Tác dụng của rượu sau khi đào thải khỏi cơ thể theo thời gian, đầu của Tống Vũ Tiều bắt đầu đau.
Cậu biết mình cần phải ngủ, nếu không sẽ không thể đương đầu với công việc trong ngày mai.
Nếu là công việc hàng ngày, Tống Vũ Tiều không quan tâm lắm, bởi vì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Trước khi đi tắm, cậu đã kiểm tra thông báo của hệ thống nội bộ đơn vị, và được thông báo một cuộc họp phân tích an toàn sẽ được tổ chức vào buổi sáng.
Tắm xong, Tống Vũ Tiều thấy Kiều Vũ Tụng còn chưa ngủ đang ngồi trên ghế sofa, cố gắng xếp lại Lego.
Tống Vũ Tiều đã buồn ngủ đến mức 2 mắt híp lại, cậu hỏi: "Anh còn chưa ngủ sao?"
"À." Kiều Vũ Tụng lúng túng "Lego này không có bản vẽ hướng dẫn sao?"
Cậu lắc đầu: "Không có."
Nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên của cậu, Kiều Vũ Tụng vừa bất lực vừa buồn cười.
"Ngủ đi anh, muộn lắm rồi.
Ngày mai em phải đi làm." Tống Vũ Tiều nói rồi bước vào phòng ngủ.
Kiều Vũ Tụng lúc này mới nhớ đã là thứ Hai.
Vì anh bay bốn - nghỉ hai, dù rơi vào cuối tuần cũng phải đi làm, nên anh không nhớ được ngày làm việc bình thường của mọi người.
Nghĩ đến đây, anh có chút áy náy, vừa đến cửa phòng ngủ nhìn thấy Tống Vũ Tiều đã ngồi ở trên giường, ngập ngừng hỏi: "Anh cũng ngủ trên giường?"
Tống Vũ Tiều nhìn anh nói: "Anh muốn ngủ trên sàn nhà thì cùng nhau ngủ trên sàn."
Kiều Vũ Tụng yên lặng, do dự một chút, cuối cùng đi đến bên cạnh giường, vén chăn lên, ngồi lên trên giường.
Dù vừa rồi hai người đã thân mật với nhau, lúc nằm yên bên cạnh nhau vẫn còn một ít riêng tư.
Rốt cuộc, đây không phải là vấn đề của mười phút hay bao lâu, mà là sự bình yên liên tục, ổn định, không có cảm giác khát cầu và cao trào, giống như đoạn đường đời mà hầu hết mọi người sẽ trải qua.
Ngủ cùng với Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng trong lòng vẫn có chút bất an, nên lúc nãy anh ngồi lại ở bên ngoài.
Định dựa đầu giường, lại thấy thiếu thiếu, anh nhìn lại không nhịn được cười.
"Sao vậy anh?" Tống Vũ Tiều quay đầu lại.
Kiều Vũ Tụng liếc nhìn phía sau lưng của mình trống rỗng, tiếu lâm: "anh không có gối, làm sao mà ngủ?'
Tống Vũ Tiều lúc này mới phát hiện, đặt sách điện tử trên tay xuống, xuống giường nói: "Để em tìm cho anh một cái."
Nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang tìm một chiếc gối trên tầng cao nhất của tủ quần áo, Kiều Vũ Tụng đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, Anh nhanh chóng nghĩ đến Cố Hối Chi sống nhà bên cạnh.
Thừa dịp Tống Vũ Tiều thay bao gối, anh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tiều, có thể tâm sự về người yêu cũ không?"
"Tại sao?" Tống Vũ Tiều khó hiểu, cảm thấy đây không phải là lúc Kiều Vũ Tụng nhớ tới người yêu cũ của cậu.
Anh nhìn vào cái gối, hỏi "Hai người ở chung với nhau được một thời gian chưa?"
Để ý đến ánh mắt của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều cũng nhìn xuống cái gối trong tay mình thấy buồn cười.
Cậu đặt gối mới sau lưng anh, sau khi nghĩ lại, cậu đã đổi gối của mình cho Kiều Vũ Tụng.
"Việc anh thích em đã cải thiện chỉ số IQ của anh rất nhiều." Tống Vũ Tiều trở lại trên giường, cười nói.
Kiều Vũ Tụng tức giận liếc cậu một cái, thấy Tống Vũ Tiều đang có tâm trạng tốt, anh nhân tiện nói về chủ đề này: "Thật ra, lần thứ hai ở nhà em, anh đã gặp người yêu cũcủa em.
Tên gọi Cố Hối Chi, phải không? Anh đã điều tra anh ta trên Internet."
Anh nói đã gặp Cố Hối Chi, Tống Vũ Tiều không ngạc nhiên, nhưng nói điều tra thông tin ở trên mạng, làm cậu thật kinh ngạc.
Tống Vũ Tiều không thể diễn tả cảm xúc của mình, thấy Kiều Vũ Tụng không hề hùng hổ mà tỏ ra thận trọng, cậu hỏi: "Làm sao anh biết anh ấy là người yêu cũ của em?"
"Chính anh ta nói." Kiều Vũ Tụng lầu bầu.
Tống Vũ Tiều lại yên lặng không nói, một lúc sau mới hỏi: "Anh ấy có nói gì khác nữa không?"
"Anh ta không nói là người yêu cũ của em, chỉ nói rằng anh ta từng ở bên em, chia tay không bao lâu." Kiều Vũ Tụng cúi đầu, cắn rứt lương tâm:" nói rằng anh và em rất hợp nhau, còn nói em chính là muốn làm cái gì đều bắt được vào tay."
Đây quả thực là những gì Cố Hối Chi sẽ nói, Tống Vũ Tiều cảm thấy được anh ta nói còn nhiều hơn nữa, cho nên, không biết như thế nào an ủi Kiều Vũ Tụng.
Mà cậu cũng nghĩ cái này có gì mà cần an ủi, một là Cố Hối Chi nói sự thật, hai là, cậu và Cố Hối Chi đã chia tay.
Tống Vũ Tiều đang lúng túng không biết nói gì, thì Kiều Vũ Tụng đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: "Cũng chẳng có gì, nhưng hai người lại là hàng xóm.
Hôm đó chưa đi đến thang máy, anh đã thấy anh ta đi ra từ căn hộ kế bên."
Biết được anh để ý chính là cái này, Tống Vũ Tiều ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hiện tại anh ấy không ở kế bên.
Cô giáo mà anh gặp hôm đó là cô của anh ấy, thỉnh thoảng sẽ đến chơi ở nhà cô của mình."
"Chia tay rồi, không dời đi sao?" Kiều Vũ Tụng khẽ lắc người.
"Ai muốn dọn ra ngoài?" Tống Vũ Tiều khó hiểu.
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng ổn định thân thể, nhìn cậu với vẻ khó tin.
Ánh mắt Kiều Vũ Tụng nhìn cậu như là một kẻ ngốc, Tống Vũ Tiều bối rối, bỗng nhiên tức cười.
Cậu đã thực sự bị coi là một kẻ ngốc?
Che trán, Tống Vũ Tiều cười khổ lắc đầu một cái, khoảng khắc ngẩng đầu hỏi: "Chuyển đi đâu? Đây là phòng tiêu chuẩn do đơn vị cấp cho em.
Giá nhà và điều kiện ở bất cứ nơi nào gần đây cũng tương tự như ở đây, tiền thuê nhà một năm có thể tiêu tốn thu nhập nửa năm của em.
Ngoài ra, em đã khai báo và ghi hồ sơ khi em sống ở đây.
Nếu chuyển ra ngoài, em phải khai báo và viết đơn lại, phải cung cấp nhiều giấy tờ chứng minh, địa điểm xét duyệt không đạt tiêu chuẩn, sẽ không được chuyển nhượng, rất phiền phức."
Không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, anh nghe xong thì sửng sốt, cuối cùng cũng kịp phản ứng, lúng túng cười nói: "Thực sự giống như tình tiết trong phim."
"Loại nào?" Tống Vũ Tiều hỏi.
"Là...!xã hội không tưởngnào đó." Sau khi nói xong, anh giật mình và nhanh chóng che miệng.
(Nguyên văn 乌托邦, tiếng Anh dystopian, là một cộng đồng hoặc xã hội không ai muốn hoặc đáng sợ, khủng khiếp, được biết đến bởi các yếu tố như thảm họa, chính phủ cực đoan,...!hoặc các đặc điểm khác liên quan đến sự suy đồi những giá trị tốt đẹp của xã hội.- theo Wikipedia)
Tống Vũ Tiều tò mò Kiều Vũ Tụng chớp mắt hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Anh hạ giọng, vẫn che miệng thì thào: "Ở đây có hệ thống giám sát, theo dõi gì không? Em nói như thế này có được không?"
Tống Vũ Tiều bật cười, rút tay về, hôn lên miệng anh, nói: "Không khoa trương như vậy.
Bằng không..."
Kiều Vũ Tụng cảm thấy khó hiểu.
"Bằng không, vừa rồi những người khác đã nghe thấy tiếng rên của anh rồi." Tống Vũ Tiều cười ác ý.
Mặt anh đột nhiên đỏ bừng, cúi người cắn chóp mũi Tống Vũ Tiều.
Cậu cau mày đau đớn, nhưng ngay sau đó cảm thấy chóp mũi bị liếm mềm mại ẩm ướt.
"Cố Hối Chi sống ở một tòa nhà khác, không có nhiều cơ hội đến đây.
Ngay cả em, nếu không cần tìm anh ấy có việc, em cũng hiếm khi gặp anh ấy, dù là ở đơn vị công tác hay ở đây.
Còn chưa kể, anh cả ngày bay tới bay lui, không cần phải lo " Tống Vũ Tiều sờ sờ đầu anh "Ngủ trước đi, em xem xong 2 trang sách, rồi ngủ."
Sau khi nói xong, cậu vỗ gối giúp Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nói: "Em không phải rất buồn ngủ sao, ngày mai còn phải đi làm? Còn đọc sách?"
"Thói quen." Tống Vũ Tiều nói xong liền đưa mắt nhìn cái gối.
Đây thực sự là một thói quen tốt, Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng trong đời anh sẽ không bao giờ có thói quen tốt như vậy.
Thói quen của anh là chơi điện thoại di động một lúc, trước khi đi ngủ, thay vì buồn ngủ thì anh càng tỉnh táo hơn.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa người với người, Kiều Vũ Tụng thở dài trong lòng, sau khi nằm xuống liền xoay người cầm điện thoại di động đặt bên gối lên.
Tống Vũ Tiều tưởng rằng anh nằm xuống sẽ ngủ thiếp đi, lúc đóng sách điện tử lại, thấy anh vẫn đang quẹt điện thoại.
Tống Vũ Tiều nằm xuống, tò mò liếc nhìn màn hình điện thoại di động, ngạc nhiên phát hiện anh đang dạo trang thương mại quốc tế, liền nói: "Tiếp viên hàng không cũng mua hàng trực tuyến gửi từ nước ngoàisao?
Kiều Vũ Tụng đang nghĩ đến việc mua một thỏi son mới, nghe vậy không nhịn được cười và nói: "Tất nhiên rồi."
"Nhưng ..." Tống Vũ Tiều tiến lại gần anh, gần như dựa vào gối của anh, "Anh không phải bay đến Nhật Bản sao? Tại sao không mua ở địa phương, hay cửa hàng miễn thuế ở sân bay? "
"Giống như một thế giới nhỏ vậy, chưa chắc anh có thời gian." Kiều Vũ Tụng nói xong, nhìn Tống Vũ Tiều đột nhiên sực nhớ "Mà này, lần trước em nói em mua cho anh son môi, khi nào có, em có định cho anh không? "
Tống Vũ Tiều lúc đó chỉ là muốn biết sự tích thỏi son kia, cậu không quan tâm đến thỏi son và đã quên mất từ lâu.
Bây giờ bị Kiều Vũ Tụng hỏi, cảm thấy chột dạ, mà vẻ mặt bình tĩnh nói: "Chờ anh gửi link cho em."
Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói: "Thật là bớt việc cho em!"
"Đây được gọi là tập trung vào hiệu quả.
Nếu gửi không đúng thì làm sao giờ? Không phải là lãng phí tiền bạc và thời gian và sức lực cho việc lựa chọn sao?" Tống Vũ Tiều nói "Anh biết tâm ý của em là đủ rồi."
Thấy cậu nói năng hùng hồn như thế, Kiều Vũ Tụng lườm cậu một cái: "Anh không biết."
"Anh thực sự không biết?" Tống Vũ Tiều ghé vào lỗ tai anh hỏi.
Trong khoảnh khắc, hơi thở của Tống Vũ Tiều lọt vào tai Kiều Vũ Tụng.
Anh cảm thấy tê dại, vội vàng đẩy cậu ra "đã biết, đã biết." Chưa nói xong đã bị Tống Vũ Tiều ôm vào trong lồng ngực.
Kiều Vũ Tụng hai tay đặt ở trước mặt thả lỏng, điện thoại di động cũng rơi trên giường.
"Vì ngày mai anh nghỉ, sáng sớm ngủ thêm một lúc đi.
Buổi trưa em ở đơn vị, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm?" Không hiểu sao, khoảnh khắc ôm Kiều Vũ Tụng vào lòng, Tống Vũ Tiều rốt cuộc không chịu được nữa, nhắm hai mắt lại.
Kiều Vũ Tụng nghe tiếng nói cậu mơ hồ, anh nhìn lên, thấy cậu đã nhắm mắt, nói: "Anh không biết nấu ăn ...!Tối mai đi ăn ngoài không?"
"Không thể nấu ăn? Vậy thì kết thúc." Tống Vũ Tiều trêu ghẹo.
Kiều Vũ Tụng ở trong lòng âm thầm lườm một cái, nói: "Anh không ngại đi mua thức ăn, chờ em về nhà nấu cơm."
"Ngày mai rồi tính." Tống Vũ Tiều không chắc mình có tâm trạng nấu ăn sau khi tan làm hay không.
Anh muốn nói thêm vài câu về chủ đề bữa tối, mà cậu thực sự không chịu nổi nữa, lẩm bẩm "Lúc đó nói sau đi."
Tống Vũ Tiều buồn ngủ dễ dàng lây cho Kiều Vũ Tụng.
Anh nhẹ nhàng "ừ" đáp lại, hồi lâu cũng không nghe thấy phản hồi, ngẩng đầu nhìn Tống Vũ Tiều đã ngủ rồi.
Nghe tiếng thở đều đều của cậu, Kiều Vũ Tụng không nhịn được ngáp một cái, nâng một cánh tay lên nhẹ nhàng đặt lên eo Tống Vũ Tiều, ôm lấy cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...