Mẹ Vân đang dùng cơm thì nhận được điện thoại của con gái, hơi khó hiểu hỏi, "Đóa Đóa, làm sao vậy?"
"Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện."
"Uh, con nói đi."
"Công việc hiện nay con kiếm được, là hai người nhờ người sao?"
Mẹ Vân lại tránh mà không đáp, "Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Mẹ, mẹ nói đi tìm hay không tìm." Vân Đóa nói xong, cũng đã có chút khẳng định, bởi vì giọng nói do dự của mẹ, nhất định có chuyện gì gạt cô.
Mẹ Vân giống như hơi cân nhắc, sau đó nói, "Là thế này, sau khi mẹ và cha con bàn bạc, quả thật có tìm một người bạn đại học của ông ấy, làm phó tổng biên tập ở tòa soạn của các con. Lúc ấy không nói cho con biết, là lo lắng ảnh hưởng đến tâm tình của con, nhưng cha của con và phó tổng biên tập kia cũng không phải rất thân quen..."
Bà còn chưa nói xong đã bị Vân Đóa cắt ngang, "Mẹ, sao hai người có thể làm như vậy chứ? !" Bởi vì có chút kích động, giọng nói của cô không tự giác mà nâng cao lên, làm cho người xung quanh liếc mắt nhìn.
Lâm Tử nhìn trêu trọc cô một chút, rồi lại yên lặng tiếp tục ăn bò bít tết.
Mẹ Vân bị tâm trạng kịch liệt của con gái hù dọa. Đóa Đóa trước nay đều là ôn hòa có kiên nhẫn, rất ít khi tức giận với người khác, huống chi hiện tại con bé còn đang gào lên với chính mẹ của mình. Mẹ Vân cũng hơi mất hứng, "Mẹ làm như vậy còn không phải là vì con ư?"
"Nhưng lúc mẹ làm vì sao không nói với con?"
"Nói con sẽ đi sao?"
"Con... Mặc kệ con có đi hay không, mẹ cũng nên cho con biết, con muốn tự mình quyết định."
"Sau đó thì sao? Không có mẹ và cha con trợ giúp, một mình con ra ngoài vấp phải trắc trở khắp nơi, tùy tiện tìm công việc tạm thời sao? Không biên chế không hộ khẩu?"
Vân Đóa vốn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, lúc này lại nghe mẹ nói thế, trong nháy mắt cô lại bắt đầu tức giận, "Hộ khẩu, hộ khẩu, hộ khẩu Bắc Kinh chết dẫm! Vì cái hộ khẩu rách nát này làm bao nhiêu người tranh giành đến rách đầu chảy máu! Mẹ có biết hộ khẩu biên chế này của con là đoạt từ trong tay người ta không? Làm thế này thì có khác gì cướp bóc đâu?"
"Con bé này! Tại sao con lại nói như thế? Ý của con là mẹ và cha của con làm sai sao? Hao công phí sức kéo cái mặt già nua này đi chạy quan hệ cho con, kết quả con ở đây nói là cướp bóc? Con có còn lương tâm nữa hay không? !"
Vân Đóa nghe đến đó, hai mắt đỏ lên, "Con biết cha mẹ rất tốt với con, nhưng con không muốn kiểu tốt như vậy!"
Mẹ con hai người cứ chia tay trong không vui như vậy ở trong điện thoại.
Tắt điện thoại, Vân Đóa cũng không có tâm tình l.q-đ ăn cái gì. Cô đẩy cái ly trước mặt ra, gục mặt xuống không nói lời nào.
Lâm Tử buông dao nĩa, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, dáng vẻ tao nhã. Anh nói, "Tuy rằng nói như vậy có thể không quá xuôi tai, nhưng tôi vẫn muốn nói, Vân Đóa, lần này cô sai lầm rồi."
"Tôi sai chỗ nào?"
"Cô sai ở chỗ quá ngây thơ. Cạnh tranh công bằng xưa nay không tồn tại, tài nguyên con người cũng là một loại tài nguyên. Nếu cô có tài nguyên này mà biết không dùng, thì chính là một kiểu lãng phí."
"Nhưng chuyện này không công bằng với người khác."
"Oh" Lâm Tử lắc đầu cười cười, "Cho nên nói sinh viên mới tốt nghiệp đúng là khác người. Dưới tình huống như thế cô còn muốn bằng với người khác, vậy đầu tiên phải hi sinh đi công bằng cha mẹ cô trăm cay nghìn đắng tạo ra cho cô. Đừng tưởng rằng cô nhờ quan hệ chính là không công bằng, rất nhiều người đều là nhờ quan hệ, so với những người nhờ quan hệ đó, cô chỉ có nhờ quan hệ mới là chân chính công bằng. Đương nhiên cô cũng có thể lựa chọn mang công bằng của mình chắp tay dâng cho người ta, như vậy cô chính là một người có phẩm chất cao thượng hy sinh bản thân để đạt được thành tựu tập thể. Nhưng, cô cho rằng đây là cô đang thành toàn quy tắc à, thực tế, cô là đang chống lại quy tắc, chống lại là quy tắc ngầm, cũng chính là quy tắc chân chính."
Anh nói một hơi xong, mặt Vân Đóa đã sụp đổ giống như cây cầu lớn sụp xuống. Cô cảm thấy anh nói không đúng, nhưng không biết nên phản bác ra sao. Bình tĩnh mà xem xét, cô cũng không phải đứa bé mẫu giáo, đương nhiên biết tồn tại quy tắc ngầm, thế nhưng quy tắc ngầm đột nhiên phát sinh ở trên người cô, chiếu lên bóng dáng của cô một mảng vẩn đục, chuyện này khiến cô thật sự khó có thể chấp nhận. Vừa nghĩ tới Trình Mỹ vì thế mà mất đi gì đó, Vân Đóa lại rất muốn tát mình một bạt tai, cô từng cảm thấy người tung ra lời đồn đưa cô vào chỗ chết kia nhất định là vẻ mặt khó ưa, còn bây giờ, cô cảm thấy bất luận Trình Mỹ làm cái gì, cũng không đủ.
Vân Đóa thở dài, "Tôi biết tài ăn nói của anh tốt, tôi cũng muốn tranh cãi với anh. Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh nói không đúng. Mặc kệ như thế nào vẫn cám ơn anh, cám ơn anh nói cho tôi biết chân tướng." Tuy rằng chân tướng này làm tôi rất thống khổ.
Lâm Tử cũng thở dài, bất đắc dĩ nhìn cô, "Thời gian sẽ dạy cho con người mọi thứ, cô bây giờ còn quá ngây thơ." Nhưng mà tôi lại vẫn thích, tôi đã không xác định được bản thân mình thích cô đến cỡ nào.
***
Vân Đóa hậm hực trở về nhà, giống như người mất hồn, Nhị Bạch tìm cô chơi cô cũng không để ý đến nó, tự mình trốn vào phòng.
Trong phòng khách ba Đường và bà Lộ đưa mắt nhìn nhau, ba Đường nói, "Tâm tình tiểu Vân Đóa không tốt sao?" Nói đến đây, đột nhiên hơi chột dạ, "Có phải là vì tôi vẽ con chó kia hay không?"
Bà Lộ liếc xéo ông một cái, "Thần kinh!"
Bà Lộ cảm thấy, trong chuyện yêu đương tâm tình phụ nữ không tốt hơn phân nửa là liên quan đến vấn đề tình cảm, bà sờ lên cằm, tự nhủ, "Chẳng lẽ cãi nhau với Đậu Đậu?"
"Không thể nào, nhanh như vậy đã cãi nhau?" Ba Đường bắt chước vợ sờ sờ cằm, nghĩ một chút lắc đầu nói, "Nói thật tính tình hai đứa nhỏ rất tốt, tôi không thể tưởng tượng được hai đứa chúng nó cãi nhau là cái dạng gì."
"Ông cũng hiểu, thanh niên nói chuyện yêu đương cũng giống như bệnh thần kinh, ba ngày hai bữa cãi nhau." Bà Lộ nói xong, vào di động xem tin nhắn, sau khi xem qua, bà nhanh nhẹn đưa tay vẫy vẫy về phía ba Đường, "Xem đi."
Tin nhắn là Đường Nhất Bạch gửi tới : Mẹ, Vân Đóa quay về chưa?
Ba Đường giơ ngón tay cái lên, "Vợ bà thật sự chính là Gia Cát* nha. Tôi cảm thấy Đậu Đậu giống như kiểm tra phòng vậy!"
(*) ở đây đang nói tới Gia Cát Lượng
Bà Lộ cung cấp thông tin cho con trai: đã trở lại.
Đường Nhất Bạch: dạ.
Đừng nhìn chỉ có một chữ, tin nó muốn nhắn nhủ chính là rất phong phú: Lúc này con có chút việc không nói chuyện với mẹ được
Cho nên bà Lộ có lý do tin tưởng, tiếp theo thằng nhóc thối sẽ chuyển qua quấy nhiễu Vân Đóa.
Trong phòng, Vân Đóa quả nhiên nhận được điện thoại của Đường Bạch Nhất.
Vân Đóa: "Alô?"
Đường Nhất Bạch u oán nói, "Không phải bảo em sau khi về nhà nói cho anh biết một tiếng hay sao?"
"A, thực xin lỗi, em quên mất."
Đường Nhất Bạch nghe ra cảm xúc không tốt từ trong giọng nói hơi đè nén của cô, anh hỏi, "Có chuyện gì không vui sao? Không nói chuyện được với đồng nghiệp à?"
"Không phải, Đường Nhất Bạch, em..." Vân Đóa nói xong bỗng nghẹn ngào. Cô vốn không phải một người thích khóc, nhưng lúc này anh dịu dàng hỏi thăm bên tai, một cảm xúc tên là "Tủi thân" bỗng bộc phát, cô che miệng, sợ nước mắt của mình rơi xuống, ngay cả nói cũng không dám nói nữa.
Đường Nhất Bạch nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Vân Đóa, tim của anh đều xoắn lại. Anh vội vàng nói, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ai bắt nạt em? Nói ra, anh giúp em báo thù."
"Không phải người khác bắt nạt em, là em bắt nạt người khác." Vân Đóa hít hít cái mũi, nhịn xuống nước mắt nói chuyện hôm nay ra.
Đường Nhất Bạch yên lặng nghe xong, hỏi Vân Đóa, l.q.d "Vậy tiếp theo em tính làm gì đây?"
"Đường Nhất Bạch, có phải anh cũng cảm thấy em sai lầm rồi hay không?"
"Em không sai, Vân Đóa, anh biết một người muốn giữ vững bản thân có bao nhiêu khó khăn."
Nước mắt nhịn hồi lâu, lúc nghe được câu này thì rốt cục không nhịn được nữa. Nước mắt của Vân Đóa rơi ào ào, cô vừa lau nước mắt vừa nói, "Cám ơn anh, Đường Nhất Bạch, cám ơn anh có thể hiểu được em."
"Khách sáo với anh cái gì?" Giọng của anh thật thấp, dịu dàng mà thong thả, "Em là người của anh, mặc kệ em lựa chọn làm như thế nào, anh đều đứng ở bên cạnh em. Chuyện này em cũng không cần quá để ý, tệ nhất là từ chức, công việc phiền lòng như vậy, từ chức càng tốt, cùng lắm thì anh nuôi em."
"Cái gì thế," Vân Đóa nín khóc mỉm cười, "Ai cần anh nuôi."
Dừng một chút, Đường Nhất Bạch còn nói thêm, "Vân Đóa, thật ra chuyện này anh cũng không giúp gì được, tuy rằng nghề nghiệp của anh cạnh tranh dữ dội, cũng rất ít gặp phải dạng quy tắc ngầm này. Nhưng anh biết một người có thể giúp được em, ít nhất có thể đưa ra cho em một vài lời khuyên."
"Ai?"
"Mẹ của anh."
Bà Lộ làm quản lí trong một một xí nghiệp nhà nước lớn, dạng lục đục với nhau cùng đấu tranh lợi ích nào mà chưa gặp qua. Sau khi Đường Nhất Bạch trưng cầu qua ý kiến của Vân Đóa, liền nói việc này cho mẹ. Vì thế không đầy một lát sau, bà Lộ tự mình đến gõ cửa phòng Vân Đóa.
Đối mặt với vị trưởng bối khí thế mạnh mẽ này, dù sao Vân Đóa vẫn không tự giác mà kính sợ cùng phục tùng.
Hôm nay bà Lộ lại hết sức cố gắng làm ra vẻ mình hòa nhã dễ gần, còn cười cười... Chuyện đi ngược lại với bản tính vẫn vô cùng khó khăn. ==
Bà hành văn gãy gọn nói, "Chuyện của cháu dì đã nghe Đậu Đậu nói. Chuyện này, cách nghĩ của cháu ra sao?"
Lúc này Vân Đóa đã bình tĩnh không ít, suy nghĩ rõ ràng, cô đáp, "Dì, thật ra cháu không phải đặc biệt phản cảm lợi dụng tài nguyên con người giúp mình gia tăng lợi thế ở trên chức vụ nghề nghiệp. Nhưng bây giờ vấn đề cháu gặp phải là, cơ hội này của cháu cũng không phải đạt được ở trong cạnh tranh , mà là đoạt cơ hội vốn đã nằm trong tay người khác, chuyện này vượt qua ranh giới cuối cùng cháu có thể thừa nhận, cháu rất hổ thẹn, cháu cảm thấy chính cháu đã hại Trình Mỹ. Cháu sợ sau này cháu không có cách nào đối mặt với cô ấy, cũng không có cách nào an tâm ở lại với chức vị của cháu. Cháu... Cháu qua không được cửa ải này của chính mình."
Bà Lộ luôn luôn im lặng nghe, sau khi nghe xong, bà hỏi, "Cho nên cháu đã lựa chọn bỏ qua?"
Vân Đóa gật gật đầu, "Thật ra quá trình có chút gian nan. Mẹ của cháu nếu biết cháu định làm gì, nhất định sẽ ngồi máy bay trong đêm tới đây."
"Vân Đóa, mặc kệ như thế nào, ba mẹ là vì muốn tốt cho cháu, cháu không nên trách bọn họ."
"Vâng, cháu biết. Ba mẹ yêu cháu, cháu cũng thương bọn họ như vậy. Nhưng cháu không muốn bởi vì yêu mà thỏa hiệp vô điều kiện."
Bà Lộ cười cười, lần này cười là phát ra từ nội tâm, bà nói, "Có đôi khi cháu và thằng nhóc thối kia rất giống nhau."
Vân Đóa đỏ mặt cúi đầu.
Bà Lộ nói, "Thật ra mặc kệ cháu lựa chọn như thế nào, chỉ là để bắt đầu một câu chuyện mới trong cuộc sống, tựa như chơi trò chơi hội đồng quản trị*, cho nên không cần có áp lực quá lớn. Nói chuyện với ba mẹ cho tốt, bọn họ sẽ hiểu."
*(桌游: một loại trò chơi bên Trung Quốc, tìm hiểu thêm trên baike )
"Dạ!"
"Nhưng hiện tại dì phải nói, cháu quá ngây thơ rồi."
"Hả?" Vân Đóa không hiểu ngẩng đầu, chẳng lẽ dì Lộ cũng giống Lâm Tử quở trách cô một hồi sao? Nhưng cũng không giống...
"Vân Đóa, cháu luôn luôn phải nhớ kỹ, người khác nói không nhất định là sự thật."
Vân Đóa ngẩn người, "Dì, dì muốn nói... Lâm Tử nói dối cháu sao?"
Bà Lộ lắc đầu, "Không, cậu ta chắc không có nói dối." Sự quan tâm của cậu ta đối với cháu là chân thật.
"Vậy... Trình Mỹ nói dối?"
Bà vẫn lắc đầu, "Cô gái kia hẳn là cũng không có nói dối." Cô ấy hận cháu cũng rất chân thật.
Vân Đóa không hiểu ra sao, "Như vậy rốt cuộc là..."
"Nếu có người nói dối Trình Mỹ thì sao?"
Vân Đóa há miệng thở dốc, "Không, không thể nào?"
"Tại sao không? Dì ở trong xí nghiệp nhà nước hơn hai mươi năm, trong này rất nhiều con đường, cháu nhìn qua chính là chỗ dựa mỏng manh. Trong thông báo tuyển dụng gạt bỏ giành chỗ thay thế loại chuyện này khắp nơi đều có, nhưng trong này có một nguyên tắc. Bởi vì nó không hợp quy định, cho nên cũng có mạo hiểm, mọi người bắt đầu làm đều rất thấp bé. Như vậy Trình Mỹ một người mới nhậm chức hơn một năm, cô ta dựa vào cái gì biết được những chuyện này? Hơn nữa biết rõ chi tiết như vậy? Cô ta có hậu thuẫn sao? Có bối cảnh sao? Nếu như vậy mà nói người bị đổi lén cũng không phải cô ta. Nếu để dì làm chuyện này mà nói, cũng không cần nói dối, chỉ cần bên cạnh lơ đãng lộ ra vài câu nói thật, bảo đảm cô ta có thể hiểu sai. Cô gái kia, cô ta nghĩ cô ta rất thông minh, có thể cô ta quả thật rất thông minh, nhưng tuổi còn nhỏ chung quy là tuổi còn nhỏ, bị người lừa còn giúp người kiếm tiền. Lại nói cháu đi nộp đơn ứng tuyển chính là tất cả, lúc phỏng vấn cùng Trình Mỹ, nếu đơn vị thực sự có người cần bảo vệ, trực tiếp lưu lại là được rồi, cần gì tốn công phí sức đoạt bát cơm từ trong tay người khác? Lãnh đạo cũng có tôn nghiêm."
"Nhưng, tại sao phải làm như vậy? Châm ngòi cháu và Trình Mỹ?"
"Đây là mấu chốt của vấn đề. Nếu quả thật có người lừa Trình Mỹ, như vậy châm ngòi hẳn không phải là mục đích chủ yếu. Dì nghĩ, khả năng lớn nhất là, phần biên chế của Trình Mỹ là bị người trộm mất. Nói cách khác, người chân chính đạt được phần biên chế kia, sẽ không nhậm chức ở đơn vị các cháu, nhưng chiếm lấy một vị trí trong danh sách. Phần biên chế bị trộm đi này, có thể là cho người thân của lãnh đạo, cũng có khả năng trực tiếp bị người cầm đi bán. Loại tình huống này còn nghiêm trọng hơn giả thiết kia của Trình Mỹ, dù sao, cháu vẫn còn đang ở trong đơn vị. Cho nên người làm việc này sợ sau khi Trình Mỹ biết sẽ làm lớn chuyện, rõ ràng người này để cháu đảm đương chịu tội thay."
Nghe dì Lộ phân tích một hồi xong, Vân Đóa cảm giác đời sống của mình đều bị đảo lộn.
Bà Lộ vỗ vỗ bả vai của cô, "Cho nên hiện tại cháu vướng mắc có nên từ chức hay không vẫn còn quá sớm, trước tiên làm rõ sự tình đã rồi nói sau. Vừa rồi chẳng qua chỉ là phán đoán của dì, nhưng cá nhân dì khá tin tưởng những suy đoán này, nếu như chỉ đơn thuần là cháu đoạt chỗ của Trình Mỹ, thì có rất nhiều vấn đề giải thích không thông."
Vân Đóa gật gật đầu, "Cháu thử đi nghe ngóng một chút."
"Ừ, tìm người tin cậy hỏi thăm, tốt nhất tìm hai ba người, nếu không lời nói của một bên không dễ phán đoán."
"Dạ!"
Hôm nay nói nhiều lời như thế một lúc, Bà Lộ cũng hơi mệt mỏi. Bà đứng lên, "Được rồi, trước cứ như vậy, cháu xem tình hình rồi quyết định tiếp. Hừ, dì đi lấy báo cáo kết quả công tác của thằng nhóc thối kia."
Vân Đóa đỏ mặt, "Cám ơn dì."
***
Ngày hôm sau, Vân Đóa tìm thầy Tôn trước tiên. Ở trong đơn vị tiền bối cô tín nhiệm nhất chính là thầy Tôn. Đáng tiếc lúc trước thầy Tôn không tham gia phỏng vấn, cho nên lúc này cũng không có cách nào cung cấp được thông tin cụ thể. Chỉ có điều ông nói, "Cô hoài nghi mình đoạt chỗ của Trình Mỹ, chuyện này cơ bản không có khả năng. Nếu xác định chọn cô mà không chọn cô ta, thì lúc trước phỏng vấn đã trực tiếp quét cô ta đi rồi, cần gì làm điều thừa." Giống hệt những gì tối hôm qua dì Lộ nói.
Vân Đóa lại tìm Tiền Húc Đông, lúc trước Tiền Húc Đông vừa vặn từng tham gia phỏng vấn, nghe được vấn đề của Vân Đóa, ông nói, "Việc này tôi nói cho cô biết, nhưng cô không được phép nói ra ngoài."
"Dạ!"
“Sau lần gặp mặt, phó tổng biên tập đề nghị chọn cô, nhưng tổng biên tập cho rằng cô không được, cuối cùng chủ nhiệm Lưu kiên trì giữ cô lại."
"Hả?" Vân Đóa cảm thấy hẳn là mình nghe lầm, "Ai?"
"Chủ nhiệm Lưu."
"Không thể nào? Chủ nhiệm Lưu vẫn luôn chán ghét tôi."
“Ông ấy không thích cô bởi vì cô không chịu nhún nhường, có người vừa mới nhận chức nào dám tại hiện trường phỏng vấn đơn độc chống lại phóng viên có thâm niên quyền uy khắp giới chứ? Cô còn để ý người ta nữa không."
"Được, được, được, là tôi sai rồi, " Vân Đóa vội vàng nhận sai, "Vậy Trình Mỹ..."
"Ngừng," Tiền Húc Đông xua xua tay, "Chuyện Trình Mỹ tôi biết, nhưng tôi tuyệt đối một chữ cũng sẽ không nhiều lời. Nếu cô tò mò, đến hỏi chủ nhiệm Lưu, ông ấy không sợ đắc tội người."
Sao Vân Đóa có thể chạy đến trước mặt chủ nhiệm Lưu để hỏi chuyện này. Nhưng cô quả thật rất muốn biết lúc trước vì sao chủ nhiệm Lưu kiên quyết giữ cô lại, ngay cả tổng biên tập cũng lên tiếng... Xem ra phó tổng biên tập kia cũng không có tác dụng lớn.
Song... Chủ nhiệm Lưu! Bởi vì chủ nhiệm Lưu không thích cô khiến cho cô cũng không thích chủ nhiệm Lưu, cô còn luôn luôn cho rằng ông ấy là nhân vật phản diện hàng đầu, mà bây giờ, nhân vật phản diện đứng đầu lại nhanh chóng biến thành trưởng lão chính phái, lực đánh vào này, thật sự rất lớn.
Vân Đóa tiêu hoá xong tin tức này, gật gật đầu nói, "Cám ơn thầy, thầy Tiền. Lát nữa em mời thầy ăn cơm."
"Ai hiếm lạ ăn cơm của cô, lát nữa cô giúp tôi hỏi thăm Lâm Tử một chút xem gần đây mua cổ phiếu gì thì tốt."
"... Được."
Cứ như vậy, hai người hoàn thành xong trao đổi lợi ích. Căn cứ các loại chứng cớ, bây giờ Vân Đóa tin tưởng mình không hề cướp đoạt vị trí của Trình Mỹ, gông xiềng đạo đức cô tự ép buộc mình ngày hôm qua cuối cùng có thể tháo xuống.
Cô thở một hơi thật dài.
Sau đó cô không nhịn được, rốt cục vẫn phải đi tìm chủ nhiệm Lưu.
“Chủ nhiệm Lưu, tôi nghe nói hồi đó khi phỏng vấn nhóm sinh viên tốt nghiệp chúng tôi, là ngài khăng khăng giữ tôi ở lại.”
Chủ nhiệm Lưu đang cúi đầu xem văn kiện, nghe được lời này, ông ngước mắt lên, ánh mắt từ trong khung kính lão lướt qua, nhìn về phía Vân Đóa.
Vân Đóa tiếp tục nói, "Cám ơn ngài đã tin tưởng và ưu ái tôi, là ngài cho tôi đây cơ hội khó có được, nhưng tôi lại không quý trọng, khiến ngài thất vọng rồi, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."
Chủ nhiệm Lưu hừ một tiếng, "Cô biết là được rồi."
"Sau này tôi sẽ cố gắng, cố gắng trở thành một người phóng viên tốt."
Chủ nhiệm Lưu có chút không kiên nhẫn, "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"
"Tôi đúng là rất tò mò vì sao ngài kiên trì giữ tôi lại." Vân Đóa cũng không dài dòng, nói trực tiếp.
Chủ nhiệm Lưu buông văn kiện thẳng người lên, ngửa đầu nhìn cô gái trẻ trước mặt này. Ông nghiêm mặt, nếp nhăn trên mặt không chút nhúch nhích, nói, "Bởi vì cô có một ít phẩm chất mà người viết báo cần phải có nhưng mà càng ngày càng nhiều người hành nghề đang mất đi."
Vân Đóa hơi mê man, "Tôi không hiểu, ngài có thể nói cụ thể thêm một chút được không?"
"Bây giờ cô không cần hiểu, chờ thực sự gặp chuyện cô sẽ hiểu. Được rồi, tôi biết cô còn muốn hỏi chuyện gì, về chuyện của Trình Mỹ tôi thật xin lỗi, nhưng tôi không nói cho cô biết được. Cô đi kêu Trình Mỹ qua đây."
Cứ như vậy, Vân Đóa bị đuổi ra ngoài, Trình Mỹ vào văn phòng của chủ nhiệm Lưu.
Lúc Trình Mỹ đi ra thì vành mắt hồng hồng, Vân Đóa cũng không biết chủ nhiệm Lưu nói chuyện gì với cô ta. Cô ta đi về phía Vân Đóa, Vân Đóa liền đứng lên, muốn bắt tay giảng hoà với Trình Mỹ.
Nhưng Trình Mỹ lại nhìn về phía Lâm Tử ngồi ở trên ghế, "Lâm Tử, tôi có lời muốn nói với anh."
Lâm Tử liền đi cùng Trình Mỹ vào phòng họp, bên trong vừa đúng lúc không có ai.
Ánh mắt Trình Mỹ phức tạp nhìn về phía Lâm Tử, uất ức, u oán, phẫn hận... Điều này làm cho Lâm Tử có vẻ không được tự nhiên. Anh hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Trình Mỹ nở nụ cười, vừa cười, nước mắt vừa lộp bộp rơi xuống dưới, "Trong mắt của anh chỉ có cô ta, vì cô ta, anh chạy đến chỗ này của tôi làm bộ làm tịch, gạt tôi."
"Đừng nói giống như cô rất vô tội."
"Có phải vì cô ta, chuyện đê tiện gì anh cũng có thể làm được phải không?"
Lâm Tử thở dài, rũ mắt xuống không thèm nhìn cô ta, anh nói, "Cô xem, cô cũng biết cảm giác thích một người. Tôi đối với cô như vậy cô còn thích tôi? Không có cách nào, kìm lòng không được, quản không được bản thân. Lảm nhảm khuyên giải bản thân hồi lâu, người ta ngoảnh lại nhìn một cái liền tung tăng chạy tới. Trình Mỹ, nhìn chúng ta cùng là người lưu lạc chân trời, cô đừng nói chuyện này."
Trình Mỹ bỗng đẩy anh ra, "Tại sao anh làm như vậy!"
Lâm Tử vịn góc bàn, nói, "Như vậy, chúng ta nói chuyện chính đi. Cô đã từng có suy nghĩ sẽ từ chức chưa?"
"Có ý gì? Đuổi tôi đi? Sợ tôi vướng mắt cô ta sao?"
"Cô ở đây sẽ không gây trở ngại ai cả, chỉ có thể gây trở ngại đến chính cô. Nói thật, cô rất thông minh, có thủ đoạn, phẩm chất bền bỉ, làm biên tập tòa soạn báo là nhân tài không được trọng dụng, nếu cô nguyện ý," anh nói xong, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, "Đây là bạn của tôi, anh ấy tự mở một công ty, làm ăn cũng không tệ lắm, nếu cô có hứng thú, có thể đi qua chỗ của anh ấy. Nói cô được tôi giới thiệu qua, có thể anh ấy không cho cô một chức vị tốt nhưng tuyệt đối có thể hậu thuẫn để cô phát triển thật tốt."
Trình Mỹ cầm danh thiếp lật xem hai mặt, nhếch nhếch khóe miệng, "Đây là đang bồi thường cho tôi sao?"
"Trình Mỹ, chúng ta là cùng một loại người, cô nên hiểu, uhm ——" Lời nói kế tiếp đều bị cô ta chặn lại. Cảm nhận được xúc cảm mềm mại nồng nhiệt trên môi, anh trừng to mắt kinh ngạc.
Lại có thể bị một cô gái trẻ cưỡng hôn, Lâm Tử cũng không biết nên vui hay buồn, anh dùng sức đẩy cô ta ra. Lau môi của mình, anh nhíu mày, "Cho dù cô như vậy, chúng ta cũng không thể ở bên nhau."
Trình Mỹ lại nhếch khóe miệng, "Tùy, dù sao tôi cũng đã chiếm được tiện nghi rồi." Cô ta nói xong, búng tấm danh thiếp kia một cái, "Cảm ơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...