Cảnh Tu nói không sai, sau khi Đường Mẫn và Quân Mạc Ly quyết định ở lại liền thấm thía ngay hàm ý của những lời này.
Chuẩn bị xong tất cả, Quân Mạc Ly trấn an Đường Mẫn một lát, liền đi dò xét một phen. Sau mấy bận cũng buồn bực không thôi.
“Thế nào rồi?”
Cảnh Tu đứng ở một bên, cười châm biếm: “Vẫn chưa rõ à, lại bị tụt xuống chứ sao!“.
Ngước nhìn ngọn núi cao vời vợi trước mặt, Đường Mẫn liền cảm thấy nhức đầu. Nghe nói ở trên đó là Cảnh Ngoạt, phụ thân ruột của nàng, cũng là một vị quốc sư, hơn thế nữa còn là huynh đệ kết nghĩa của Cảnh Gia Kỳ.
Nhưng không hiểu người này có chút cảm xúc nào không. Dáng vẻ như vậy, có khác gì đang xa lánh trần tục, mà quả thật hiện tại người này vẫn đang trốn tránh gặp người.
“Thật là điên đầu, chưa từng thấy người nào không thú vị đến mức này!“. Đường Mẫn giận dữ nói xong, nhìn chằm chằm ngọn núi cao kia hận không thể tháo dỡ nó xuống. Cảnh Ngoạt, ông giỏi lắm!
“Lên không được, phải làm thế nào?”
Cảnh Tu trầm mặc, hắn không còn lời nào để nói. Đỉnh núi cao như vậy, lại chỉ có một con đường để leo lên, bây giờ còn có thể như thế nào. Chẳng lẽ đi mời sư phụ tới đây?
“Ngược lại ta rất muốn nhìn xem, người này rốt cuộc trông như thế nào, lại dám người lần lượt vỗ hết xuống, con mẹ nó!”
Đường Mẫn nói xong liền trở về, tuy nhiên vừa xoay người, trong đầu lại nảy ra một ý. Cũng không phải là không còn kế sách......
Mấy ngày tiếp theo, dưới ánh mắt nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Đường Mẫn hỏi mượn Cảnh Tu rất nhiều thứ, nào là sọt, rổ, nhiên liệu, còn có giấy dầu, có một số thứ dựa không có sẵn thì dựa theo miêu tả của nàng mà đi tìm, hầu hết đều vô cùng kỳ quái. Quân Mạc Ly tuy cũng ngạc nhiên, nhưng lại không hề sốt ruột, còn kêu đám người Vô Âm tới giúp một tay.
“Mẫn nhi, nàng cần những thứ này làm gì? Cần giúp một tay không?”
Đường Mẫn xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn Quân Mạc Ly cười cười: “Ừm, chàng là nhân vật quan trọng, phải làm xong sớm, để còn đi lên núi cao kia nữa chứ!“.
“Có ý gì?”
“Ta nói làm xong cái này, rồi ngồi lên nó, lúc ấy cho dù thế nào cũng sẽ không bị tên kia vỗ xuống nữa!“.
“Có thể được?”
“Tự chàng nhìn đi!”
Đường Mẫn chỉ cười không nói, đám người Vô Âm bị kéo đến làm chân sai vặt, thậm chí còn không biết bản thân đang làm là cái gì. Đợi đến mấy ngày sau, rốt cuộc cũng hoàn thành, Đường Mẫn nhìn khinh khí cầu đầu tiên của thời đại này, mặt đầy tự hào.
Chậc chậc, tuy nói bề ngoài có hơi kém một chút, cũng không cách nào so sánh được với khinh khí cầu ở hiện đại. Nhưng cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao chỉ cần trời cao không phụ, chịu khó nhớ lại một chút nguyên lý cơ bản, thì làm ra vật này cũng không khó.
“Phu nhân, đây là vật gì, cái giỏ lớn này có tác dụng gì chứ?”
“Hỏi thật hay, cái này gọi khinh khí cầu, người có thể ngồi vào bên trong, chỉ cần đốt dầu hỏa lên là có thể bay lên không trung rồi!“.
Lời vừa thốt ra liền làm cho tất cả mọi người không ai là không khiếp sợ. Cái đồ vật này lại có thể bay lên trời thật sao?
“Lời như thế không thể nói lung tung!”, Cảnh tu nghiêm mặt cảnh cáo, nếu là thật, thì vậy này thực sự có tác dụng rất lớn.
“Thử một chút không phải sẽ thấy rõ sao?”
Buổi chiều, mấy người họ liền kéo đến sườn đồi, khinh khí cầu bị đặt trên đất, Đường Mẫn sai người rót đầy dầu vào bên trong, sau đó tự mình kéo theo Quân Mạc Ly đứng vào, nói: “Chờ chúng ta bay lên rồi, các ngươi liền biết nó có được hay không ngay thôi!”
“Cung chủ, phu nhân, hai người có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không? Không biết vật này có an toàn không nữa?”
Vô Âm vẫn còn có chút lo lắng, nếu ở giữa không trung xảy ra chuyện không may, rớt xuống đất chẳng phải sẽ tan xương nát thịt sao? Mặc dù võ công của Cung chủ cao thâm, không đến nỗi ngã thành bùn nhão, nhưng dầu gì vẫn rất nguy hiểm.
“Vô Âm, ngươi chỉ cần để ý nhìn kỹ hồ ly, chờ chúng ta trở lại!”
Đường Mẫn liếc nhìn mọi người, lập tức chuẩn bị đốt lửa.
“Đợi đã nào...!”
Đường Mẫn dừng lại, nhìn về phía Cảnh Tu, người này lại muốn làm gì?
“Ta sẽ đi với các ngươi!”, không đợi Đường Mẫn cự tuyệt, Cảnh Tu đã tự động nhảy lên, Trong rổ vừa vặn ba người, không nhiều không ít. Đường Mẫn thoáng buồn bực, người này không phải không ưa vật này ư, thậm chí nói nó không thể nào bay được. Nhưng lúc này lại tự mình nhảy lên.
Cảnh Tu dường như đã đoán được tâm tư của Đường Mẫn, liền đứng ngay ngắn, mặt đầy trấn định: “Ta vì nghĩ đến an toàn của ngươi thôi, đợi lát nữa rớt xuống, cũng có thêm người giúp một tay.”
Lời nói này nói ra mặt không hồng, tim không đập, Đường Mẫn nhìn dáng vẻ kia của Cảnh Tu, có lẽ sẽ không đi xuống.
“Vậy thì đứng ngay ngắn.”
Lửa đã đốt, Đường Mẫn nhìn về phía trước, chờ đợi. Có điều thời gian trôi qua được một lúc mà vật này vẫn không thấy nâng lên.
“Nữ nhân, vật này không được rồi!”, Cảnh Tu đột nhiên thốt ra một câu.
Đường Mẫn cười cười không đáp, nào có nhanh như vậy, cái này phải chờ toàn bộ đều nóng lên. Qua một lát nữa, Đường Mẫn liến cảm nhận được đã đến lúc rồi.
“Nâng lên rồi!”, lời còn chưa dứt, khinh khí cầu đã bắt đầu từ từ dâng cao, bay về phía trời cao, ngay cả Quân Mạc Ly và Cảnh Tu đều sững sờ, không tin có thể bay lên được?
“Như thế nào, cảm giác lúc này có phải rất tốt hay không?”
Đường Mẫn cười, nhìn từ từ tiếp cận địa phương, trong lòng cũng rất kích động, phụ thân ruột của ta ơi, nữ nhi đến tới gặp người đây.
Khinh khí cầu càng cao tốc độ càng nhanh, Đường Mẫn cố gắng khống chế phương hướng, mặt khác còn phải đề phòng Cảnh Ngoạt nhìn thấy vật khổng lồ này, lại muốn vỗ xuống.
Một lúc lâu, mới xem như đã chạm đất.
Cảnh Tu nhảy xuống đầu tiên, nhìn phía trên núi cao, chỗ nào cũng tràn ngập tuyết mai, đâu đâu cũng thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt, quả nhiên rất biết hưởng thụ.
Đường Mẫn và Quân Mạc Ly cũng bước xuống, sau khi cột chắc khinh khí cầu liền dập tắt lửa.
“Đây là nơi thứ tư nhìn thấy Tuyết Mai, không ngờ là nơi này!”, lúc này Đường Mẫn hoàn toàn không hề hoài nghi, người bên trong kia có phải là phụ thân của mình hay không nữa? Những cây tuyết này mai chính là minh chứng tốt nhất không phải sao.
Người hình như không có ở đây?
Vào xem một chút chẳng phải sẽ biết sao? Đường Mẫn nhíu mày, theo Quân Mạc Ly đi vào trong.
Cảnh Tu liếc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng đi vào theo.
Bên trong nhà không nhiễm một hạt bụi, có thể thấy được chủ nhân của nó vô cùng sạch sẽ. Có điều lại không hề có người, chẳng lẽ ông ấy đoán trước được bọn họ sẽ tới đây, nên đã rút lui?
“Không có đạo lý, không phải ông ấy đã chán chê chuyện thế nhân thường tình rồi sao?”
“Nhưng ông ấy là quốc sư, nhìn thiên cơ đoán trước được số mệnh, chút chuyện này sao lại không biết?”
“Nói bậy!”, Đường Mẫn khẽ phản đối, sau đó quan sát xung quanh. Bố trí hết sức đơn giản, không có gì xa hoa, cũng không mộc mạc, tuy nhiên chỗ này thật sự quá hoang vu, ông ấy thật sự có thế ở đây mười năm sao?
Không phải đã bế quan rồi?
“Ra chung quanh xem một chút, có thể sẽ có tung tích!”
Đường Mẫn và Quân Mạc Ly ra ngoài, bắt đầu tra xét hoàn cảnh chung quanh, còn Cảnh Tu thì đi ra phía sau nhà. Không thể không nói, địa phương này vẫn đủ lớn, nếu như bọn họ tìm hết mọi ngóc ngách, sẽ rất tốn thời gian.
Thời gian đang trôi qua, bọn họ vẫn mải mê tìm. Nhưng đến cuối cùng, lúc tụ lại một chỗ, Đường Mẫn liền thở dài nói: “Vốn không có ai, Cảnh Tu, ngươi nói bị vỗ xuống, có lẽ là gió thôi, nơi này nào có người!”
“Vậy hắn bị vỗ xuống tới mấy lần cũng là do gió?”, Cảnh Tu cười nhìn Quân Mạc Ly ghế diễu, kết quả chẳng phải cũng giống nhau hay sao.
“Không phải, là có người cố ý làm!”
Đó mới là lạ, Đường Mẫn nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Quân Mạc Ly, khó hiểu thầm nhủ, chẳng lẽ gặp phải quỷ rồi?
“Nơi này rõ ràng có dấu vết người ở, nhưng lại không thấy bóng dáng người đâu. Chúng ta hình như đã bỏ quên địa phương nào đó!”
Quân Mạc Ly nói xong nhìn ra xung quanh, có lẽ vài chỗ mà hắn đã coi thường, lại có Cảnh Ngoạt ở đó. Đường Mẫn gật đầu đồng ý, có lẽ là vậy, nhưng là bây giờ sắc trời đã tối, muốn tìm người cũng phải đợi đến ngày mai.
“Chúng ta có mang theo một ít thức ăn, ăn xong rồi vào nhà ngủ. Hang ổ của ông ấy ở đây, ôm cây đợi thỏ chắc chắn sẽ bắt được!”
Nàng không có ý định tìm tiếp nữa, mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi.
Đồ ăn được giải quyết rất nhanh, Quân Mạc Ly nhìn căn nhà vắng vẻ, ngủ cũng chỉ là nói cho có, miễn cưỡng che gió tránh rét thì tạm chấp nhận.
“Ta nói này yêu nghiệt nam, ngươi đường đường là một Thái tử gia, lại đi ngủ trong căn nhà lá rách nát này, quả thật quá uất ức rồi.”
“Nữ nhân, ngươi định làm ấm giường cho ta sao?“. Không để ý đến Quân Mạc Ly, Cảnh Tu lập tức trêu chọc.
Đường Mẫn lập tức sững sỡ, tên này giỏi, hiện tại vẫn còn có tâm tư này. Quân Mạc Ly sầm mặt, biết rõ Cảnh Tu đang nói đùa, nhưng vẫn rất tức giận. Mẫn nhi không phải là người tùy tiện đùa cợt, huống chi còn là lời như thế.
“Nếu như ngươi không ngại, có thể ngủ bên ngoài. Nhớ rõ, nàng ấy là tẩu tử của ngươi. Bất luận là sư đệ hay là huynh đệ, nếu có lần sau nữa, hậu quả, tự gánh lấy!“.
Quân Mạc Ly cũng rất ít khi nói những lời này, ngay cả Cảnh Tu cũng bất ngờ. Hắn không ngờ người này lại để tâm để tâm đến nữ nhân kia đến vậy?
Cảnh Tu vốn dĩ vô tình, có lẽ là vì từ nhỏ bị chuyện của Lan Thược tạo thành bóng ma tâm lý, nên đối với tình cảm thấy rất nhạt, cơ hồ không có một chút ý định nào. Nhưng quả thật hắn rất coi trọng tình thân, mà Quân Mạc Ly và hắn, lại chính là huyết mạch tương liên.
Hừ hừ, không lên tiếng, cũng coi như đã chấp nhận lời của Quân Mạc Ly.
Đường Mẫn cười cười, nhìn Cảnh Tu, người này hóa ra cũng biết điều, cũng là lần đầu nghe theo lời Quân Mạc Ly. Trong lòng hắn có lẽ hết sức coi trọng A Ly, hoặc cũng có thể nói là rất coi trọng tình thân khó có được này.
Nhớ tới lần trước, bất luận là lần đó, hắn chắc chắn sẽ không rat ay với bọn họ. Nam nhân này quả nhiên nội tâm phức tạp.
“A Ly, ta mệt rồi!“. Đường Mẫn suy nghĩ một lát, liền rúc vào trong ngực Quân Mạc Ly, cọ cọ. Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn càng thêm chặt, trầm thấp lên tiếng: “Ngoan, ngủ đi. Ta ở đây......”
Sáng sớm hôm sau, Đường Mẫn liền bị một trận âm thanh náo động thức tỉnh.
Sáng sớm, đã xảy ra chuyện gì?
Đường Mẫn sau khi sửa sang lại xiêm y, thật ra thì cũng chẳng có thay đổi gì, chỉ cần chỉnh lại cho ngay ngắn là được. Ra khỏi phòng, Quân Mạc Ly và Cảnh Tu đều đã đứng ở bên ngoài.
“Sao thế?”
Quân Mạc Ly nhìn Đường Mẫn, không biết nên mở miệng thế nào. Cảnh Tu nhìn về phía xa, sau đó nhìn sang Đường Mẫn, vẻ mặt cũng là lạ.
Đường Mẫn vừa nhìn đã thấy buồn cười, hai huynh đệ này quả thật rất giống nhau. Không biết đã ăn ý như vậy từ bao giờ?
“Ta nói hai người ấy, thế nào mà đều câm như hến vậy, xảy ra chuyện gì mà náo động lớn như vậy?”
“Nữ nhân, ngươi gặp qua kẻ điên chưa?”
“Hả?”, Đường Mẫn không hiểu ra sao, kẻ điên, có ý tứ gì?
“Ta nói này, nếu như nhìn thấy kẻ điên, nhớ phải trấn định một chút. Còn có nếu người điên kia là phụ thân của ngươi, cũng là Hoàng thúc của ta thì ngươi lại càng phải trấn định hơn nữa!”
“Cảnh Tu, rốt cuộc ngươi muốn nói gì!“. Nàng căm tức, sáng sớm đã bị dọa tỉnh, sau đó liền nghe được những lời không giải thích được, đầu óc tên này bị chạm mạch rồi sao!
Quân Mạc Ly đến gần, nhìn Đường Mẫn.
“Mẫn nhi, có lẽ chúng ta đã tìm được ông ấy, còn nữa, có thể đây là một tin vui. Nhưng cuối cùng là kinh hay vui, sợ là rất khó kết luận.”
“A......”
Đường Mẫn kinh ngạc nhìn hai người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Tìm được ông ấy, người nào......
Sau vài giây ——
“Chàng nói cái gì, tìm được Cảnh Ngoạt rồi sao?!” Đường Mẫn lớn tiếng hỏi lại, nhìn hai người kia, kinh ngạc không dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...