Đinh Tinh Thần hỏi: “Em muốn đi cùng anh không?”
“Chết tiệt… Tôi phục cái tầng hầm nhà cậu rồi, ít nhất cũng lắp thang máy đi chứ, tôi kéo cái vali này cũng không kéo lên nổi nữa.”
“Vậy thì sao?”
“Có biết nói chuyện không vậy?” Thiệu Thành nói nhỏ, sau đó cau mày.
Thiệu Tư Ý mỉm cười, ngả người về phía sau, cô chớp mắt hỏi: “Vậy anh nghĩ bây giờ em có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh không?”
Đinh Tinh Thần ở lại Gia Thành hai tháng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tao bảo này.” Ngô Thủy Tây khẽ chạm vào cánh tay anh, nói nhỏ: “Mày mới về vài ngày đã đi giải quyết hậu quả cho chị em bọn họ.
Mày không biết tính tình của Thiệu Tư Ý sao? Càng ngày càng ương bướng, ai cũng dám khiêu khích.”
Vu Tiểu Văn trợn tròn mắt: “Tôi xấu á? Chết tiệt, tôi vì ai chứ?”Thiệu Tư Ý nói: “Hôm nay tôi không uống rượu, nửa tiếng nữa tôi sẽ rời đi.” Đinh Tinh Thần đau khổ lắc đầu: “Từ trước đến giờ em vẫn luôn có.”
“Sao? Thì tôi muốn đi với cậu.”
Cô rất bận.
Thiệu Tư Ý cau mày, trầm giọng: “Cậu về đi, đừng có quản chuyện này.”
Thiệu Tư Ý hừ một tiếng: “Thì sao?” “Không.” Thiệu Tư Ý nheo mắt lại: “Đinh Tinh Thần, em vẫn là em, vẫn là người gì cũng không có.”
Chương 12
Vu Tiểu Văn trợn tròn mắt: “Tôi xấu á? Chết tiệt, tôi vì ai chứ?”Đinh Tinh Thần mím môi. #
Soát lỗi: Thùy Dung, Maria
Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái: “Tôi không dám nói linh tinh về cô ta, nhưng cô ta là đồ điên.”
“Sao? Thì tôi muốn đi với cậu.” Sau lễ Giáng sinh, anh phải rời đi.
Đinh Tinh Thần nói: “Tháng sau.” Chiều hôm đó, Thiệu Tư Ý đã mua đồ cả ngày ở trung tâm thương mại.
Cô hất cằm về phía hành lý ở cửa, lạnh nhạt nói: “Cậu định làm gì?”
Ngô Thủy Tây châm thuốc, khói thuốc tỏa ra khắp cả người.
Bên cạnh Đồng Ngự không phải là cô gái trẻ ở nhà kính trồng hoa nữa, mà là một cô gái khác, tóc ngắn, mắt to. Sau đó ở cửa quán rượu bên cạnh gặp được Đồng Ngự cùng cô gái nhỏ ở nhà kính.
Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Trình Hề? À, tôi biết cậu ta.”
“Cậu định đi làm gì!”
“Vậy thì sao?”Đồng Ngự cau mày, trầm giọng nói: “Em đừng hiểu lầm.”
#
Chiều hôm đó, Thiệu Tư Ý đã mua đồ cả ngày ở trung tâm thương mại.
Vu Tiểu Văn liếc nhìn Thiệu Tư Ý trợn mắt khinh thường.
Thiệu Tư Ý mỉm cười, ngả người về phía sau, cô chớp mắt hỏi: “Vậy anh nghĩ bây giờ em có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh không?” Đồng Ngự cau mày, trầm giọng nói: “Em đừng hiểu lầm.” Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Em không hiểu lầm.”
Thiệu Tư Ý nhíu mày, trước mặt có hai tờ giấy kiểm điểm.
Đi mua sắm, tìm chỗ thực tập, còn phải tranh thủ đến trường của Thiệu Thành. Sau đó ở cửa quán rượu bên cạnh gặp được Đồng Ngự cùng cô gái nhỏ ở nhà kính. Cô gái trẻ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng co rúm lại phía sau Đồng Ngự, giọng cô ta nhỏ như muỗi kêu: “Đồng Ngự, phải làm sao đây…”
Ngô Thủy Tây châm thuốc, khói thuốc tỏa ra khắp cả người.
Cô gái trẻ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng co rúm lại phía sau Đồng Ngự, giọng cô ta nhỏ như muỗi kêu: “Đồng Ngự, phải làm sao đây…”
“Chị ơi, lần này không phải em và Thiệu Thành gây sự thật mà… Chị cũng biết đó, chỗ Ngũ Trung này học sinh tốt thì cực kì tốt, học sinh xấu thì cực kì xấu.”
Hết chương 12!“Cậu định đi làm gì!” Thiệu Tư Ý cúi đầu, lấy từ cổ tay cô một chiếc túi giấy được đóng gói đẹp mắt, sau đó nhét vào tay cô gái nhỏ, cười nói: “Cái túi này là cho cô.”
Đinh Tinh Thần ở lại Gia Thành hai tháng.
Cô rất bận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặt Sầm Khâm đều sưng lên, khi cười trông rất lạ, nháy mắt với Thiệu Tư Ý rồi nói: “Chị ơi, chị ký cái này cho em nhé? Ừm? Nếu không, em sẽ không thể về nhà được…”
Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Trình Hề? À, tôi biết cậu ta.” Cô nói xong liền xoay người bước đi, một tiếng thở dài cũng không để lại.
Đồng Ngự cau mày, trầm giọng nói: “Em đừng hiểu lầm.”
Thiệu Tư Ý hừ một tiếng: “Thì sao?” Thiệu Tư Ý nhíu mày, trước mặt có hai tờ giấy kiểm điểm. Khi cô đến, cô không uống rượu, nhanh tay ném chìa khóa xe trên bàn rồi lấy một điếu thuốc, kẹp giữa hai đầu ngón tay của cô. #
“Vậy thì sao? Làm ơn, hai người đã chia tay lâu như vậy rồi, đừng để ý nữa! Cô ấy là con gái nhà họ Thiệu, làm gì cũng không có ai dám động vào cô ấy, hơn nữa Đồng Ngự…”
# Vu Tiểu Văn thấp giọng hỏi Đinh Tinh Thần: “Khi nào thì đi?” Mọi người đều cho rằng Thiệu Tư Ý chia tay Đồng Ngự vì Đinh Tinh Thần.
–
Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Thì liên quan gì đến anh ta?”Suy đoán này kéo dài cho đến Giáng sinh năm sau.
Nhưng dù là bạn bè, Thiệu Tư Ý cũng không tham dự mọi bữa tiệc.
“Tôi thèm vào, Thiệu Tư Ý, cậu thật không biết xấu hổ.
Ai uống cái này, mang bia cho tôi.”
“Cút.”Đinh Tinh Thần nhìn tình hình lộn xộn xung quanh, cau mày, trầm giọng hỏi Ngô Thủy Tây: “Học sinh trung học bây giờ đều đến đây chơi?” Đinh Tinh Thần ở lại Gia Thành hai tháng.
Thiệu Tư Ý cúi đầu, lấy từ cổ tay cô một chiếc túi giấy được đóng gói đẹp mắt, sau đó nhét vào tay cô gái nhỏ, cười nói: “Cái túi này là cho cô.”
Đinh Tinh Thần hỏi: “Em muốn đi cùng anh không?”Như mong muốn của Thiệu Tư Ý, họ đã chọn làm bạn.
Như mong muốn của Thiệu Tư Ý, họ đã chọn làm bạn.
Đến rồi đi, người cũ đi, người mới đến.
Nhưng dù là bạn bè, Thiệu Tư Ý cũng không tham dự mọi bữa tiệc.
Đinh Tinh Thần hỏi: “Em muốn đi cùng anh không?”
Câu lạc bộ cũng đã được sửa sang lại.
Thiệu Tư Ý trợn mắt nói nhỏ: “Vậy, Sầm Khâm, sao em lại đến đây học, rõ ràng thành tích của em tốt hơn Tiểu Thành nhiều, không nói Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung, trường nào mà không thể đi?”Cô rất bận.
Vừa mở cửa, cô đã bị chiếc vali khổng lồ của Vu Tiểu Văn chen vào.
“Vậy thì sao? Làm ơn, hai người đã chia tay lâu như vậy rồi, đừng để ý nữa! Cô ấy là con gái nhà họ Thiệu, làm gì cũng không có ai dám động vào cô ấy, hơn nữa Đồng Ngự…”
“Bây giờ cô không cãi nhau với cô ấy nữa à?”
Đến rồi đi, người cũ đi, người mới đến. Đi mua sắm, tìm chỗ thực tập, còn phải tranh thủ đến trường của Thiệu Thành.
Suy đoán này kéo dài cho đến Giáng sinh năm sau. “Hai đứa, thật sự là… Sầm Khâm, sao em cũng bắt đầu học đánh nhau rồi?”
Sầm Khâm nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Nếu không có em ở đây, Thiệu Thành còn bị đánh nhiều hơn nữa…”
“Không.” Thiệu Tư Ý nheo mắt lại: “Đinh Tinh Thần, em vẫn là em, vẫn là người gì cũng không có.”Mặt Sầm Khâm đều sưng lên, khi cười trông rất lạ, nháy mắt với Thiệu Tư Ý rồi nói: “Chị ơi, chị ký cái này cho em nhé? Ừm? Nếu không, em sẽ không thể về nhà được…”Thiệu Tư Ý nhíu mày, trước mặt có hai tờ giấy kiểm điểm.
Sau đó ở cửa quán rượu bên cạnh gặp được Đồng Ngự cùng cô gái nhỏ ở nhà kính.
“Bỏ đi, tháng sau mày phải quay lại bên kia rồi, tay nào mà vươn dài thế được?”
# Mặt Sầm Khâm đều sưng lên, khi cười trông rất lạ, nháy mắt với Thiệu Tư Ý rồi nói: “Chị ơi, chị ký cái này cho em nhé? Ừm? Nếu không, em sẽ không thể về nhà được…”
Suy đoán này kéo dài cho đến Giáng sinh năm sau.
#
Chương 12Thiệu Thành càng ngày càng ít nói, ngược lại là bây giờ Sầm Khâm thân thiết với Thiệu Tư Ý như em trai của cô hơn…
Hai chiếc vali bị vứt ở cửa, Thiệu Tư Ý rót nửa ly sâm panh đưa cho Vu Tiểu Văn, trêu chọc: “Nào, loại rượu yêu thích của quý cô đây.”
*“Chị ơi, lần này không phải em và Thiệu Thành gây sự thật mà… Chị cũng biết đó, chỗ Ngũ Trung này học sinh tốt thì cực kì tốt, học sinh xấu thì cực kì xấu.”
Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Thì liên quan gì đến anh ta?”
Thiệu Tư Ý nhíu mày, trước mặt có hai tờ giấy kiểm điểm.
Cô nói xong liền xoay người bước đi, một tiếng thở dài cũng không để lại. –Thiệu Tư Ý trợn mắt nói nhỏ: “Vậy, Sầm Khâm, sao em lại đến đây học, rõ ràng thành tích của em tốt hơn Tiểu Thành nhiều, không nói Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung, trường nào mà không thể đi?”
“Tao bảo này.” Ngô Thủy Tây khẽ chạm vào cánh tay anh, nói nhỏ: “Mày mới về vài ngày đã đi giải quyết hậu quả cho chị em bọn họ.
Mày không biết tính tình của Thiệu Tư Ý sao? Càng ngày càng ương bướng, ai cũng dám khiêu khích.”Nhưng nhân viên phục vụ đã thay người mới. Thiệu Tư Ý trợn mắt nói nhỏ: “Vậy, Sầm Khâm, sao em lại đến đây học, rõ ràng thành tích của em tốt hơn Tiểu Thành nhiều, không nói Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung, trường nào mà không thể đi?”Thiệu Thành bĩu môi, im lặng uống cốc nước chanh trước mặt.
Thiệu Thành càng ngày càng ít nói, ngược lại là bây giờ Sầm Khâm thân thiết với Thiệu Tư Ý như em trai của cô hơn…
Còn Đinh Tinh Thần một trái một phải, đã có hai người ngồi cạnh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Câu lạc bộ cũng đã được sửa sang lại. Sầm Khâm nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Nếu không có em ở đây, Thiệu Thành còn bị đánh nhiều hơn nữa…”
#
“Có bệnh à? Cậu đi làm gì? Ở Mỹ có người tình à?”
Sầm Khâm lè lưỡi với cậu, quay mặt lại và mỉm cười với Thiệu Tư Ý.
# “Có biết nói chuyện không vậy?” Thiệu Thành nói nhỏ, sau đó cau mày.
Sầm Khâm lè lưỡi với cậu, quay mặt lại và mỉm cười với Thiệu Tư Ý.
Thiệu Tư Ý nhìn hành lý dưới chân nói: “Cậu đây là ý gì, đang định bỏ trốn với ai?”
“Có bệnh à? Cậu đi làm gì? Ở Mỹ có người tình à?”“Tao bảo này.” Ngô Thủy Tây khẽ chạm vào cánh tay anh, nói nhỏ: “Mày mới về vài ngày đã đi giải quyết hậu quả cho chị em bọn họ.
Mày không biết tính tình của Thiệu Tư Ý sao? Càng ngày càng ương bướng, ai cũng dám khiêu khích.”Thiệu Tư Ý lấy một chiếc bút trong túi ra sau đó ký vào hai tờ kiểm điểm.
Suy đoán này kéo dài cho đến Giáng sinh năm sau.
Vừa mở cửa, cô đã bị chiếc vali khổng lồ của Vu Tiểu Văn chen vào. #
Nhưng cô ta cũng lười so đo với cô.
#
Thiệu Tư Ý nhíu mày, trước mặt có hai tờ giấy kiểm điểm. Đinh Tinh Thần nhìn tình hình lộn xộn xung quanh, cau mày, trầm giọng hỏi Ngô Thủy Tây: “Học sinh trung học bây giờ đều đến đây chơi?”
“Vậy thì sao?”
“Tôi thèm vào, Thiệu Tư Ý, cậu thật không biết xấu hổ.
Ai uống cái này, mang bia cho tôi.” Ngô Thủy Tây châm thuốc, khói thuốc tỏa ra khắp cả người.
Đinh Tinh Thần hỏi: “Em muốn đi cùng anh không?”
Anh ta thờ ơ vỗ vỗ: “Tao đã hỏi rồi, tìm người bắt nạt Thiệu Thành luôn là mấy đứa đó, hôm nay hình như không đến, nhưng… ừm, cái bàn đó…”
#
Cô rất bận. Soát lỗi: Thùy Dung, MariaĐi mua sắm, tìm chỗ thực tập, còn phải tranh thủ đến trường của Thiệu Thành. “Mày có thấy không, người nhà họ Trình, người bên cạnh là họ Hàn… học sinh trung học bây giờ đều không dễ chọc.”
Thiệu Tư Ý nhún vai ngồi xuống sô pha: “Thích uống mà còn chê.”
Thiệu Thành bĩu môi, im lặng uống cốc nước chanh trước mặt. Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Trình Hề? À, tôi biết cậu ta.”
Vu Tiểu Văn trợn mắt: “Cùng với cậu đấy, tôi bỏ trốn với cậu, sợ không?”
Sầm Khâm lè lưỡi với cậu, quay mặt lại và mỉm cười với Thiệu Tư Ý.#Ngô Thủy Tây nhún nhún vai: “Người ta là Ngũ Trung, hơn nữa, chuyện của Thiệu Thành mày cũng không quản được, thằng nhóc đó cũng không chịu thiệt thòi, nghe nói đứa đứng đầu bị đánh nhập bệnh viện, nửa tháng nay chưa thể rời giường.
Hai người nhà họ Thiệu này thì người này so với người kia càng ác hơn.”
Cô nói xong liền xoay người bước đi, một tiếng thở dài cũng không để lại.
Đinh Tinh Thần mím môi.
Đến rồi đi, người cũ đi, người mới đến.
Sau lễ Giáng sinh, anh phải rời đi. Dịch: Tiểu Thanh“Tao bảo này.” Ngô Thủy Tây khẽ chạm vào cánh tay anh, nói nhỏ: “Mày mới về vài ngày đã đi giải quyết hậu quả cho chị em bọn họ.
Mày không biết tính tình của Thiệu Tư Ý sao? Càng ngày càng ương bướng, ai cũng dám khiêu khích.”
Dịch: Tiểu Thanh
“Vậy thì sao?”
“Tôi sợ cậu sẽ đánh nhau với người ta!”
“Bỏ đi, tháng sau mày phải quay lại bên kia rồi, tay nào mà vươn dài thế được?”Chương 12“Vậy thì sao? Làm ơn, hai người đã chia tay lâu như vậy rồi, đừng để ý nữa! Cô ấy là con gái nhà họ Thiệu, làm gì cũng không có ai dám động vào cô ấy, hơn nữa Đồng Ngự…”
Đồng Ngự cau mày, trầm giọng nói: “Em đừng hiểu lầm.”
“Có biết nói chuyện không vậy?” Thiệu Thành nói nhỏ, sau đó cau mày.Thiệu Tư Ý sửng sốt: “Đi đâu?” Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Thì liên quan gì đến anh ta?”
“Tôi không.” Vu Tiểu Văn ngẩng mặt lên.
Thiệu Tư Ý lấy một chiếc bút trong túi ra sau đó ký vào hai tờ kiểm điểm.Ngô Thủy Tây khẽ cau mày: “Nghe nói Đồng Ngự làm chuyện có lỗi với cô ấy, cũng đang lặng lẽ giúp cô ấy… Chuyện của Hân Lan lần trước, cũng là Đồng Ngự tìm chị họ đi làm hòa.”
Sầm Khâm nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Nếu không có em ở đây, Thiệu Thành còn bị đánh nhiều hơn nữa…”
“Bỏ đi, tháng sau mày phải quay lại bên kia rồi, tay nào mà vươn dài thế được?”
Sầm Khâm lè lưỡi với cậu, quay mặt lại và mỉm cười với Thiệu Tư Ý.
Vu Tiểu Văn liếc nhìn Thiệu Tư Ý trợn mắt khinh thường. #
*
Đêm Giáng sinh, Thiệu Tư Ý tìm nhân viên phục vụ lấy mũ.
Ngô Thủy Tây khẽ cau mày: “Nghe nói Đồng Ngự làm chuyện có lỗi với cô ấy, cũng đang lặng lẽ giúp cô ấy… Chuyện của Hân Lan lần trước, cũng là Đồng Ngự tìm chị họ đi làm hòa.”
Nhưng nhân viên phục vụ đã thay người mới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thiệu Tư Ý lấy một chiếc bút trong túi ra sau đó ký vào hai tờ kiểm điểm.
#
Câu lạc bộ cũng đã được sửa sang lại.
# Khi cô đến, cô không uống rượu, nhanh tay ném chìa khóa xe trên bàn rồi lấy một điếu thuốc, kẹp giữa hai đầu ngón tay của cô.
Đêm Giáng sinh, Thiệu Tư Ý tìm nhân viên phục vụ lấy mũ.
Vu Tiểu Văn chế nhạo, đặt ly rượu cạch một tiếng lên bàn.
“Đừng nghĩ là tôi không biết, cậu sắp đi Mỹ.”
“Bỏ đi, tháng sau mày phải quay lại bên kia rồi, tay nào mà vươn dài thế được?”
“Bây giờ cô không cãi nhau với cô ấy nữa à?” Thiệu Tư Ý nói: “Hôm nay tôi không uống rượu, nửa tiếng nữa tôi sẽ rời đi.”
Thiệu Tư Ý trợn mắt nói nhỏ: “Vậy, Sầm Khâm, sao em lại đến đây học, rõ ràng thành tích của em tốt hơn Tiểu Thành nhiều, không nói Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung, trường nào mà không thể đi?”
Khi Thiệu Tư Ý nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali, chuông cửa vang lên. “Có! Sao cậu biết?”Bên cạnh Đồng Ngự không phải là cô gái trẻ ở nhà kính trồng hoa nữa, mà là một cô gái khác, tóc ngắn, mắt to.
“Chết tiệt… Tôi phục cái tầng hầm nhà cậu rồi, ít nhất cũng lắp thang máy đi chứ, tôi kéo cái vali này cũng không kéo lên nổi nữa.”Còn Đinh Tinh Thần một trái một phải, đã có hai người ngồi cạnh.
“Mày có thấy không, người nhà họ Trình, người bên cạnh là họ Hàn… học sinh trung học bây giờ đều không dễ chọc.”Beta: Hy, KimH, SherlynĐến rồi đi, người cũ đi, người mới đến.
Đinh Tinh Thần đau khổ lắc đầu: “Từ trước đến giờ em vẫn luôn có.”
Thiệu Tư Ý nhún vai ngồi xuống sô pha: “Thích uống mà còn chê.” #
Vu Tiểu Văn liếc nhìn Thiệu Tư Ý trợn mắt khinh thường.
Đêm Giáng sinh, Thiệu Tư Ý tìm nhân viên phục vụ lấy mũ. Vu Tiểu Văn liếc nhìn Thiệu Tư Ý trợn mắt khinh thường.
Thiệu Tư Ý nói: “Hôm nay tôi không uống rượu, nửa tiếng nữa tôi sẽ rời đi.”
Đinh Tinh Thần mím môi.
Nhưng cô ta cũng lười so đo với cô.
Thiệu Tư Ý hừ một tiếng: “Thì sao?”
Thiệu Tư Ý nhún vai ngồi xuống sô pha: “Thích uống mà còn chê.” Đinh Tinh Thần mỉm cười, nâng cằm lên uống cạn ly rượu.
Nhưng dù là bạn bè, Thiệu Tư Ý cũng không tham dự mọi bữa tiệc. Vu Tiểu Văn thấp giọng hỏi Đinh Tinh Thần: “Khi nào thì đi?”
Vu Tiểu Văn thấp giọng hỏi Đinh Tinh Thần: “Khi nào thì đi?”
Thiệu Tư Ý cau mày, trầm giọng: “Cậu về đi, đừng có quản chuyện này.”Đinh Tinh Thần nói: “Tháng sau.”
Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Thì liên quan gì đến anh ta?”
Đồng Ngự cau mày, trầm giọng nói: “Em đừng hiểu lầm.” Bên cạnh Đồng Ngự không phải là cô gái trẻ ở nhà kính trồng hoa nữa, mà là một cô gái khác, tóc ngắn, mắt to. “Muộn như vậy sao?” Khóe miệng Vu Tiểu Văn nhếch lên, ngón chân giơ lên khẽ đung đưa, nói nhỏ: “Ở một tháng nữa cũng vô ích, gần đây cô ta rất ít khi ra ngoài chơi.”
“Tôi không.” Vu Tiểu Văn ngẩng mặt lên.
Thiệu Tư Ý mỉm cười, ngả người về phía sau, cô chớp mắt hỏi: “Vậy anh nghĩ bây giờ em có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh không?”
Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái: “Tôi không dám nói linh tinh về cô ta, nhưng cô ta là đồ điên.”“Bây giờ cô không cãi nhau với cô ấy nữa à?”
Vu Tiểu Văn trợn tròn mắt: “Tôi xấu á? Chết tiệt, tôi vì ai chứ?”
“Muộn như vậy sao?” Khóe miệng Vu Tiểu Văn nhếch lên, ngón chân giơ lên khẽ đung đưa, nói nhỏ: “Ở một tháng nữa cũng vô ích, gần đây cô ta rất ít khi ra ngoài chơi.” Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái: “Tôi không dám nói linh tinh về cô ta, nhưng cô ta là đồ điên.”
Đinh Tinh Thần nhìn tình hình lộn xộn xung quanh, cau mày, trầm giọng hỏi Ngô Thủy Tây: “Học sinh trung học bây giờ đều đến đây chơi?” *
#
Đinh Tinh Thần nhìn tình hình lộn xộn xung quanh, cau mày, trầm giọng hỏi Ngô Thủy Tây: “Học sinh trung học bây giờ đều đến đây chơi?”
“Có! Sao cậu biết?”*
Cô nói xong liền xoay người bước đi, một tiếng thở dài cũng không để lại.
Vu Tiểu Văn chế nhạo, đặt ly rượu cạch một tiếng lên bàn.
“Đừng nghĩ là tôi không biết, cậu sắp đi Mỹ.”
Khi Thiệu Tư Ý nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali, chuông cửa vang lên.
Vu Tiểu Văn thấp giọng hỏi Đinh Tinh Thần: “Khi nào thì đi?”
Vu Tiểu Văn nhướng mày, thản nhiên nói: “Đi với cậu.”
Cô hất cằm về phía hành lý ở cửa, lạnh nhạt nói: “Cậu định làm gì?” Vừa mở cửa, cô đã bị chiếc vali khổng lồ của Vu Tiểu Văn chen vào.
Nhưng nhân viên phục vụ đã thay người mới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chết tiệt… Tôi phục cái tầng hầm nhà cậu rồi, ít nhất cũng lắp thang máy đi chứ, tôi kéo cái vali này cũng không kéo lên nổi nữa.”
Còn Đinh Tinh Thần một trái một phải, đã có hai người ngồi cạnh.Thiệu Tư Ý cầm lấy một tờ khăn giấy, vẻ mặt ghét bỏ đưa cho cô ta: “Nhìn xem mồ hôi của cậu đi, trôi cả lớp trang điểm rồi, xấu thật đấy.”
Nhưng cô ta cũng lười so đo với cô. Vu Tiểu Văn trợn tròn mắt: “Tôi xấu á? Chết tiệt, tôi vì ai chứ?”
“Có! Sao cậu biết?”
Như mong muốn của Thiệu Tư Ý, họ đã chọn làm bạn. Thiệu Tư Ý nhìn hành lý dưới chân nói: “Cậu đây là ý gì, đang định bỏ trốn với ai?”
Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Em không hiểu lầm.”
Cô rất bận. Vu Tiểu Văn trợn mắt: “Cùng với cậu đấy, tôi bỏ trốn với cậu, sợ không?”
“Cút.”
Khóe miệng Vu Tiểu Văn giật giật: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, Thiệu Tư Ý, cậu là đồ điên chết tiệt.”
Ngô Thủy Tây châm thuốc, khói thuốc tỏa ra khắp cả người.“Bỏ đi, tháng sau mày phải quay lại bên kia rồi, tay nào mà vươn dài thế được?”“Cút.”
Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái: “Tôi không dám nói linh tinh về cô ta, nhưng cô ta là đồ điên.”
Hai chiếc vali bị vứt ở cửa, Thiệu Tư Ý rót nửa ly sâm panh đưa cho Vu Tiểu Văn, trêu chọc: “Nào, loại rượu yêu thích của quý cô đây.”
Còn Đinh Tinh Thần một trái một phải, đã có hai người ngồi cạnh.“Tôi thèm vào, Thiệu Tư Ý, cậu thật không biết xấu hổ.
Ai uống cái này, mang bia cho tôi.”
Nhưng dù là bạn bè, Thiệu Tư Ý cũng không tham dự mọi bữa tiệc.
Đinh Tinh Thần ở lại Gia Thành hai tháng. Thiệu Tư Ý nhún vai ngồi xuống sô pha: “Thích uống mà còn chê.”
“Có! Sao cậu biết?”
Thiệu Tư Ý nhìn hành lý dưới chân nói: “Cậu đây là ý gì, đang định bỏ trốn với ai?”Cô hất cằm về phía hành lý ở cửa, lạnh nhạt nói: “Cậu định làm gì?”
Vu Tiểu Văn nhướng mày, thản nhiên nói: “Đi với cậu.”
Ngô Thủy Tây khẽ cau mày: “Nghe nói Đồng Ngự làm chuyện có lỗi với cô ấy, cũng đang lặng lẽ giúp cô ấy… Chuyện của Hân Lan lần trước, cũng là Đồng Ngự tìm chị họ đi làm hòa.”
Ngô Thủy Tây châm thuốc, khói thuốc tỏa ra khắp cả người.Thiệu Tư Ý sửng sốt: “Đi đâu?”
Thiệu Thành bĩu môi, im lặng uống cốc nước chanh trước mặt.
Vu Tiểu Văn chế nhạo, đặt ly rượu cạch một tiếng lên bàn.
“Đừng nghĩ là tôi không biết, cậu sắp đi Mỹ.” # Vu Tiểu Văn chế nhạo, đặt ly rượu cạch một tiếng lên bàn.
“Đừng nghĩ là tôi không biết, cậu sắp đi Mỹ.”
Đinh Tinh Thần ở lại Gia Thành hai tháng. Thiệu Tư Ý hừ một tiếng: “Thì sao?”
“Bây giờ cô không cãi nhau với cô ấy nữa à?”
Sau đó ở cửa quán rượu bên cạnh gặp được Đồng Ngự cùng cô gái nhỏ ở nhà kính. Sau lễ Giáng sinh, anh phải rời đi. “Có biết nói chuyện không vậy?” Thiệu Thành nói nhỏ, sau đó cau mày.“Sao? Thì tôi muốn đi với cậu.”
“Tôi không.” Vu Tiểu Văn ngẩng mặt lên.“Có bệnh à? Cậu đi làm gì? Ở Mỹ có người tình à?”
“Có! Sao cậu biết?”
Mọi người đều cho rằng Thiệu Tư Ý chia tay Đồng Ngự vì Đinh Tinh Thần.Thiệu Tư Ý cau mày, trầm giọng: “Cậu về đi, đừng có quản chuyện này.”
“Tôi không.” Vu Tiểu Văn ngẩng mặt lên.
Nhưng cô ta cũng lười so đo với cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Như mong muốn của Thiệu Tư Ý, họ đã chọn làm bạn.
“Chị ơi, lần này không phải em và Thiệu Thành gây sự thật mà… Chị cũng biết đó, chỗ Ngũ Trung này học sinh tốt thì cực kì tốt, học sinh xấu thì cực kì xấu.”Vu Tiểu Văn chế nhạo, đặt ly rượu cạch một tiếng lên bàn.
“Đừng nghĩ là tôi không biết, cậu sắp đi Mỹ.” “Cậu định đi làm gì!”
Beta: Hy, KimH, Sherlyn
Câu lạc bộ cũng đã được sửa sang lại. “Tôi sợ cậu sẽ đánh nhau với người ta!”
Thiệu Tư Ý mỉm cười, ngả người về phía sau, cô chớp mắt hỏi: “Vậy anh nghĩ bây giờ em có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh không?”
“Đánh cái rắm!” Thiệu Tư Ý cũng đặt ly sâm panh xuống.
Thiệu Tư Ý mỉm cười, ngả người về phía sau, cô chớp mắt hỏi: “Vậy anh nghĩ bây giờ em có đủ tư cách để đứng bên cạnh anh không?” Ngô Thủy Tây nhún nhún vai: “Người ta là Ngũ Trung, hơn nữa, chuyện của Thiệu Thành mày cũng không quản được, thằng nhóc đó cũng không chịu thiệt thòi, nghe nói đứa đứng đầu bị đánh nhập bệnh viện, nửa tháng nay chưa thể rời giường.
Hai người nhà họ Thiệu này thì người này so với người kia càng ác hơn.”Khóe miệng Vu Tiểu Văn giật giật: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, Thiệu Tư Ý, cậu là đồ điên chết tiệt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...