“Nương nương, báo cáo chiến sự!” Một sĩ binh tiến vào, giơ cao báo cáo trong tay.
Thiên Thanh Hoàng nói: “Trình lên!”
An công công đi xuống tiếp nhận, sau đó đưa cho Hiên Viên Địch, Hiên Viên Địch đưa cho Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng nhìn, liền cho An công công tuyên đọc, quả nhiên như nàng liệu tính, Hiên Viên Tuyệt đánh thẳng vào Đông Hán, mười ngày đã đánh hạ ba tòa thành trì, thắng lợi như vậy khiến tất cả mọi người đều hưng phấn.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, Hoàng Thượng dũng mãnh phi thường, dụng binh như thần, rất nhanh có thể toàn thắng trở về!”
Thiên Thanh Hoàng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là hắn đã muốn trở lại sao? Quay đầu nhìn về phía Lý Lương: “Tướng gia hôm nay không có gì cần báo sao?”
Lý Lương nghe vậy đi lên: “Hồi nương nương, kì khoa khảo đầu đã chấm dứt, trước chọn lấy mười người, sau vì nương nương phân phó nên thần chọn thêm vài người có cách hành văn, giải thích độc đáo, tổng cộng là hai mươi ba người, hiện đang ở ngoài điện đợi chỉ!”
“Truyền!”
“Truyền tân khoa yết kiến!”
Rất nhanh sau đó, hai mươi ba người đi vào xếp thành hàng ngũ, quần áo một màu trắng xám, thoạt nhìn đều là sĩ tử nghèo; bởi vì lần đầu tiên tiến Kim Loan điện nên rất nhiều người đều khẩn trương, còn chưa đi đến trước đại điện đã quỳ xuống: “Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Bình thân!” Thiên Thanh Hoàng hai tay nhấc lên, mắt lóe sáng nhìn những người này, bọn họ mới có thể là trọng thần tương lai của Kim Loan điện, sĩ tử thực sự tài giỏi từ tầng lớp dưới sẽ giúp Tây Hạ thay da đổi thịt.
“Tạ hoàng hậu nương nương!”
Một đám người đứng lên, đều muốn liếc trộm nhìn xem vị hoàng hậu nương nương này, họ đều nghe rằng hoàng hậu nương nương là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng là ngại thân phận, ý tưởng chỉ có thể để dưới đáy lòng.
Thiên Thanh Hoàng đảo mắt qua tất cả, cuối cùng dừng lại trên hai người, một người thân màu xám y bào, bộ dạng có chút ngại ngùng, khoảng hơn hai mươi tuổi, hai tay để trước ngực, bất luận so với ai đều khẩn trương hơn; mà người kia lại tương phản, bên ngoài mặc bạch y bình thường nhưng lại có một sự xuất trần khác thường tỏa ra; khuôn mặt cũng tuấn mỹ, nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho người ta nhìn mà tâm tình thoải mái.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng, người kia hơi ngẩng đầu, bắt gặp dung mạo của nàng liền kinh diễm, sau đó lại cung kính cúi xuống; biểu hiện này khiến Thiên Thanh Hoàng càng thêm xem trọng hắn, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích: “Tên!”
“Dạ?” Rất nhiều người không hiểu được Thiên Thanh Hoàng nói cái gì, chỉ có người kia bình tĩnh tiêu sái tiến lên, quỳ gối phía trước: “Thảo dân tên là Diệp Tuế Hàn, tham kiến hoàng hậu nương nương!”
“Tuế Hàn! Tên rất hay!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, nhịn không được thốt ra: “Tuế hàn nhiên hậu tri tùng bách chi hậu điêu” (Qua năm lạnh mới biết cây tùng cây bách là điêu tàn sau cùng)!”
Diệp Tuế Hàn nghe vậy nhịn không được ngẩng đầu: “Nương nương văn thơ xuất thần, thảo dân không biết tên mình còn có ý nghĩa như vậy!”
Thiên Thanh Hoàng ngồi trên cũng đứng dậy: “Nói ngươi tới từ đâu, thân phận của ngươi ra sao!”
“Thảo dân là người Tây Hạ, nhà gần thành Nam Phong Thiên Hà thôn Phượng Hoàng, phụ thân là tiên sinh dạy học, mẫu thân là tiểu thư của gia đình nhỏ, một gia đình bình thường!” Diệp Tuế Hàn nói, không chút tự ti đáp về xuất thân và thân phận của cha mẹ.
“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Quả thực bình thường! Diệp Tuế Hàn, nếu như bản cung không có lầm thì ngươi ở Phượng Hoàng thôn vì một đứa nhỏ mà đắc tội với thổ hào, cho nên bị buộc rời khỏi thôn?”
Diệp Tuế Hàn sắc mặt khẽ nhúc nhích: “Nương nương điều tra thảo dân?”
“Ngươi nói xem?” Thiên Thanh Hoàng ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười, sau đó không hề nhìn Diệp Tuế Hàn, ngược lại đem ánh mắt sắc bén đảo qua những người phía sau, thanh âm lạnh lùng, không lớn nhưng mang theo khí thế cường đại: “Ngẩng đầu lên!”
Nghe vậy, mọi người sửng sốt, có người theo phản xạ tính ngẩng đầu, có người vẫn cúi đầu, Thiên Thanh Hoàng nhìn ba người ngẩng đầu, không nhìn thêm những người còn lại không ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng: “Người đâu! Đem những người không ngẩng đầu đuổi ra ngoài đi!”
“Nương nương, vì sao?” Các đại thần cả kinh, khó hiểu nhìn Thiên Thanh Hoàng, Thừa tướng Lý Lương cũng khó hiểu.
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Vì sao? Bởi vì bọn họ không để tâm tới lời bản cung nói, đây là lý do, còn muốn hỏi sao?”
“Nương nương, bọn họ là không dám nhìn thẳng thiên nhan, huống hồ bọn họ đều có năng lực, quốc gia không thể thiếu nhân tài, thỉnh nương nương cân nhắc!” Lý Lương nhịn không được cầu tình, bởi vì trong đó vài học sinh hắn thực xem trọng, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.
“Thỉnh nương nương cân nhắc!” Triều thần quỳ xuống một lượt, đám học trò cũng quỳ xuống theo, duy có một người trước đứng, Thiên Thanh Hoàng đem ánh mắt hướng hỏi: “Nói cho ta biết, vì sao ta phải làm như vậy?”
Diệp Tuế Hàn sửng sốt, lập tức nói: “Lời của Hoàng hậu nương tương đương với thánh chỉ, bọn họ không nghe, đây là thứ nhất; thảo dân lớn mật đoán, nương nương đang muốn khảo nghiệm tâm bọn họ, bất luận kẻ nào nhìn thấy thiên nhan đều đã cảm thấy khẩn trương, nhưng khẩn trương không phải là nao núng, người làm đại sự phải vượt qua chính mình, chứ không phải lúc nào cũng sợ hãi!”
Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng lộ ra một tia tán thưởng, sau đó nhìn về phía những người khác: “Khoa cử khai sáng là từ hàn môn học sĩ, lấy lý luận cùng năng lực để đảm nhiệm quan chức là để cách tân chính sách quốc gia. Ở đây không chỉ cần có kiến thứ, còn cần chính năng lực của các ngươi, nếu như các ngươi chỉ có kiến thức mà không có nguyên tắc và tính cách vững vàng, chỉ biết sợ hãi lùi bước thì không có tư cách trở thành một chi thần, cho dù hôm nay bản cung cho các ngươi cơ hội, các ngươi cũng không thể sống yên trên triều!”
“Cần tự tin và dũng khí, cùng bản cung tranh luận, nên có dã tâm, không quyết làm tướng quân không phải binh lính tốt; hiện tại các ngươi có hai lựa chọn, một, ngẩng đầu nhìn bản cung, nhưng có khả năng mất mạng; hai, tiếp tục cúi đầu, sau đó xoay người ra ngoài, bỏ cơ hội làm quan lại!”
Giọng Thiên Thanh Hoàng không lớn, lại leng keng hữu lực, giống như chùy tử không ngừng gõ vào tim của đám học sĩ, cả các lão thần cũng lo lắng đề phòng, lần trước Thiên Thanh Hoàng hạ lệnh đốt cháy chứng cứ tội của bọn họ trong tay Hàn Thái Hậu, bọn họ đã cầu xin tha thứ nàng cũng không nói gì thêm, ngược lại còn thăng quan, nhưng giờ hiện tại bọn họ mới biết được, Thiên Thanh Hoàng đây là muốn thay máu cho triều đình, cho bọn hắn thăng quan đồng thời là treo trên đầu bọn họ một cây đao, tùy thời khiến bọn họ từ trên Thiên thượng rơi vào địa ngục.
Một cái, hai cái, ba cái, năm, mười cái… Mười lăm cái đầu của các nam sinh trước còn e ngại đều nhắm mắt ngẩng đầu, còn lại sáu người thế nào cũng không ngẩng lên, cuối cùng bị binh lính vô tình kéo ra ngoài.
Thiên Thanh Hoàng không nhìn trong mắt bọn họ đầy kinh diễm: “Hiện tại, các ngươi nói cho bản cung biết, mục đích các ngươi tới đây là gì?”
Mục đích? Câu này vừa hỏi xong khiến tất cả mọi người sửng sốt, đều cảm thấy Thiên Thanh Hoàng hỏi kỳ quái, đầy bụng học thức mà không chỗ phát huy, ngược lại còn khiến cho họ không hiểu ra sao.
Mọi người ở đây nhất thời vẻ mặt đầy sương mù, Diệp Tuế Hàn vô cùng rõ ràng trả lời: “Làm quan!”
Nhất thời mọi người bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đến không vì làm quan sao? Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đều là vì làm quan a!
“Như vậy sao?” Thiên Thanh Hoàng nhấc mi mắt hỏi lại.
“Hồi hoàng hậu nương nương, nguyên nhân chúng thần muốn nhập triều đình là muốn vì nước cống hiến, là lý do thảo dân cùng những người khác khổ công học tập cùng kỳ vọng!” Một thư sinh dáng vẻ trầm ổn bước ra, bình tĩnh quỳ xuống đối đáp với Thiên Thanh Hoàng.
“Được!” Thiên Thanh Hoàng coi lý giải tốt, ngồi trở lại long ỷ không hề hỏi thêm, ngược lại nhìn về phía Hiên Viên Địch: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta?” Hiên Viên Địch không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng lại hỏi hắn, hơi sửng sốt, tự hỏi một hồi rồi đáp: “Thần đệ cho rằng, Hoàng tẩu nói rất đúng, muốn làm đại sự không chỉ cần học thức, còn muốn có tâm tính cùng năng lực, quan trọng nhất còn cần khiêm tốn khoan dung, học được cách dùng người, làm như vậy khởi sự mới có thể càng thành công!” Đây là trải qua chuyện Hàn Thái Hậu khiến hắn hiểu được, mà hắn rốt cục hiểu được Thiên Thanh Hoàng dạy cho hắn cái gì, là bình tĩnh, đảm lượng, trí tuệ và dùng người!
“Bản Cung ý nói ngươi cảm thấy những học sĩ này thế nào!” Thiên Thanh Hoàng nói, bất quá đối với lời Hiên Viên Địch nói cũng thực đồng ý, cũng hiểu được Hiên Viên Địch đã học được gì từ việc nàng giao cho hắn.
“Tốt lắm!” Hiên Viên Địch gật đầu: “Có mười người đã trải qua vô số thử thách của các quan viên mà chọn ra, bọn họ có thực học mà chính mình tự giải thích lý do mình được lựa chọn độc đáo, cũng thật là nhân tài, không biết ý của Hoàng tẩu thế nào!”
Hiên Viên Địch dứt lời, Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn về phía người ở dưới, tuyên bố: “Tốt lắm, hôm nay thi đình dừng ở đây, bây giờ ta cho để mộc rương ngoài kia, bên trong chứa một xấp giấy, các ngươi mỗi người đi ra ngoài lấy một tờ, lấy được tờ giấy viết chữ ‘Thần’ thì được ở lại làm quan, bản cung sẽ cho người phân quan chức, còn nếu là giấy trắng, nghĩa là các ngươi trượt tuyển. Cơ hội là ở lúc này, hảo hảo nắm chắc đi!”
“Hoàng hậu nương nương!” Lý Lương kinh hãi, làm sao có thể làm như vậy? Lý Lương vừa mới muốn hỏi lại đột nhiên nhớ tới Tô Như Mộng trước khi vào triều nói với hắn: Hoàng hậu nương nương là người thông minh, mỗi một việc đều có ý nghĩa của riêng nó, việc chàng phải làm là giúp nàng, không phải phản bác nàng, hôm nay cứ coi như đi học tập, nhất định học được không ít!
Cân nhắc hồi lâu, Lý Lương chung quy lựa chọn ngậm miệng không nói, còn các đại thần đang đứng đây nào dám phản bác Thiên Thanh Hoàng, chỉ sợ nàng vung tay diệt hết không chừa, tới lúc đó khóc cũng không kịp.
Rất nhanh, một đám học sĩ đi ra ngoài từng người thẳng đến nơi rút thăm, rút xong rời đi rồi mới có thể mở ra, cho nên không ai biết những người khác rút được gì; Diệp Tuế Hàn cũng rút một cái thăm, hắn đi đến phía trước rương mộc, suy tư thật lâu mới đưa bàn tay vào, cuối cùng lấy ra, mở ra thấy cũng là giấy trắng, nhưng hắn không có ảm đạm hoặc là thất vọng, chỉ cầm giấy trắng rời đi, thản nhiên buông thanh âm phiêu tán trong không khí: “Quả thế…”
Mà trong hoàng cung Hoan Hỷ khó hiểu nhìn tiểu thư: “Tiểu thư, vì sao lại bảo ta bỏ hết giấy trắng vào a, vậy không phải không ai trúng sao?”
“Cái gì? Tất cả đều là giấy trắng?” Hiên Viên Địch kinh ngạc vô cùng, nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu, đây là cửa cuối thật sao?”
Thiên Thanh Hoàng nâng mắt, nói: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết!”
Qua một buổi tối, tin tức về các học sĩ học đều được ám vệ báo cho Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Địch và Hoan Hỷ nghe được mà hết hồn, nghe tới danh bài đệ nhất học sĩ kia cư nhiên nhảy sông tự sát, lại cắt cổ tay, tuy rằng cuối cùng được cứu trở về, nhưng lại trở nên suy sút vô cùng, một nhân tài tốt như vậy liền bị phế đi!
Dù nghe đến mấy cái tin tức này, Thiên Thanh Hoàng vẫn không có nhiều cảm xúc, đây là một cửa cuối cùng, kiểm tra tâm lý và thừa nhận năng lực, nếu không tiếp thụ nổi đả kích này thì không có tư cách trở thành đại thần của Tây Hạ. Từ lúc thi đình nàng đã nói rất rõ ràng, chỉ là những người này không có tài hoa cũng không chịu động não, không lý giải được ý tứ, chỉ đả kích như vậy đã không dậy nổi, người như vậy giữ dùng làm gì?
Liên tục mười ngày qua, Thiên Thanh Hoàng rốt cục lại triệu những người còn lại vào hoàng cung, mà lần này chỉ có mười người đến, số lượng này đã ngoài ý liệu của Thiên Thanh Hoàng, Diệp Tuế Hàn tất nhiên cũng ở trong đó, mà cái thư sinh trầm ổn cũng đến, cả cái tiểu tử ngại ngùng kia cũng trong số đó.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Mười người một loạt quỳ xuống.
“Đứng lên đi!” Thiên Thanh Hoàng đi đến địa vị cao ngồi xuống, bên cạnh nàng là Hoan Hỷ, còn có An công công đang cầm thánh chỉ.
Thiên Thanh Hoàng đảo mắt qua bọn họ: “Biết bản cung ra khảo đề cuối cùng là gì sao?”
Mười người không hẹn mà cùng gật đầu, bắt đầu bọn họ cũng hoảng, cũng có cảm giác thất vọng, nhưng lại liên tiếp nghe được tin dữ của những học sĩ kia liền tỉnh táo lại, cẩn thận hồi tưởng lại lời hoàng hậu mà suy xét, nhất thời hiểu được hoàng hậu đây là muốn bọn họ khẳng định năng lực, cũng bởi vì bọn họ hiểu được, hôm nay mới có cơ hội đứng ở chỗ này.
“Nói tên các ngươi đi!” Tuy rằng đều không khác lắm vì hầu như đã biết, nhưng nàng vẫn là cho bọn hắn cơ hội tự giới thiệu chính mình.
Diệp Tuế Hàn không cần phải nói, thư sinh bên cạnh tiến lên: “Thảo dân Vương Thành, tham kiến hoàng hậu nương nương!”
“Thảo dân Dư Tùng, tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Thư sinh trầm ổn tiến lên: “Thảo dân Ngôn Hà tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Đến lượt thư sinh ngại ngùng cũng đi lên trước, run run mở miệng: “Thảo dân Văn Kiều, tham kiến hoàng hậu nương nương!”
“Thảo dân…”
Đợi bọn họ giới thiệu xong, Thiên Thanh Hoàng mới thu ánh mắt: “Các ngươi là người cuối cùng bản cung chọn ra, mặc dù số lượng hơi nhiều, nhưng bản cung cũng sẽ không giảm. Các ngươi giờ đều có thể được quan tước, nhưng bản cung cũng minh xác nói cho các ngươi biết, nếu như năng lực của các ngươi không thể đáp ứng yêu cầu của bản cung thì lúc nào cũng có thể thay đổi, điểm ấy, ta tin các ngươi rất rõ ràng!”
“Thảo dân hiểu được!”
“Tốt lắm! An công công tuyên đọc thánh chỉ đi!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, cùng Hoan Hỷ rời đi, khi đi qua Diệp Tuế Hàn liền dùng thanh âm nhỏ nói: “Cùng lại đây!”
Diệp Tuế Hàn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người đi cùng Thiên Thanh Hoàng.
Ngự hoa viên, Thiên Thanh Hoàng thoải mái nằm trên nhuyễn tháp, nồng hậu thụ ấm che khuất nàng, lạnh lạnh, thoải mái cực kỳ! Mà nàng thư thái, những người khác liền chịu khổ, Diệp Tuế Hàn đứng dưới mặt trời nóng rực chiếu lên hắn từ đầu chiếu đến chân, không rõ Thiên Thanh Hoàng gọi hắn tới làm gì, hắn nghĩ lại lời Thiên Thanh Hoàng đã nói, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại như vậy mà nằm, còn hắn lại đứng ở chỗ này phơi nắng, ước chừng một cái canh giờ, Thiên Thanh Hoàng một câu cũng không nói, rốt cục, Diệp Tuế Hàn nhịn không được: “Hoàng hậu nương nương kêu thảo dân ra đây là có gì phân phó!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng rốt cục mở mắt, mang theo vài phần ý cười: “Bản cung còn tưởng ngươi vẫn sẽ trầm mặc như vậy!”
Diệp Tuế Hàn cũng rốt cục hiểu được Thiên Thanh Hoàng muốn chờ hắn trước mở miệng, nhưng nàng là có ý tứ gì? “Ý của Hoàng hậu nương nương, thảo dân không hiểu!”
Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt rốt cục có một tia bất đắc dĩ cùng vội vàng, tâm tình đột nhiên tốt lên: “Không có, bản cung chỉ muốn nhìn xem trên khuôn mặt kia liệu có khi nào xuất hiện bộ dáng khác hay không!”
Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng thấy mặt của Diệp Tuế Hàn như có vết rách, mà Thiên Thanh Hoàng cũng thu hồi thần sắc, ngữ khí nghiêm túc lại: “Ngươi muốn chức quan nào?”
“Việc này không phải do hoàng hậu nương nương định đoạt sao?” Diệp Tuế Hàn sắc mặt có điểm đen.
Thiên Thanh Hoàng cũng không quản vẻ mặt của hắn, tiếp tục hỏi: “Triều đình quan viên được phân ra làm thất phẩm, cao nhất là quyền tướng, đứng đầu lục bộ, dưới là đến thất phẩm quan nghị sự, ngươi muốn đứng ở vị trí nào?”
Diệp Tuế Hàn rốt cục vì lời Thiên Thanh Hoàng nói mà sắc mặt biến hóa vô cùng: “Nương nương đang nói giỡn sao? Quan chức triều đình sao có thể tự thân chọn lựa?”
“Bản cung nói có thể là có thể!” Thiên Thanh Hoàng ngưng mắt: “Giờ bản cung cho ngươi lựa chọn, cho bản cung nhìn xem cái dã tâm của ngươi đi!”
Nghe vậy, Diệp Tuế Hàn cũng hiểu được Thiên Thanh Hoàng muốn trọng dụng hắn, tuy rằng hắn cũng không có ôm kỳ vọng quá lớn, nhưng bị Thiên Thanh Hoàng cho một loạt hành động lại làm hắn có cảm giác rất tự tin, nếu như nói lúc đầu là vì muốn xem cái chế độ khoa cử mới một chút mà đến, thì hiện tại hoàn toàn hắn đã bị Thiên Thanh Hoàng khiêu khích châm Hỏa Diễm, quỳ một gối xuống: “Nếu nương nương đã nói, vậy thảo dân muốn ở vị trí của thừa tướng, đây là dã tâm của thảo dân!”
“Hảo!” Thiên Thanh Hoàng không chút do dự đáp ứng: “Nhưng ta cũng phải nói, không nói lại lần thứ hai, việc ngươi phải làm thì tự giải quyết cho tốt!”
“Thần hiểu rõ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...