Tướng Phủ Ngốc Thê

Chỉ thấy rèm chậm rãi xốc lên, một bàn tay trắng nõn như ngọc đưa ra ngoàn, sau đó toàn bộ rèm được vén lên, khuôn mặt thanh tú hiện ra trước mặt mọi người.

Chỉ thấy nữ tử không trang điểm phấn son, mặc quần áo trắng mờ, kéo dài, eo nhỏ dùng đai buộc lại, càng lộ vẻ mảnh mai, giữa tóc cài cây trâm thất bảo san hô, khuôn mặt sáng như phù dung. Khuôn mặt vô cùng diễm lệ, không giống như làm ra vẻ. Đôi mắt phượng quyến rũ tự nhiên, rồi lại mang theo vẻ lười biếng, mái tóc búi lên, lay động theo gió.

Vẻ mặt Quân Mạc Ly vô cùng khó coi, nhìn những động vật khác phái xung quanh đều nhìn Đường Mẫn, nhất là mấy người lính, hai mắt sáng lên như ác lang.

Vợ của hắn, há để cho người khác ngấp nghé!

“Mẫn nhi, sao nàng lại xuống rồi.” Quân Mạc Ly bước nhanh về phía trước, vịn Đường Mẫn xuống xe, nhân lúc mọi người không chú ý, lén nói bên tai nàng: “Nàng cố ý!”

Đường Mẫn giống như không nghe thấy, bắt đầu giả ngu. Có sao, có à? Sao nàng lại không biết?

“Hồng Mai.” Hồng Mai lập tức đến gần vịn lấy Đường Mẫn, có chút áy náy nhìn Quân Mạc Ly, cô gia, ngài tha thứ cho nô ty. Sau đó lướt qua Quân Mạc Ly, đi tới chỗ Viên Lộc Khanh.

“Vị công tử này xưng hô thế nào?” Giọng nói Đường Mẫn ôn hòa, mềm mại như gió xuân thổi qua tai, khiến mọi người thoải mái trong lòng. Duy nhất có một người, khuôn mặt càng ngày càng đen.

“Tại hạ Viên Lộc Khanh, phu nhân hữu lễ.”

Đường Mẫn ngừng chân, phu nhân? Nàng lại nhìn Hồng Mai, chỉ thấy Hồng Mai thoáng gật đầu, ý bảo đúng thế. Đường Mẫn ngừng lại, nàng lại quên mất, nàng đã lập gia đình, phu quân còn đứng eben cạnh. Nữ nhân cổ đại thật đáng sợ, mới mười bốn tuổi mà lại bị gọi là phu nhân ——


Viên Lộc Khanh hiếm khi lộ vẻ tán thưởng, từ khi xuống xe tới chỗ hắn nói chuyện, vị nữ tử này tỏ vẻ tự tin nền nã, hoàn toàn không thẹn thùng xấu hổ như nữ tử bình thường, càng làm cho hắn khó có thể bỏ qua chính là tự tin và bình tĩnh trong mắt nàng, giống như núi Thái Sơn có đè xuống vẫn không biến sắc.

“Viên công tử, hai vợ chồng chúng ta vốn định ra ngoài du ngoạn, trên đường thấy phần lớn dân tị nạn, nghe nói Đường Uyển nổ ra chiến tranh. Đầu tiên là tò mò tới xem một chút, thứ hai, là người Phượng Lăng, không biết chúng ta có giúp được gì không, thêm một chút lực, để tỏ chút tâm ý.”

Đường Mẫn nói chuyện cực kỳ uyển chuyển, vừa cẩn thận biểu đạt tấm lòng yêu nước, bọn binh lính vốn cảm thấy Đường Mẫn kỳ lạ, nghe nàng nói như vậy thì gật đầu.

Viên Lộc Khanh vuốt cắm, nữ tử trọng tình trọng nghĩa, tâm hệ quốc gia, đúng là hiếm có. Lập tức nói: “Phu nhân có lòng rồi, Đồng Uyển là biên cảnh Phượng Lăng, bây giờ tình huống không tốt, nếu các vị đã đi chơi, nên đi về phía nam phong cảnh vô cùng, là nơi để đi.”

Ta muốn đi về phía nam thì còn tới đây làm gì vậy, không có việc gì nên tìm việc làm à? Đường Mẫn tức tối, cái tên ngốc này đúng là không biết nói, đã nói tới vậy còn không cho bọn họ đi vào, còn đi về phía nam nữa, đúng là!

Quân Mạc Ly nhỏ giọng tới gần, ôm Đường Mẫn, không dấu vết nói nhỏ bên tai nàng: “Mẫn nhi, xem ra hắn không thích bị đẩy vòng vòng, nàng làm với ta, ta rất thích toan tính.”

Đường Mẫn mỉm cười nhìn Quân Mạc Ly, tay thì véo mạnh vào hông hắn, nàng cứ vui vẻ tính toán với người khác đây, hắn quản được à!

Vẻ mặt Quân Mạc Ly không đổi, tay Mẫn nhi dùng lực rất mạnh, bên hông đỏ một mảng lớn, nhưng mà trước mặt cái tên họ Viên nào đó, không thể thua khí tràng.

Viên tướng quân, vợ chồng chúng ta đúng là muốn vào thành, ngươi xem rồi sắp xếp đi.”


Trực tiếp nói rõ ý đồ, không nói nhảm chút nào. Quân Mạc Ly nói dứt khoát, động tác dưới chân không chậm, ôm Đường Mẫn đi tới cửa thành.

“Tiếu Ảnh, kéo xe ngựa, các ngươi đuổi theo.”

“Dạ.”

Thiếu Ảnh điều khiển xe ngựa đi theo, Hồng Mai Lục Trúc chạy theo hầu hai bên trái phải. Đoàn người hoàn toàn không để ý mười mấy tên lính và Viên Lộc Khanh, nghênh ngang vào thành.

“Thiếu tướng, bọn họ!”

Viên Lộc Khanh khoát tay, nhìn nam nữ phía trước, tiến bộ trầm ổn thong thả, nhàn nhã như đang tản bộ. Ngẫu nhiên thấy nam tử cúi đầu nói vài lời với nữ tử, nữ tử liền lườm một cái. Mà hắn lại nhìn thấy rõ ràng không khí vui vẻ trong đó.

Bọn họ, tới cũng rất khéo.

“Đuổi theo.” Viên Lộc Khanh hô to một tiếng, bọn lính lập tức lĩnh mệnh, đi đều đuổi kịp bước chân, tất cả đi vào thành.


Mấy người Đường Mẫn đi trước, còn Viên Lộc Khanh theo sau, giữa hai đoàn người đều giữ một khoảng cách nhất định, không giống giám thị, nhưng bọn họ cũng không bỏ qua Viên Lộc Khanh.

“Để làm gì, giám thị chúng ta à?”

Đường Mẫn len lén liếc mắt sau lưng, Viên Lộc Khanh cười với nàng, ánh mắt hai người nhìn vào nhau. Lập tức, đầu Đường Mẫn bị quay lại, Quân Mạc Ly không vui, nhìn ra sau cái gì, nam nhân kia có cái gì hay mà nhìn.

“Làm gì thế, ta xem một chút hắn muốn làm gì.” Đường Mẫn xoa cổ, hắn lại xoay mạnh đầu nàng lại, không sợ cổ nàng bị lệch.

Quân Mạc Ly hừ hai tiếng, cũng không nói lời nào. Hai nha hoàn cười trộm trong lòng, cô gia đang ghen tỵ đấy, tiểu thư nhìn người ta vài lần, sắc mặt cô gia càng mất tự nhiên. Tiểu thư còn không biết, chỉ lo đấu võ mồm.

Thiếu Ảnh yên lặng thở dài cho thiếu gia nhà mình, thiếu gia tỉnh táo trấn định bình thường đâu rồi, nhìn thế kia rõ ràng chính là đứa trẻ bị cướp mất vật yêu thích, cáu cáu kỉnh kỉnh. Thiếu gia, ngài cũng —— không bình tĩnh chút nào.

Đồng Uyển không phồn hoa như Kinh thành, con đường ngõ nhỏ, đâu đâu cũng lộ ra vẻ thuần phác. Trên đường dân chúng qua lại, những quán nhỏ ven đường hô hào, nhìn thấy nhiều binh lính như thế cũng không kinh hoàng chạy trốn hoặc dừng lại công việc trong tay. Đường Mẫn cảm thấy hứng thú, ánh mắt bị những đồ vật tinh xảo ven đường hấp dẫn.

“Những vật này thật thú vị, nhìn khéo léo, lại vô cùng tinh sảo. Nếu ở hiện đại thì đã là một tác phẩm nghệ thuật rồi!” Đường Mẫn cảm thán, ở hiện đại không thấy nhiều đồ thủ công, nhưng ở đầy lại rất nhiều, vuốt vào đúng chỗ ngứa của cô.

“Mẫn nhi thích sao?” Quân Mạc Ly thấy Đường Mẫn nói, dù không hiểu từ hiện đại nhưng có thể thấy được vẻ vui mừng của Đường Mẫn.

Đường Mẫn gật đầu, mặt tràn đầy kỳ vọng nhìn Quân Mạc Ly, ý vô cùng rõ ràng, nàng muốn, vô cung muốn. Quân Mạc Ly nhìn qua, Thiếu Ảnh lập tức hiểu ý, tới quần quán nhỏ. Nhưng mà ngân lượng trong tay Thiếu Ảnh còn chưa đưa ra, đã có người trả tiền trước hắn.

“Ngươi!” Thiếu Ảnh tức giận ngẩng đầu, có chút không vui nhìn người tới, không khỏi sững người, là hắn!


Viên Lộc Khanh mặt mày hớn hở, mỉm cười cầm vật trong tay tới chỗ Đường Mẫn: “Phu nhân đã đến đây chính là khách của Đồng Uyển, Viên mỗ ở Đồng Uyển ba năm, nay trùng hợp gặp được phu nhân, chính là hữu duyên. Nếu phu nhân thích vật nhỏ này, xem như tâm ý của Viễn mỗ, tặng cho phu nhân.”

“Không cần!”

“Cảm ơn!”

Hai người đồng thời lên tiếng, Quân Mạc Ly hờn dỗi nhìn Đường Mẫn, nàng lại dám nhận, nàng dám nhận đồ của nam nhân này! Đường Mẫn kéo Quân Mạc Ly rồi nhận lấy đồ Viên Mạc Khanh đưa, cầm yêu thích không thôi. Mặc dù chỉ là cây trâm gỗ, nhưng đường nét hoa văn điêu khắc rõ ràng, trông rất sống động, nhìn là biết đã tốn không ít công phu.

“Viên tướng quân, cảm ơn ý tốt của ngài, ta xin nhận.” Không để ý tới ánh mắt phóng hỏa của quân Mạc Ly, vui vẻ bỏ vào ống tay áo.

“Phu nhân định nghỉ lại Đồng Uyển mấy ngày?” Viên Lộc Khanh không để ý tới Quân Mạc Ly, hỏi tiếp.

“Ba năm ngày gì đó, không cụ thể.”

“Cũng được, nếu như phu nhân không thể, các vị có thể ở phủ đệ của Viên mỗ?”

“Vậy thì đa tạ Viên tướng quân.”

Hai người nói cười một lúc đã xác định chỗ ở, quý phủ của Viên Lộc Anh. Thiếu Ảnh có chút cảm khái nhìn thiếu gia nhà mình, sắc mặt không rõ, dường như hoàn toàn không để ý tới việc này. Nhưng mà, tay áo hơi lắc lư, thiếu gia, ngài run cái gì ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui