Nguyễn Nam Chúc thực sự rất thích mì Lâm Thu Thạch làm, hắn nghiêm túc ăn hết luôn một bát, ngay cả canh cũng không buông tha.
Lâm Thu Thạch nói: "Ăn ngon như vậy à?"
"So với mấy thứ trong cửa ăn ngon hơn nhiều." Nguyễn Nam Chúc lau miệng, lại nhìn đồng hồ, "Mau chóng sắp xếp đi, buổi chiều tôi qua đón anh."
"Được." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này đứng dậy liền đi.
Hạt Dẻ trong nhà rầm rì dùng đuôi quấn lấy chân Nguyễn Nam Chúc, một bộ chẳng đành, Lâm Thu Thạch nhìn đến ghen ghét dữ dội.
Nhưng ghen ghét dữ dội thì cũng không có biện pháp, ai bảo Hạt Dẻ chỉ là một chú mèo chứ.
Phòng này cũng là Lâm Thu Thạch thuê, kỳ thuê này còn nửa năm nữa, hắn cũng không định trả lại.
Thật ra hắn không phải người thành phố này, đơn giản là học đại học ở đây, sau khi tốt nghiệp thì ở lại luôn, cũng đã quen thời tiết cùng cuộc sống sinh hoạt nơi đây.
Lâm Thu Thạch bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Quần áo của hắn không nhiều lắm, rất nhanh liền đã gấp xong, phiền toái nhất chính là đống sổ sách công tác, vừa nặng vừa nhiều.
Hắn nhìn đống giấy tờ, do dự trong chốc lát, dứt khoát xuống lầu gọi dì dọn vệ sinh, liền xong việc.
Mạng cũng sắp không còn, chung quy nên làm chút việc có thể khiến bản thân vui vẻ.
Sau khi sửa sang xong bọc hành lý, Lâm Thu Thạch nói chuyện mình muốn chuyển nhà cho người bạn Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ vừa nghe nói hắn muốn chuyển nhà, liền la hét muốn tới giúp đỡ, Lâm Thu Thạch lại từ chối, nói đã thuê được người bên công ty chuyển nhà, không bận rộn hắn phải qua giúp.
"Vậy cậu định dọn đi đâu?" Ngô Kỳ hỏi.
"Vùng ngoại thành, khi nào bên đó dọn dẹp xong xuôi sẽ gọi cậu qua chơi." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu cứ đi làm đi."
"Cậu nhớ phải đưa địa chỉ cho tớ đấy." Ngô Kỳ nói, "Từ chức xả hơi một thời gian cũng khá tốt, công việc mỗi ngày tăng ca ai mà chịu nổi, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cũng phải suy xét đến thân thể của mình."
"Ừ." Lâm Thu Thạch theo tiếng.
Ba giờ chiều, Nguyễn Nam Chúc cùng Trình Thiên Lí đúng giờ tới, giúp đỡ hắn nhấc hành lý lên xe.
Hạt Dẻ meo meo cũng được thả vào trong túi vận chuyển chó mèo, sau đó đặt ở trên ghế sau.
Lâm Thu Thạch: "Đến biệt thự rồi, Hạt Dẻ thật sự sẽ cho tôi vuốt vuốt à?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."
Trình Thiên Lí: "Lâm Thu Thạch anh có biết biểu cảm của anh hiện tại y hệt người chồng bị chính vợ mình ruồng bỏ hay không?"
Lâm Thu Thạch: "......" Tôi không phải, tôi không có.
Xe tiến một đường về phía trước, cảnh sắc xung quanh dần dần hoang vắng, cuối cùng rẽ vào cao tốc, tới biệt thự sừng sững đứng cô độc ở vùng ngoại thành.
Đây là lần thứ ba Lâm Thu Thạch tới, thời điểm hắn tay xách nách mang đi vào, trông thấy Trình Nhất Tạ trong phòng khách.
Trình Nhất Tạ đang ăn gì đó, nhìn thấy bọn họ đi vào, trên mặt một chút cảm xúc đều không có, chỉ lãnh đạm chào hỏi: "Nguyễn ca."
Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện nhìn Trình Thiên Lí bên cạnh.
Không thể không nói, tuy rằng là sinh đôi, nhưng phong cách hai người này lại khác rất nhiều, Trình Thiên Lí hoạt bát hướng ngoại, biểu tình gì lúc nói cũng đều rất khoa trương.
Trình Nhất Tạ lại nội liễm lãnh đạm, vừa thấy liền biết bộ dáng rất không dễ ở chung.
Nguyễn Nam Chúc nói, "Chuẩn bị thế nào rồi?"
"Vẫn ổn." Trình Nhất Tạ nói, "Tình huống cụ thể còn phải vào xem, chừng nào thì anh đi?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Vài ngày nữa."
Trình Nhất Tạ gật gật đầu, xoay người đi mất.
Lâm Thu Thạch nghe được lời này, nhỏ giọng hỏi câu: "Mấy ngày nữa cậu lại vào cửa à?"
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc theo tiếng.
"Có phải rất nguy hiểm hay không?" Cánh cửa thứ hai của Lâm Thu Thạch đã khủng khiếp như vậy, Nguyễn Nam Chúc chẳng phải là càng khủng bố.
"Vẫn ổn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không cần quá lo lắng." Thần sắc hắn nhàn nhạt, như là hắn chỉ đang nói muốn đi du lịch, không thấy lo lắng chút nào.
Lâm Thu Thạch thấy hắn bình tĩnh như vậy, cũng trở nên bình tĩnh theo.
Sau đó Nguyễn Nam Chúc sắp xếp phòng cho Lâm Thu Thạch, ở cuối hành lang tầng ba, đối diện chính là phòng Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch dọn hành lý vào phòng mình, liền chờ không nổi thả Hạt Dẻ từ trong túi ra.
Tới một hoàn cảnh lạ lẫm, Hạt Dẻ lại không sợ người lạ chút nào, vui vui vẻ vẻ ngoáy mông xù xù lông chạy như bay về phía Nguyễn Nam Chúc, tới bên người Nguyễn Nam Chúc rồi liền bắt đầu cọ cọ cào cào, cầu ôm một cái.
Nguyễn Nam Chúc cong lưng bế Hạt Dẻ lên, ngồi trên sô pha vẫy tay với Lâm Thu Thạch: "Lại đây."
Lâm Thu Thạch đôi mắt ghen tuông tới đỏ lên liền tung ta tung tăng chạy qua, trong miệng kêu: "Nam Chúc, Nam Chúc......!Để tôi hít một cái!"
Trình Thiên Lí bên cạnh: "......" Lâm Thu Thạch anh thế này là nghiện mèo tới phát bệnh rồi??
Nguyễn Nam Chúc cúi đầu, nhìn Hạt Dẻ: "Hít đi."
Lâm Thu Thạch: "Tới đây!" Hắn đầu tiên là duỗi tay sờ sờ Hạt Dẻ, phát hiện Hạt Dẻ đúng là không sử dụng móng vuốt kháng nghị, đây đã là tiến bộ lớn.
Tận dụng thời cơ mất rồi không thể lấy lại, Lâm Thu Thạch kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, liền ụp mặt vào bộ lông mềm của Hạt Dẻ.
Hạt Dẻ meo một tiếng, móng vuốt màu hồng phấn mềm mại đẩy đẩy đầu Lâm Thu Thạch.
Hít mèo khiến người vui vẻ, không hít mèo là không có khả năng, đời này đều không thể không hít mèo, chỉ có hít mèo mới có thể duy trì sinh hoạt bình thường.
Lâm Thu Thạch mấy tháng không đụng tới cục vàng cục bạc của mình lúc này rốt cuộc được như ước nguyện, cảm động tới sắp lệ nóng doanh tròng.
"Vãi chưởng, hai người này đang làm cái gì vậy? Quá kích thích rồi?" Đột nhiên có giọng nói từ cửa truyền đến, Lâm Thu Thạch còn chưa hiểu ra sao, liền cảm thấy tay Nguyễn Nam Chúc chợt đưa ra đặt lên tóc hắn: "Lâm Thu Thạch, anh đừng quỳ hít."
"Vãi chưởng! Quỳ hấp!" Người nọ nói, "Nguyễn ca, hai người chịu chơi ghê á!!"(tôi cần giải thích đoạn này các bạn ơi nhưng viết ở đây hơi dài nên các bạn chịu khó kéo xuống dưới cùng đọc đi đã xong lại kéo lên đọc tiếp nhớ:) bạn nào hiểu rồi thì thoi)
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn im lặng ba giây, mới phản ứng lại là đã xảy ra cái gì.
Chỉ thấy lúc này Nguyễn Nam Chúc đặt Hạt Dẻ ở trên đùi, mà hắn nửa quỳ trước mặt Nguyễn Nam Chúc, dùng vẻ mặt say mê nhào mặt vào bụng Hạt Dẻ......!Tư thế này, nhìn góc độ nào cũng đều không đúng nổi.
Lâm Thu Thạch yên lặng đứng lên, quay đầu nhìn người phía sau.
Người này trước đó hắn đã từng gặp qua trong biệt thự gọi là Dịch Mạn Mạn, có lẽ là ánh mắt của Lâm Thu Thạch quá mức u oán, nhìn đến Dịch Mạn Mạn có chút sợ, nói: "Không sao đâu, hai người tiếp tục, tôi chỉ là đi ngang qua."
Nguyễn Nam Chúc thấp thấp nở nụ cười.
Hạt Dẻ vẫn ở trong lòng hắn vẻ mặt mờ mịt, lông trên người bởi vì động tác của Lâm Thu Thạch trở nên lộn xộn, nhưng mặc dù là như thế, cũng vẫn rất đáng yêu.
Lâm Thu Thạch từ trên mặt đất đứng lên, thay đổi tư thế, lộ ra chú mèo trước mặt, duỗi tay chỉ chỉ, ý bảo không phải mình đang làm chuyện gì cấm trẻ dưới vị thành niên.
"À, nghịch mèo." Dịch Mạn Mạn xấu hổ cười cười, "Thực xin lỗi, tôi hiểu lầm."
"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch, "Tôi không nên quá kích động......"
Trình Thiên Lí vây xem toàn bộ quá trình rốt cục là không nhịn được, vỗ bàn cười ha hả, vừa cười vừa lấy di động, đưa cho Lâm Thu Thạch xem ảnh cậu ta chụp được.
Lâm Thu Thạch ngó vào, liền thấy bản thân nửa quỳ giữa hai chân Nguyễn Nam Chúc, vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc đang dịu dàng nhìn hắn, còn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên tóc hắn......!
Lâm Thu Thạch: "Vãi chưởng, cậu chụp lúc nào vậy, xóa ngay cho tôi ——"
Trình Thiên Lí: "Được được được, anh đừng kích động, tôi xóa đây." Hắn xoá tấm ảnh lôi ra để chọc Lâm Thu Thạch, việc này mới được từ bỏ.
Sau khi Lâm Thu Thạch uy hiếp cưỡng chế một hồi xong vẻ mặt mỏi mệt ngồi trở lại sô pha, tỏ vẻ đầu năm nay muốn hít hít mèo sao lại khó khăn tới vậy.
Hắn nói xong lời này, liền thấy Hạt Dẻ vô cùng vui vẻ dùng đầu cọ ngực Nguyễn Nam Chúc, một bộ dáng anh tại sao còn chưa hít hít tôi.
Lâm Thu Thạch: "......" Hạt Dẻ con là đồ phản bội!!!
Vào ban đêm, vì để chào mừng Lâm Thu Thạch mới vào, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, Lâm Thu Thạch cũng một lần nữa làm quen lại với người trong biệt thự.
Dịch Mạn Mạn, Trần Phi, Lư Diễm Tuyết lần trước đã gặp, nghe nói bọn họ còn có mấy người đang làm việc ở nơi khác, qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về.
Biệt thự còn nuôi một con Corgi tên Bánh Gối, hai ngày này nó bị ốm liền ở trong bệnh viện, Trình Thiên Lí nói ngày mai mới có thể đón về nhà.
"Chúng nó có thể sẽ đánh nhau hay không vậy." Lâm Thu Thạch lo lắng nhìn Hạt Dẻ.
"Không thể nào, Hạt Dẻ nhà anh tính tình khá tốt mà." Trình Thiên Lí nói, "Bánh Gối nhà này tính tình cũng tốt, chỉ là có một khuyết điểm, thích ngửi mông mèo."
"Nó là đực hay cái?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Đực." Trình Thiên Lí nói, "Mang nó đi ra ngoài dạo quanh, gặp phải mèo hoang luôn là nó bị đánh, ôi." cậu ta nhìn Hạt Dẻ.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Hạt Dẻ nhà tôi cũng là đực."
Một khi đã như vậy, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì vượt giống loài ngoài ý muốn......!
Trần Phi cùng Dịch Mạn Mạn, đều mời Lâm Thu Thạch một chén rượu, nói về sau mọi người hỗ trợ lẫn nhau, Lư Diễm Tuyết ngồi ở bên cạnh cười ngọt ngào, tỏ vẻ rất vui khi Lâm Thu Thạch gia nhập vào đoàn bọn họ.
Lâm Thu Thạch cũng uống xoàng hai ly, xét thấy tình huống thân thể của mình, không dám uống nhiều.
Kết thúc tiệc tối, Lâm Thu Thạch trở về phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ mãi không được.
Trong đầu hắn có chút lộn xộn, đủ thể loại suy nghĩ chạy tới chạy lui.
Thật sự là không thể ngủ được, Lâm Thu Thạch liền từ trên giường bò dậy, muốn đi dạo trên hành lang hít thở không khí.
Kết quả đi đến bên cửa sổ trên hành lang, hắn lại thông qua cửa sổ, thấy Nguyễn Nam Chúc đứng ở trong vườn nói chuyện cùng Trần Phi.
Vẻ mặt hai người đều cực kỳ nghiêm túc, trước mặt là một chiếc notebook đen, thỉnh thoảng dùng bút viết viết vẽ vẽ lên đó.
Trần Phi khí chất văn nhã, mang cặp kính đen, cười rộ lên trông cũng rất hiền lành.
Lâm Thu Thạch nghe Trình Thiên Lí nói trước kia hình như anh ta làm giáo viên, cụ thể tại sao gia nhập cũng không rõ lắm, bởi vì thật ra Trình Thiên Lí mới là người cuối cùng đến biệt thự.
Theo lý thuyết ở khoảng cách xa như vậy, Lâm Thu Thạch hẳn là cái gì cũng nghe không được, nhưng như là kỳ tích, vậy mà vẫn loáng thoáng nghe thấy nội dung bọn họ nói chuyện, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể đoán ra một số đoạn.
Hình như bọn họ đang bàn luận về cửa tiếp theo của Nguyễn Nam Chúc, về bối cảnh manh mối, trong đó ám chỉ cái gì......!
Lâm Thu Thạch đang định tiếp tục nghe, Nguyễn Nam Chúc đứng ở dưới lầu lại giống như mọc mắt sau lưng, bất chợt xoay đầu nhìn thẳng về hướng hắn đứng.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Thu Thạch xấu hổ vẫy vẫy tay hướng về phía hắn chào hỏi.
Nguyễn Nam Chúc quay đầu cùng Trần Phi nói gì đó, liền quay vào trong biệt thự, Lâm Thu Thạch đi cũng không được đứng cũng không xong, đành phải mở cửa phòng ra, ngồi ở cửa chờ.
Một lát sau, Nguyễn Nam Chúc quả nhiên xuất hiện trước cửa.
"Không ngủ được?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Trong đầu rất rối rắm."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu ngủ không được, vậy tôi cho anh xem thứ này." Hắn vào phòng ngồi trước máy tính, ấn nút khởi động máy.
Sau khi vang lên tiếng thông báo khởi động máy, màn hình máy tính sáng lên, Nguyễn Nam Chúc di chuột, click mở địa chỉ web ở ngay đầu.
Icon địa chỉ web này là một cánh cửa màu đen, so với cửa sắt Lâm Thu Thạch đi vào có vẻ giống nhau như đúc.
Nguyễn Nam Chúc mở địa chỉ web ra, lại đăng nhập tài khoản, một lát sau, một cái diễn đàn đỏ như máu xuất hiện ở trước mặt Lâm Thu Thạch.
"Đây là một diễn đàn, trong đây đều là người đã từng vào cửa, nội dung trên này rất phong phú, cũng có cả một chút tin tức, anh nhàn rỗi không có việc gì có thể lướt lướt." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ có thể dùng máy tính này, không được dùng thứ khác đang nhập vào diễn đàn."
"Dùng thứ khác sẽ bị phát hiện địa chỉ?" Lâm Thu Thạch hỏi.
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
"Bị phát hiện sẽ thế nào?" Lâm Thu Thạch rất khó hiểu chỗ này.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Bị phát hiện sẽ xảy ra chuyện không tốt." Hắn trầm mặc trong chốc lát, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói ra sự thật kinh người, "Có thể sẽ bị cướp mất cửa."
"Cái gì??" Lâm Thu Thạch trợn tròn đôi mắt.
"Tôi đã sớm nói qua, cửa không phải trừng phạt, là khen thưởng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Người tiến được vào trong cửa vốn dĩ là phải chết, nhưng chỉ cần vượt qua mười hai cửa, là có thể sống lại một lần, có được tân sinh."
"Nhưng làm thế nào để cướp được cửa?" Lâm Thu Thạch vẫn nghĩ không ra.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Người không có cửa chỉ cần cùng người sở hữu cửa đi vào trong cửa của người đó, nếu người sở hữu cửa chết trong chính cánh cửa của mình, như vậy cánh cửa này liền đổi chủ, đương nhiên, muốn làm được việc này tương đối khó khăn, nhưng chỉ cần dụng tâm, luôn luôn có cách."
Lâm Thu Thạch nghe thấy lời này sửng sốt vài giây, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới, điều bản thân chống lại, không chỉ là thế giới khủng bố bên trong cửa, còn cả những người bên ngoài thèm muốn có cửa, khó có thể tưởng tượng, nếu hắn không gặp được Nguyễn Nam Chúc, cho dù ra được khỏi cửa, có lẽ hắn cũng đang mơ hồ.
Hắn lại nhớ tới Trương Tử Song chết ở cửa đầu tiên, Trương Tử Song không phải lần đầu tiên vào cửa, chỉ là thời điểm đi vào thậm chí còn chưa thay nổi bộ quần áo, khiến lúc hắn xảy ra tai nạn xe cộ, Lâm Thu Thạch liền nhận ra thân phận của hắn.
Lâm Thu Thạch nhìn màn hình máy tính, phát hiện diễn đàn này hoạt động cực kỳ sôi nổi, hiện tại là rạng sáng hai giờ, vẫn còn đến hơn 6000 tài khoản đang online.
"Công việc của bọn tôi cũng là giao dịch trên mạng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng không phải ở trang web này, hiện tại anh vừa mới tiến vào chưa cần biết nhiều như vậy, xem cái diễn đàn này trước là được."
"Ồ." Lâm Thu Thạch nói cảm ơn với Nguyễn Nam Chúc, "Cảm ơn cậu."
Nguyễn Nam Chúc: "Đừng cảm ơn bằng lời nói, hành động thực tế chút đi."
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy......!cậu muốn tôi cảm ơn thế nào, không thì......" Hắn vừa định nói ngày mai mời Nguyễn Nam Chúc ăn một bữa cơm, Nguyễn Nam Chúc liền chen ngang hắn nói: "Không thì hôm nào lại ở trên đùi tôi hít mèo một lần?"
Lâm Thu Thạch: "......" Người này là đang đùa giỡn lưu manh sao? Người này là đang đùa giỡn lưu manh đi!
Nguyễn Nam Chúc: "Được rồi, tôi đùa thôi." Hắn đứng lên, đi ra cửa, "Anh xem trước đi, tôi còn có chút việc." Bước chân hắn chững lại, ngừng ở cạnh cửa, quay đầu, "Đừng nghe lén đấy."
Họng Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.
Nguyễn Nam Chúc: "Thật ngoan." Hắn nở nụ cười, xoay người đi mất.
Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hắn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, cẩn thận nghĩ nghĩ mới kinh ngạc phát hiện Nguyễn Nam Chúc vừa thử hắn, lúc ấy khoảng cách của bọn họ xa như vậy, người bình thường đều sẽ không cảm thấy Lâm Thu Thạch nghe thấy bọn họ nói chuyện, Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, Lâm Thu Thạch cũng chưa phản ứng lại, nhận luôn.
Nhưng mà thính lực của hắn rốt cuộc là chuyện như thế nào......!
Trong nghi hoặc như thế, Lâm Thu Thạch ngồi trên ghế dựa, bắt đầu xem diễn đàn.
Diễn đàn có rất nhiều topic, nội dung hỗn loạn, thậm chí còn có trao đổi tin tức.
Đương nhiên hiện tại đã có Nguyễn Nam Chúc nhắc nhở, hắn không có hứng thú đối với việc này, mà là chọn đọc một vài topic thảo luận về cửa sắt.
Diễn đàn này 6 năm trước đã được tạo, người dùng trên diễn đàn cho đến nay vẫn còn đang thảo luận rốt cuộc cửa là cái gì.
Là khoa học kỹ thuật tương lai? Là lễ vật trời ban? Hay là thí nghiệm ngoài hành tinh? Suy đoán không có lời giải nhiều vô số kể, thoạt nhìn không một cái nào đáng tin cậy.
Trên diễn đàn còn có một ít topic bàn luận về thế giới bên trong cánh cửa, Lâm Thu Thạch đơn giản lướt lướt, cũng không phát hiện ra tin tức gì đặc biệt hữu dụng.
Hắn xem hơn một tiếng, cũng dần thấy buồn ngủ, liền đóng máy tính, một lần nữa nằm lại về giường.
Lần này Lâm Thu Thạch không còn mất ngủ, nhắm mắt liền đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau, là một buổi sáng đầy nắng.
Lâm Thu Thạch sáng sớm vừa mới xuống tầng, liền thấy Trình Thiên Lí tức giận bất bình cãi nhau với anh trai, thay vì nói là cãi nhau, không bằng nói là một người thao thao bất tuyệt.
"Em đã nói là em không ăn cay, tại sao đồ ăn của em anh lại cứ phải cho thêm cay vào, anh vốn dĩ là không để tâm rốt cuộc là em thích cái gì, anh chỉ để ý bản thân......" Trình Thiên Lí nhìn bát chè dầu hoa trà trước mặt lẩm bẩm lầm bầm.
(面前的油茶 /mianqian de youcha/ tôi cũng không biết là món gì bạn nào biết chỉ tôi với nhớ)
Trình Nhất Tạ mặt vô biểu tình ngồi đối diện cậu ta: "Không ăn thì cút."
Trình Thiên Lí bắt đầu giả gào, nhưng vẫn vươn tay cầm bát lên bắt đầu ăn.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng cậu ta không thể ăn cay, kết quả phát hiện người này căn bản là gào ăn vạ, ngoài miệng nói không muốn ăn, cơ thể lại rất thành thật, Lâm Thu Thạch đánh răng xong đi ra liền thấy bát chè kia đã trống không.
"Em muốn ăn bát nữa." Trình Thiên Lí nói, "À......!Anh cho em thêm chút cay."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu chơi vui thật sự.
Mọi người tập trung với nhau ăn xong bữa sáng, liền mỗi người một việc.
Lâm Thu Thạch cho rằng không khí trong biệt thự sẽ gấp gáp, nhưng sau khi quan sát mới phát hiện kỳ thật không khí lại rất nhẹ nhàng.
Trên tầng hai là phòng tập thể hình với khu giải trí, tất cả tầng bốn đều là thư viện và nơi làm việc, muốn làm gì đều có chỗ để đi.
Trình Thiên Lí rủ Lâm Thu Thạch cùng đi nhận Bánh Gối về nhà, Lâm Thu Thạch đồng ý.
Hai người lái xe ra khỏi nhà, Lâm Thu Thạch uyển chuyển hỏi Nguyễn Nam Chúc đang bận cái gì, có phải sắp vào cửa hay không.
"Đúng vậy." Trình Thiên Lí ngồi ở ghế phụ nhai kẹo cao su, "Có thể là mấy ngày nữa đi, anh càng vượt nhiều cửa, dự cảm về thời gian xuất hiện cửa sẽ càng chính xác, trên cơ bản đều biết khi nào bản thân sẽ đi vào......!Ừm......!Đương nhiên, thời gian cụ thể tốt nhất đừng nói cho ai, trừ người mà anh muốn cùng họ vào cửa."
"Vậy lần này một mình hắn đi vào? Có nguy hiểm hay không?" Lâm Thu Thạch lo lắng nhất chính là cái này.
"Nguy hiểm chắc chắn là có." Trình Thiên Lí nói, "Hình như còn có người khác cùng Nguyễn ca đi vào, là ai thì tôi không biết......"
"À." Lâm Thu Thạch nói, "Hy vọng về sau tôi có thể giúp một chút......"
Trình Thiên Lí nhìn hắn cười cười, cũng không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Thu Thạch chưa từng thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc, hắn tưởng chừng như vẫn luôn rất bận, thời gian ở biệt thự cực kỳ ít.
Lâm Thu Thạch trong thời gian này lại trở nên thân thiết hơn với người trong biệt thự.
Dịch Mạn Mạn là nam sinh 23, giống Trình Thiên Lí là người lảm nhảm, chỉ cần hai người chung một chỗ, tán gẫu trên cơ bản là có thể hết cả ngày, nhưng hắn trưởng thành hơn một chút so với Trình Thiên Lí, rất ít khi giận dỗi.
Tuổi Lư Diễm Tuyết lớn hơn một chút so với Dịch Mạn Mạn, trước mắt là nữ giới duy nhất trong biệt thự, diện mạo trung bình, ngày thường trên cơ bản không có cảm giác tồn tại, thoạt nhìn không giống người lớn gan.
Nhưng theo Trình Thiên Lí nói, biểu hiện Lư Diễm Tuyết trong cửa thật sự làm người kinh ngạc.
Còn anh trai Trình Thiên Lí Trình Nhất Tạ, dùng cách nói của Trình Thiên Lí chính là: "Tốt nhất cách anh ấy xa một chút, tinh thần anh ấy có vấn đề......"
Mà xét thấy quan hệ của hai người, Lâm Thu Thạch không có ý kiến gì với quan điểm này.
Ở biệt thự đến ngày thứ năm, Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn mất hình mất bóng đột nhiên xuất hiện.
Lúc ấy Lâm Thu Thạch đang định đi lên tầng ngủ, kết quả mới vừa đi đến hành lang, trước mặt đột nhiên liền xuất hiện một bóng người.
Lâm Thu Thạch bị bóng người này doạ khiếp sợ, nhìn kỹ lại, phát hiện là Nguyễn Nam Chúc.
Sắc mặt Nguyễn Nam Chúc cực kỳ không ổn, tay vịn vách tường như là tùy thời khả năng sẽ ngã xuống.
Lâm Thu Thạch chạy lên đỡ hắn: "Nam Chúc, cậu không sao chứ?"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Đỡ tôi vào phòng."
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, đỡ Nguyễn Nam Chúc vào phòng ngủ.
Nguyễn Nam Chúc nằm xuống giường liền hôn mê bất tỉnh, Lâm Thu Thạch sợ tới mức chạy vút xuống nhà đi gọi người, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, không biết có nên đưa đến bệnh viện luôn hay không.
Trần Phi nhanh chóng đi lên kiểm tra tình huống của Nguyễn Nam Chúc, nói không có việc gì lớn, chỉ là quá mệt mỏi, nhưng mà để chắc chắn hơn, vẫn là nên đi một chuyến tới bệnh viện.
Lâm Thu Thạch nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
Lần đầu tiên hắn thấy Nguyễn Nam Chúc suy yếu như vậy, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Cảm giác mà ngày thường Nguyễn Nam Chúc cho người ta đều là vô cùng đáng tin cậy, giống như chỉ cần có hắn, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Lâm Thu Thạch không khỏi sinh ra một chút cảm giác đau lòng.
Trần Phi lái xe đưa Nguyễn Nam Chúc đi bệnh viện, Lâm Thu Thạch đi theo bên cạnh.
Sau khi khám gấp, bác sĩ bước đầu xác định trên người Nguyễn Nam Chúc không có ngoại thương, sinh lý đặc thù cũng rất bình thường, chỉ là ngủ thôi.
"Còn may." Trần Phi cảm thán, "Không xảy ra việc gì lớn, cậu trông hắn, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Trần Phi đi ra ngoài trong chốc lát, thời điểm trở về sắc mặt tối sầm lại, Lâm Thu Thạch hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Người đi vào cùng Nguyễn ca đã chết rồi."
Lâm Thu Thạch trừng lớn đôi mắt.
"Vừa mới chết." Trần Phi nói, "Từ trên tầng......!Nhảy xuống."
Lâm Thu Thạch chuyển ánh mắt qua Nguyễn Nam Chúc, đột nhiên liền nhẹ nhàng thở hắt ra......!Vẫn may, hắn......!Còn sống.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thu Thạch: Tôi yêu hít mèo.
Nguyễn Nam Chúc: Tôi yêu Lâm Thu Thạch hít mèo.
Hạt Dẻ: Meo meo meo?
Bạn sẽ không bao giờ biết tôi hạnh phúc như thế nào khi tôi đẩy con mèo của mình lúc nó đang đi ngang qua để tận dụng cơ hội nghe tiếng meo meo khó chịu của nó......
Má đoạn này dở vchg ấy hix nguyên văn từ đấy là 吸 /xi/ Hán Việt là "hút", "hấp", còn các bạn có biết gg nó dịch là cái gì không:) nó dịch là "bú" các bạn ơi:) làm sao tôi có thể viết cái từ này vào được có đúng không ạ:) mà tác giả dùng từ 吸 cho cả đoạn LTT hít mèo với đoạn tấu hài bên dưới, nên tôi đành phải thay là hít với hấp ấy:).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...