Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 26
Chương 2: Thời Kỳ Phi Thường
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Khi quay trở lại phòng, Tử Xuyên Trữ vội vàng hỏi Tử Xuyên Tham Tinh: “Thúc thúc, thúc nghi ngờ A Tú và Lưu Phong Sương có liên hệ với nhau sao?”.
Tử Xuyên Tham Tinh thở dài, đương nhiên ông hiểu rõ ý tứ của người cháu gái này, Tử Xuyên Trữ rất ái mộ Tử Xuyên Tú, đây là điều không còn là bí mật đối với giới cao cấp của gia tộc, bây giờ sự lo lắng của Tử Xuyên Trữ hiện rõ ràng trên gương mặt mình.
Không phải Tử Xuyên Tham Tinh nghi ngờ Tử Xuyên Tú ngay từ đầu, ban đầu khi Tử Xuyên Tú một mình vượt sông đi hội kiến Lưu Phong Sương ở trận đánh Lãng Thương, Tử Xuyên Tham Tinh chỉ cảm thấy Tử Xuyên Tú này to gan lớn mật nhưng không quá chú ý, thế nhưng sau này vào thời điểm quan trọng của cuộc chiến bảo vệ Đế Đô, Tử Xuyên Tú đã phái người từ Viễn Đông tới nhắn tin với Đế Lâm, điều này không thể không khiến Tử Xuyên Tú nghi ngờ: Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông xa xôi, tại sao hắn lại dám chắc Lưu Phong Sương sẽ tới tăng viện?
Suy đoán hợp tình hợp lý của chuyện này chỉ đi tới một kết luận: Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương có liên hệ bí mật với nhau, bất kỳ lúc nào hai người này cũng liên lạc với nhau, hoặc là trước đó hai người đã đạt được hiệp nghị gì đó?
Khi đó cuộc chiến bảo vệ thành Đế Đô đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, Lưu Phong Sương là người bảo vệ rất quan trọng của nhà Tử Xuyên, hơn nữa mối quan hệ của Lưu Phong Sương với nhà Tử Xuyên đang trong thời kỳ trăng mật, nên dù trong lòng Tử Xuyên Tham Tinh có nghi ngờ, ông cũng không dám tiến thêm một bước truy cứu. Cho tới tận khi đánh tan quân đội Ma tộc, Tử Xuyên Tham Tinh mới hạ lệnh cho Đế Lâm điều tra, tính nhẫn nại của vị Tổng trưởng này kiên cường quá mức tưởng tượng khi có thể nhẫn nại lâu ngày như vậy.
“A Trữ, việc này không chắc là thật, không phải Đế Lâm cũng cam đoan là không có chuyện gì so? Vì vậy cháu cũng không nên lo lắng”.
Ánh mắt Tử Xuyên Trữ lóe lên, giống như nàng đang suy tư điều gì đó, một lúc sau nàng cười nhạt nói: “Đế Lâm? Hắn có quan hệ với Tư Đặc Lâm. Thúc thúc, thúc không phải không biết, cho hắn đi điều tra, hắn sẽ nói trên thảo nguyên Viễn Đông toàn là thỏ trắng, không có một Bán thú nhân”.
“A Trữ, hình như cháu có bất mãn với Tổng trưởng giám sát?”.
“Thúc thúc, cháu vẫn không rõ tại sao thúc lại dung túng cho Đế Lâm như vậy?”.
“Dung túng?”. Tử Xuyên Tham Tinh kinh ngạc hỏi: “Tại sao cháu lại nói như vậy?”.
“Thúc thúc, bây giờ gia tộc đang cho rất nhiều binh lính ở các quân khu phục viên, thế nhưng hiến binh phòng giám sát đang không ngừng mở rộng binh lực, rốt cuộc Đế Lâm muốn làm gì?”.
“Tiễu trừ dư nghiệt của Ma tộc cần rất nhiều binh lực, điều này có thể hiểu được”.
“Thế nhưng nhân cơ hội này, Đế Lâm đang sắp đặt cho nhiều tay chân thân tín vào các tỉnh, tay chân của hắn đã xâm nhập vào các vị trí thống lĩnh có chức quyền ở rất nhiều tỉnh mới thu hồi lại, quân pháp đóng quân ở đó một tay che trời, mệnh lệnh của thống lĩnh nơi đó thực sự không được chấp hành, lời nói của tổng đốc và tỉnh trưởng không có sức mạnh như phòng giám sát, tình hình này rất bất thường”.
“Ha ha, thời kỳ phi thường đương nhiên cần có cách xử trí phi thường, đại chiến mới kết thúc, ở các nơi còn rất nhiều phản quân và dư nghiệt của Ma tộc, trách nhiệm của phòng giám sát rất nặng nề, hiển nhiên phải có quyền lực lớn hơn, điều này cũng không có gì”.
“Thúc thúc” Tử Xuyên Trữ trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: “Thúc nuông chiều quá hóa hư, sớm muộn cũng nuôi hổ trong nhà, chỉ một thời gian nữa Đế Lâm sớm muộn cũng trở thành một Dương Minh Hoa thứ hai không, không nhất thiết phải chờ một thời gian nữa, bây giờ hắn đã hoành hành ngang ngược rồi, không kém bao nhiêu so với Dương Minh Hoa năm xưa. Năm xưa khi phòng thủ Đế Đô, hắn dám đốt chết hơn năm nghìn chiến sĩ quân trung ương, người này coi trời bằng vung.
Bây giờ chuyện gì hắn cũng dám làm, chỉ cần giao tiền cống nạp cho phòng giám sát thì cho dù là lũ bại hoại đầu hàng Ma tộc cũng được tha tội, nếu ai dám đối nghịch lại phòng giám sát, hắn sẽ vu cho tội cấu kết với quân đội Ma tộc hay là lính đào ngũ để tống bọn họ vào nhà tù.
Phòng giám sát là vương quốc riêng của hắn, đám quân pháp ngang ngược và hiến binh chỉ biết có mỗi Đế Lâm mà không biết tới gia tộc, bọn chúng cái gì cũng dám làm, cho dù là đám hắc bang cũng không trắng trợn như chúng. Xảo trá, vơ vét tài sản, vu cáo, bắt người vô tội tống giam, nhận tiền cống nạp của hắc bang, ám sát đối thủ, nhận hối lộ, làm việc vì chuyện riêng, bao che cho tội phạm...
Chúng thậm chí còn ghi giá tiền trên bảng của phòng giám sát: tội phản quốc, hai mươi vạn ngân tệ, tội đi theo giặc: hai mươi vạn ngân tệ, tội gian tế: hai mươi vạn ngân tệ, lính đào ngũ: ba vạn ngân tệ, tội sát hại quân nhân của gia tộc: hai mươi vạn ngân tệ, tội gia nhập bang phỉ: năm vạn ngân tệ, không được mặc cả.
“Thúc thúc, có đọc báo cáo của Đế Lâm không? Chúng nói là bắt được bao nhiêu vạn kẻ phạm tội, phản quốc, đầu hàng giặc, trên thực tế có bắt rất nhiều người nhưng đều là những kẻ phản tặc và gian tế không nộp đủ tiền, còn cả những người vô tội bị vu cáo nữa, những kẻ đại gian ác sau khi nộp tiền chuộc tội, phòng giám sát đã giúp chúng tạo một thân phận mới để cho chúng sống ung dung ngoài vòng pháp luật.
Thúc thúc, trong tay Đế Lâm, phòng giám sát nổi tiếng với khẩu hiệu khiêm tốn, thanh khiết, nghiêm minh, hiệu quả cao đã biến thành một tập đoàn tội phạm, hắn thu được rất nhiều tiền bạc, dùng để mua chuộc quan chức, chiêu mộ binh lính, mở rộng thế lực, nếu chúng ta không ngăn chặn hắn thì thực sự không còn kịp nữa”.
Tử Xuyên Tham Tinh ngồi nghe Tử Xuyên Trữ nói mà ánh mắt nghiêm nghị, khi Tử Xuyên Trữ nói xong, ông hỏi: “Vậy cháu nghĩ sao?”.
“Phải nhanh chóng thu lại chức vụ Tổng trưởng giám sát của hắn, chúng ta đổi hắn tới làm thống lĩnh quân Hắc Kỳ, có được không?”.
“Thống lĩnh quân Hắc Kỳ?”. Tử Xuyên Tham Tinh không nhịn được phá lên cười, từ sau sự việc của Tử Xuyên Tú, vị trí thống lĩnh quân Hắc Kỳ trở thành nơi chuyên dụng để gia tộc điều chuyển tướng lĩnh không được lòng, Tử Xuyên Tham Tinh lo lắng hỏi: “Vậy cháu có an tâm khi điều hắn tới Đan Nhã không?”.
“Điều này?”. Tử Xuyên Trữ do dự, trên thế giới này có một dạng thiên tài, cho dù ở bất kỳ vị trí nào, sự tài hoa của người đó cũng như viên kim cương lóe sáng trong đêm đen, phát huy năng lực vượt xa năng lực chức trách của mình, khi Tử Xuyên Tú hai bàn tay trắng bị trục xuất tới Viễn Đông, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mấy năm đã trở thành Quang Minh Vương chấn động đại lục, không hề nghi ngờ gì nữa, Đế Lâm cũng là người như vậy.
Trong lịch sử ba trăm năm của nhà Tử Xuyên đã từng có năm mươi mốt vị Tổng trưởng giám sát nhưng chưa bao giờ có một Tổng trưởng giám sát quyền thế như Đế Lâm, hắn không quan tâm tới hội nguyên lão, miệt thị giới quý tộc, thao túng quân đội, thậm chí ngay cả Tổng trưởng hắn cũng đám trêu đùa trong lòng bàn tay mình.
Mặc dù ngày nay quân Hắc Kỳ chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng một khi điều một người đầy dã tâm như Đế Lâm tới đó, khiến hắn có quyền hành độc lập to lớn, lại là nơi tiếp xúc với Lâm gia, hắn còn có thể làm ra những chuyện gì nữa?
Tử Xuyên Tham Tinh cười nói: “Để Đế Lâm ở lại Đế Đô, cho dù không coi chúng ta ra gì nhưng hắn vẫn có điều kiêng dè, nếu cháu lấy đi chức vụ Tổng trưởng giám sát của hắn, hắn sẽ oán hận. Điều hắn tới vùng tây nam, với những thủ đoạn và uy danh của hắn, có thể chưa tới một năm, tây nam sẽ biến thành một Viễn Đông thứ hai. A Trữ, đây mới chính là nuôi hổ trong nhà”.
Tử Xuyên Trữ nghe mà tâm phục khẩu phục: “Thúc, thúc nói rất đúng, nhưng ngoại trừ thống lĩnh quân Hắc Kỳ ra, gia tộc không còn vị trí nào có thể sắp xếp cho hắn, để hắn ở lại Đế Đô sao? Chẳng lẽ ý của thúc là muốn hắn làm thống lĩnh quân trung ương hay là phụ tá Tổng trưởng?”.
“Ha ha” Tử Xuyên Tham Tinh cười tới mức thở hổn hển: “A Trữ, cháu nói thật hay nói đùa, hắn thống lĩnh quân trung ương? Tất cả tính mạng của chúng ta đều do hắn nắm giữ”.
“Vậy để Đế Lâm làm phụ tá Tổng trưởng sao? Hình như không thích hợp, Đế Lâm có vẻ như không am hiểu về tài vụ”.
“Giết hắn”. Tử Xuyên Tham Tinh hờ hững nói, dễ dàng như đang gọi thực đơn ăn tối.
Giống như đột nhiên bên tai bị sét đánh, Tử Xuyên Trữ vội vàng ngẩng đầu, thất thanh kêu lên: “Hả?”.
Tử Xuyên Tham Tinh thản nhiên nói: “A Trữ, không phải cháu có cảm giác hắn không ổn sao? Giết hắn là xong”.
Tử Xuyên Trữ cúi đầu, ánh mắt bất định nhìn xuống sàn nhà, sắc mặt trắng bệch, nàng chán ghét sự ngang ngược của Đế Lâm, chán ghét sự tự phụ của hắn, chán ghét sự chuyên quyền của hắn, thậm chí cũng chán ghét sự ẻo lả của hắn, nhưng nàng không nghĩ tới chuyện giết hắn.
Hôm nay Tử Xuyên Trữ không còn là một đóa hoa kiều diễm, yếu ớt trong nhà nữa rồi, sau khi trải qua cuộc chiến đấu bảo vệ Đế Đô, nàng đã tiếp xúc với rất nhiều cái chết và máu tươi, giết người không còn là chuyện quá xa lạ với nàng, thế nhưng bây giờ nàng chỉ muốn giết Ma tộc chứ không phải giết người một nhà.
Hơn nữa Đế Lâm là một trọng thần, là trung thần có công trong cuộc chiến bảo vệ Đế Đô, đó chính là khoảng thời gian khó khăn nhất, hắn và nàng đồng cam cộng khổ. Không có Đế Lâm, Đế Đô hoàn toàn không có khả năng chống cự được cuộc tấn công của quân Ma tộc, không có chiến thắng của cuộc chiến bảo vệ Đế Đô, có lẽ kết quả của cuộc chiến tranh vệ thánh đã phải viết lại.
Mặc dù nàng chán ghét Đế Lâm nhưng nàng tuyệt đối không thể không thừa nhận Đế Lâm công nhiều hơn tội, trong lúc phẫn nộ nhất thời, nàng chỉ muốn hắn mất chức mà thôi, hơn nữa Đế Lâm là đại ca kết nghĩa của A Tú, nếu như nàng thật sự muốn giết hắn, A Tú sẽ phản ứng như nào đây?
Tử Xuyên Tham Tinh cười nói khi ông quan sát sắc mặt không ổn định của Tử Xuyên Trữ: “Người như Đế Lâm, nếu đã dùng thì phải trọng dụng, không trọng dụng sẽ khiến hắn mang lòng oán hận, như vậy thì chẳng khác nào giấu độc xà dưới ghế ngồi, sớm muộn cũng gặp chuyện không may. A Trữ, tương lai cháu kế vị ta, phải nhớ kỹ, cái gì nên quản thì quản, phải biết chịu đựng”.
Một lúc sau Tử Xuyên Trữ mới chậm rãi gật đầu, sự quyết tâm thể hiện trên gương mặt, nàng dứt khoát nói: “Thúc, cháu đã hiểu”.
“Cháu thật sự đã hiểu?”.
“Đúng vậy, cháu nên ký lệnh bắt người, cho Bì Cổ dẫn quân Cấm vệ tới phòng giám sát bắt Đế Lâm sau đó tiến hành thẩm vấn, đưa ra xét xử công khai...”.
Tử Xuyên Tham Tinh cuống cuồng lắc đầu, thất vọng nói: “Xem ra cháu không hiểu gì cả. A Trữ, chúng ta lấy lý do gì bắt giữ Để Lâm?”.
“Trong chiến tranh chống quân Ma tộc, hắn là danh tướng, là trọng thần của gia tộc, anh hùng trong cuộc chiến bảo vệ Đế Đô, ngay khi Ma tộc mới bị đánh lui, chúng ta đã giết hắn, người ngoài sẽ nói như thế nào? Lúc này hành vi phản bội của Đế Lâm chưa bại lộ, muốn giết hắn, chúng ta không có nhiều lý do, khi đó cả đại lục này sẽ nói nhà Tử Xuyên tự mình đào chân tường của mình, nói gia tộc vong ân bội nghĩa, uy tín của gia tộc sẽ giảm sút nghiêm trọng, các quan văn, võ tướng đều xa rời chúng ta, nội bộ lục đục.
Hơn nữa Đế Lâm đã ở phòng giám sát nhiều năm, thế lực thâm căn cố đế, có rất nhiều bạn bè, tất cả đều là những kẻ liều mạng cầm đao kiếm, một khi chúng ta giết hắn, chúng ta phải chuẩn bị để đối mặt với vô số chùy thủ và thuốc độc, từ nay về sau vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh. Hơn nữa Viễn Đông Tử Xuyên Tú là anh em kết nghĩa với Đế Lâm, không ai biết khi đó Tử Xuyên Tú sẽ có phản ứng như thế nào, tùy tiện giết Đế Lâm, hậu quả là không thể tưởng tượng, chúng ta không thể gánh chịu được”.
“Thế nhưng...”. Tử Xuyên Trữ trở nên hồ đồ, nàng nghi ngờ nhìn thúc thúc của mình: “Thúc, không phải ý của thúc là muốn diệt trừ Đế Lâm sao?”.
“Diệt trừ Đế Lâm không nhất định phải tự mình ra tay, chúng ta chờ La Minh Hải đi đàm phán với Lưu Phong Sương từ phía tây quay về, hắn và Đế Lâm có mối thù không đợi trời chung. Chỉ cần ám chỉ với hắn lập tức hắn sẽ hành động chống lại Đế Lâm, hắn sẽ báo thù cho vợ con, có đầy đủ lý do để giết Đế Lâm, khi đó chuyện này thoạt nhìn sẽ như một vụ mưu sát, sự tranh giành của các trọng thần trong gia tộc, hoàn toàn không có liên quan gì tới chúng ta”.
“Thúc, ý của thúc là phải đợi La Minh Hải quay về sao?”.
“Ừ” Tử Xuyên Tham Tinh trầm ngâm nói: “Có lẽ chúng ta còn phải chờ Tư Đặc Lâm quay về từ vương quốc Ma tộc”.
“Tại sao?”.
“Khi Đế Lâm vừa chết, tất nhiên sẽ khiến nổi cuồng phong, các nước khác sẽ phản ứng như thế nào? Đồng đảng của Đế Lâm sẽ phản ứng như thế nào? Phòng giám sát sẽ tỏ thái độ như thế nào? Quân đội và các địa phương sẽ tỏ thái độ như thế nào? Viễn Đông sẽ hành động như thế nào? Tảng đá này ném xuống sẽ gây ra rất nhiều sóng gió, không một ai biết chắc, có lẽ La Minh Hải cũng không thể thực hiện thuận tiện, nói không chừng ngay cả chúng ta cũng bị cuốn vào trong. Thế nhưng cho dù là gì đi nữa, chỉ cần Tư Đặc Lâm dẫn theo quân viễn chinh quay về tọa trấn Đế Đô, chúng ta sẽ vững như thái sơn tuyệt đối an toàn, chúng ta không thể vội vàng manh động”.
Định liệu chiến thắng, lường trước thất bại, chu đáo cẩn thận, bố cục chặt chẽ, một lần nữa Tử Xuyên Trữ cảm thấy nàng kém người ở trước mình rất nhiều.
Nếu nói về sự thông minh, cơ trí phản ứng nhanh nhẹn, nàng hoàn toàn có thể so với thúc thúc của mình, thậm chí còn nhỉnh hơn, nhưng nói về sự chu toàn, bình tĩnh trong suy xét các vấn đề, sự cẩn thận một cách toàn điện, nàng hoàn toàn không bằng thúc thúc, sự chênh lệch này không phải nhất thời có thể bù đắp được, đó chính là sự kết tinh, trí tuệ của mấy chục năm ngồi trên đỉnh cao quyền lực, cho dù nàng là người thông minh nhưng còn rất nhiều điều phải học.
Đột nhiên Tử Xuyên Tham Tinh đứng dậy, kéo tấm màn cửa sổ đẩy ra, hai người đứng trước cửa sổ ngắm nhìn hai bóng người đang đi sóng vai nhau rời khỏi dinh Tổng trưởng, trong đó bóng dáng cao gầy vẫn thẳng người như vậy, phong thái đó, cho dù nhìn từ sau lưng nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra sự tự tin và tài hoa của người đó, người đó đang cười nói rời đi với Ca San, mỗi cử động của người đó khiến người ta có cảm giác rất thanh thoát, đẹp mắt.
Đây chính là người đàn ông ưu tú nhất hiện nay, hắn là người vừa anh tuấn, tài năng và cũng là kẻ yêu quyền lực, nhìn vào nụ cười vô tư, khoái trá, không lo nghĩ của hắn không ai ngờ rằng bóng tối tử vong đang che phủ trên người hắn.
Hai người yên lặng nhìn hình bóng xinh đẹp đó xa dần, tam trạng khác nhau, trong mắt Tử Xuyên Trữ hiện lên sự phức tạp, một lúc lâu sau nàng quay người lại, nói với một âm thanh trầm trầm, rất khó có thể hình dung: “Thúc, thúc nói đúng, cứ làm theo thúc nói, chúng ta sẽ chờ Tư Đặc Lâm quay về”.
*
* *
Ngày mùng mười tháng bảy năm bảy trăm tám mươi lăm, ngoại ô Ma Thần bảo.
“Cái gì? Tư Đặc Lâm tới?”. Ngay khi mới hạ quân doanh xong, chưa kịp rửa mặt, nghỉ ngơi, Tử Xuyên Tú đã nhận được thông báo của thị vệ, hắn kinh hãi, gần như không tin vào tai mình.
Đối phương là trưởng phòng quân vụ hiển hách, là cấp trên của hắn hơn nữa Tư Đặc Lâm lại mới đại thắng đại quân Tắc Nội Á tộc, là lúc hưng phấn nhất, khi hai lộ quân hội hợp, xét bất kỳ dưới góc độ nào thì Tử Xuyên Tú hắn mới chính là người cần phải đi gặp Tư Đặc Lâm thế nhưng ngược lại Tư Đặc Lâm lại là người tới thăm hắn trước.
“Mau mời Tư Đặc Lâm đại nhân vào đây... Ồ, không, đích thân ta sẽ ra ngoài doanh nghênh đón đại nhân”.
Dưới ánh nắng của bầu trời vùng cực đông đầy ráng đỏ, một lần nữa hai vị tướng quân có thực quyền nhất của gia tộc gặp nhau ở cực đông, bão cát khu cực đông khiến gương mặt của những vị khách đầy bụi bặm, cả người bao bọc một lớp bụi, sự khát khô và uể oải khiến Tư Đặc Lâm cực kỳ mệt mỏi, nhếch nhác. Ngay khi vừa nhìn thấy Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú đã hạ lệnh. : “Mau lấy nước, cầm khăn bông lại đây”.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Tư Đặc Lâm uống một hơi nước, hắn mới thở một hơi khoan khoái và nói với Tử Xuyên Tú: “Thật là lợi hại, không ngờ tháng chín ở vương quốc Ma tộc nóng như này, khi lên đường chúng ta đã mang đủ nước uống nhưng không ngờ mới được nửa đường đã uống hết nước”.
“Ba ngày ở vương quốc Ma tộc rất nóng, nhưng buổi tối lại giá lạnh, nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, nhất là tại khu vực phía đông vương quốc, khí hậu cực kỳ khốc liệt” Tử Xuyên Tú vừa rủa mặt, vừa uống một ngụm nước to: “Nhị ca, ca chỉ mang theo mấy người mà cũng dám tới đây, thật sự là rất mạo hiểm. Quân của đệ mới tới, vẫn chưa tảo thanh hết khu vực xung quanh, du kị binh Tắc Nội Á tộc vẫn còn dò xét xung quanh, vạn nhất chạm trán với chúng, không phải sẽ có chuyện sao? Khi trưởng quân vụ gia tộc gặp chuyện không hay ở chỗ đệ, đệ không gánh nổi chuyện này”.
Đối với sự oán trách của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm chỉ cười trừ, đối với Tư Đặc Lâm, ngày hôm nay rất đáng ăn mừng bởi vì quân đoàn Viễn Đông nhà Tử Xuyên dưới sự chỉ huy của Tử Xuyên Tú đã tới ngoại ô Ma Thần bảo, hội sư với quân đoàn loài người đã tới trước đó, điều này có nghĩa là vòng vây đối với Tắc Nội Á tộc đã khép chặt.
Trong tâm trạng kích động, không chú ý tới thân phận của mình, Tư Đặc Lâm chỉ dẫn theo mấy sĩ quan tham mưu, chạy một vòng lớn ba mươi dặm tới quân doanh Viễn Đông gặp Tử Xuyên Tú.
Sau một lát Tử Xuyên Tú mới cười nói: “Nhị ca, chúc mừng ca, ca đã đánh bại Vân Thiển Tuyết, mười ba vạn quân loài người của ca đã đánh bại mười bốn vạn quân Tắc Nội Á tộc, một trận đánh rất đẹp, không có binh lực đông gấp đôi, đệ thực sự không dám đánh nhau với quân Tắc Nội Á tộc, điều duy nhất không thỏa đáng chính là mấy người La Kiệt tức giận tới mức nói thẳng ra là ca không có suy nghĩ, không để lại quân địch cho bọn hắn”.
Tư Đặc Lâm cười nhạt nói: “Thắng là thắng thế nhưng nó cũng không khoa trương tới mức như tưởng tượng của đệ, binh lính Tắc Nội Á tộc không còn hùng mạnh như những năm xưa nữa rồi, mười bốn vạn quân của Vân Thiển Tuyết thì có quá nửa là người già, vừa mới đánh đã sụp đổ, đánh cũng không vất vả cho lắm. A Tú, A Tú, đệ không làm sai bất kỳ chuyện gì, đánh chiếm Ngõa Na, Ni Tư Tháp, thế quân tiên phong như chẻ tre khiến Ma Thần bảo cũng không dám chuyên tâm đối phó với ta, nhị ca ta được hưởng lợi từ đệ”.
Khi nhìn thấy các sĩ quan tham mưu quân đoàn đi cùng còn có vẻ mệt mỏi, Tư Đặc Lâm đề nghị: “Chúng ta đi ra ngoài một chút”.
Bên cạnh quân doanh là con sông chập chờn sóng vỗ, hai người đi một đoạn đường dài, đi tới rừng cây rậm rạp bên cạnh quân doanh. Ánh mắt hai người cùng nhìn về đường chân trời ở phía đông bình nguyên, ở nơi đó một hình dáng màu đen, cao to vô hạn đang đứng sừng sững, trông giống như một mãnh thú đang ẩn núp trong bóng đêm, mang tới tai họa cho người khác.
Hai vị thống lĩnh không nói câu nào khi nhìn một đường dài đen nhánh ở chân trời.
Một lúc lâu sau Tư Đặc Lâm thở dài nói: “Đó chính là Ma Thần bảo, sau bao nỗi vất vả, cuối cùng chúng ta cũng tới được nơi này”.
“Rất không dễ dàng, nếu như nhiều người có thể còn sống để chứng kiến ngày hôm nay, bọn họ sẽ rất vui mừng”.
Nghe giọng nói bi thương của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm nặng nề gật đầu, rất nhiều binh lính đã ngã xuống, bọn họ chờ đợi ngày đào huyệt lũ lang sói này”.
“Nhị ca”. Đột nhiên Tử Xuyên Tú hỏi: “Sau khi đánh chiếm Ma Thần bảo, ca có tính toán gì không?”.
“Ha ha. Đối với ta mà nói, Ma Thần bảo chính là sự kết thúc”.
“Sao vậy?”.
“Đánh xong trận này, chiến tranh Ma tộc kết thúc, ta sẽ gửi đơn từ chức lên Điện hạ”.
Tử Xuyên Tú giật mình nhìn Tư Đặc Lâm: “Nhị ca, tại sao? Ca mới ba mươi mốt tuổi, đây chính là tuổi tràn đầy năng lượng nhất, là thời gian kiến quốc lập nghiệp mà”.
“Ta mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi, còn về chuyện kiến quốc lập nghiệp, đánh lui Ma tộc tấn công loài người, ta cảm thấy chiến công của mình đã đủ để kiêu ngạo rồi, nếu như có thể có thêm may mắn trợ giúp cho đệ đánh hạ Ma Thần bảo, cuộc đời này của ta không còn tiếc nuối gì nữa. Bản thân là quân nhân loài người, có thể chống cự được nỗi nhục ngoại xâm, lập được công huân và chiến tích trong chiến tranh, lưu danh sử sách, ta đã rất thỏa mãn rồi”.
“Nhị ca, ca còn trẻ mà đã rút lui, vậy sau này ca sẽ làm gì? Không phải ca thật sự đổi nghề làm ông chủ hiệu bánh ngọt đấy chứ?”.
“Sao lại không thể?”. Tư Đặc Lâm ung dung nói, nhìn vẻ há hốc mồm không biết nói gì của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm mỉm cười nói: “Thật ra mấy năm nay ta cũng tích cóp được một ít tiền bạc, của hồi môn của Lý Thanh cũng rất nhiều, cho dù không làm gì thì nửa đời sau ta cũng không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, điều ta lo lắng chính là Tổng trưởng Điện hạ sẽ không tha cho ta đi, thế nhưng khi đó Ma tộc đã bị đánh bại, nhà Lưu Phong cũng hòa thuận với chúng ta, ta có làm nữa hay không cũng không quan trọng, nếu như Điện hạ thực sự không chịu, ta sẽ bỏ trốn, khi đó nhất định Điện hạ sẽ xấu hổ mà thả cho ta đi”.
Tử Xuyên Tú im lặng, hắn mơ hồ hiểu rằng việc Tư Đặc Lâm quyết tâm rời bỏ vào lúc hưng thịnh nhất, mệt mỏi chỉ là một cái cớ, phần lớn nguyên nhân làm cho Tư Đặc Lâm tâm tàn ý lạnh chính là chuyện công chúa Tạp Đan, công chúa Ma tộc xinh đẹp vẫn là một nỗi đau trong lòng Tư Đặc Lâm, bây giờ Tư Đặc Lâm tự mình thống lĩnh quân đội, chuẩn bị đánh chiếm Ma Thần bảo, kết cục của Tạp Đan không chết thì cũng bỏ trốn, sự đau đớn trong lòng Tư Đặc Lâm người bên cạnh không thể hiểu được.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm vỗ vai hắn an ủi: “A Tú, ta rất yên tâm đối với đệ, nhị ca ta lớn hơn đệ mấy tuổi, nhưng luận về kinh nghiệm lịch lãm, ta hoàn toàn không bằng đệ. Đệ nhanh nhẹn, cơ trí hơn người, xử sự quyết đoán, có nhu có cương, hơn ta gấp trăm lần. Đệ nắm Viễn Đông trong tay, tương lai còn có thể thôn tính Ma tộc, trong tay nắm trọng binh và địa bàn, đệ không nên học ta, nhị ca này không có tiền đồ, tiền đồ của đệ là vô hạn, hãy cố gắng”.
Khi nghe Tư Đặc Lâm nói, tâm trạng Tử Xuyên Tú càng nặng trĩu nhưng hắn không biểu lộ ra nét mặt, Tử Xuyên Tú cười ha hả, ôm vai Tư Đặc Lâm nói: “Ông chủ Tư Đặc Lâm, chúc ngài làm ăn may mắn”.
“Cảm ơn, Tử Xuyên Tú lão đệ, tới khi đó xin mời đệ quan tâm hơn tới cửa hàng của ta”.
“Không thành vấn đề... có thể được miễn phí không?”.
“Biến!”.
Tư Đặc Lâm làm bộ muốn đá, Tử Xuyên Tú lách người né tránh, đã lâu lắm rồi không có tâm trạng vui đùa, hai người cười sảng khoái, trong lòng thoải mái, giống như quay về thời kỳ vô lo vô nghĩ khi còn nhỏ.
“A Tú, ta đi rồi, sau này mối quan hệ của Viễn Đông và gia tộc thế nào là chuyện cần quan tâm nhất của trưởng phòng quân vụ tiếp theo, ta không muốn hao tổn tâm trạng quan tâm, ta chỉ hy vọng sau này nếu như gia tộc và Viễn Đông xảy ra tranh chấp, đệ có thể nể mặt mũi ta, để cho gia tộc mấy con đường sống, nếu như có thể tránh thì cố gắng không nên xảy ra binh đao với gia tộc, như vậy nhị ca cũng biết ơn đệ rồi”.
Tử Xuyên Tú biết rằng khi ở trên vị trí trưởng phòng quân vụ, thực ra Tư Đặc Lâm rất âm thầm quan tâm tới hắn, hành động của Tư Đặc Lâm chính là mối ràng buộc lớn nhất giữa hắn và gia tộc, sự khoan dung lớn nhất dành cho hắn, hắn có rất nhiều điều không phải nhưng Tư Đặc Lâm đều che dấu cho hắn, bây giờ Tư Đặc Lâm lại nhắc nhở hắn: “Sau này đệ không được ngang ngược như vậy nữa”.
Cuộc đời này được làm huynh đệ, còn cầu gì hơn nữa?
Tử Xuyên Tú thầm cảm động trong lòng nhưng hắn lại cười nói: “Nhị ca, ca nói như đệ và Viễn Đông như quân phiệt độc lập vậy”.
“Ha hạ có nhận hay không thì đệ cũng là quân phiệt Viễn Đông, thân phận thống lĩnh chỉ là cái áo khoác mà thôi”. Tư Đặc Lâm tiện tay nhổ một cây cỏ trên mặt đất, lắc lư nói: “Chuyện đã phát triển tới mức này, có lẽ gia tộc có gì không phải nhưng chúng ta không thảo luận việc ai quá mức với ai, ta chỉ muốn hỏi đệ, A Tú, đệ có ý định dẫn Viễn Đông đi theo hướng nào? Đừng hiểu lầm, ta chỉ tò mò muốn hỏi một chút mà thôi”.
Tử Xuyên Tú nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi chán nản nói: “Nhị ca, đệ thật sự không biết, đệ thật sự không biết, bây giờ chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó, tùy tình hình mà theo”.
“Có cách giải quyết dứt khoát, biện pháp là đệ kết hôn với Trữ Điện hạ”.
“Cái gì?”.
“Trữ Điện hạ thông minh, đợi một thời gian, cô ấy sẽ trở thành một minh quân, điều khó khăn với cô ấy là, cô ấy yêu đệ thắm thiết, đệ chính là người trợ giúp tốt nhất cho cô ấy. Viễn Đông và nội địa hợp lực lại, hai vợ chồng đệ thống trị đế quốc Tử Xuyên, tất thảy các vấn đề có thể dễ dàng được giải quyết”.
Nói xong Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Tú với tâm ý đặc biệt.
Tử Xuyên Tú ừ một tiếng nhưng không nói câu nào, ánh trăng sáng chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn sắc mặt lờ mờ, không hiểu hắn đang nghĩ gì nhưng Tư Đặc Lâm hiểu rằng bản thân mình đã chạm vào miệng vết thương yếu ớt của Tử Xuyên Tú.
Hai người sóng vai nhau đi một quãng đường dài, đi qua từng mảng rừng cây lớn, bãi cỏ, rừng tùng rậm rạp, ánh sáng quân doanh biến thành một chần sáng nhỏ, cuối cùng hai người cũng mệt mỏi, ngồi tựa vào một vách núi, ngồi sóng vai nhau, không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn bình nguyên rộng lớn, ánh sao xa xa trên trời.
Không biết đã trải qua bao lâu, bất ngờ tiếng vó ngựa rất nhỏ từ xa truyền lại, hai người đồng thời cảnh giác, liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ như muốn nói: “Du kị binh Tắc Nội Á tộc”.
Mặc dù liên quân Viễn Đông và gia tộc đã hình thành thế bao vây Ma Thần bảo nhưng Ma Thần bảo thực sự rất rộng lớn, trận tuyến hợp vây này không quá chặt chẽ, quân trinh sát kị binh của hai bên cưỡi ngựa kiểm tra những khu vực cài răng lược, nhất là Du kị binh Ma tộc thỉnh thoảng tiến tới gần quân doanh loài người để điều tra quân tình của loài người.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hai vị thống lĩnh nằm úp người, phủ phục sau vách núi, nhìn theo khe hở của bụi cỏ, xa xa trên mặt đất có hai bóng đen đang cưỡi ngựa chạy rất nhanh, gió đêm mang theo tiếng vó ngựa của bọn họ và tiếng ca trong trẻo của bọn họ, tiếng ca thê lương mà bi tráng, hai du kị binh vừa cưỡi ngựa vừa hát, chỉ thoáng chốc cả hai đã đi xa.
Tư Đặc Lâm không thông thuộc tiếng Tắc Nội Á tộc, hắn hỏi Tử Xuyên Tú: “Bọn họ hát gì vậy?”.
Tử Xuyên Tú đang cúi đầu lắng nghe tiếng ca xa dần trong gió như không nghe thấy câu hỏi của Tư Đặc Lâm, hắn ngơ ngác nhìn hai du kị biến mất trên bình nguyên tới mức xuất thần.
“Bọn họ hát gì vậy?”. Tư Đặc Lâm hỏi lại một lần nữa.
Lúc này Tử Xuyên Tú mới quay đầu, hắn cúi đầu ca giai điệu mới học được:
“Thiếu nữ mùa xuân nước mắt vui mừng, tình yêu đối với chiến sĩ vĩnh viễn không thay đổi.
Vì thiếu nữ xinh đẹp, trong trận chiến đấu tiên.
Thiếu niên anh tuấn bừng nhiệt huyết đi vào chiến trường.
Bên kia sông, bên cạnh dòng Hắc Hà mênh mông.
Vì tổ quốc, một thiếu niên trẻ tuổi anh hùng hy sinh vì nước.
Làm gió lay động mái tóc màu vàng của anh, giống như người yêu anh đang đùa nghịch mái tóc.
Mưa phùn mờ mịt như rửa sạch xương trắng, đất đen chậm rãi chôn vùi anh.
Thanh niên cứ thế hy sinh, dũng sĩ cứ thế mà hy sinh.
Bọn họ quyết đấu vì tổ quốc, chết cũng không thể lay chuyển.
Thiếu nữ xinh đẹp nháy mắt đã quên anh, bạn bè cũng quên anh.
A, anh hùng tuế nguyệt, tháng năm...”.
Hai người đối mặt với nhau, trong đôi mắt đen láy của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh.
“Nhị ca, những gì đã mất đi vĩnh viễn không bao giờ quay lại”.
Khi nhỏ ước mơ ngây thơ không tì vết, thanh niên trung trinh và say đắm, với tình yêu, hướng tới tất cả những gì tốt đẹp, giấc mộng tan biến và xây lại, cho tới hôm nay chỉ là sự thỏa hiệp và nhượng bộ của quyền lực.
Tư Đặc Lâm quay đầu nhìn Ma Thần bảo rộng lớn mà xa xôi, nhớ tới mối tình đầu của mình, hắn cảm thấy lòng mình chua xót, bất giác nước mắt trong lòng hắn trào ra.
*
* *
Ngày hội quân thứ ba, cũng là ngày mười ba tháng bảy năm bảy trăm tám mươi lăm, cuộc tấn công Ma Thần bảo bị bao vây chính thức bắt đầu.
Ma Thần bảo, được xưng là tòa thành kiên cố nhất đại lục, không một ai biết rõ từ nơi này tòa thành kiên cố này được xây dựng vào tháng năm nào, do ai dựng nên. Theo lý thuyết, công trình xây dựng Ma Thần bảo rất đồ sộ, nhất định phải lưu lại ghi chép trong lịch sử, nhưng điều kỳ quái là trong sử sách Ma tộc không có bất kỳ một tài liệu nào, cho dù là Thần điển được người Ma tộc sùng kính nhất cũng không tìm được ghi chép nào nói về việc xây dựng Ma Thần bảo.
Có học giả nghiên cứu lịch sử Ma tộc nói rằng điều này không phải là khiếm khuyết của Thần điển mà trên thực tế có lẽ Ma Thần bảo được xây dựng từ trước khi có Thần điển, chỉ sợ là từ thời đại chúng thần.
“Ma Thần bảo” là tên loài người gọi theo cách dịch tên của vương quốc Ma tộc, tên chính thức của nó là ‘Tòa thành quang vinh đứng vững trên vùng đất mà Đại ma thần chí tôn ban tặng cho thần dân trung thành của mình”, nhưng tên thực sự của nó quá dài và rời rạc, với lại thời gian lâu ngày, các tộc của Ma tộc cũng gọi theo cách gọi của loài người thành tên là Ma Thần bảo.
Mọi người đã sớm biết Ma Thần bảo là tòa thành kiên cố nhất đại lục, nhưng khi nhìn thấy nó bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng được sự hùng vĩ của nó. Từ xa nhìn lại Ma Thần bảo như một ngọn núi hùng vĩ đứng vững vàng trên một bình nguyên bao la, tường thành cao hơn ba mươi thước, toàn bộ dùng đá đen rộng hai thước, dài một thước để xây thành, toàn bộ tường thành không có một khe hở, tường thành bị người xây dựng cố ý làm thành những góc hình thoi uốn lượn, độ dày tới mươi hai thước, dài mười lăm dặm, hào hộ thành sâu năm thước, rộng khoảng ba mươi thước đủ để bất kỳ cái gì cũng táng thân ở đáy sông.
Căn cứ vào mô tả của mấy người Lỗ Đế, ngoài bức tường thành cao vút, Ma Thần Hoàng còn bố trí các ủng thành và đường ngầm dùng để phục kích, trận cự mã, trận trường mâu, hãm trận và công sự phòng ngự, bên trong thành chia làm bốn tầng phòng ngự, tầng sau chắc chắn hơn tầng trước. Trong thành có các kho lương thực phân tán, lương thực đủ cho đội quân năm vạn người dùng trong ba tháng, trong thành dùng nguồn nước giếng, nguồn nước ngầm trong thành rất phong phú, quân tấn công không thể cắt đứt nguồn nước.
Vì gia tộc thúc ép liên tục, cho dù không hoàn toàn nắm chắc nhưng Tư Đặc Lâm vẫn hạ lệnh tấn công dò xét Ma Thần bảo. Bộ đội kị binh, bộ đội Bán thú nhân quân Viễn Đông, bộ đội bản bộ của nhà Tử Xuyên nhất tề triển khai thế tấn công Ma Thần bảo, mạnh mẽ như sóng triều vào những công sự, ủng thành bên ngoài, sư đoàn đặc chủng 101 mạo hiểm tiến gần tới trận địa quân địch, dùng nỏ cơ và máy bắn đá tấn công quân địch, cung cấp hỏa lực bảo vệ bộ đội tấn công, âm thanh ầm ầm, tiếng kêu gào liên tục vang lên, đá rơi, tên bay như mưa, cục diện vô cùng hỗn loạn, đồ sộ nhưng hiệu quả thực tế thì không đạt được.
Cuối cùng cuộc tấn công cũng chấm dứt với sự thương vong của hơn năm trăm lính Bán thú nhân, hơn tám trăm lính gia tộc. Trả một cái giá rất lớn nhưng quân đội loài người thậm chí còn không chọc thủng một cái lỗ trên tường thành, các tướng quân viễn chinh đứng quan sát cuộc chiến đã hiểu rất rõ ràng, cuộc chiến đó không phải là lui khi chưa công, cũng không phải các tướng sĩ bên dưới không có đủ dũng khí tấn công, mà pháo đài này thực sự quá vững chắc, vượt quá sự tưởng tượng của loài người. Dưới sợ tấn công ồ ạt của máy bắn đá nhưng không một lỗ châu mai nào trên tường thành bị đánh sập, những tảng đá đều văng vào tường thành rồi bắn ra bên ngoài, những mũi tên cắm vào tường thành nhưng không thể bay vào lỗ châu mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...