Tang Vãn Cách che mặt mình, không dám để thanh âm nức nở nghẹn ngào tràn ra miệng, dưới cái áo ngủ rộng, thân thể cô cũng run rẩy không giống dáng vẻ thường ngày, cô cảm thấy tim của mình như đang bị hung hăng nhéo, treo trên không trung bị lăng trì từng chút từng chút, mà cái người đang lăng trì cô đó, gọi là Hùng Thần Giai.
Thật vất vả mới ngăn được nước mắt lưng tròng, cô chậm rãi tiếp tục lật tiếp trang sau, bàn tay trắng nõn lật từng trang từng trang, mỗi một trang đều là cô, mỗi một tấm hình phía sau đều có viết ba chữ thật đơn giản này: rất nhớ em.
Đầu gấu kia không có lời khác muốn nói với cô, cũng sẽ không đem buồn phiền tích tụ trong lòng bày tỏ với cô, hắn chỉ có một ý niệm, muốn cô sống thật tốt, muốn cô được bình an hạnh phúc, muốn cô được vui vẻ mỹ mãn, muốn cô được sống lâu trăm tuổi, con cháu thành đàn. Trừ cái đó ra tất cả khổ nạn và kiếp số, đầu gấu kia cũng chỉ xin để một mình hắn gánh lấy.
Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn yêu và dốc sức thể hiện, nhưng chưa bao giờ hồi đáp, thậm chí ngay cả cám ơn cũng không nói dù chỉ một lần, cô chỉ vĩnh viễn không ngừng muốn trốn đi, thoát đi, tìm cách chạy trốn. Chỉ biết mình bị tổn thương, tổn thương, lại tổn thương. Chưa bao giờ biết hắn cũng bị tổn thương, cũng có lúc hắn muốn khóc, cũng cảm thấy tuyệt vọng và bi thương. Hùng Thần Giai đối tốt với cô, tựa hồ là chuyện đương nhiên, mà chạy trốn, cũng đã thành việc làm thường xuyên của cô.
Nhưng trên thực tế, cô thật sự muốn chạy trốn sao? Cô thật sự không thích hắn sao? Thật sự không thích đầu gấu luống cuống đáng yêu còn có chút khuynh hướng bạo lực sao!
Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng noãn chậm rãi phác họa theo hình dáng mình trong tấm ảnh đang mỉm cười, Tang Vãn Cách chậm rãi dừng lại ở nụ cười nho nhỏ, đường cong dịu dàng.
Cho đến khi cô lật tới tờ cuối cùng, cả quyển album không có gì khác, đều là hình của cô, không có hình ai khác cả.
Cô không muốn đầu gấu biết bí mật của hắn đã bị cô coi lén hết, thế là cô lấy album ảnh trả về chỗ cũ, nhưng vừa mở tủ đầu giường ra, tay lại không cẩn thận, trơn trợt làm rớt xuống, lượm album ảnh rơi xuống trên gối đầu lên, Tang Vãn Cách nhặt lên nhìn kĩ phát hiện bên trong lộ ra một góc nho nhỏ ── chẳng lẽ là cô vừa rồi không để lại chỗ cũ tất cả hình?
Tay nhỏ bé níu lấy góc nhỏ đó, từ từ mở ra trang kẹp lấy nó, sau đó tầm mắt nhìn sang, ngoài ý muốn phát hiện tấm hình này, thế nhưng không phải ảnh cô.
Đôi mắt lung linh nghi hoặc nhìn chằm chằm tấm hình một hồi lâu sau, đột nhiên bởi vì kinh ngạc mà ngây ra ── trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không dám tin!
Người bên trong này là ──
Phía trên là một đôi vợ chồng trung niên ngồi ở dưới một cây bạch quả thật cao, phía sau là một căn nhà lầu xinh đẹp, quanh họ chất đầy đồ vật lẫn lộn, trong sân trồng đầy rau dưa màu xanh, còn đầy dưa leo dưa chuột, hai vợ chồng cười đến híp mắt, nhìn một cái cũng biết họ là chủ nhân căn nhà này. Người nam mặc một cái áo màu trắng bên trong và cái quần bảy phân màu, chân mang đôi dép nhựa, người phụ nữ ngồi ở bên cạnh ông ấy có gương mặt hiền hậu mượt mà, hai tay tay đặt trên đầu gối, hai người cười đến ánh mắt cong cong, người nam trên tay còn cầm một thanh quạt giấy hương bồ, nhìn một cái cũng biết là đây là hình ảnh điển hình của đôi vợ chồng nông thôn. Hoạn nạn khó khăn luôn có nhau, không biết mùi vị tình yêu là thế nào, nhưng lại ở gần nhau hơn phân nửa đời người.
Có thể khiến Tang Vãn Cách chân chính cảm thấy khiếp sợ, không phải là đôi vợ chồng nông thôn điển hình này, mà là thiếu niên đứng ở phía sau bọn họ, hai tay khoác lên vai bọn họ cười toét, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Vóc dáng cậu thiếu niên rõ ràng lớn hơn mấy mấy người bạn cùng lứa tuổi, nếu không phải trên mặt hắn có nụ cười non nớt trẻ trung, Tang Vãn Cách tuyệt đối có lý do tin tưởng hắn ít nhất đã chừng hai mươi lăm rồi, bởi vì hắn không chỉ có thân hình cao lớn, gương mặt dáng dấp càng thêm hung ác khác thường, hiển nhiên là dáng dấp của một lão đại xã hội đen điển hình. Nếu trên tay đeo xích bạc có thêm hình xăm gì đó, khẳng định hắn càng nhuộm đẫm khí chất bức người hơn.
Cậu thiếu niên trẻ trung cười cười này, rõ ràng chính là Đại Hùng bây giờ!
Bọn họ cười lên đều có một độ cong giống nhau như đúc, cái miệng cười trưng ra hàm răng chói mắt này đúng là dấu hiệu của hắn, chỉ khác là bây giờ Đại Hùng đã là một người đàn ông thành thục, mà trong tấm ảnh thiếu niên vẫn còn trẻ trung ngây ngô.
Sẽ không ai dám hoài nghi, trong tấm ảnh cả nhà ba người cực kỳ hạnh phúc.
Sẽ không có người hoài nghi.
Mặc dù được cất giữ rất cẩn thận, nhưng bốn góc hình đã có dấu vết ố ngả vàng, góc phải phía dưới có viết ngày tháng năm nên cô biết rõ ràng, tấm hình này, là năm Đại Hùng hai mươi tuổi. Cô nhớ bảy năm trước, lúc mới quen biết, hắn đã từng tự giới thiệu, nói qua hắn hai mươi tuổi thì chuyển đến thành thị này kiếm sống, tìm được một công việc nặng nhọc, vì hắn chỉ mới tốt nghiệp trung học sơ trung, không có trình độ học vấn cũng không có phía sau hậu thuẫn, nên chỉ có thể dựa vào bàn tay của mình kiếm được cuộc sống an ổn, về sau kiếm được chút tiền, hai mươi bảy tuổi mới cùng mấy người quen mở công ty làm công việc lái xe vận chuyển nhà cho người ta, sau đó, thì gặp được cô.
Lúc đó, lòng hắn như không còn bình lặng nữa mà chấp nhất với cô, cho đến bị bỏ tù, cho đến bởi vì Trình Cảnh Khu và Tang gia làm áp lực mà bị xử tử hình... Lúc ấy, đôi vợ chồng chất phác thanh đạm này, lòng họ sẽ cảm thấy thế nào đây?!
Cho đến bây giờ, tấm hình này cũng đã được mười bốn năm rồi, Đại Hùng cẩn thận từng li từng tí kẹp nó ở trong trang cuối quyển album ảnh toàn hình cô thế này, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Đại Hùng chỉ có mỗi tấm hình này chụp cùng cha mẹ, hơn nữa bảy năm qua hắn cũng không gặp lại họ!
Tình cha con, tình thầy trò, máu mủ tình thâm, từ xưa tới nay chính là thứ quan trọng nhất của con người. Thân tình là không thể thay thế, cô yêu cha mẹ của mình, Đại Hùng cũng thương cha mẹ của hắn như vậy, thế nhưng bảy năm qua hắn chưa từng gặp lại bọn họ! Vậy đối với đôi vợ chồng đáng thương này, bảy năm qua họ có mạnh khỏe không, có nhớ nhung đứa con trai độc nhất đã "Chết đi" không? Nếu như nhớ nhung, tim họ có rỉ máu, có đau thắt không!
14 năm rồi, bọn họ có phải không còn thần thái sáng lạn, hạnh phúc vui vẻ như trong tấm ảnh này không?! Lưng của hai người có còn thẳng tắp giống như trong tấm ảnh này không, khóe mắt có phải đã có hằn nếp nhăn vì nụ cười thoải mái không? Bọn họ... Có phải cũng đang sống thật khỏe không?
Tang Vãn Cách vuốt tấm hình ba người, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống tấm chăn màu trắng, hiện lên như một đóa một đóa hoa, ướt nhẹp ở nơi đó, bi thương lại réo rắt thảm thiết, giống như là sự tuyệt vọng của hai vợ chồng chờ đợi đứa con mãi mãi không về nhà vậy.
Không muốn chìm đắm trong cảm xúc này nữa, Tang Vãn Cách chợt ngẩng đầu lên, muốn dằn nước mắt không chảy ra nữa, lông mi thật dài nháy nháy mắt, chung quy không nháy hết đi tầng hơi nước kia được. Nước mắt giống như có ý thức, chặt chẽ nằm ở hốc mắt cô đảo quanh qua lại, sau đó lại vô lực chảy xuống.
Cẩn thận từng li từng tí cất hình trở về, sau đó đem cả quyển album ảnh trả về chỗ cũ, tất cả đều không để lại dấu vết ── cô không muốn cho Đại Hùng biết mình biết bí mật của hắn, cô tình nguyện hắn ở trước mặt cô gương mặt vĩnh viễn là loại linh hoạt vui vẻ như vậy, tình nguyện hắn mỗi ngày mỗi đêm quấn ở bên cạnh cô, muốn cô bồi hắn, tình nguyện hắn quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời.
Đang lúc cô vừa mới thu lại tất cả tâm tình thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, đầu gấu kia cười híp mắt bưng ly sữa tươi đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...