Vân Đóa không dám nhúc nhích một chút, cúi đầu không nhìn anh, cũng không nói chuyện. Tay cô còn ở dưới quần anh, dưới tay dính một mảng nóng ẩm. Khi anh buông lỏng, cô rút tay ra.
Sau đó cô ngồi dậy, đỏ mặt đưa tay lấy giấy trên tủ đầu giường.
Cánh tay Đường Nhất Bạch dài hơn cô, anh khẽ vươn tay, lấy được trước. Anh rút mấy tờ giấy, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, tỉ mỉ lau.
Động tác của anh rất chậm, gần như khiến quá trình này trở nên đặc biệt lâu. Vân Đóa xấu hổ đến mức không biết như thế nào cho phải, liếc anh một cái thúc giục, lại phát hiện anh đang nhìn cô, đầu lông mày như cành liễu rủ xuống, ánh mắt dịu dàng, giống như hoa sen nở rộ dưới ánh trăng.
Lau xong tay, Đường Nhất Bạch nâng khuôn mặt cô hôn một cái, sau đó khẽ nói. “Chờ anh một chút, anh đi thay quần áo.”
Vân Đóa cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, cảm thấy mỗi động tác của anh, mỗi một câu nói đều như là đang trêu đùa cô …
Cô đi toilet, khi đi ngang qua phòng khách thấy dì Lộ đang ngồi ở trên ghế sô pha nhìn điện thoại di động, thấy Vân Đóa, dì Lộ chỉ cười cười. “Về rồi sao?”
“Dạ.” Vân Đóa sợ dì Lộ hỏi cô cái khác nên không dám dừng lại, vội vàng trốn vào toilet.
Sau khi Đường Nhất Bạch thay xong quần áo, tinh thần sảng khoái đi tới, khi thấy mẹ anh, anh giả bộ nói: “Mẹ, mẹ quay về nhanh thế?”
Bà Lộ bình chân như vại, không có ý định vạch trần con trai.
Sau đó Đường Nhất Bạch và Vân Đóa ra ngoài hẹn hò.Tối hôm nay anh sẽ phải về đội, sau khi về đội lại tập huấn thi đấu giải vô địch, thời gian gấp gáp, lúc này nhất định phải bắt lấy cơ hội ở lại với cô thêm một chút.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đội không khuyến khích vận động viên nói chuyện yêu đương. Thời gian của các vận động viên rất eo hẹp, càng có ít thời gian dành ra cho bạn gái , yêu đương cũng không được, có khi bạn gái không chịu nổi cô đơn bắt cá hai tay với người khác, ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc.
Người yêu nhỏ đi hẹn hò cũng có mấy chỗ như vậy. Đường Nhất Bạch và Vân Đóa ra ngoài tới rạp chiếu phim, hai người nhìn áp-phích (poster) giới thiệu phim, cuối cùng chọn phim hài tình cảm. Trên áp-phích nói phim hài này cách sáu mươi tám giây thì có một trận cười.
Anh mua bỏng ngô và nước trái cây cho Vân Đóa, Vân Đóa mua một chai nông phu sơn tuyền (*) cho anh.
(*) Một loại nước uống ở Trung Quốc
Được rồi, anh vĩnh viễn được đãi ngộ nông phu sơn tuyền.
Phim bắt đầu, Đường Nhất Bạch phát hiện cả rạp chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, bỏ tiền mua hai tấm vé được hưởng thụ như bao cả rạp, quả thật rất khó tin. Sau đó đến khi xem được vài phút, cuối cùng anh hiểu được những gì đằng sau tính tất yếu của việc ngẫu nhiên này. Loại phim kém chất lượng này vượt qua giới hạn của một bộ phim, còn có người xem đã là thành tựu cả đời rồi. Trong lòng biên kịch muốn khiến người xem cười gấp rút cỡ nào, gần như muốn đột phá màn hình phun lên mặt người xem, nhưng mà điểm cười của ông ấy xây dựng lại quá đơn giản, làm cho người ta hoàn toàn không muốn xem. Không chỉ không muốn xem, ngay cả nghe cũng không muốn.
Đường Nhất Bạch cảm thấy hơi nhàm chán, liền bắt đầu quấy rầy Vân Đóa. Sờ đầu một cái, hôn hai cái, thấy cô không để ý tới anh, anh liền đoạt bỏng ngô của cô, không cho cô ăn. Cánh tay anh dài, giơ bỏng ngô lên, cô đừng nghĩ với tới.
Vân Đóa hơi im lặng. “Anh làm gì vậy.”
“Hôn anh một cái sẽ cho em.”
“Không biết xấu hổ, đây là nơi công cộng, có ý thức công cộng hay không.”
“Nơi này lại không có người.”
Được rồi, xung quanh quả thật không có một người nào cả, Vân Đóa đành phải hôn một cái bẹp ở trên mặt của anh, sau đó đưa tay. “Đưa cho em.”
Đường Nhất Bạch vẫn không nhúc nhích, “Chả có một chút lòng nào, lại.”
Vân Đóa hôn xuống mấy cái rốt cuộc mới được anh cho là “có lòng”, sau đó anh lấy tay về, ôm bỏng ngô vào trong ngực, vẫn không đưa cho cô.
Vân Đóa: (╰_╯)#
Đường Nhất Bạch cầm một hạt bỏng ngô đưa tới môi cô, “Cho.”
Vân Đóa mở miệng, đầu lưỡi cuộn lại, ăn vào trong miệng.
Thế là anh cứ đút một hạt một cho cô như vậy. Đường Nhất Bạch rất thích hoạt động “đút cho bạn gái” này, nhìn cô phồng má ăn đến hăng say, giống như chuột sóc nhỏ vui vẻ, trong lòng đều tràn đầy cảm giác thành tựu và cảm xúc hạnh phúc. Anh đề nghị mỗi người đàn ông đều nên thử một chút hoạt động có ích cho tinh thần và thể xác này, đương nhiên điều kiện trước tiên là bạn phải có bạn gái…
Đút ăn một lúc, anh đột nhiên cười xấu xa, không lấy gì cả, trực tiếp vươn đầu ngón tay đến bên môi cô.
Vân Đóa cũng không nhìn, mở miệng ngậm lấy, đầu lưỡi hơi cuốn lại, muốn kéo gì đó bên môi vào trong miệng.
Nhưng mà kéo không chuyển động…
Tập trung nhìn kỹ, là đầu ngón tay anh. Cô tức giận đẩy ra, trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt Đường Nhất Bạch lại sâu kín nhìn cô chằm chằm.
Khuôn mặt Vân Đóa hơi nóng, quay đầu không để ý tới anh. Tự mình lấy nước trái cây uống.
Qua một lúc lâu sau, Đường Nhất Bạch lại vỗ vỗ vai cô. Vân Đóa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh dùng môi kẹp một hạt bỏng ngô lại gần cô, ánh mắt thoáng cười. Thấy cô ngẩn ngơ không chuyển động, anh cúi đầu, chặn bỏng ngô ở môi cô, chen lấn, chen vào miệng cô.
Vân Đóa không thể không sùng bái. Chỉ một hộp bỏng ngô mà được anh bày ra nhiều kiểu vui đùa như vậy, đúng là chỉ có tư duy rộng mở ngoằn ngoèo mới nghĩ ra được …
Sau khi phim chiếu xong, Vân Đóa than thở một câu, “Phim này quá kém thú vị!”
Đường Nhất Bạch nói, “Anh cảm thấy cũng không tệ lắm.”
“Hử?” Vân Đóa không thể tin được.
Đường Nhất Bạch giải thích. “Phim kém chất lượng có chỗ tốt của phim kém chất lượng, chính là bởi vì nó quá nhàm chán, chúng ta mới có thể tập trung yêu đương ở trong này.”
…Logic sâu sắc như vậy, làm cho người ta không thể phản bác.
***
Đường Nhất Bạch nhanh chóng trở lại Đội tuyển quốc gia, bắt đầu gióng trống khua chiêng tập huấn. Không lâu sau đó khi sắp tiến hành giải quán quân mới là tập huấn lớn chính thức mỗi năm một lần, giải quán quân năm nay chủ yếu là trận đấu tuyển chọn thi đấu thế cẩm, tên của Đường Nhất Bạch, Kỳ Duệ Phong đều đã lấy vào danh ngạch (số người) nội bộ của Đội tuyển quốc gia, chỉ cần thành tích thi đấu đạt tới tiêu chuẩn thi đấu thế cẩm là có thể dự thi. Cùng lúc đó, Nhật Bản, Australia và các nước bơi lội lớn, cũng lần lượt tiến hành thi đấu tuyển chọn thi đấu thế cẩm, bọn họ cạnh tranh còn khắc nghiệt hơn cả Trung Quốc, một trận định thắng thua.
Với vận động viên mà nói, giải quán quân không chỉ kiểm tra thành tích, cũng là điều chỉnh trạng thái thi đấu. Cho nên dù không có áp lực lớn về thành tích, Đường Nhất Bạch cũng không muốn lười biếng, khi huấn luyện cũng nghiêm túc chăm chỉ như thường ngày.
Ngũ Dũng có vẻ hài lòng với biểu hiện của Đường Nhất Bạch. Trước thấy anh và cô gái nhỏ Vân Đóa kia gần gũi thân thiết, Ngũ Dũng lo lắng anh sẽ bởi vì yêu đương mà mất tập trung, nhưng hiện tại, ít nhất cho tới giờ vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu gì.
Bình thường khi mấy huấn luyện viên nói chuyện phiếm cũng sẽ bát quái đội viên của bọn họ. Mọi người đều cho rằng, vận động viên bơi lội tài năng nhất còn ai ngoài Kỳ Dụê Phong, nhưng nếu nói có phong độ đại tướng nhất, chắc chắn là Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch là loại tuyển thủ tiêu biểu của trận đấu lớn, càng là trận đấu quan trọng thành tích của anh càng tốt, cho tới bây giờ chỉ có một sai lầm ở trong trận đấu là vào Asia games (Á vận hội) năm ngoái, trận chung kết 50m bơi tự do bị loại đột xuất, nhưng sau sai lầm lần đó, trạng thái của anh được điều chỉnh rất nhanh rất tốt, ngày hôm sau thì phát huy toàn bộ năng lực, sau đó càng đánh càng hăng, quả thật là nhịp điệu nghịch thiên (trái trời).
Ngũ Dũng không nhịn được nhớ tới vài năm trước, sau khi Đường Nhất Bạch bị cấm thi đấu nhất định đòi đổi luyện bơi tự do, ông cảm thấy là thằng nhóc bị đả kích mù quáng làm liều, cho nên không đồng ý. Nhưng mà Đường Nhất Bạch kiên quyết khiến Ngũ Dũng cũng không có cách khác, sau cùng đành phải tuỳ theo ý anh.
Thời điểm ấy, Ngũ Dũng thật sự nghĩ tới bỏ anh. Ý nghĩ này thật ra rất có lý, nếu gặp được một huấn luyện viên có chút lý trí, không theo thật sự liền bị vứt bỏ. Một vận động viên, ba năm không thể thi đấu, còn gãy chân, cuối cùng rất có thể không tìm lại được trạng thái cao nhất, sau đó mình lại tìm đường chết không làm việc đàng hoàng… Tài nguyên đội tuyển quốc gia có hạn, tinh lực (tinh thần và sức lực) huấn luyện viên có hạn, nếu như “thả dê” (buông) một vận động viên như vậy, ai cũng sẽ không nói gì cả.
Nhưng lòng Ngũ Dũng chẳng độc ác được. Một đứa nhỏ rất tốt, vừa thông minh vừa lanh lợi, ngộ tính cũng được, lòng dạ cũng được, chỉ là xui xẻo một chút, bị đồng đội heo lừa gạt. Khi thằng nhóc làm phục hồi chức năng đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng không rên một tiếng, cắn răng kiên trì làm, nhân viên chăm sóc đã kêu ngừng, anh còn không ngừng, anh nói anh muốn khoẻ sớm một chút, muốn trở về bơi lội sớm một chút. Ngũ Dũng nghe xong muốn khóc, rất muốn bắt Lâm Tang không biết tung tích kia trở về đánh một trận.
Về sau một lần Ngũ Dũng và Đường Nhất Bạch nói chuyện, biết được Đường Nhất Bạch rất kiên quyết, Ngũ Dũng cũng không tiếp tục cố gắng vặn anh trở về. Bơi tự do thì bơi tự do, chẳng qua để cho anh ý thức được bơi không tốt sau đó bỏ đi. Trước mắt quan trọng nhất là để cho anh ôm ấp hy vọng, nghỉ ngơi và điều trị thật tốt.
Bởi vì Đường Nhất Bạch đang ở thời kỳ chuyển sang trưởng thành, trong đội gần như không ai tin tưởng anh có thể tiến xa, tin tưởng anh nhất ủng hộ anh nhất là Kỳ Duệ Phong. Mà tin tưởng của Kỳ Duệ Phong với Đường Nhất Bạch quả thật không hề có lý do.
Sau đó, trong rất nhiều ánh mắt không tin tưởng, Đường Nhất Bạch kiên trì từng chút từng chút , thành tích chuyển biến tốt từng ngày.
Khi anh không được như ý cũng không chán nản, khi đắc ý cũng không ngang ngược. Bình tĩnh giống như một thân cây.
Ngũ Dũng cảm thấy mình hết sức may mắn vì lúc trước đã không độc ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...