Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Chuyện Thiên Thanh Tuyết chết rất nhanh từ Thiên gia truyền đi, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía sân viện Thiên Thanh Hoàng, nhưng lại không ai dám nói tiếng gì, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Thiên Thanh Tuyết lúc chết đi, mà tất cả đều nhịn không được rùng mình.

Cái phụ nhân xấu xí tám mươi tuổi kia là người đã từng là Đệ nhất tài nữ Thiên Thanh Tuyết? Nếu như không phải trên người có quần áo của nàng, thì chỉ sợ không ai nhận ra được!

Vì thế khi Thiên Thanh Thần muốn đến tìm Thiên Thanh Hoàng, lập tức liền bị Thiên Dịch Ngôn kéo lại, hắn biết rất rõ về thủ đoạn của Thiên Thanh Hoàng, mất đi một nữ nhi để kiêu ngạo đã đủ, không thể lại đem đứa con trai có tiền đồ nhất chôn vùi trong tay Thiên Thanh Hoàng.

“Tiểu thư!” Hoan Lạc nhìn tiểu thư nhà mình, từ sau khi Thiên Thanh Tuyết chết, Thiên Thanh Hoàng đã ở trong nhà đứng một canh giờ, không biết suy nghĩ điều gì.

“Hoan Lạc, rõ ràng là thân nhân, vì sao kết cục lại thế này?” Phải có một bên chết đi, thì hết thảy mới chấm dứt sao?

“Tiểu thư vì chuyện tứ tiểu thư mà thương tâm?”

“Không phải!” Nàng chỉ là nhìn không thấu, không thương tâm, loại người đó không đáng để nàng thương tâm.

“Người trên thế gian này, rất ít ai có thể nhìn danh lợi bình thản như tiểu thư. Trong hầu gia, vì quyền thế cùng danh lợi mà hy sinh thân nhân là chuyện rất bình thường, hoàng thất tranh đoạt, sát huynh giết cha cũng còn thường, tiểu thư cần gì vì chuyện như vậy phiền lòng?”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng than nhẹ: “Là ta tự chui vào ngõ cụt.”

Không nghĩ đến Hoan Lạc lại lắc đầu: “Là tiểu thư nhìn thông thấu thế sự!”

“Nga?” Không nghĩ tới Hoan Lạc nói như vậy, không khỏi hỏi: “Ở trong mắt ngươi, ta là dạng người gì?”


Hoan Lạc ngẫm lại, nói: “Ở trong mắt ta, tiểu thư tuy rất lạnh đạm nhưng lại nặng tình nghĩa, đối với người bình thường có thể hờ hững không nhìn, nhưng lại luôn để ý người khác cảm thấy mình ra sao. Tiểu thư khôn khéo cơ trí, nhưng lại bởi vì nhìn thông thấu hết thảy nên ngược lại bắt đầu mê mang.”

“Tiểu thư coi trọng thân tình, chỉ cần chưa từng đề cập đến cấm khu, tiểu thư sẽ không ra tay, cho nên tiểu thư mới giết Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia, nhưng dễ dàng tha thứ cho Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư kiêu ngạo.”

“Tiểu thư có lòng có tình, đây mới là tiểu thư ta kính trọng!” Đúng vậy, đây là tiểu thư của nàng, tiểu thư cường đại cơ trí, tuy rằng lãnh huyết nhưng vẫn còn lương tri. Đời này gặp được tiểu thư, là may nắm lớn nhất của nàng, không chỉ là nàng, mà huynh đệ tỷ muội trong Thanh Hoàng sơn trang cũng nghĩ như vậy.

“Nha đầu ngốc, ta nào có tốt như ngươi nói, ta chỉ là muốn bảo vệ thứ ta nghĩ phải bảo vệ, thủ hộ thứ ta nghĩ phải thủ hộ, những người khác cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta không có thân nhân. Nhưng cũng may còn có các ngươi, chỉ cần các ngươi kiếp này không rời xa ta, ta liền thỏa mãn.”

“Tiểu thư yên tâm, từ lúc ngươi cứu chúng ta ngày đó, tâm của chúng ta đã vĩnh viễn là tiểu thư, sống chết cùng nhau, không rời không bỏ.”

Nhìn khuôn mặt oa nhi của Hoan Lạc trịnh trọng tuyên thệ, Thiên Thanh Hoàng nở nụ cười, thân thủ ở trên mặt nàng niết một phen: “Tốt lắm tiểu nha đầu, tâm tư của ngươi tiểu thư ta còn không rõ sao?”

“Hình như ta tới không đúng lúc a!” Một thanh âm đột ngột vang lên, Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc đồng thời quay đầu, liền thấy một nam tử như tiên tử đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hai người.

“Lan Nhược công tử!” Hoan Lạc lễ phép gật đầu, lập tức tránh đi làm chuyện của mình.

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi tới có chuyện?”

“Hình như ngươi không chào đón ta đến a.” Lan Nhược làm một động tác cùng bộ dạng hắn hoàn toàn không tương xứng, nháy mắt một cái liền tùy tiện ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh Thiên Thanh Hoàng.


Thiên Thanh Hoàng đối với hành vi như vậy cũng không thể trách. Nhân tài bên ngoài không ai không bị bộ dáng thanh cao của Lan Nhược lừa đảo, nhưng chỉ có những người thân cận hắn mới biết nguyên hình.

“Không phải không chào đón, chính là nhiều ngày như vậy không gặp ngươi, hôm nay lại lập tức xuất hiện, làm ta thật sự ngạc nhiên.” Thiên Thanh Hoàng lược hàm châm chọc nói.

“Nếu không phải không biết tên Hoa Úc kia chạy đi nơi nào, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến?” Lan Nhược cũng không chút khách khí.

“Hừ!” Người này sống bằng cờ bạc, chết bằng cờ bạc, mỗi ngày hận không thể ôm xúc xắc đi ngủ, làm sao có thời gian chạy tới nơi này?! “Nói đi! Chuyện gì có thể làm phiền ngươi tự mình đến?”

“Hoa Úc đã nói qua cho ngươi? Ngũ Tử tính xuất nếu ngươi đi Tây Hạ sẽ có đại nạn, bảo ngươi đừng đi!”

“Đã nói. Nhưng ta không tin!”

Nghe khẩu khí nàng không chút để ý, Lan Nhược nghiêm mặt nói: “Ngươi cho dù không thích bị Ngũ Tử tính, nhưng mỗi quẻ hắn tính đều chưa từng sai lầm! Ngươi nghe hắn một lần thì thế nào?”

Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Ta làm việc có nguyên tắc cùng ý tưởng của ta, tuyệt đối không vì một đạo quẻ mà sửa đổi. Huống chi ngươi nghĩ ta là loại người sợ phiền phức?”

Lan Nhược bất đắc dĩ than nhẹ: “Ngươi không phải! Nhưng ta vẫn muốn khuyên bảo ngươi.”


“Không nói nữa. Sau khi ta đi rồi, hi vọng lần sau gặp lại ngươi còn sống!”

“Đây là khẳng định!” Ngữ khí mặc dù có điểm tổn hại, nhưng quả thật ấm lòng. Có thể làm một người coi cờ bạc như sinh mạng đi lo lắng cho mình, nàng thật may mắn.

“Đúng rồi!” Lan Nhược đi được hai bước lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người lấy trong tay áo ra một bái thiếp: “Cái này là có người bảo ta đưa cho ngươi, thiếu chút nữa quên.”

Thiên Thanh Hoàng tiếp nhận, trên bái thiếp trắng thuần chỉ viết một chữ “Dực”!

Tư Đồ Dực muốn gặp nàng!

Đêm khuya, hoàng cung:

Hoàng cung chung quanh đều trải hồng trù, giả dạng vô cùng vui mừng, cung nữ thái giám ôm đồ dùng cho hôn lễ đi qua đi lại. Bởi vì ngày mai chính là lễ xuất giá. Nếu như chỉ dựa vào thân phận Thiên Thanh Hoàng mà xuất giá, khẳng định sẽ không có đãi ngộ này, nhưng là vì nàng gả là gả cho đế vương trẻ tuổi nhất Tây Hạ, cho nên bọn họ mới không ai dám chậm trễ.

Lướt qua từng đạo tường cung, đi vào một khoảng sân lạnh lẽo, kỳ quái là không có một thủ vệ, liền nhìn thấy cách đó không xa có một đình viện, Tư Đồ Dực mặc y phục trắng thuần ngồi trong đó, tựa hồ chờ người.

Thiên Thanh Hoàng từ chỗ tối nhảy xuống, vài bước liền tới trước mặt Tư Đồ Dực, nhìn khuôn mặt hắn nhất điểm cũng không kinh ngạc, hỏi: “Ngươi sao đoán được?”

“Lần đầu tiên ở trên Cung yến nhìn thấy ánh mắt ngươi, ta liền nhận ra.” Tư Đồ Dực buông chén rượu, ôn hòa cười: “Ngày ấy ngươi đứng trên tường cao, lại đeo mặt nạ, còn cố ý thay đổi thanh âm, nhưng lại không che giấu khí chất. Ban đầu ta cũng không dám khẳng định, cho đến khi ngươi đứng trên đài, ta mới hoàn toàn khẳng định.”

Thiên Thanh Hoàng thật sự đánh giá vị hoàng tử trước mắt, thở dài: “Nguyên lai là ta đã xem nhẹ, vốn tưởng ngươi chỉ có chút thủ đoạn, không nghĩ tới ngươi tâm tư tinh tế như vậy.”

“Nói đi, tìm ta làm gì, hẳn không phải chỉ vì tố giác ta?”


“Ta muốn ngươi giúp ta thượng vị!” Tư Đồ Dực không chút che giấu nói ra quyết định của mình.

Thiên Thanh Hoàng khó hiểu: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”

“Ta không dựa vào cái gì cả, cũng không có cái gì để dựa vào.”

“Chỉ như vậy ngươi cũng dám nói chuyện với ta?” Nên nói là tự đại hay là tự tin đây?

“Nếu như ta tìm thêm nhiều cớ hoặc nói ra nhiều điều kiện hơn, chẳng lẽ ngươi sẽ đáp ứng?” Hắn tuy rằng không biết, nhưng nhìn ra được thân phận Thiên Thanh Hoàng không đơn giản, chỉ bằng một ‘Mị âm uyển’ này, hắn đã kéỡna nàng.

“Ha ha, ngươi thật bằng phẳng!” Tuy rằng đối với người này không có cảm giác gì, nhưng phương thức hắn nói chuyện làm nàng nghe thực thoải mái; mặc kệ hắn dối trá thế nào, ít nhất giờ phút này hắn thật lòng.

“Ta đối với tranh đấu không có hứng thú, nhưng vì ngươi bằng phẳng, ta sẽ giao dịch cùng ngươi!”

“Ngươi nói!”

“Muốn người của ta tham gia vào tranh đấu hoàng thất là không có khả năng, nhưng Thiên Dịch Ngôn thì có thể. Ngươi thú Thiên Thanh Liên, làm cho Thiên Dịch Ngôn mang người trong nhất bang của hắn giúp ngươi thượng vị, ở thời điểm tất yếu, người của ta sẽ trợ giúp. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không thể tra xét chi tiết bọn họ!”

“Hảo!” Tư Đồ Dực gật gật đầu: “Vậy điều kiện của ngươi?”

“Rất đơn giản, sau khi ngươi thượng vị, làm cho Thượng Quan gia cùng Thiên gia biến mất!” Đối với hoàng đế mà nói, tùy tiện bịa đặt một tội danh là có thể đem nhất đại gia tộc tiêu diệt, Thượng Quan gia là hậu đảng của Hoàng hậu, Tư Đồ Dực thượng vị phải rõ ràng diệt chướng ngại vật này. Còn Thiên gia, thêm một cái cũng chẳng làm sao!

Nhìn đình viện trống trơn, Tư Đồ Dực hơi thất thần: “Thượng Quan gia cùng Thiên gia…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui