Cái vụ các thím không xem được ảnh mình up ở các chap không phải tại mình đâu nhé T_T cái này f17 bị lỗi gì ấy lúc trước cũng hay bị nhưng vài ngày lại xem được còn bây giờ thì mình chịu,chap này cũng tính post hình nhưng bên pik nó lỗi mất rồi nên chả up được ~~ có gì mấy thím cứ liên hệ admin nhé chứ vụ ảnh mình chỉ post thôi còn vụ nó hiện lên hay không thì mình bó tay :))
Một năm nữa lại trôi qua và năm mới đã gần kề, những tháng ngày đầu thật vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên em, cho đến lúc này anh vẫn không thể quên, vài tháng sau là chuỗi ngày đắng ngắt như cà phê vậy nhưng em biết đó, cà phê luôn làm con người ta tỉnh lại và anh cũng thế, lúc đó anh nhận ra là không thể thiếu em để rồi bây giờ em trở về bên anh.
Sáng 30 tết, ngày cuối cùng của năm, trời se lạnh, những tia nắng yêu ớt khẽ chiếu qua ô cửa sổ, một vài tia lọt qua khe tóc của em, hơi thở của em có mùi matcha, ban đầu nó cực ghét cái mùi này luôn, chả hiểu sau em lại chuyển sở thích, nó quen với vị ngọt và đắng của cappuccino thật khó để uống matcha mà không nhăn mặt được, lần đầu uống cứ như đang uống nước lọc ấy, nhạt nhẽo chết đi được nhưng dần dần nó lại thấy ngọt giống như nó càng yêu em nhiều hơn vậy, haha có lẻ bây giờ nó nghiện matcha như là nghiện em mất rồi.
Em tỉnh dậy với đôi mắt âu yếm khi nhìn nó, nó lại nhìn em, em cụng vào mũi nó :
_Hôm nay anh định làm gì ?
_Chắc giống năm ngoái.
_Vậy thì tùy anh.
_Thế em muốn làm gì ?
_Em muốn thế này này.
Em nắm lấy tay của nó, ghé sát vào tai và thì thầm :
_Anh đi đâu thì em theo đó.
_Haha, vậy giờ đi ăn sáng.
_Thôi, 11h rồi, em đi siêu thị rồi bữa trưa để em làm cho, nhiệm vụ của anh là.....
_Là.....là gì ?
_À,ừm, đánh giúp em vài trận Rank đi, sắp chuỗi rồi, hihi.
_Hả, cái gì ? nhỡ thua thì sao ?
_Hihi 1 game lose = 1 skin, thế nhé.
Nói xong em hôn vào má nói rồi chạy tót xuống nhà luôn, quả đó trông em cứ như hồ ly ấy, cái mặt gian không thể tả, nó thở dài phườn phượt vào nhà vệ sinh vscn rồi lôi lap ra QWER thôi. Chơi được một lúc thì có điện thoại của chị Bảo :
_Alô, nhóc đang ở đâu đấy ?
_30 tết thì nằm nhìn trần nhà thôi chứ đi đâu chị.
_Nhóc ra Hoài Cổ chị gặp chút đi.
_Bây giờ á.
_Tiên không cho hả, đưa phone đây chị xin dùm cho, bố cái thằng sợ vợ.
_WTF, đâu có, tại em hơi bất ngờ, đợi em tí.
_Vậy hả, hihi, chị sorry, ra nhanh đi cho nhóc 5p.
Nó thay đồ rồi ra Hoài Cổ không quên viết mảnh giấy rồi gián lên tủ lạnh, ban đầu nó cũng định nhắn tin cho nhanh cơ mà Tiên lại thích cái trò gián giấy lên tủ lạnh này, kiểu như phim Hàn Xẻng ấy thôi kệ, con gái mà. Hoài Cổ là một quán cà phê cũng gần nhà nó nên đi bộ ra thôi, nó cũng sẽ bình thản cho đến khi thấy Quỳnh ngồi bên trong quán :
_Ơ....Quỳnh....
_Nhóc ngồi xuống đi.
_Chuyện này là sao ?
_Quỳnh muốn gặp nhóc để nói rõ cái vụ tình yêu nhăn nhít bọ xít này nên ráng ngồi một tí thôi chả chết ai đâu.
_Thế còn chị sao lại ngồi đây.
_Cái thằng này, im lặng coi, Quỳnh sao em im re vậy.
_À...ừm...anh này...
_Huh ?
_Em....em sẽ không theo đuổi anh nữa nhưng....em vẫn thích anh, em không biết đến khi nào mới quên anh được, đây cũng là lần đầu tiên em cảm nhận được một điều rất đặc biệt từ một người con trai, em sợ mình không xác định được tình cảm của mình, anh biết đấy, những lần ngồi sau yên xe anh thật sự rất vui, tối về em cứ suy nghĩ về anh nhiều lắm có điều em đến hơi trễ khi mà anh đã hướng đến một người khác. Có điều anh đừng có xem em là em gái, em không ngốc nghếch như vậy đâu, chỉ cần anh ở đây là được, em vẫn sẽ xem anh là bạn, người bạn đặc biệt.
Nó nhìn sâu vào mắt Quỳnh rồi mìm cười :
_Em.....hết trẻ con rồi nhỉ ?
Quỳnh cũng cười, một nụ cười tinh nghịch và dịu dàng :
_Vậy là xong rồi nhé, tốn của chị mày cả buổi sáng tư vấn các kiểu, bye hai đứa.
Chỉ Bảo về, Quỳnh cũng về không quên nhìn nó và nở thêm một nụ cười, chỉ là cười mỉm thôi nhưng cũng đủ làm nó cảm thấy yên tâm rồi. Thêm bạn ? ừ thì nó cũng xem Quỳnh là bạn từ lâu rồi kia mà, có lẻ nó sẽ không nhớ Quỳnh của lúc trước nữa......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...