Cứ như vậy cuộc sống của nó, Tiên và Hằng trong thời gian ở Hà Nội trôi dần theo thời gian cho đến dịp nghỉ tết, trước đêm giao thừa 2 ngày, cả ba quyết định trở về Đà Nẵng, buổi tối trước hôm đi ở trong phòng nó, có lẻ cả ngày hôm nay đưa nó đi chơi làm em mệt thì phải, em của nó đã trở lại với con người bình thường trước đây, luôn dịu dàng và ân cần với nó, trên đôi môi mỏng tang nhưng chất chứa bao nhiêu vị ngọt là một nụ cười làm con tim nó lỗi nhịp, cái dáng vẻ nhỏ nhắn cần sự bảo vệ đó đã in sâu vào tâm thức nó rồi, hôm nay thật vui, ngày cuối cùng ở Hà Nội, nó và em đã đi "phượt" cũng không hẳn là phượt, chỉ là cả hai cùng đi bộ đến những ngóc ngách của Hà Nội mà thôi, Hà Nội thì rộng hơn Đà Nẵng thật đấy nhưng điều khiến nó nhớ đến Hà Nội là em, là nơi anh được gặp lại em, đang mãi ngắm thì bỗng nhiên Tiên mở mắt :
_Ớ...anh...chưa ngủ sao...
_Ừ, còn em.
_Chán thật, cứ tưởng anh ngủ rồi.
_Có ý đồ gì đây ?
_Có đâu, chả qua em muốn nhìn thấy anh lúc ngủ, lúc anh ngủ khác lắm, em biết là thời gian qua anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cái cách với vẻ mặt mà anh nói chuyện với Hằng là em biết.
_Anh không biết, có lẻ em nói đúng.
_Nhưng chả sao, điều đó không quan trọng...quan trọng là....em vẫn yêu anh.
Nói xong em hôn nó, cả hai chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau dậy thì thấy bố mẹ của Hằng ở dưới phòng khách rồi, lần này bố mẹ Hằng đưa ông bà ngoại về Đà Nẵng ăn tết nữa. Mọi người ra sân bay để chuẩn bị cho chuyến bay, quay lưng về phía sau...nó sẽ nhớ Hà Nội rất nhiều, chắc chắn sẽ quay lại, Hà Nội của những kỉ niệm. Nó cũng thông báo cho cả lũ rồi duy chỉ có một người là nó chưa.
Đặt chân xuống sân bay Đà Nẵng, bước ra cổng đã thấy những gương mặt thân quen rồi, bố mẹ nó đang ở Nha Trang nên không đến đón nó được nhưng không sao vẫn còn mọi người mà, Nghĩa, Phương, Hoàng, chị Bảo, Dung đều có mặt đầy đủ cả, vừa mới bước đến chị Bảo đã chạy lại ôm chầm lấy nó :
_Chị nhớ nhóc lắm đấy.
_Haha, em cũng vậy.
Nó ôm từng người, cã bọn vẫn không thay đổi nhiều duy chỉ có một điều là thằng Phương và Dung đang tay trong tay, WTF, thế éo nào :
_Ớ, cờ hó Phương với Dung.....không lẻ....
_96,69% cái điều mày nghỉ trong đầu nó đúng đấy_Phương
Cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng cuối cùng đó là điều tốt mà, dù gì trước khi nó đi thằng Phương có vẻ quan tâm Dung rất nhiều, nó quay sang chị Bảo :
_Vậy còn chị ?
_Haha, chị mày thấy thế chân nhóc Phương trong FA hội.
Vừa nói chị vừa bá cổ hai thằng Hoàng và Nghĩa, có lẻ trong lúc nó đi mọi người đã thân thiết với nhau hơn rất nhiều :
_Tiên sao im lặng vậy_Dung
_À....mình...
_Haha, con nhóc này không ai nói gì em đâu, lại đây nào_Chị Bảo
Chị Bảo kéo Tiên lại rồi nhìn một lượt từ đầu đến chân :
_Cũng không thay đổi gì nhiều, có điều cao và trắng hơn, uầy trắng hơn cả chị đây này, đi Hà Nội về có khác.
_Hihi, em thấy bình thường mà.
_Này, mấy đứa định đứng đây sao_Ba của Hằng
_Ba này, đang vui_Hằng
Cả bọn hẹn tối nay đi chơi coi như mừng ngày nó về, nó cũng vui vẻ đồng ý thôi, trở về căn nhà thân quen, vẫn cái mùi đặc trưng ấy, bỗng nó nghe tiếng khóc :
_Này, em sao vậy_Đưa tay lên lâu nước mắt cho em.
_Em..hức....nhớ lúc trước...hức...em xin lỗi.
_Được rồi.
Nó ôm em vào lòng, chính nó cũng nhớ nơi này, nhớ những ngày tháng ở bên cạnh em nữa nhưng bản chất của một thằng con trai không cho phép mình khóc, đặc biệt là với người con gái nó yêu. Nó không nói gì chỉ lẳng lặng nắm tay đưa Tiên lên tầng thượng thôi :
_Vẫn không thay đổi nhiều.
_Đợi em về để làm nó đẹp thêm.
_Vâng, chắc chắn rồi.
_Đặt chân trở lại đây anh lại nhớ lúc trước khi không có em, cứ lên đây lắc lư theo list nhạc em hay nghe, nhìn những ngôi sau trên trời tự hỏi rằng chúng có thấy được em đang ở đâu không ? nhiều lúc anh vẫn hay đi qua những nơi em và anh từng đến, đi qua những kỉ niệm của cả hai hi vọng có thể thấy em ở đó nhưng cuối cùng mục đích của anh chính là không để lạc mất hình ảnh của em trong tâm trí, Đà Nẵng nhỏ bé nhưng anh vẫn để lạc mất em, lạc mất bản thân mình, Đà Nẵng là nơi anh được gặp em là nơi mọi thứ bắt đầu nhưng không sao Đà Nẵng vẫn là nơi em quay về bên anh, em vẫn muốn ở đây chứ ?
_Em...em sẽ không ở đây nhưng em sẽ ở đây này.
Tiên chỉ vào ngực của nó, nó cười, Tiên cười, hai mắt chạm nhau đồng nghĩa với môi chạm nhau, mọi thứ lại bình thường một cách khó tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...