Thanh Đông bắt mạch, mạch tượng mạnh mẽ, hẳn không phải là ít ngày.
Tương Như Nhân lúc ở yến tiệc cũng đã nghĩ đến. Hiện tại nghe Thanh Đông nói như vậy, phản ứng lại cũng chính là khó chịu trong bụng cứ cuồn cuộn lên.
Lúc trước mang thai Bình Ninh và Dung nhi nàng cũng chưa từng khó chịu. Vậy mà thai này vừa có đã gây phản ứng lớn như vậy, đã vậy nàng còn ói ra.
Nghĩ xong, Tương Như Nhân nhận lấy cái chén Thanh Thu đưa lên, súc miệng. Sau đó nàng uống chút nước ấm, tựa vào trên giường nghỉ ngơi. Trong bụng đã không còn lại gì nhưng vẫn ẩn ẩn khó chịu.
Thanh Thu ở lại bên cạnh giường hầu hạ. Thanh Đông lôi kéo Tử Yên đi phía nhà bếp nấu cho nương nương chén cháo. Một lát sau, Hứa ma ma vội vàng mang theo thái y trở về.
Thái y sau khi bắt mạch khẳng định Tương Như Nhân thực sự có thai. Kéo mành ra, Tương Như Nhân nói “Quan thái y, chuyện này cứ đễ chậm vài ngày, đợi bản cung tự mình nói với hoàng thượng. “
Hiền phi nương nương muốn đích thân cho hoàng thượng một cái kinh hỉ. Làm thái y cũng không cần khuon sáo tức khắc đi bẩm báo với hoàng thượng và hoàng hậu. Quan thái y đáp ứng, dặn dò thêm “Nương nương hiện tại phản ứng dữ dội, không nên kéo dài. Đến lúc cần thiết phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi. “
“Làm phiền Quan thái y.” Hứa ma ma tiễn Quan thái y đến cửa, thưởng cái hồng bao rồi sai Phùng Áng đưa thái y ra khỏi Chiêu Dương cung. Trở lại trong phòng, Tương Như Nhân tựa vào trên đệm, đã hơi buồn ngủ.
Nhị công chúa cùng Tam hoàng tử đã mười tuổi, nương nương lại mang thai, Hứa ma ma làm sao có thể không vui mừng. Giúp Tương Như Nhân thay y phục xong, sờ sờ cái trán của nàng “Nếu nương nương khó chịu, có cần đi Cảnh Nhân cung báo một tiếng? “
Tương Như Nhân lắc đầu “Hoàng thượng hai ngày nữa sẽ trở lại. Ngũ hoàng tử vừa mới đầy tháng. Chờ hoàng thượng trở về rồi nói.” Nàng cũng không muốn để trong tình huống hiện tại người khác biết tin mình có thai.
Thanh Đông bưng một thố cháo lên, nấu cực kì thanh đạm, múc một chén nhỏ đến trước giường. Hứa ma ma tiếp nhận chén nhỏ kia “Ăn một chút rồi ngủ để bụng không khó chịu.”
Tương Như Nhân thực sự là không ăn nổi cái gì, ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa. Hứa ma ma đưa tay đỡ nàng “Vậy cháo đem đi hâm, muốn ăn thì lại ăn sau. “
Tương Như Nhân gật gật đầu, được Hứa ma ma đỡ nằm xuống, dịch chăn cho nàng. Hứa ma ma lo lắng nên cùng Thanh Thu gác đêm ở ngoài.
Sau khi tắt đèn, trong phòng đốt hương an thần, Tương Như Nhân rất nhanh chìm vào giấc ngủ...
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy lại một trận nôn mửa. Thời điểm đi Cảnh Nhân cung thỉnh an, sắc mặt Tương Như Nhân còn hơi tái xanh, dứt khoát trang điểm dày một chút. Trong Cảnh Nhân cung cũng không có mùi vị gì khác lạ, trải qua hai ngày thỉnh an không phát sinh ra chuyện gì.
Tất cả sự chú ý của hoàng hậu đều đặt ở trên người Ngũ hoàng tử vừa đầy tháng. Đứa nhỏ này thời điểm sinh ra cũng không nhỏ, khá tròn trịa, khỏe mạnh và ít khi khóc quấy, vừa nhìn là biết chăm rất kĩ. Đối với Điền chiêu dung mà nói, đứa nhỏ từ khi sinh ra nàng cũng chưa được thấy lần nào, một lúc đã ôm đi ngay. Trên mặt tuy không thấy biểu hiện gì nhưng trong lòng làm sao có thể dễ chịu.
So với dự tính của Tương Như Nhân, hoàng thượng trở về sớm hơn một ngày.
Thời điểm buổi chiều đến Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân vừa ngủ dậy không bao lâu, đang uống canh Thanh Đông bưng tới. Tô Khiêm Dương tiến vào cũng múc một chén. Uống được hai miếng liền thấy hương vị không đúng, ngẩng đầu nhìn nàng “Khẩu vị của nàng thay đổi sao? Sao thấy nhạt đi rất nhiều? “
Tương Như Nhân cười khẽ “Hiện tại không thể ăn quá nặng khẩu vị. “
Tô Khiêm Dương không để ý đi giải thích, còn nghĩ rằng thân mình nàng đang không được thoải mái, đưa tay chạm nhẹ lên trán và má nàng “Chỗ nào thấy không thoải mái? Thỉnh thái y đến xem qua.”
“Thần thiếp không có chỗ nào không thoải mái. Có điều thần thiếp còn có tin tức tốt muốn nói với hoàng thượng.” Hắn không chỉ từng một lần nhắc đến chuyện muốn mình sinh thêm đứa nhỏ. Hiện thời đã có, Tương Như Nhân theo bản năng nghĩ đến muốn là người đầu tiên cùng hắn chia sẻ tin vui này.
Nhìn nàng cố ý thừa nước đục thả câu, Tô Khiêm Dương bật cười “Tin tức tốt gì?”
Vừa muốn mở miệng thì Bình Ninh và Dung nhi lại đây thỉnh an. Bình Ninh quy củ thỉnh an xong, theo thói quen muốn dựa vào trong lòng Tương Như Nhân. Hứa ma ma ở bên cạnh nhắc nhở “Công chúa, hiện tại không thể lại dựa vào nương nương như vậy. “
Sáu con mắt nhìn về phía Hứa ma ma. Bình Ninh nghi hoặc “Vì sao không thể?” Dung nhi cũng nghi hoặc, tỷ tỷ đều là như vậy dựa vào mẫu phi, chẳng lẽ mẫu phi bị bệnh.
Tô Khiêm Dườn thu hồi tầm mắt từ trên người Hứa ma ma về, lại đưa đến trên người Tương Như Nhân. Không khỏi đảo mắt xuống dưới, hắn tựa hồ là đã biết chút gì đó.
Hứa ma ma nhìn qua Tương Như Nhân một cái. Bình Ninh bám riết không tha, hỏi qua Tương Như Nhân “Vì sao không thể dựa vào? Mẫu phi, có phải ngài có nơi nào không thoải mái?”
Tương Như Nhân bất đắc dĩ vỗ cái trán của nàng, cầm lấy tay nàng đặt lên bụng mình “Ngươi mà dựa vào thì sẽ đụng đến đệ đệ muội muội.”
Bình Ninh sờ bụng đang còn bằng phẳng, hưng phấn nhìn Tương Như Nhân “Mẫu phi, ta sắp làm tỷ tỷ sao?”
Tương Như Nhân gật gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Bình Ninh đã đếm trước mặt Tô Khiêm Dương cao hứng “Phụ hoàng, ta sắp làm tỷ tỷ, ta sắp có tiểu đệ đệ a. “
Tô Khiêm Dương mới đầu còn nhìn ở bên này, thấy bộ dáng Bình Ninh cao hứng thì nở nụ cười. Còn lại cảm khái gì cũng lưu giữ lại riêng về sau. Hiện thời đang ở trước mặt hai đứa nhỏ, Tô Khiêm Dương sao có thể không trấn định, cố ý nghiêm mặt nói với nàng “Biết phải làm tỷ tỷ, sau này cũng không thể bướng bỉnh nữa.”
Bình Ninh nhõng nhẽo đến cạnh hắn, hừ một tiếng “Ta vốn không có nghịch ngợm.”
Nói xong mặt lại vui vẻ “Về sau ta có thể cùng hắn chơi. Tứ đệ trưởng thành liền không còn đáng yêu như hồi bé nữa.” Đệ đệ cùng tuổi với mình, lớn lên là một bộ nghiêm trang, ngược lại còn có thể giáo huấn mình. Tương Như Nhân thật dở khóc dở cười. Đối với nàng bọn đệ đệ lúc còn nhỏ đều mặc nàng bày bố chơi ra sao, lớn lên có chủ kiến thì không còn đáng yêu nữa. . .
Bởi vì sự xuất hiện của bọn Bình Ninh mà kinh hỉ Tương Như Nhân muốn tạo nên chưa thành, vì thế sau buổi tối một chút liền cho bọn họ trở về phòng đi ngủ sớm.
Về tới tẩm thất, bụng Tương Như Nhân lại một trận ầm ĩ không thoải mái, ở trong gian rửa mặt nôn mửa một hồi. Tô Khiêm Dương muốn đi vào, Tương Như Nhân sai đóng cửa không cho hắn xem.
Qua một thời gian, Tương Như Nhân thoải mái hơn chút, súc miệng rồi nghỉ ngơi một ít rồi mới mở cửa, thấy hắn đang lo lắng nhìn bản thân thì lên tiếng “Không sao. Qua hai tháng nữa sẽ tốt hơn.”
An ủi thế này với Tô Khiêm Dương không có bao nhiêu hiệu quả, sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt “Lúc nàng mang thai Bình Ninh cũng không có phản ứng lớn như vậy.”
Về tới trên trên giường, Tương Như Nhân dựa vào, nằm ngả người rốt cuộc đã bớt đi khó chịu “Lúc hoài thai Bình Ninh và Dung nhi thần thiếp là chưa từng khó chịu.” Cũng không biết có phải do tuổi lớn nên mang thai không dễ dàng, để an ổn sinh hạ được hắn, mấy tháng đầu chắc chắn cũng không dễ dàng.
Tô Khiêm Dương lo lắng “Thỉnh thái y xem một chút.”
Tương Như Nhân kéo hắn lại, liếc mắt giận hắn “Nào có chuyện vừa nôn đã gọi thái y đến. Một ngày thần thiếp nôn ói ba bốn bận, chả nhẽ thái y luôn chăm sóc bên cạnh khiến mọi người chê cười.”
Bây giờ mới là thời gian riêng tư, Tô Khiêm Dương mới có thể hảo hảo nhìn rõ nàng.
Kéo nàng vào trong lòng, để nàng tựa được thoải mái, Tô Khiêm Dương khẽ nhéo eo nangg, cười nói “Có vẻ mập ra.”
Tương Như Nhân trợn mắt trừng hắn, ý cười càng sâu, tay phía dưới chăn nắm chặt tay nàng, cằm tựa lên tóc nàng, hít mùi hương, nửa ngày “Nhân Nhân, trẫm thật cao hứng.”
Nghe lời nói đầy tình cảm của hắn, Tương Như Nhân quay lưng nhìn khuôn mặt hắn đang mỉm cười nói nàng cũng thật cao hứng a.
“Nàng đúng là cho trẫm một cái kinh hỉ lớn.” Lại một lát sau Tô Khiêm Dương mở miệng. Như nhớ tới cái gì, giọng nói mang theo ý cười “Nàng muốn cũng trẫm chia sẻ tin vui, có đúng không?”
Lại bị hắn hỏi đến. Tương Như Nhân có chút không muốn nói. Tô Khiêm Dương để nàng dựa nghiêng người, muốn nhìn thấy vẻ mặt nàng, phía sau tai đã có chút ửng hồng “Có phải nàng muốn là người đầu tiên báo tin tức này cho trẫm? “
Trên mặt hắn vì đoán nguyên nhân này mà vui vẻ tràn đầy, ý cười không che giấu được. Bàn tay to chậm rãi gỡ những ngón tay đang nắm lại của nàng ra, ngón giữa nhẹ nhàng cà lòng bàn tay nàng. Tương Như Nhân sợ nhột, trốn tránh, Tô Khiêm Dương càng đuổi theo. Rốt cuộc Tương Như Nhân xin tha “Là hài tử của ngài, đương nhiên muốn là người đầu tiên cùng ngài chia sẻ.”
“Chỉ bởi vì điều này?” Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, đã có hai hài tử rồi nhưng ở cũng một chỗ với nàng, cảm xúc của Tô Khiêm Dương vẫn ngày càng nồng nhiệt.
Không phải một mình hắn chờ đợi mà nàng cũng chờ đợi lại có một đứa nhỏ. Nàng cũng thật cao hứng, vội vã muốn cùng hắn chia sẻ chuyện này. Hai người cũng chờ mông một thứ, khiến khoảng cách giữa hai trái tim càng kéo lại gần hơn. Tô Khiêm Dương hưởng thụ cảm giác ngày càng gần này, chính là một con đường đi mãi cũng đã thấy lối ra, cảm giác như sắp đi đến đích rồi.
Tương Như Nhân thì sợ nhất là hắn đem vấn đề như vậy ra, nàng kuoon chật vật một phen mới biết phải trả lời thế nào. Tính tình hoàng thượng là như vậy, hỏi liền phải biết làm hắn vừa lòng. Có ít vấn đề Tương Như Nhân còn có thể thong dong ứng đối, có ít vấn đề nàng lại sẽ thất thố.
“Không phải hoàng thượng luôn mong muốn lại có hài tử sao, thần thiếp tất nhiên muốn người đầu tiên chia sẻ với ngài.” Tương Như Nhân dựa vào hắn lẩm bẩm, nghiêng tai nghe tiếng nhịp tim hắn. Thói quen là thứ thật đáng sợ. Nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần có thói quen hắn thường xuyên ở bên cạnh, cũng thành thói quen hắn đem coi Chiêu Dương cung làm nhà, càng có thói quen hắn vô hình dung túng và nuông chiều bản thân.
Thời gian càng dài, nàng lại càng không nghĩ đến buông những thứ này.
Hai tay ôm nàng càng chặt, bên tai lại truyền đến tiếng cảm khái của hắn “Nhân Nhân, trẫm thật cao hứng!” So với lúc trước nàng hoài thai Bình Ninh và Dung nhi còn cao hứng hơn.
Tương Như Nhân khẽ ừ, rồi đột nhiên lại không biết nói gì tiếp. . .
Tin tức Hiền phi có thai là ngày hôm sau khi thỉnh thái y qua xong thì truyền khắp hậu cung. Buổi sáng này, Tương Như Nhân không đi Cảnh Nhân cung vì khi rời khỏi giường thì ói một trận rất dữ...
Hoàng thượng ban thưởng nhiều vô kể. So với lúc trước Điền chiêu dung có thai, đương nhiên cái thai này của Hiền phi càng được hoàng thượng chú ý hơn.
Thái hoàng thái hậu và thái hậu cũng đều ban thưởng. Trong cung có một nam một nữ chỉ có hoàng hậu và Hiền phi. Mấy hôm trước hoàng hậu vừa nhận đứa nhỏ của Điền chiêu dung là dưỡng tử, bên này Hiền phi nay đã có thai.
Một cái là hài tử thân sinh của mình, một cái lại là dưỡng tử. Này để người khác nhìn vào đều cảm thấy thật vi diệu...
-----------------------------------------
Tỉnh một xíu là edit cho xong chương này để mấy bạn đọc đỡ buồn nè ^^
Sắp tới mình lại bận công việc rồi (do vào năm học rồi ấy) nên tiến độ sẽ không được như cũ nữa các bạn nhé.
Mình sợ sẽ có tình trạng cả tuần mà ko có chương mới luôn cơ hic hic. Nhưng yên tâm là mình ko drop. Mình thề, mình hứa, mình đảm bảo đấy! Rảnh là edit ngay à ;)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...