặc con gái nữa.

“Anh tưởng cô ấy không biết sao? Elisa không yêu anh, vì cô ấy yêu em.” Tình yêu đồng tính.

“Em…cô ấy là…nữ đồng chí (les, đồng tính nữ)?” Anh gần như á khẩu không nói nên lời.

“Trông kỹ em đừng để cô ấy trộm mất, phụ nữ mà quyết tâm thì đáng sợ lắm.” Và còn rất kiên trì nữa.

Lòng Narsa cứ thấy lo lắng, sao nhiều nam và nữ cùng yêu cô thế?

“Vũ nhi, hay em suy nghĩ việc dọn ra hoang đảo sống?”

Phùng Thính Vũ ngơ ngác, sau đó phát ra tiếng cười như chuông gió. “Dọn thẳng lên sao Hỏa cho ổn chuyện… Anh làm gì thế, cái mặt như chưa từng gặp em?”

“Em…em cười rồi?” Đẹp quá, rất đẹp, như một đóa tường vi nở rộ, làm ấm lên trái tim của anh.

“Một nụ cười đáng ngàn vàng, đủ khiến quân hoàng hủy giang sơn.” Cô kéo anh xuống hôn, lôi kéo dục vọng.

Hai cơ thể quấn lấy nhau một lần nữa đan vào nhau, chuẩn bị phổ ra một đoạn nhạc mỹ miều, nào ngờ trên bàn máy vi tính không nghe lời, quẳng ra một cái túi da, cắt đứt chuyện tốt.

“Làm cái quỷ gì thế, một cuốn sách thôi mà.”

Narsa đang tính tiếp tục nhiệt tình bị đẩy ra.

Nhìn vào bìa sách: Tường Vi Chi Ái, Phùng Thính Vũ tâm trạng run rẩy lật trang đầu, rồi xem tiếp…….

“Trời ahh! Ả căn bản là ác ma, sao có thể viết như thế?” Cô phải đi chém chết Hòa Phong.

“Em đang nói ai?” Narsa một lần nữa quyết tâm học tiếng Trung.

Phùng Thính Vũ lật tới trang cuối bắt đầu nghiến răng. “Ả hàng xóm tầng trên viết câu chuyện của chúng ta vào cuốn sách này.”

“Em muốn đi đâu?” Anh nhìn bìa sách, lòng cười thầm, không học tiếng Trung không được rồi.

“Đi giết con mụ xoay bút kia.” Cô nộ khí tràn trề định xông lên giết người.

Nhưng mà, cô vẫn không thể bước ra khỏi cửa, tình yêu lại đến gõ cửa tim cô.

Tất cả ngôn từ đều là dư thừa, chỉ còn lại tiếng thở gấp.

Trên trời có vài con thỏ trắng đang nhìn trộm.

“Oh! Thỏ con à, là ngươi dùng phép cho vết thương của cô ấy hồi phục thần tốc đúng không?”

Chú thỏ trắng không có cà rốt ăn đỏ cả khóe mắt. “Ai bảo ta tham ăn, ăn mất rễ của 12 hoan thần.”

Huhu! Hình phạt của cậu chừng nào mới được giải trừ, chẳng lẽ phải đợi đến khi họ đều tìm được lương duyên sao???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui