Editor: White Silk-Hazye
Nơi yên tĩnh trong rừng trúc nhỏ, cách đó không xa thì có thể nhìn thấy được một khu Tuyết Mai lớn, Đường Mẫn cứ ở lại Vong Ưu Lâm của Bách Lý Sơn trang như vậy. Bách Lý Duyệt không có thực hiện được ý đồ, Bách Lý Duyệt quả quyết nói cho nàng biết, không phải Đường Mẫn nàng có thể thích làm cái gì thì làm cái nấy. Mà Thủy Tữ Tĩnh luôn kí thác hi vọng vào Bách Lý Duyệt, hiếm khi không nói chen vào.
"Triệt nhi, tiểu cô nương này ở chỗ con sợ là không thích hợp, Vong Ưu Lâm luôn bỏ không, cho tiểu cô nương kia chuyển qua bên kia đi." Thủy Tư Tĩnh quyết định dứt khoát, cuối cùng nơi nàng ở chính là một mảnh rừng trúc trước mặt.
Vốn tưởng rằng sẽ là một khu vườn bỏ hoang, nhưng chưa từng nghĩ, phong cảnh nơi này lại đẹp như vậy, lại yên tĩnh không ai quấy rầy. Nhớ tới ánh mắt không cam lòng của Bách Lý Duyệt, nàng đột nhiên hiểu, Vong Ưu Lâm không phải là nơi bình thường. Ít nhất nàng đã vào ở ba ngày, nha đầu Bách Lí Duyệt kia một lần cũng không có đi vào tìm nàng gây phiền toái. Lấy tính tình của nàng ấy, nếu không phải nơi này nàng ấy không thể đi vào, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Vậy cũng tốt, một mình nàng rất dễ chịu.
Hàn Tuyết viện, bên trong thư phòng.
Cầu thang đá bằng bạch ngọc, một bóng dáng màu xám tro cung kính đứng, cúi thấp đầu, chờ người phía trên lên tiếng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lâu đến mức khiến người phía dưới thiếu chút nữa quên luôn sự tồn tại của mình, cho đến khi người phía trên gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh bỗng nhiên vang lên.
"Nàng sống như thế nào?" Bách Lý Triệt cân nhắc hồi lâu, chỉ hỏi ra câu hỏi này.
Thuộc hạ sững sờ, ngay sau đó mở miệng nói: "Đường tiểu thư ở Vong Ưu Lâm ba ngày, cũng chưa từng bước ra ngoài một bước, theo ám vệ hồi báo, hình như, tâm tình không tệ." Cam Lộ Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trả lời xong thì có hơi ngẩn người. Hắn cũng không sợ Bách Lý Triệt, mà là ngạc nhiên đối với câu hỏi lúc nãy, đã lâu rồi chủ tử không có hỏi câu hỏi "Ngu ngốc" như vậy, sao hôm naylại như vậy?
Nhớ tới một đoàn ám vệ bao quanh Vong Ưu lâm, mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm vào một nữ nhân, chú ý các cử động của nàng, còn kém là chưa có đi theo vào luôn trong nhà xí rồi. Đồ mồ hôi. . . . . .
Rất nhiều tinh anh, cư nhiên lại làm chuyện này!
Bách Lý Triệt hình như cũng không có phát hiện ra khác thường của Cam Lộ Phong, nghe thấy tâm tình của Đường Mẫn không tệ, hắn giống như cũng cảm thấy hôm nay tâm tình của mình cũng rất tốt. Vốn là mặt lạnh cũng bắt đầu xuất hiện độ cong, cả người cũng trở nên vui vẻ hoà nhã.
"Ừ, tiếp tục chú ý."
"Vâng" Cam Lộ Phong đáp lời, chuẩn bị lui ra. Người còn chưa ra khỏi cửa, người phía sau đã sớm nhanh hơn hắn một bước, lắc mình ra phòng: "Ta tự đi nhìn một chút." Ba ngày không nhìn thấy nàng, hắn rất muốn biết lúc này nàng đang làm gì. Động lòng không bằng hành động, hắn tự mình đi Vong Ưu lâm.
Một lúc sau, Bách Lý Triệt đã đứng ở bên ngoài Vong Ưu Lâm, lại chậm chạp không có đi vào. Nhìn những cây trúc xanh mọc thành phiến, trong lòng hắn có chút khổ sở.
Vong Ưu Lâm, đó là chỗ mà tiểu cô cô ở. Kể từ khi tiểu cô cô biến mất không tìm thấy, hắn cũng chưa từng bước vào nơi này nửa bước. Không ngờ lần nữa tới nơi này cũng là vì nhìn một nữ tử, nhớ tới Đường Mẫn, Bách Lý Triệt không khỏi ấm áp, nữ tử kia, có một sự ấm áp khó có thể diễn tả, làm cho hắn không nhịn được mà muốn tới gần.
"Chủ tử, Đường cô nương đang ở bên trong, có cần vào hay không?"
Bách Lý Triệt làm dấu tay, không muốn kinh động Đường Mẫn, để cho ám vệ của Cam Lộ Phong rút lui, tự mình bước vào Vong Ưu Lâm.
Đường nhỏ kéo dài, tiếng hai bên cây trúc rung động, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Từng tiếng chảy vào trong lòng của Bách Lý Triệt, kéo theo từng hồi ký ức.
Đi tới cuối, đã nhìn thấy nhà trúc nhỏ làm bằng trúc xanh, hòa làm một thể với rừng trúc, khắp nơi đều là màu xanh, một chút màu đỏ tươi gây sự chú ý với người khác. Đường Mẫn cứ đứng ở bên cạnh rừng trúc như vậy, yên lặng nhắm hai mắt lẳng lặng nghe tiếng gió thổi qua vành tai.
"Xem ra ngươi rất hưởng thụ." Khóe miệng của Bách Lí Triệt cong lên, ngược lại nànng lại vô cùng hưởng thụ.
Nghe thấy tiếng, thân thể của Đường Mẫn vừa động, cảnh giác mở mắt ra, thì phát hiện là Bách Lý Triệt thì trực tiếp lựa chọn bỏ qua. Tên nam nhân âm tình bất định này, nàng không muốn đến gần.
Bách Lý Triệt cười một tiếng, nhìn thấy nàng không vui không buồn, vẻ mặt không thay đổi, giống như hắn không hề tồn tại. Lần đầu nhận được đối xử như vậy, trong lòng của Bách Lý Triệt cũng không hề vui mừng, ngược lại cảm thấy thú vị.
"Mẫn Nhi, biết tại sao để cho ngươi vào Vong Ưu Lâm ở không?" Nãi nã cũng là muốn biết đáp án, cho nên mới sắp xếp nàng vào đây ở, Bách Lý Triệt tự nhủ trong lòng.
"Nếu như ngươi muốn nói, cần gì phải hỏi ta." Đường Mẫn hỏi ngược lại, nàng ở chỗ này ba ngày, chưa từng có ai tới, đồ ăn căn bản cũng là người hầu vội vã đưa tới, liền lập tức rời đi. Nàng liền tò mò, chỗ như thế không hề có nhân khí, cũng không có một chút bụi bậm nào, nhất định là lúc nào cũng có người quét dọn.
Nhưng quan sát mấy ngày, nơi này ngoại trừ vài món gia cụ và một khu rừng trúc lớn cổ xưa ra, thì chẳng có cái gì cả, vậy nơi này để làm gì đây?
"Vong Ưu Lâm, là một chỗ bị niêm phong ở Bách Lý sơn trang, mười lăm năm rồi, chưa từng mở ra." Bách Lý Triệt nhìn Đường Mẫn, không đợi nàng trả lời, nói tiếp: "Mười lăm năm trước, Đại tiểu thư của Bách Lý sơn trang Bách Lý Ưu đã sống ở đây."
Đại tiểu thư của Bách Lý sơn trang, Bách Lý Ưu? Đường Mẫn không ngờ nơi này lại là chỗ như vậy, như vậy, bây giờ thế nào?
"Bây giờ thế nào?"
"Bây giờ?" Bách Lý Triệt liếc mắt nhìn Đường Mẫn, giễu cợt nói: "Mười lăm năm trước đột nhiên biến mất, từ đó niêm phong Vong Ưu Lâm." Bách Lý Triệt nhắm mắt lại, giống như không muốn nói thêm gì nữa. Mỗi một lần nhớ lại đều là một lần hắn khổ sở, bảy năm, từ khi hắn ra đời tới năm bảy tuổi, tiểu cô cô đã bồi bạn với hắn bảy năm. Cha mẹ mất sớm, hắn chỉ nương tựa vào Bách Lý Ưu, nữ nhân mà hắn coi như mẫu thân, sau khi hắn bảy tuổi, đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Từ đó, hắn chỉ có một thân một mình.
"Cái này có liên quan gì với ta chứ?" Nàng không hiểu, lão đầu kia muốn nàng vào Vong Ưu Lâm ở, Bách Lý Triệt ngầm cho phép, Bách Lí Duyệt đố kỵ, cuối cùng bọn họ muốn cái gì?
"Mẫn Nhi, bí dược có một tác dụng khác, Bách Lý Dạ Hành hình như chưa có nói cho ngươi biết." Bách Lý Triệt nhìn chăm chằm vào Đường Mẫn: "Tác dụng của bí dược còn tồn tại, nó có thể che giấu diện mạo của người khác, ức chế sinh trưởng của cơ thể. Bây giờ dáng vẻ của ngươi, cũng không phải là dáng vẻ mà vốn dĩ ngươi nên có."
Khiếp sợ! Đường Mẫn sững sờ đứng im tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.
Tin tức như vậy đối với nàng mà nói, hoàn toàn là một hồi mưa to sấm sét. Bây giờ dáng vẻ của nàng không phải là dáng vẻ mà nàng vốn dĩ nên có sao? Như vậy, nàng nên có dáng vẻ gì?
Không tự chủ sờ lên mặt của mình, Đường Mẫn thậm chí muốn xé da mặt của mình ra, nhìn một chút cuối cùng ở bên dưới là một gương mặt như thế nao. Khuôn mặt như thế nào, mà khiến cho từ nhỏ mẫu thân của nàng đã bắt nàng ăn bí dược, không để cho nàng nhìn đời.
"Tại sao?" Đường Mẫn trầm giọng chất vấn, lúc này nàng không còn là thờ ơ nữa, nàng cảm thấy mình không hề chân thật, mặt cũng là giả, vậy còn có cái gì là thật không!
"Mẫn Nhi, ha ha." Bách Lý Triệt cười khẽ một tiếng, nhìn Đường Mẫn bởi vì tức giận mà mặt đỏ ửng lên, khóe mắt hơi cong, giống như là qua nàng hắn có thể nhìn thấy được một người khác.
"Mẫn Nhi, ngươi rất giống nàng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...