..:: Chương 6 ::..
Đương không gặp phải tai ách
Cuộc sống sau đó vẫn chầm chậm trôi qua trong nỗi đợi chờ dai dẵng. Ước hẹn ba năm với hơn một ngàn ngày mỏi đêm mong, ánh trăng như nước, đêm trường tương tư, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Nhạn hồng đưa thư cứ mỗi ba tháng một lần, riết cũng thành lệ.
Bên trong hộp trang sức nho nhỏ của nàng không chứa bất cứ vật phẩm nào ngoại trừ hơn mười phong thư cùng những đồng tiền đại diện cho số ngày Nhạc Phi rời khỏi, chúng đã trở thành những vật kỷ niệm yêu quý nhất của Tần Dao.
Mỗi đêm trước khi ngủ, nàng có thói quen đem những lá thư ấy ra đọc lại một lượt, tuy hay bị Ngô đại nương dẫn ra trêu chọc nhưng Tần Dao cũng không lấy thế làm giận.
Tương tư một đêm hoa mai nở, chợt thấy bóng người thoảng trước song, ngỡ đâu tình lang chừng quay lại, nào hay ảo tưởng chốn cô phòng. Lắm khi Tần Dao cũng tự hỏi bản thân, cố chấp như vậy liệu có đáng hay chăng, và mỗi lần như vậy câu trả lời của nàng đều là không hối hận. Phải chi lúc này nàng còn ở thời hiện đại, nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, rồi hò hẹn, lập gia đình, sống chết, trải qua cuộc đời này một cách bình thường, thế nhưng bây giờ nàng đã không thể nào cắt đứt nỗi tương tư tạc dạ kia được nữa. Ban đầu, nàng còn thể hiện sự luyến tiếc và mong mỏi về kiếp người trước đây thế nhưng hiện tại nàng đã thật sự hòa nhập vào trong thế giới của y rồi. Tuy không thuộc về thời đại của nàng, nhưng vì có y, mọi thứ đều trở nên tuyệt diệu và đáng mong chờ.
Lại đến tiết thu sang, côn trùng kêu vang rỉ rả, chim nhạn từ phương Bắc bay ngược về trời Nam.
Gió thu dịu nhẹ mang theo tin tức tốt lành, trong thư Nhạc Phi khẳng định sắp trở về, nhẩm tay tính toán chỉ trong vòng hai ngày sẽ đến.
Bên này, Tần Dao mãi mê chải chuốt trang điểm trước gương còn Ngô đại nương bên kia thì cứ miệng mồm líu lo, nói cười hoài chẳng dứt.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, trên mặt Tần Dao thoáng ửng đỏ, khóe miệng lộ ra nét cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng nghiêng. Nàng liếng thoắng gọi: "Đại nương, để con, để con đi." Nói rồi thoăn thoắt chạy ra mở cửa.
Khác xa với dự đoán, ngoài cửa chẳng phải chàng Nhạc Phi khiến nàng sớm nhớ chiều mong mà chính là vị công tử nhà họ Tần suýt nữa đã cưỡng bức nụ hôn của nàng.
"Là ngài, ngài tới đây làm gì?" Hai năm qua hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Tần Dao, lần này gặp lại vẫn gợi cho nàng nhớ đến dĩ vãng kinh khủng trước đây.
"Cha gọi ta đến đón muội về nhà vài hôm." Giọng nói của hắn cứng nhắc và lạnh lùng, không chứa đựng một chút tình cảm nào.
Tần Dao lấy làm khó hiểu, người cha ấy quả thật có đến thăm nàng vài lần và cũng từng ngỏ ý mời nàng cùng trở về nhà để ông ta có dịp bù đắp lại những lỗi lầm mà ông ta từng phạm phải, dù bị nàng không ít lần từ chối khéo nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định ấy, tuy nhiên đây là lần đầu tiên ông ta nhờ đến cái người trên danh nghĩa là huynh trưởng này đến đây để khuyên bảo nàng. Tần Dao lắc lắc đầu, một lần nữa khước từ.
"Thân thể cha ngày một yếu đi, muội là con gái của người lẽ nào lại chẳng chút quan tâm?" Tần công tử hời hợt nói, trên gương mặt chẳng có lấy nửa phần xót thương. "Muội muốn người phải gánh lấy phiền não nặng nề vào luôn trong quan tài à?" Hắn nói chuyện không hề ngăn ngừa, cho dù đối tượng có là muội muội hay phụ thân của hắn thì cũng như vậy.
"Dao Nhi, bất kể trước đây ông ấy đã làm những gì thì ông ấy cũng luôn là cha con, đừng để cho ông ấy phải ra đi trong ray rứt, đi thăm ông ấy một lần đi." Ngô đại nương bản tính lương thiện, hết lời khuyên nhủ Tần Dao.
Tần Dao còn định nói thêm gì đó, Ngô đại nương lại bồi vào: "Chuyện qua rồi thì hãy cho nó qua luôn đi, con người ta luôn hướng về phía trước mà." Tần Dao nghe vậy dở khóc dở cười, thật ra nàng vốn chẳng phải vì lòng thù hận mà không muốn đi, vấn đề ở chỗ nàng chỉ là một linh hồn vất vưởng vô tình chiếm đoạt thể xác của Tần Dao mà thôi. Ban đầu nàng mang huyết ngọc vào kinh cũng là vì muốn hoàn thành di nguyện của mẫu thân lúc lâm chung.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng là đóng kịch, tới đâu thì tới, xem như là để an ủi cho ông lão đã có lòng sám hối ấy. Tần Dao nghĩ vậy liền đồng ý, thế nhưng vào lúc ấy, không ai chú ý đến trên gương mặt đăm đăm nãy giờ của Tần công tử bỗng nhếch lên một nụ cười bí hiểm.
Tần Dao vừa đặt chân vào Tần phủ thì lập tức cảm giác ngay có điều gì đó không ổn. Theo lý mà nói, lão gia nhà họ Tần đang lâm trọng bệnh, không khí trong nhà cho dù không đến mức ão não nhưng cũng không nên thoải mái như thế này, thậm chí có thể nói là tưng bừng hân hoan nữa, đúng rồi, nó khiến cho nàng có cảm giác như nơi đây sắp tổ chức đám cưới vậy.
Giác quan thứ sáu mãnh liệt nhắc nhở nàng biết có chuyện sắp xảy ra, mục đích gọi nàng trở về của Tần công tử e rằng không đơn giản chỉ là muốn nàng thăm hỏi phụ thân như vậy. Bước chân của Tần Dao chậm lại, đây là lần thứ hai nàng tiến vào Tần phủ, kinh nghiệm lần đầu tiên vẫn còn khiến cho lòng của nàng chưa thôi sợ hãi. Nghĩ đến đây, nàng rụt chân, xoay người định bỏ chạy.
Đi chưa được mấy bước nàng đã bị cản lại: "Dao muội muội muốn đi đâu vậy?" Cách xưng hô như vậy lại phát ra từ miệng của Tần công tử khiến cho Tần Dao cảm thấy buồn nôn.
"Ta phải trở về, ngài tránh ra." Tần Dao ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần công tử. Hắn đến cầm thú cũng còn không bằng, nếu không cũng đâu đến mức ra tay với chính em gái của mình như vậy.
"Nơi này không phải nhà của muội hay sao, Dao muội có hồ đồ không đấy?" Nở nụ cười giả tạo, ánh mắt xảo quyệt dữ tợn của hắn càng nhìn càng đáng ngờ.
Tần Dao nhìn khắp xung quanh, cảnh giác bảo: "Ngài gọi ta đến nơi này không phải là ý của cha đúng không?"
"Dao muội muội thông minh lắm, người làm ca ca như ta tự thẹn không bằng!" Vừa nói bàn tay của Tần công tử vừa vươn tới, Tần Dao liền vội vã lùi một bước vào trong góc khiến cho tay hắn lúng túng với vào khoảng không, hắn không giận trái lại còn mỉm cười: "Muội muội đúng là có số may mắn, ca ca xin chúc mừng muội."
"Chuyện gì mà phải chúc mừng?" Tần Dao vừa nói vừa rút lui về phía cửa, Tần công tử đã đoán ra ý đồ của nàng bèn chắn ngang lối ra trước nàng một bước.
"Dao muội muội sốt ruột quá đấy, dù sao cũng nên để ca ca nói hết lời chứ." Hắn vẫn giữ lấy dáng vẻ điềm tĩnh. "Cửu hoàng tử đã để mắt đến muội, muội muội gặp may lớn rồi."
Tần Dao đáp: "Đây không phải là chuyện của ta, ngài hãy để ta đi." Nàng đã lờ mờ cảm nhận được mối nguy hiểm nhưng chẳng thể ngờ sự việc này lại can hệ đến cả hoàng gia.
"Đi hay không đi không phải do muội quyết định nữa, muội muội đừng nên rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt chứ." Tần công tử hạ lệnh một tiếng, hai gã đàn ông thô kệch tức thì xuất hiện trước mặt bọn họ. "Ta uội biết, trên đời này không có chuyện gì Tần Cối ta muốn làm mà không được." Rồi hắn quay sang hai gã đàn ông dặn dò: "Dẫn cô ta vào nhà, trông chừng cho kỹ lưỡng."
"Ngài nói tên ngài là gì?" Tần Dao quả thật không dám tin vào đôi tai của chính mình, cánh tay tuy đã bị người khác giữ chặt lấy nhưng nàng vẫn cố hết sức vùng vẫy, bờ môi run run cất tiếng hỏi.
"Tần Cối!" Hắn bực dọc lặp lại một lần nữa.
Như sét đánh ngang tai, Tần Dao mềm oặt ngã quỵ xuống đất. Vẫn biết nhà họ Tần ở Biện Kinh là một gia đình có thế lực số một số hai tại đây, nhưng nàng không thể nào ngờ được tên gian tặc Tần Cối, kẻ ham sống sợ chết, bán nước cầu vinh, chủ hòa mà không chủ chiến lại chính là anh ruột của mình. Trong chớp mắt trời đất bỗng nhiên sụp đổ, trong lòng nàng dậy lên một niềm chua xót khó tả.
Nàng đã không còn sức phản kháng liền bị hai gã đàn ông lực lưỡng lôi vào trong phòng.
Dường như có ngàn vạn tủi hờn chất chứa trong lồng ngực không tài nào giải tỏa được, nỗi chua xót trong tim Tần Dao càng lúc càng trầm trọng hơn, cuối cùng nàng không nhịn được òa khóc nức nở, nước mắt như chảy ngược vào trong tim, xót xa, đau khổ, ánh mắt ngơ ngác như mất hồn lộ ra nội tâm nàng đang bi thương cùng cực.
Anh hùng dân tộc lưu danh muôn đời làm sao có thể yêu thương em gái của tên giặc bán nước tiếng nhơ ngàn năm cơ chứ? Nàng làm sao có thể để khí tiết anh hùng của y vấy nhiễm dù chỉ một chút ô uế cho được? Chuyện này có phần quá mỉa mai rồi.
Ông trời thật biết trêu người, yêu không dám yêu, gặp không thể gặp, cao xanh đối xử với mình mới tàn nhẫn làm sao! Tần Dao lắc đầu quầy quậy hệt như phát điên, mặc kệ nước mắt tự nhiên tuôn chảy.
Duyên phận của bọn họ hệt như một con thuyền nhỏ lạc giữa trùng khơi. Bao cánh buồm trôi qua rồi vẫn chưa tìm thấy nhau, chẳng biết nơi bến đợi tiếp theo, liệu ai có còn trông thấy ai hay chăng nữa?
Nhớ lại những nơi chốn hẹn hò thuở xưa, lúc họ vai kề vai thả bộ dưới ánh trăng, bên bờ sông thầm thì to nhỏ, Tần Dao không khỏi lặng người hồi tưởng.
Sau một đêm dài không ngủ, nàng đã nảy ra một quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...