Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy
Cuối cùng giờ tự học chấm dứt, Đường Miễu gọi điện thoại cho Kỳ Minh, cậu đúng là thẹn thùng, chỉ là cậu cũng lo lắng cho tình hình của Kỳ bá mẫu, người hầu Kỳ gia nhiều như vậy, làm sao có thể chọn ngay thời khắc mấu chốt mà gọi Kỳ Minh trở về, hay là thân thể có bệnh nặng gì?
Thật lâu Kỳ Minh mới nghe máy.
“Uy?”
“Kỳ Minh, a di không có gì đi?”
“Không có bệnh gì, bệnh cũ tái phát, muốn nói chuyện điện thoại với bà không?”
“Được.”
Kỳ Minh đem điện thoại đưa cho Kỳ mẫu, chợt nghe Kỳ mẫu dặn dò Đường Miễu phải chú ý thân thể, quen nhiều bạn một chút, ăn nhiều một chút cậu rất gầy…….
Kỳ Minh lấy lại điện thoại, “……. Miễu Miễu.”
“Vâng?” Đường Miễu nghe bên kia có chút ầm ĩ, nếu không phải rất ầm ĩ, phỏng chừng có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của Kỳ Minh.
“Không có việc gì, anh…….” Kỳ Minh chật vật cúi đầu, không cho cha mẹ nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mình, “Chờ anh trở về.”
“Anh là lạ…. Kỳ Minh anh thật sự không có gì gạt em?” Đường Miễu cảm thấy có điều gì.
“Anh làm sao không bình thường? Chỉ là….. Bởi vì viên kẹo kia rất ngọt.” hắn sợ về sao có thể không ăn được viên đường ngọt như vậy nữa.
Lúc hắn bỏ điện thoại xuống, ngay cả hốc mắt Kỳ mẫu đều đỏ, vỗ vỗ tay hắn, “Tiểu Miễu thật là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc…….”
Thần sắc Kỳ phụ thật nghiêm túc, “Con quyết định rồi sao?”
Kỳ Minh nghẹn ngào, trong yết hầu phát ra thống khổ, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, lúc này đau đớn mới có thể làm cho hắn bảo trì thanh tỉnh.
“Cha biết quan hệ của các con….. Được rồi, nhưng là bởi vì nguyên nhân như vậy, cha mới đề nghị con……..” Kỳ phụ cuối cùng cũng không có tàn nhẫn mà đem quan hệ phía sau của bọn họ làm rõ.
“Con nghĩ tốt rồi.” Kỳ Minh mạnh ngẩng đầu, nhắm lại hai mắt đỏ bừng, “Con đi cùng các người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...