Tung Hoành Tứ Hải

EDIT:hyaya05

  Diêu Châu nghĩ tới Lâm Ân đã thức. Từ lúc Lâm Ân nhảy qua bàn, đi về phía thủ lĩnh phiến quân đối diện bàn hội nghị, Diêu Châu đã nghĩ tới chuyện này. Chỉ là hắn không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Diêu Châu có rất nhiều người ngưỡng mộ, hắn cũng từng nghe đủ loại lời tỏ tình cảm động nhưng lại luôn quên đi một cách nhanh chóng, nhưng khi Lâm Ân thú nhận với bạn mình dưới tầng hầm rằng cậu thích Diêu Châu.

  Bây giờ Lâm Ân nói rằng tình cảm của cậu dành cho hắn chỉ là sai lầm.

  Diêu Châu nhìn khuôn mặt bị hắn nắm, trong lòng trầm xuống, nhưng tay lại không có tăng thêm lực.

  Lâm Ân đưa tay đang cắm kim truyền lên đẩy tay Diêu Châu, Diêu Châu nhìn mơ hồ có thể thấy mạch máu xanh lam trên mu bàn tay Lâm Ân rồi cuối cùng cũng buông ra.

  Lâm Ân tựa hồ đang cười, khóe miệng cong lên rất nhẹ, hỏi Diêu Châu:"Anh muốn Omega không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao? Vì sao nhất định phải ép tôi phẫu thuật..."

  Dừng một chút, Lâm Ân thanh âm càng lúc càng nhỏ, vẻ mệt mỏi lộ rõ, nhưng câu hỏi của cậu lại có chút hung hãn: "Bây giờ anh phải đối phó Lâm Sùng Cơ, tôi thuộc phe nào? là con tin trong tay anh sao? Hay là có giá trị nào khác không?"

  Diêu Châu nhất thời không trả lời được, hắn cũng chưa từng giải thích dư thừa với ai.

Hắn đang trấn áp một ngọn lửa không tên, nhưng lại không thể phát hỏa với Lâm Ân. Ngay khi Lâm Ân bày tỏ ý định dừng lại, ý nghĩ tiến hành cuộc phẫu thuật nhanh chóng xuất hiện trong đầu Diêu Châu.

Cuối cùng, Diêu Châu nói với Lâm Ân bằng một giọng lạnh lùng, "Cái mà em gọi là sai lầm đã không thể sửa vậy tại sao lại không tiếp tục phạm sai đi."

  Lâm Ân không hiểu ý của hắn, đôi mắt trợn to, chăm chú nhìn Diêu Châu.

  Cậu lăn lộn suốt đêm, ngay cả khi tra hỏi Diêu Châu cũng manh theo một chút hoảng hốt, nhưng lúc này cậu chăm chú nhìn Diêu Châu, trong mắt lóe lên tia sáng vẫn khiến Diêu Châu cảm thấy có chút nhức nhối.


  Diêu Châu đẩy ghế ra sau, rời khỏi phòng bệnh mà không thèm nhìn Lâm Ân.

  Bạch Việt Chi đã tới, mang theo vệ sĩ cùng trợ lý đứng ở hành lang chờ Diêu Châu.

  Diêu Châu nhìn thấy hắn, cũng không nói gì, tiến lên nắm lấy cổ áo hắn, đẩy hắn vào tường.

  Hai người của Bạch Việt Chi lập tức xông lên, chưa kịp đến gần Diêu Châu đã bị Cao Trạch cưỡng ép ngăn cản.

  "Tôi đã nói cái gì?" Diêu Châu sắc mặt không cảm xúc, nhưng người hiểu rõ hắn đều biết hắn đang tức giận đến cực điểm.

  "Đừng bao giờ có suy nghĩ không nên với Lâm Ân." Diêu Châu giúp Bạch Việt Chi nhớ lại thỏa thuận giữa bọn họ.

  Bạch Việt Chi bình tĩnh trả lời hắn: "Tình huống tối nay tôi không có lựa chọn nào khác. Lâm Ân đã giúp anh rồi. Nhìn nhiệt độ của cuộc phỏng vấn xem, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm."

  Việc con riêng đứng ra chỉ đích danh những việc cha ruột đã làm so với việc tham ô công quỹ thì dân chúng sẽ để ý hơn nhiều.

  Một số câu trả lời của Lâm Ân trong cuộc phỏng vấn còn nhiều chỗ khiến cho người khác tưởng tượng và nó tốt hơn nhiều so với mong đợi của Bạch Việt Chi.

  "Bạch Việt Chi." Diêu Châu thay đổi thói quen gọi hắn là "Bạch tổng", nắm lấy cổ áo hắn nói: "Tin tức nhiệt độ có thể không cần, nhưng lần sau đừng ở sau lưng tôi lợi dụng Lâm Ân."

  Bạch Việt Chi nghe xong liền nhún vai, cười nhạo một tiếng, nói ăn miếng trả miếng: "Anh chưa từng lợi dụng hắn? Tại sao lúc này anh lại tỏ ra tử tế? Nếu anh tin tưởng Lâm Ân vì cái gì mà không nói cho cậu ta biết việc mình đối phó Lâm gia, vì cái gì giấu cậu ta cuộc phẫu thuật."

  Bạch Việt Chi thu ý cười trên mặt, vẫn gọi Diêu Châu là "Sếp Diêu", "Con người tôi á, tính toán chi li, đúng là tôi hiện tại đang giúp anh, nhưng giữa chúng ta cái gì phải tính thì vẫn phải tính."

  Hắn dựa vào tường, vươn tay vỗ vai Diêu Châu, chậm rãi nói: "Lần trước dùng Bạch Trăn uy hiếp tôi, lần này tôi dùng Lâm Ân, coi như hòa."


  Cao Trạch hai tay trấn áp người của Bạch Việt Chi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lance bên cạnh: Đi thuyết phục.

  Lance thở dài, đi về phía hai Alpha không chịu nhượng bộ, lấy điện thoại di động ra, giả vờ chĩa máy ảnh vào bọn họ: "Hay là tôi chụp ảnh gửi cho Lâm Ân và Bạch Trăn nhé?"

  Diêu Châu và Bạch Việt Chi đồng thời cau mày, sau đó đồng thời buông ra.

  Bạch Việt Chi nhìn qua vai Diêu Châu, liếc nhìn phòng bệnh có cửa đóng kín ở hành lang, sau đó quay mặt đi, giọng điệu không còn gay gắt như trước, mang theo một chút an ủi, "Anh không thể giấu được điều đó với Lâm Ân, ông chủ Diêu, ông nên cởi mở hơn. Tôi không xúi giục anh chọn Lâm Sùng Cơ, là anh đã lên kế hoạch rồi. Cho dù không có ai đổ thêm dầu vào lửa, anh vẫn sẽ lật đổ Lâm gia."

  "Một khi Lâm gia sụp đổ, Lâm Ân sớm muộn cũng sẽ hận anh." Bạch Việt Chi giơ tay vỗ vỗ vai hắn nói: "Nếu tôi là anh, anh nghĩ tôi sẽ làm thế nào?"

  Diêu Châu không cần đoán.

  Hắn sẽ hợp lực với Bạch Việt Chi vì về cơ bản họ là cùng một loại, có thể ngửi thấy mùi máu không thể rửa sạch từ đối phương.

  Lâm Ân đã cho Diêu Châu sự dịu dàng, khi hắn ở cùng Lâm Ân, Diêu Châu xác thực đã nghĩ đến việc ở với Lâm Ân như thế.

  Thật không may, họ đã chọn sai thời điểm. Diêu Châu không thể cùng lúc đối phó với Lâm gia, đồng thời xoa dịu Lâm Ân. Với tính khí của Lâm Ân, chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn.

  Diêu Châu nghe thấy Bạch Việt Chi bình tĩnh nói: "Đừng lãng phí thời gian với Beta, đánh dấu cậu ta, các ngươi sẽ tốt hơn."

  Không cần Bạch Việt Chi nói, Diêu Châu đã làm rồi.

  -


  Dường như quay lại những đêm đầu tiên của đám cưới, khi có vệ sĩ túc trực bên ngoài phòng của Lâm Ân.

  Tầng lầu nơi Lâm Ân ở không cao, cậu xuống giường, kéo giá đỡ đến cửa sổ, nhìn thấy lính đánh thuê Tây khu cử đến ở lối ra của tòa nhà bệnh viện.

  Sau khi Diêu Châu rời khỏi phòng bệnh, đêm đó hắn cũng không quay lại. Một lúc sau, y tá bước vào thay ống truyền tĩnh mạch, đồng thời đưa cho Lâm Ân một ít thuốc, Lâm Ân không uống nên đặt viên thuốc lên đầu giường rồi ngủ cả đêm.

  Sáng hôm sau còn chưa đến bảy giờ cậu đã thức dậy.

  Mấy ngày nay đã quen với việc được người khác ôm ngủ, chưa kịp mở mắt thì Lâm Ân đã đưa tay chạm vào bên kia giường. Giường trong phòng không rộng, ngón tay vừa chạm vào lan can kim loại lạnh lẽo, Lâm Ân nhận ra mình đang ở bệnh viện, có chút khó khăn mở mắt.

  Cậu không ngờ Diêu Châu lại ngồi trên ghế sofa dựa vào tường, không biết đã ngồi đó bao lâu, ánh nắng mỏng manh xuyên qua rèm cửa chiếu vào người hắn. Bởi vì ánh sáng nên vết sẹo trên mặt không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy đường nét của xương mày và sống mũi rất sâu.

  Lâm Ân vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy Diêu Châu thì giật mình, nhưng lại không lên tiếng. Diêu Châu thấy cậu ngồi dậy, liền nói với cậu: " dì Anh nấu cháo lúc sớm, ăn chút đi."

  Nói xong, hắn cầm hộp cơm cách nhiệt đặt trên bàn cà phê lên, lấy ra một bát cháo, đứng dậy bưng cho Lâm Ân.

  Lâm Ân không tin hắn vào phòng bệnh sớm như vậy chỉ để cho cậu ăn một bát cháo, ngơ ngác không dám đưa tay ra.

  Diêu Châu cầm thìa lên, khuấy cháo còn nóng, nói: "Muốn tôi đút cho em sao?"

  Lâm Ân lập tức cầm lấy cái bát. Cậu quả thực đang đói và uống hết một bát cháo cá phi lê trước mặt Diêu Châu.

  Cuối cùng, Lâm Ân cầm chiếc bát rỗng trong tay, hơi cúi đầu, không nhìn Diêu Châu mà chỉ nói: "Bát cháo này có cùng ý nghĩa với món cơm rang tôi ăn lúc hoàng hôn hôm đó không?"

  Lúc này Diêu Châu đã nhìn thấy lọ thuốc dùng đêm qua trên bàn đầu giường. Hắn không trả lời Lâm Ân, rót một cốc nước, đặt nó cạnh hộp thuốc rồi nói: "Uống thuốc đi."

  Lâm Ân từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Nếu tôi từ chối thì sao?"


  Diêu Châu bình tĩnh nhìn Lâm Ân, giọng nói thậm chí có thể gọi là ôn hòa: "Thiếu gia, em hãy suy nghĩ lại tình huống của mình đi."

  Lâm Ân dừng lại, như thể hiểu ra điều gì đó ngay lập tức.

Lúc đầu, cậu không còn cách nào khác ngoài tuân theo Diêu Châu vì sợ hãi và bản năng sinh tồn, sau đó, vì ngưỡng mộ và khao khát, cậu cho rằng sự tốt bụng nhỏ bé của Diêu Châu có nghĩa là tình cảm nên nhiều lần nhượng bộ. Mãi cho đến khi cậu đột nhiên tỉnh lại, muốn chạy trốn mới phát hiện, Diêu Châu ngay từ đầu chưa bao giờ nghĩ đến việc cho cậu tự do.

  Lâm Ân liếc nhìn phòng bệnh nơi mình đang ở, những thay đổi trong mấy ngày qua khiến cậu gần như không thở được, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn trốn thoát bằng mọi giá.

  Cậu nuốt khan, hai mắt lóe lên, nhấc chăn bông lên, đi chân trần trên mặt đất rồi lao về phía cửa.

  Chỉ mới đi được hai bước, chiếc bát trống rỗng đã đập xuống đất, trước khi những mảnh vỡ văng tung tóe, Alpha kịp phản ứng đã tóm lấy cậu, kéo cậu về chỗ cũ, ôm chặt cậu trong vòng tay.

  Lâm Ân giống như một con thú bị bắt, bả vai căng cứng, khuỷu tay giơ lên ​​cố gắng bẻ gãy xiềng xích.

  "Để tôi đi." Cậu cắn răng nói.

  Diêu Châu ôm cậu từ phía sau không chút thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong giọng nói lạnh lùng đó lại có chút gợn sóng.

  Lâm Ân giãy dụa hoàn toàn vô ích, ước chừng một phút sau, cậu khàn giọng nói: "Tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của anh... Làm ơn Diêu Châu, thả tôi đi..."

  Diêu Châu ôm cậu rất chặt, chặt đến mức hắn có thể cảm nhận được nhịp tim không ổn định trong lồng ngực Lâm Ân và đôi tay đang dần run rẩy.

  Diêu Châu một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Ân, tay còn lại giơ lên ​​bóp cổ Lâm Ân, ép cậu ngẩng đầu lên. Diêu Châu cũng cúi xuống, áp đôi môi mỏng vào tuyến ấy nóng bừng, khi Lâm Ân ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, rên rỉ kháng cự, hắn chậm rãi cắn vào tuyến đó, tiêm vào một lượng nhỏ pheromone.

  Lâm Ân run rẩy dữ dội, cậu đã uống thuốc được một tuần và biết chính xác phản ứng của cơ thể mình có ý nghĩa gì.

  Cổ họng hắn bị Diêu Châu bóp nghẹt, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm giác một cỗ dục vọng chậm rãi dâng trào trong cơ thể.

Sau đó hắn nghe thấy Diêu Châu gọi tên mình. Diêu Châu thấp giọng nói, chỉ có Lâm Ân nghe được: "Lâm Ân, lòng dũng cảm thật đáng khen ngợi. Đến một ngày em rời xa tôi, hy vọng em sẽ không cầu xin tôi ôm em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui