Một ngày qua đi, “Kỳ Duệ Phong là linh vật của giới bơi lội” đã càn quét weibo, trở thành đề tài nóng hổi. Cách xưng hô này có một loại khí thế muốn theo cạnh anh suốt đời.
Cho tới bây giờ Kỳ Duệ Phong đều ảo tưởng bản thân là một tổng giám đốc cực kỳ đẹp trai nên nếu muốn anh dễ dàng tha thứ cho cách xưng hô này thì không bao giờ. Anh lại nhắn cho Vân Đóa một tin nhắn để giãi bày tâm tình của mình: Tôi hận cô!
Hận thì hận đi, dù sao ván đã đóng thuyền. Tâm tình Vân Đóa rất thoải mái, gửi lại cho anh một cái hình động cắn khăn tay lau nước mắt.
Buổi chiều tâm trạng của Lâm Tử không có nhiều thay đổi, anh ta cụp mặt lười biếng, bộ dáng giống như chưa tỉnh ngủ. Vân Đóa có chút lo lắng cho anh ta, nghĩ về Kỳ Duệ Phong, nghĩ về Lâm Tử, trước mắt cô đột nhiên sáng lên, lặng lẽ chọc phía sau lưng Lâm Tử nói: “Lâm Tử, tôi có một đề nghị.”
“Gì cơ?” Lâm Tử quay đầu nhìn cô.
“Chẳng phải chị Tiểu Tang là fan của Kỳ Duệ Phong sao? Hay là.... .......kể cho Kỳ Duệ Phong nghe chuyện của chị ấy, rồi mời Kỳ Duệ Phong đi thăm chị ấy? Kỳ Duệ Phong này mặc dù kiêu ngạo lại có chút xấu xa, nhưng thật ra anh ấy cũng rất mềm lòng, nói chuyện đàng hoàng với thì anh ấy có thể sẽ đồng ý đó. Nếu chị Tiểu Tang thích anh ta như vậy, không chừng bị anh ấy kích thích một chút, vậy.......” Vân Đóa nói tới đây lại có chút không nói được nữa, cô cảm thấy có thể bản thân đã xem phim quá nhiều.
Lâm Tử lại quả quyết cự tuyệt: “Không được!”
“Tại sao?”
Anh ta đáp, “Không có ai hy vọng bị thần tượng nhìn thấy mình sa sút như vậy, Tiểu Tang đã thành người sống thực vật, tôi không hy vọng Kỳ Duệ Phong nhìn thấy dáng vẻ đó của em ấy.”
“Là như vậy sao?”
Lâm Tử gật đầu một cái, “Cho nên, xin cô đừng để cho người của đoàn bơi lội nhìn thấy em ấy, cô hãy đồng ý với tôi đi.”
“À, tôi biết rồi!” Vân Đóa nghĩ một chút, vẫn có chút không cam lòng, “Vậy.... ....Cô ấy có bạn trai không? Hay là người yêu sâu đậm?”
Sắc mặt của Lâm Tử trầm xuống, anh ta lạnh lùng lắc đầu: “Không có.”
Vân Đóa không hỏi nữa, cô cảm thấy mình lo quá nhiều chuyện rồi, dù sao, chị Tiểu Tang là em gái ruột của Lâm Tử, chắc chắn là các biện pháp có thể nghĩ đến Lâm Tử đều đã nghĩ qua rồi, cần gì cô suy nghĩ lung tung.
Lâm Tử ý thức được giọng mình không tốt lắm, vẻ mặt giãn ra, nói, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.”
***
Sau khi tan làm, hai người đến một nhà hàng yên tĩnh. Lúc đợi thức ăn, Vân Đóa nhận được tin nhắn của Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch: Đang làm gì vậy?
Vân Đóa: Ăn cơm.
Cô cảm thấy hai người bọn họ có chút nhàm chán, tất cả những tin nhắn đều là đồ bỏ đi.
Đường Nhất Bạch: Cùng ai?
Vân Đóa: Đồng nghiệp.
Đường Nhất Bạch: Mấy người?
Vân Đóa: Một.
Đường Nhất Bạch: Nam? Nữ?
Vân Đóa: Nam.....
Đường Nhất Bạch gửi tới một hình động mặt khóc, cũng chính là cái hình mà hôm nay Vân Đóa đã gửi cho Kỳ Duệ Phong. Vân Đóa dở khóc dở cười, trả lời: Thật sự là có chuyện cần bàn.
Đường Nhất Bạch: Được rồi. Em nói chuyện trước đi, về nhà sớm một chút. Sau khi về nhớ nhắn tin cho anh.
Vân Đóa: Vâng.
Đường Nhất Bạch: ╭(╯3╰)╮
Vân Đóa: ╭(╯3╰)╮
Gửi đi biểu tượng này xong, Vân Đóa cũng không đành lòng nhìn điện thoại di động. Cô cảm thấy bọn họ thật trẻ con.... .....
Lâm Tử vẫn yên lặng chờ cô, mãi cho đến khi cô đặt điện thoại xuống, nhìn anh ta.
Cô hỏi: “Lâm Tử, hôm nay anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Về chuyện của Trình Mỹ.”
Vẻ mặt Vân Đóa kinh ngạc: “À, anh đã biết rồi sao?”
Lâm Tử có chút kỳ quái: “Biết cái gì?”
Vân Đóa nhìn kỹ vẻ mặt của anh ta, cảm thấy không giống như đang gặp vấn đề về trở ngại tình cảm, cô che miệng nói: “Không có gì, tôi đùa thôi!”
Lâm Tử gật đầu nói: “Trình Mỹ thích tôi, nhưng tôi không thích cô ta.”
Vân Đóa đang uống nước, nghe nói như thế thì bị sặc một ngụm nước trong cổ họng, cô ho mấy cái: “Cho nên mới nói anh đã biết rồi mà.....”
Lâm Tử bất mãn không thèm để ý, Vân Đóa yên lặng cảm thấy bi thương thay cho Trình Mỹ. Lâm Tử nói: “Nhưng chuyện tôi muốn nói hôm nay không phải là chuyện này.”
“Vậy chuyện gì?”
“Trình Mỹ, cô ta rất ghét cô.”
“Hả?” Vân Đóa không thể tưởng tượng nỗi nhìn anh ta: “Anh đang nói đùa sao? Tôi cảm thấy Trình Mỹ là một người tốt mà!”
“Tốt, nhưng cô ta ghét cô.”
“Tôi không tin, chính miệng cô ta nói với anh? Nói là ghét tôi?”
“Tôi biết rõ nguyên nhân.”
“Vậy anh nói thử xem.”
Lúc này, món ăn được mang lên. Lâm Tử đợi đến khi phục vụ đi hết mới lên tiếng nói: “Một tháng trước, tôi và cô ta nói xấu sau lưng cô.”
“Cái gì?” Vân Đóa tức giận trừng mắt anh ta: “Tôi coi anh là bạn chí cốt vậy mà anh lại dám nói xấu sau lưng tôi? Thật có ý nghĩa”
“Trước tiên cô đừng có gấp gáp, nghe tôi nói đã. Cô còn nhớ rõ lúc ở tòa soạn cô bị người ta hãm hại không? Ban đầu tôi có nghi ngờ mấy người, nên đã đi thăm dò từng người một. Trình Mỹ là một trong những người bị tình nghi, tôi nói xấu cô với cô ta, nói mấy lần, cô ta liền nói với tôi một chuyện.”
“Anh.......Giúp tôi tìm ra bàn tay đen tối phía sau màn che sao? Cám ơn anh!” Vân Đóa có chút cảm động, xoa tay nhìn anh ta, ánh mắt ngấn nước.
“Được rồi, chớ manh động!” Lâm Tử khoát tay nói tiếp: “Cô ta nói với tôi, cô đã cướp đoạt biên chế và hộ khẩu của cô ta.”
“Hả?” Lời chỉ trích này thật không có đầu đuôi mà, Vân Đóa tôi đàng hoàng đi nhậm chức rồi theo trình tự tiến vào đơn vị, làm sao lại biến thành đi tranh gianh biên chế của người khác rồi?
“Cô ta nói, lúc trước khi thông báo bị chỉnh sửa, cô là người cuối cùng trúng tuyển. Sau này về việc có tuyển cô hay không, ý kiến của các vị lãnh đạo trong đơn vị có rất nhiều bất đồng, quyết định cuối cùng là không tuyển cô. Về sau cô lại nhờ vào quan hệ vào được tòa soạn. Mà năm đó số người trong biên chế đã đủ, kết quả cô đến sau nhưng vẫn có hộ khẩu có biên chế, điều này nói rõ rằng có một người phía trước bị đẩy ra. Trình Mỹ chính là người bị đẩy ra đó, đến bây giờ cô ấy cũng chỉ là nhân viên hợp đồng.”
Vân Đóa nghe lời của anh ta nói, mà chân mày nhíu chặt lại, cô nói: “Tôi không có quan hệ gì cả, Trình Mỹ dựa vào cái gì nói như vậy? Cô ấy có chứng cớ gì chứ?”
Lâm Tử nhún vai: “Cô ta nói như đinh đóng cột. Cô ta nói lúc cô ta vừa mới vào đơn vị, lãnh đạo đã đồng ý có biên chế và hộ khẩu chính thức, nhưng mà sau khi cô vào đơn vị, lãnh đạo lại nói biên chế và hộ khẩu của cô ta không làm được. Tôi cũng không biết tại sao cô ta lại có thể dám chắc đó là do cô, có lẽ là nghe được tin tức từ bên trong. Nhưng mà nói thật, Trình Mỹ này rất có khả năng, làm việc tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần. Nếu như tôi là lãnh đạo đơn vị, trong hai người các cô chỉ được chọn một người, thì chắc chắn tôi sẽ chọn cô ta chứ không chọn cô.”
“Này!” Vân Đóa có chút im lặng: “Rốt cuộc anh theo bên nào vậy hả?”
“Tôi đang nói đến công việc mà. Nói chung Trình Mỹ tin chắc là do cô đoạt lấy thứ thuộc về cô ta, cho nên muốn trả thù cô cũng không có gì kỳ lạ. Nếu như chuyện lúc trước đúng là do cô làm, cô xem thủ đoạn của cô ta đi, tuyệt đối là muốn chỉnh chết cô mà. Hơn nữa, vốn dĩ cô không phải là đối thủ của cô ta.”
“Anh không cần đề cao khí thế oai phong diệt người nhà mình của kẻ khác, hơn nữa tôi có lý lẽ đàng hoàng, tôi hoàn toàn không nhờ vào quan hệ! Tôi dựa vào thực lực mới đoạt được vị trí đó.”
Lâm Tử cúi đầu cắt miếng thịt bò bít tết, khẽ hừ một tiếng: “Cô khẳng định như vậy?”
“Tôi.... ...” Vân Đóa ngẩn người, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng, vì vậy sờ điện thoại di động: “Tôi phải gọi điện cho mẹ tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...