Editor: Maria Nyoko
“Tiểu thư, ngài chậm một chút, lão nô không còn hơi sức rồi. “
Đường Phúc xách theo trường sam, đi theo sau lưng Đường Mẫn thở phì phì. Mẫn tiểu thư hơi sức lớn lắm, sáng sớm kéo hắn đi đâu?
“Phúc gia gia, nhanh lên một chút.” Đường Mẫn cười hì hì, nghe Hồng Mai nói về, Đường Mẫn cùng quản gia Đường Phúc quan hệ rất tốt, Đường Phúc rất thương Đường Mẫn, nàng luôn luôn gọi hắn là Phúc gia gia.
Hai người đứng cách vườn mai không xa, Đường Mẫn có chút thương cảm, thấy Đường Phúc không biết phải làm sao.
“Tiểu thư?”
“Phúc gia gia, phụ thân nói mẹ mất rồi, Mẫn nhi muốn mẹ.” Nói xong Đường Mẫn liền bắt đầu nức nở, ống tay áo che mặt, Đường Phúc chỉ cho là Đường Mẫn khóc đau lòng. Đường Mẫn đè ép giọng nói giả khóc, muốn nhìn một chút phản ứng của Đường Phúc. Quả nhiên, người biết chuyện bắt đầu rồi !
“Phu nhân đi sớm, nếu phu nhân chăm sóc tiểu thư lớn lên làm sao sẽ như thế này. Năm đó nếu không phải là. . . . . .”
Đường Mẫn ngâm nga ca khúc không biết tên đi tới An Hà viện, lão quản gia đúng là có sức lực, nói rất nhiều cho đến buổi trưa. Thương yêu Đường Mẫn lại không phòng bị nàng, ở Hầu phủ đều ngốc lâu, toàn bộ tin tức của hắn là thật.
“Tiểu thư?” mặt Hồng Mai không hiểu, sao hôm nay tiểu thư vui mừng như thế, có chuyện gì tốt sao?
“Hồng mai, ăn cơm cơm.” Đi vào trong nhà, Đường Mẫn không quên ngây ngốc đáp lời, nàng chỉ nghĩ ăn cơm nhanh một chút, sau đó cẩn thận sửa sang lại tin tức rồi tìm kiếm đầu mối.
Phòng bếp sớm có chuẩn bị, Hồng Mai phân phó tiểu nha hoàn truyền lời, đồ ăn rất nhanh được đưa lên. Cơm no người lui, Đường Mẫn ngồi ở trên xích đu cắn hạt dưa, sắp xếp lại suy nghĩ.
Theo ý tứ trong lời nói của quản gia, Thượng Quan Lâm không phải người Phượng lăng quốc, năm đó Đường Ứng Nghiêu đi sứ Thương Lan mang nàng về. Khi đó trong Đường Ứng Nghiêu đã có một thiếp, chính là Nhị phu nhân Lý Mộng Như. Hoá ra là như vậy , khó trách tuổi Đường Nhụy còn lớn hơn một tuổi so với nàng, thì ra là mẹ nàng là người sau chiếm chỗ.
Nhưng, tại sao năm thứ hai Đường Ứng Nghiêu lại để cho Tam phu nhân Thu Tâm Tố cùng Tứ phu nhân Trương Uyển vào phủ?
Đường quản gia nói rất rõ, Đường Ứng Nghiêu sủng ái Thượng Quan Lâm đến mức không giới hạn, năm thứ hai nàng cũng ra đời, nên một nhà hòa thuận phu thê ân ái mới đúng. Nhưng, lúc nàng ra đời không lâu Thu Tâm Tố cùng Trương Uyển vào Đường phủ, lập tức mang thai Đường Hân cùng Đường Oánh, cho nên hai bọn họ mới có thể chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi.
Cha yêu mẹ, nàng biết rõ ràng, hôm đó vẻ mặt biểu lọ quá tự nhiên cùng nhanh chóng, căn bản không phải có thể giả. Nhưng nếu yêu, tại sao nạp thiếp liên tiếp?
Đường Ứng Nghiêu cùng Thượng Quan Lâm, thật sự là khó hiểu.
“Có manh mối?” Quân Mạc Ly mở miệng, nửa ngày mặt Đường Mẫn đổi vô số lần, nhất định sáng nay thu hoạch không nhỏ.
“Ừ.” Nghiêng một bên, nhìn thẳng vào mắt Quân Mạc Ly, “Chỉ là những tin tức này càng thêm nặng lòng hiếu kỳ của ta, ta ra đời thật là không bình thường.”
“Nói thế nào?” Quân Mạc Ly nhíu mày, lời này có ý tứ.
Đường Mẫn giải thích, nhân tiện nói ý nghĩ của mình. Nghi ngờ của nàng, phu thê ân ái, thiếp thất không ngừng.
“Hầu Gia là người trọng tình nghĩa, ý nghĩ của ngươi không phải không có lý. Ngày mai trở về, những thứ này chờ trở về Tướng phủ lại tính toán sau.” Quân Mạc Ly trực tiếp biểu đạt ý của mình, hắn lo lắng Đường Mẫn, đây không phải là sự kiện tranh thủ tình cảm bình thường bên trong phủ. Bản chép tay kia, hắn không nói cùng nàng, thật ra thì hắn còn chứng kiến nội dung phía dưới.
Nếu những chuyện kia là thật, Hầu phủ tuyệt đối là một nơi nguy hiểm!
Ngày lại mặt trôi qua rất nhanh, Đường Mẫn theo Quân Mạc Ly trở về Tướng phủ.
Tam công tử Tướng phủ luôn luôn ở riêng một viện, Thẩm Cách viện, trừ phu thê bọn họ ra, Hồng Mai, Lục Trúc, còn lại chỉ có Xuân Phong, Mộc Hòa cùng Thiếu Ảnh. Nha hoàn gã sai vặt khác nàng thấy được ít lại càng ít, trừ nha hoàn quét dọn cần thiết giặt giũ cùng nữ đầu bếp.
Ngày hôm đó, Đường Mẫn mang theo Hồng Mai Lục Trúc tản bộ ở phụ cận Thẩm Cách viện. Nàng mặc dù ngốc, nhưng là tùy tiện đi một chút nên không thành vấn đề. Nghe nói cảnh sắc Tướng phủ có một phong cách riêng, ở kinh thành cũng là có tiếng, nếu vô sự, đi dạo một chút cũng tốt.
Đi tới trong hoa viên, nhìn thấy đại tẩu nàng, Trăn Tịch Bội. Trăn gia lão ở Phượng Lăng là quan không lớn không nhỏ, Lễ Bộ Thượng Thư, Trăn Tịch Bội là dòng chính nữ, Quan Khuynh Nhân cũng coi là môn đăng hộ đối.
“Mẫn nhi.” Trăn Tịch Bội mỉm cười, “Sao Mẫn nhi có rãnh rỗi đi dạo, ở Tướng phủ ngây ngô theo thói quen ?”
“ Tỷ tỷ xinh đẹp.” Đường Mẫn nở nụ cười, lần đầu nhìn thấy Trăn Tịch Bội đã cảm thấy nàng ấm áp như ánh nắng ban mai, nói chuyện với nàng cả người mang theo ấm áp.
“Thiếu phu nhân.” Hồng Mai Lục Trúc lập tức hành lễ, Đại Thiếu Gia là trưởng tử, mẫu thân thân phận không cao, nhưng hắn rất được Tướng gia coi trọng. Thiếu phu nhân không thể đắc tội.
“Đứng lên đi.” Trăn Tịch Bội dịu dàng mở miệng, “Mẫn nhi, nếu vô tình gặp gỡ, ta dẫn muội đi dạo một chút vườn hoa này như thế nào?”
“Ừ.” Cầu cũng không được, nàng đang rầu không biết giải thích thế cục Tướng phủ như thế nào, hồ ly Quân Mạc Ly gì cũng không nói với nàng. Chỉ biết nhàn nhạt nói một câu, làm Tam Thiếu phu nhân là tốt rồi, những thứ khác không nên hỏi tới.
Ngu ngốc mới nghe hắn, nàng tới nơi này không có một người quen, không biết vị trí hoàn cảnh của mình, ngày nào đó bị người bán còn giúp người đếm tiền thì sao!
“Mẫn nhi, đây là biệt viện công công, Cẩm viên, người bình thường không thể đi vào, ngươi cần phải nhớ.” Trăn Tịch Bội dặn dò, lại dẫn Đường Mẫn tới những nơi khác. Đại thiếu gia ở Triều Tịch viện, Nhị thiếu gia ở Vô Ưu các, Đường Mẫn nhất nhất ghi nhớ.
Nhất là Vô Ưu các, khuôn mặt yêu nghiệt chợt lóe lên trong đầu Đường Mẫn, tên kia, lại đặt tên tiểu lầu lẻ loi này thành Vô Ưu các. Rõ là. . . . . .
“Nhị đệ trời sanh tính tản mạn, không so đo cấp bậc lễ nghĩa, lầu các này là công công bất đắc dĩ xây cho hắn, biệt viện ban đầu hắn không chịu ở.” Trăn Tịch Bội giải thích.
Đường Mẫn mờ mịt gật đầu, thấy Trăn Tịch Bội cực kỳ hài lòng. Lúc chia tay vẫn nói không thôi, “Mẫn nhi, hiếm có người có thể nói chuyện, nếu như ngươi không chê, đến Triều Tịch viện ngồi một chút. Còn nữa, hậu viện Tĩnh An đường không thể đi vào, Nhị nương không muốn quấy rầy.”
Nhìn Trăn Tịch Bội rời đi, Đường Mẫn mới xoay người lại. Hậu viện Tĩnh An đường, Nhị phu nhân thần bí đó?
Nàng nên đi dò xét đến cùng hay không?
“Bịch” , cửa gỗ đàn hương phát ra tiếng vang nặng nề, ngoài cửa, Đường Mẫn che cái trán bị đau. Choáng nha, nàng xui xẻo, mải suy nghĩ chuyện này cũng đụng cửa!
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Hồng Mai khẩn trương mở miệng, bộ dạng tiểu thư nén nước mắt, nhìn đau lòng.
“Đã sưng lên, Hồng Mai, nhanh đi lấy hòm thuốc cùng khối băng, ta đỡ tiểu thư đi vào.” Lục Trúc lấy tay Đường Mẫn ra nhìn, sắc mặt lập tức ngưng lại, đỡ Đường Mẫn vào nhà.
Cái hòm thuốc lấy ra rồi, khối băng đắp lên rồi. Đường Mẫn chỉ cảm thấy cái trán đau lại lạnh lẽo, đau đớn đang từ từ biến mất. Lục Trúc làm việc trấn định, có nha hoàn tỉ mỉ thật là tốt.
“Còn chưa được, tiểu thư ngồi xuống đã, đắp thuốc mới được.” Lục Trúc đè lại Đường Mẫn muốn nâng thân thể, từ cái hòm thuốc cầm lấy rượu thuốc cùng băng gạc bắt đầu băng bó.
Một phen xử lý, mặt Đường Mẫn có chút co rút, nhìn trong gương đồng cái trán bị bao kín, giống như nàng đụng cây cột bể đầu chảy máu . Quá khoa trương, đưa tay kéo băng gạc. Còn chưa đụng tới, lời Lục Trúc đã vào lỗ tai, “Tiểu thư, như vậy mới tốt được, trán tiểu thư không thể rách được.”
Được rồi, nàng nhịn! Vì câu trán không thể rách kia.
“Đây là thế nào?” Quân Mạc Ly tò mò nhìn đầu Đường Mẫn, có chút nén cười, che phủ tựa như cái bánh chưng. Nàng vừa làm chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...