Tướng Phủ Ngốc Thê

Đường Mẫn kéo Quân Mạc Ly vào bên trong phòng trúc, trên tay vẫn còn đang cầm phấn hoa tuyết lan lần trước hắn cho nàng, hết sức không vui nhìn chằm chằm vào người nào đó.

Hay lắm, dám thừa dịp nàng ngủ say lại xông ra ngoài đánh nhau với Bách Lý Triệt, máu chảy đầm đìa cả cánh tay thê thảm không nỡ nhìn. Khi nàng xé ống tay áo của hắn ra, bên trong đã máu thịt lẫn lộn, một chút thịt non đỏ tươi còn rủ xuống, nhìn từ xa chẳng khác nào bị người ta cắt bỏ, nhưng lại không được cắt đầy đủ.

Trái tim chợt căng thẳng, vội vàng mở bình phấn tuyết lan ra, vẩy lên trên vết thương.

"Làm sao bây giờ, vết thương rộng như vậy, có vấn đề gì không?". Nàng rất lo lắng, hiệu quả trị thương không được rõ ràng như lần trước nàng bị thương, cánh tay này của A Ly sẽ không bị hủy chứ?

Quân Mạc Ly thấy thế thực vui vẻ, không nhịn được an ủi: "Không việc gì, qua một thời gian ngắn sẽ tốt thôi. Cả một bình phấn tuyết lan nàng cũng đổ vào rồi, nếu như vẫn không thể tốt lên chẳng phải sẽ phụ danh tiếng của nó sao!"

Ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, nàng nhất thời gấp gáp mới quên khuấy đây là thánh phẩm chữa thương. Nghĩ thế, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn. Ngay sau đó liền quát lớn: "Quân Mạc Ly, ai cho chàng đi ra ngoài đánh nhau, mấy tuổi rồi chứ!"

"Mẫn nhi, vì sao hắn ta lại đi vào đây?", Quân Mạc Ly thoáng uất ức, khuê phòng của thê tử bị người ta xông vào, nếu hắn không có hành động gì thì không phải là nam nhân nữa rồi!

Đường Mẫn sững sờ, Bách Lý Triệt xông vào bên trong? Mỗi lần sáng sớm tỉnh lại nàng cũng chưa gặp hắn lần nào, nói như vậy, mấy ngày trước đây đều như thế cả? Trong lúc nàng ngủ say thì hắn lặng lẽ đi vào, đến lúc nàng sắp tỉnh liền rời đi.


Đường Mẫn thoáng giật mình, không khỏi cảm thấy buồn nôn. Cái đồ biến thái kia, đúng là cuồng nhìn trộm!

Kể cả hắn ta có hoài nghi mẫu thân nàng là tiểu cô cô của mình, cũng không cần thiết phải làm như vậy! Hắn ta thật sự là Trang chủ của Bách Lý Sơn Trang sao, sao lại có hành vi lưu manh như thế!

"Bách Lý Triệt, ngươi cứ chờ đấy!". Đường Mẫn cắn răng nghiến lợi, thù này không báo không phải là người!

"A Ly, Bách Lý Triệt niêm phong huyệt đạo của ta!". Đường Mẫn tiến lên trước, làm nũng nói. Quân Mạc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, dáng vẻ này của Mẫn nhi thật sự rất trẻ con, bảo sao hắn lại không mềm lòng. Đưa tay trái ra, sau đó tiến hành giải huyệt vị trên vai cho nàng.

Đường Mẫn thử vận khí, một luồng nhiệt lưu từ đan điền lập tức dâng lên, khai thông rồi!

Chợt vỗ vỗ Quân Mạc Ly, lớn tiếng than thở: "A Ly, vẫn là tốt nhất!"

"Ai ——" Quân Mạc Ly hít sâu một hơi, mặt nhăn thành một nắm, đau quá, Mẫn nhi vỗ vào đúng vết thương trên vai hắn!

"Chi chi, chi chi ——" hỏa diễm hồ ở một bên kêu lên không ngừng, vây quanh Quân Mạc Ly luồn lên nhảy xuống, Đường Mẫn thuận tay vươn ra túm lấy một nhúm lông trên lưng, hung hăng giất lên, cho đến khi mỏi tay mới thả xuống. "Hồ ly, đây là trừng phạt đối với ngươi. Nhóc con, về sau không cho phép đánh lén!"


Sáng sớm ngực đã bị tập kích bởi một con hồ ly, suy đi nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy thực buồn bực!

Sau khi băng bó vết thương kỹ càng cẩn thận, Đường Mẫn nghiêm túc ngồi xuống tỉ mỉ kể cho Quân Mạc Ly nghe những chuyện đã xảy ra ở Bách Lý Sơn Trang, cùng với nghi ngờ của Bách Lý Triệt với mình. Quân Mạc Ly càng nghe chân mày càng nhíu, mẫu thân của Mẫn nhi lại là tiểu cô cô của Bách Lý Triệt?

Trong đầu nhanh chóng xuất hiện tư liệu, về Bách Lý Ưu, nữ tử thần bí kia. Trong tư liệu chỉ tra được đến năm nàng ta mười tám tuổi, sau đó thì không có bất kỳ đầu mối gì. Bách Lý Sơn Trang cũng không nói gì về Bách Lý Ưu nữa, người ngoài đều suy đoán, nàng ta đã không còn trên nhân thế, nhưng chưa tuyên bố tin này với người ngoài mà thôi.

Mẫn nhi nói như vậy, tính toán lại thời gian, lúc Thượng Quan Lâm xuất hiện tại Phượng Lăng hoàn toàn trùng hợp với việc mất tích của Bách Lý Ưu, huống chi, những cây Tuyết Mai kia ở Hầu phủ  . . .

Chân tướng, dường như đã gần ngay trước mắt. . . . . .

"A Ly, còn một chuyện nữa!". Đường Mẫn có chút thấp thỏm, nhìn về phía Quân Mạc Ly, nói: "Gương mặt này, là giả. Bách Lý Triệt nói, dùng bí dược thời gian dài không chỉ ức chế sinh trưởng, mà còn có thể thay đổi diện mạo ban đầu của người đó!". Buồn bực nhất chính là điểm này, thật vất vả mới xuyên qua, vừa tiếp nhận được gương mặt này, thoáng một cái lại nói mặt mũi này là giả, bản thân hiện tại lúc nào cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị về việc mặt mình sẽ thay đổi vào bất cứ lúc nào.

"Vậy sao?", Quân Mạc Ly không kìm được vươn tay, chạm vào gương mặt gần trong gang tấc, nhẹ nhàng chà xát. Gương mặt này, để cho hắn nhớ thương, thế nào mà lại là giả. Dáng vẻ thật sự của Mẫn nhi sẽ như thế nào chứ? Nếu lời Bách Lý Triệt nói là thật, Bách Lý Ưu khi ấy khuynh thành Thương Lan, vậy thì tướng mạo của Mẫn nhi chắc hẳn cũng sẽ rất đẹp. Nàng như vậy, sẽ mê hoặc bao nhiêu ánh mắt của người đời!


"Mẫn nhi, ta thích dáng vẻ hiện tại của nàng!". Quân Mạc Ly tiến lên ôm lấy Đường Mẫn, khẽ lẩm bẩm. Mẫn nhi của hắn, không nên quá khuynh thành, không nên để quá nhiều người nhớ thương, chỉ thuộc về một mình hắn là tốt rồi.

Lần trước là Viên Lộc Khanh, lần này là Bách Lý Triệt, ánh mắt của những nam nhân kia nhìn một cái là biết, Mẫn nhi chỉ có thể là thể tử của Quân Mạc Ly hắn, ai muốn cũng đừng nghĩ!

Đường Mẫn ngẫm nghĩ một lát, rồi mở miệng: "Ừm, ta cũng thích gương mặt này, thật ưa nhìn. Không biết sau khi giải trừ bí dược sẽ như thế nào, có quá xấu hay không?".

Khóe miệng Quân Mạc Ly cứng đờ, xấu xí! Nếu thật như thế, nữ nhi của Bách Lý Ưu sao có thể dùng hai từ xấu xí để hình dung!

"Mẫn nhi, đeo huyết ngọc vào!", Quân Mạc Ly tháo huyết ngọc xuống, đeo lên cổ Đường Mẫn, tỉ mỉ nhét vào bên trong, cho gần thân chủ hơn. Đường Mẫn nghi ngờ vuốt vuốt miếng ngọc trên ngực, cái này có tác dụng gì chứ?

"Huyết ngọc, vật đích truyền của hoàng thất Thương Lan, có thể giải được bí dược cho nàng!". Quân Mạc Ly nói , bí dược của Mẫn nhi còn phải dựa vào nó, bây giờ vẫn không tìm được toàn bộ thuốc giải, mang huyết ngọc trên người cũng có chỗ tốt của nó.

Vật đích truyền vật của Hoàng thất Thương Lan! Nàng không ngờ, Quân Mạc Ly thế nhưng lại vì mình lấy được thứ này, hắn là xông vào hoàng cung rồi?

Hình như nhìn thấu suy nghĩ của Đường Mẫn, Quân Mạc Ly liền giải thích: "Đây là vật của thái tử Thiên Mị, ta cứu hắn, hắn liền mang cái này ra trao đổi. . . . . ."


Đường Mẫn từ từ nhớ lại hôm ở phủ thái tử, nam tử Thiên Mị ôm trong ngực, chính là người kia sao? Huyết ngọc trân quý như vậy Thiên Mị nói cho thì cho, Hoành Ngọc, hắn tên là Hoành Ngọc. Hắn là người thế nào? Lần đầu tiên Đường Mẫn thấy tò mò về một nam nhân khác, một người tự xưng là nam sủng.

××××××

Phủ Nhị Vương gia, viện Hoành Ngọc, người trên giường từ từ tỉnh táo. Vừa mở mắt liền thấy nam nhân đang đứng ở trước cửa sổ, Thiên Mị ——

"Khụ khụ!", Hoành Ngọc không nhịn được ho nhẹ, tiếng ho này, khiến cho nam nhân kia nhanh chóng xoay người, vội vàng đi tới bên giường. Lúc chạm phải ánh mắt tỉnh táo của Hoành Ngọc liền nói: "Đã tỉnh rồi hả?", Ngàn Mị nhàn nhạt hỏi.

Hoành Ngọc liếc nhìn Thiên Mị, vén chăn lên xuống giường, hoàn toàn không để ý tới người trước mặt. Mặc xiêm y xong, liền mang giày, châm trà, tất cả hành động ở trong mắt Thiên Mị, từ từ bốc lên một ngọn lửa không tên.

Hoành Ngọc, ngươi muốn lạnh nhạt như thế sao.

"Ta khỏe rồi, ngươi về đi!", Hoành Ngọc đặt ly trà xuống, xoay người nhìn Thiên Mị nói.

Thiên Mị thoáng sững sờ, không ngờ Hoành Ngọc lại lên tiếng, trong lúc nhất thời cứ ngây người như phỗng lẳng lặng nhìn người trước mắt, không biết làm sao. Mới vừa rồi, Hoành Ngọc nói chuyện với hắn sao?

Hắn ta bảo hắn trở về, còn nói bản thân mình đã khỏe. . . . . . khóe môi Thiên Mị không tự chủ giương cao, khẽ mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui