Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp

Bắt đầu từ chap này mình xài tên thật của mình nhé, tên thật mình là Hiền, xin lỗi vì trong thời gian qua xài tên fake, thành thật xin lỗi.
Trở về Đà Nẵng sau những ngày tháng ở Hà Nội, lại một mùa xuân nữa đến và xuân này vẫn có em bên cạnh nó, hôm nay đã là 29 tết rồi, năm mới cùng với bao kế hoạch được vạch ra. Gió biển phả vào mặt thật sảng khoái, nó nhớ cái cảm giác này, tự nhủ với lòng dù có đi đâu xa bao nhiêu chăng nữa thì nơi đây luôn là nơi mà nó muốn quay về nhất, đang mãi lạc trong dòng suy nghỉ thì có vòng tay ai đó ôm từ phía sau :
_Anh đang nghỉ gì vậy ?
_À, không có gì, em mới dậy hả ?
_Dạ, hôm nay em có hẹn Hằng với Dung đi chơi.
_Uầy thế vứt anh ở nhà sao ?
_Hihi, cái tên này, tí trưa anh tự nấu ăn đi, ở bên anh nhiều cũng chán lắm, hihi.
_Cái gì, chán hả, vậy đây đi kiếm ai đó vui hơn vậy.

_Anh dám !
_Hề hề, đùa thôi, có chuông kìa chắc Hằng với Dung đến rồi.
_Vâng, anh nhớ đấy, cỡ 5h chiều em về rồi anh đưa em đi đâu cũng được, hihi.
_Được rồi, đi chơi vui.
Cũng phải thôi, từ ngày quay về Tiên cứ ở mãi trong nhà chả chịu đi đâu, Hằng với Dung rủ gãy lưỡi Tiên mới chịu đi, nó cũng muốn trêu Tiên một tí thôi. Để xem nào, bây giờ là 8h sáng, haizz từ đây đến 5h biết làm gì nhỉ, Hoàng với Nghĩa thì về quê ăn tết rồi, thằng Phương thì đi Singapore với gia đình, chợt nó nhớ đến Quỳnh, kể từ lúc biết nó về cùng Tiên thì Quỳnh cũng không còn inb với nó nữa, nó vẫn tự nhủ là nên đi gặp Quỳnh nhưng vẫn còn lưỡng lự. Nó xuống phòng, trời ấm nên mặc mát 1 tí cũng chả sao, ba lỗ bóng rổ, quần jogger, xỏ đôi Vans Era, xách balô rồi đi vòng vòng chơi vậy, vừa mới dắt con Martin ra cổng thì cái bụng đã reo rồi, giờ mới nhớ bụng đã có gì đâu, nó đạp đến quán bún chả cá ở phía sau trường PCT, giờ này cũng khá đông, ăn xong nó đạp ra Highland rồi ngồi ở đó luôn, phía bên kia đường là dòng sông Hàn lấp lánh bởi ánh mặt trời chiếu xuống, nó thấy bình yên quá, miệng nhâm nhi espresso bỗng trước mặt nó bị bóng của ai đó che mắt tầm nhìn con sông Hàn trước mặt :
_Đúng là anh rồi, cái đồ tồi này.......
_Ơ...Quỳnh.....
Là Quỳnh đang ở trước mặt nó, hơi bất ngờ, nó nhìn qua Quỳnh, ừm, Quỳnh ốm hơn trước ốm đi rất nhiều, mới vài tháng mà gương mặt Quỳnh cũng thay đổi, đôi má không còn bầu bĩnh như trước nữa nhưng gương mặt vẫn toát ra vẻ gì đó rất trẻ con có điều đẹp hơn trước, Quỳnh không còn mặc những bộ váy búp bê như vài tháng trước nữa, thây vào đó là cái áo sơ mi caro đen trắng, quần bò rách, đôi giày vãi thay cho những đôi giày búp bê lúc trước và chiếc mũ lưỡi trai màu xám nhạt. Nó kéo gọng kính xuống cứ như thể không tin vào mắt vậy, Quỳnh thây đổi nhiều quá, mới vài tháng trước còn nũng nịu với nó kia mà, nhưng có điều nó vẫn không thể phũ nhận là Quỳnh đẹp hơn lúc trước, mặc đồ thế này ai mà nghĩ Quỳnh đang học lớp 9 kia chứ cư như cô sinh viên nào ấy, gương mặt bắt đầu có nét của thiếu nữ và một chút trẻ con lưu lại, kiểu này chắc cũng lắm thanh niên chết vì cái vẻ này. Quỳnh không nói gì chỉ ngồi trước mẳ nhìn nó giống như nó đang nhìn cái sự thay đồi của Quỳnh vậy :
_Anh trắng với cao hơn lúc trước, đi Bắc về có khác.
_Chỉ vậy thôi sao ?
_À tí quên còn cái tội về mà không báo trước nữa.
_Vậy nếu anh nói anh vừa mới xuống sân bay thì sao ?
_Ơ...cái đó....
_Haha em vẫn còn ngốc lắm.

_Ngốc cái gì mà ngốc, có biết lúc anh đi em ăn kiêng dữ lắm không hả, 1 ngày nhảy dây 200 cái đấy.
_Cái gì....à mà khoan...ừ cũng đúng...em đẹp và ốm hơn lúc trước.
_Hihi thật không ?
_Kiểu này chắc có chàng nào tán rồi chứ gì ?
Nói đến đây bỗng Quỳnh bậm môi lại nhìn trừng trừng vào mắt nó :
_Anh bắt đầu tỏ ra "vô tư" từ khi nào vậy.
_Anh vẫn vậy.
_Bởi thế em mới không quên được anh.
_Em vẫn còn trẻ con như lúc trước sao ?
_Không, em ghét ai nói em trẻ con, em đủ nhận thức được tình cảm của mình.

_Anh về cùng với Tiên.
_Như vậy thì sao ?
Quỳnh cười, một nụ cười nữa miệng, Quỳnh thay đổi nhiều quá, thậm chị kiểu cười trên khuông mặt đó cũng khác không phải là nụ cười tít mắt nữa, cơ mà nó cũng không để ý nhiều nữa, nó chồm dậy nhìn thằng vào mắt Quỳnh :
_Như vậy có nghĩa là anh với em chỉ là bạn bè.
Nói xong câu nó đứng dậy đi ra khỏi quán một cách thật nhanh và dứt khoát, nó chưa sẵn sàng để đối mặt với người con gái ở phía sau, chắc chắn sự thay đổi của Quỳnh vẫn không làm con tim nó lung lay được nhưng nó cảm thấy không quen với sự thay đổi đó, con gái....khó đoán thật.
Đạp vòng quanh một lúc thì cũng 12h30 trưa rồi, thôi thì ra Net ngồi vậy, nó đạp lên Cyber ở Nguyễn Văn Linh, ngồi cày rank ráng cho thoát khỏi cái kiếp Vàng Đoàn 1, chơi cả trưa thì cũng vào chuỗi 2 thắng và 1 thua còn 1 game nữa là nó lên được Bạch Kim Đoàn Năm cơ mà đen ở chỗ lúc đó bị Tiên gọi về, thôi gác kiếm vậy, về với "vợ" iu :))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui