Sáng hôm sau…
“Thanh Trúc, mau lên, nếu như chờ nữa thì mấy lão sư sẽ nổi điên đó.” Ở phía xa, Trương Vô Kỵ gọi to.
“Ca, biết rồi!”
“Mục đại ca, bọn muội đi nha!!!” Trương Thanh Trúc cười nói.
“Ừm, đi về nhớ cẩn thận!” Mục cười đáp.
Sau đó, Trương Thanh Trúc chạy về phía Trương Vô Kỵ, hai người sau khi vẫy tay chào Mục rồi mới cất bước về phía Thiên Đấu Thành.
Nhìn lấy hai cái thân ảnh đang dần biến mất trong khoảng không, Mục khẽ cười, thầm nghĩ: “Hy vọng lần sau gặp lại, hai đứa sẽ là một cường giả thực thụ.”
Qua một lát, Mục liền lấy ra Thanh Lôi Kiếm, sau đó thì hướng về phương xa mà bay đi.
***
Quay lại tối hôm trước…
Lúc này đã là giữa đêm, mặt trăng cũng đã lên trên đỉnh đầu…
Tại giữa một bãi đất trống ở gần Thiên Đấu Thành, có ba người đang nằm đó, hai nam, một nữ, đều ngủ say như chết.
Từ trong giữa cơn mê, Mục đột nhiên tỉnh lại.
Chỉ thấy hắn bật người lên, sau đó ngồi dậy, mồ hôi đã thấm đẫm cả người, hai mắt thì vô thần, không còn cái vẻ sát khí ngút trời trước kia nữa.
Qua một lát, sau khi ổn định lại tinh thần, Mục mới từ từ ngửa đầu lên, nhìn ra xung quanh, sau đó thì thu tầm mắt lại, rồi nhìn về phía hai huynh muội Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đang ngủ say kia.
“Thật không ngờ, đường đường là một đại ma đầu, giết người không gớm tay như ta lại có thể cảm nhận cái cảm giác bình yên này một lần nữa.”
Vài canh giờ trước, sau khi Trương Thanh Trúc nằm xuống cùng ngắm trăng, bởi vì Mục và Trương Vô Kỵ đều tiêu hao toàn bộ linh lực cùng hồn lực, cho nên đã ngủ thiếp đi, Trương Thanh Trúc sau đó thì cũng ngủ theo.
Bản thân đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho nên đối với việc hồi phục linh lực thì Mục cũng không cần ngủ, nhưng mà hắn lại cảm nhận được sự bình yên, do đó mà tinh thần cũng thả lỏng, cũng vì thế mà mới có thể ngủ được.
Sau khi tự giễu vài câu, Mục liền điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, sau khi xác nhận là đã khôi phục được ba phần linh lực thì liền dừng lại.
“Haaa…aaaa…”
Sau một tiếng thở dài, Mục liền mở đôi mắt đỏ như máu ra, lập tức trở về bộ dáng lạnh lùng, sát khí ngút trời trước kia.
Nếu như không nhìn thấy toàn bộ quá trình thì chắc cũng chẳng có ai tin Mục vừa trải qua trạng thái tinh thần không ổn định kia.
Tiếp đó, Mục liền nhìn về phía Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc.
Chỉ thấy hắn phất tay một cái, từ trên người của hai huynh muội liền bay ra hai cái ngọc bội, bên trên có khắc một cái mặt trời và một cái mặt trăng.
Cầm lấy hai cái Nhật Nguyệt Song Ấn trong tay, Mục liền đem linh lực truyền vào trong đó, tiếp đó phong ấn được mở ra, hắn lập tức đem hai cái pháp quyết của hai cái công pháp truyền vào trong đó.
Đối với trận đánh giữa Mục và Trương Vô Kỵ vừa xảy ra thì nếu như Mục ra tay toàn lực thì chắc chắn có thể thắng được.
Bởi vì hắn còn chưa thi triển cái thần thông Phệ Huyết Lĩnh Vực cùng với cái đám Huyết Trùng khát máu kia.
Sở dĩ Mục làm như vậy là bởi vì thực lực của hắn bây giờ còn yếu, không thể khống chế tốt Phệ Huyết Lĩnh Vực được, nếu như thi triển ra thì cái thần thông này sẽ tự động hút máu những sinh vật bên trong lĩnh vực.
Với lại, đây chỉ là một trận luận bàn, nếu như hút máu của hai đứa nhỏ thì sẽ làm căn cơ của chúng bất ổn, dẫn đến việc tu hành sau này trở nên khó khăn.
— QUẢNG CÁO —
Nếu như là trước kia, khi còn tu vi Độ Kiếp Hậu Kỳ, thì trong một vạn người, khi thi triển Phệ Huyết Lĩnh Vực ra, Mục vẫn có thể xác định được chính xác người cần hút máu, sẽ không thương tổn đến những người còn lại.
Mặc khác thì đó chính là do công pháp tu luyện.
Mục tại sao có thể dễ dàng phá giải công kích tinh thần lực của Trương Thanh Trúc?
Đáp án chính là do Mục tu luyện Đại Diễn Quyết, một công pháp chuyên cho việc tu luyện thần thức, vì vậy mà mặc dù cùng một cấp độ, hắn có thể dễ dàng đánh bại Trương Thanh Trúc.
Lại nói tại sao Mục lại có thể lấy thực lực của một Trúc Cơ Trung Kỳ mà có thể đánh ngang tay với một tên Hồn Tông như Trương Vô Kỵ?
Là do Trương Vô Kỵ yếu sao?
Tất nhiên không phải, nếu so ra thực lực thì Trương Vô Kỵ có thể so sánh với một tên Hồn Vương bình thường.
Vậy nên, nếu như bỏ qua sức mạnh của mấy kiện đỉnh cấp pháp khí của Mục sang một bên thì đáp án chính là do Man Hoang Luyện Thể.
Đúng vậy, bởi vì đã trải qua việc tu luyện Man Hoang Luyện Thể, cho nên thể chất của Mục mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chính vì thế mà mới có vốn liếng để đọ sức cùng Trương Vô Kỵ.
Thử nghĩ xem nếu như Trương Vô Kỵ có được Man Hoang Luyện Thể cường hóa thể chất, Trương Thanh Trúc thì có Đại Diễn Quyết cường hóa tinh thần lực, như vậy thì hai huynh muội này sẽ mạnh như thế nào?
Có điều, hai công pháp này đều dành cho tu sĩ, mà đối với hai người không có linh căn như Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc thì việc này chính là bất khả thi.
Vì vậy mà Mục liền lục tìm trong đầu mấy bộ công pháp luyện thể cùng luyện tinh thần lực dễ luyện, sau đó thì tinh chỉnh sao cho phù hợp với việc để cho hồn sư tu luyện, tiếp đến thì ghi vào bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn.
Đầu tiên, đó chính là Lưu Ly Ngọc Linh Thân.
Đây chính là một bộ công pháp luyện thể, có điều nếu như đem nó so sánh với Man Hoang Luyện Thể thì thật không biết cách biệt lớn đến mức nào.
Mặc dù vậy nhưng Lưu Ly Ngọc Linh Thân lại phù hợp cho hai huynh muội này tu luyện.
Bởi vì công pháp này chỉ có một khả năng, đó chính là hấp thụ tinh hoa trời đất bên trong những khối kim loại, sau đó thì dùng cho việc cường hóa cơ thể.
Tinh hóa trời đất, hay nói đúng hơn là linh khí, khi gặp một số điều kiện nhất định thì có thể sẽ tụ tập lại một chỗ, trải qua vô số tuế nguyệt lắng đọng thì có thể biến thành dạng rắn, đấy gọi là linh thạch.
Nhưng nếu những linh khí này không hội tụ lại thành linh thạch mà lại chui vào những khối kim loại trong lòng đất thì sao?
Đáp án rất là đơn giản, nếu như có đủ linh khí cần thiết thì khối kim loại này sẽ biến đổi, có thể là sẽ cứng hơn, hoặc là có sức nóng khủng khiếp, hoặc là tỏa ra hàn khí ngút trời,… nói tóm lại là sẽ xuất hiện rất nhiều loại dị thạch khác nhau.
Như vậy, nếu như sử dụng Lưu Ly Ngọc Linh Thân hấp thụ những tinh hoa đó thì sẽ giúp cơ thể được cường hóa lên rất nhiều, mặc dù không có bá đạo như Man Hoang Luyện Thể nhưng vẫn có thể giúp Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc đánh vượt cấp.
Còn về phần tìm mấy cái khối kim loại như thế ở đâu thì rất đơn giản.
Trong mấy năm tìm cách đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, Mục có đi qua Canh Tân Thành, nơi này chính là thiên đường cho thợ rèn, cho nên có rất nhiều khối kim loại như vậy.
Nếu như Lưu Ly Ngọc Linh Thân là được dùng để luyện thể thì bộ công pháp tiếp theo sẽ được dùng để luyện tinh thần lực, hoặc có thể gọi nó là đồng thuật cũng được, bởi vì nó có tên là Hắc Đồng Luyện Ngục.
Mặc dù Hắc Đồng Luyện Ngục nếu như so sánh thì sẽ không bằng một góc của Đại Diễn Quyết nhưng nó lại thích hợp cho hồn sư tu luyện.
Lý do thì có lẽ là nó chỉ là một bộ đồng thuật, cho nên yêu cầu tu luyện cũng không cao, chỉ cần không bị mù và phải liên tục hấp thu tinh hoa của mặt trăng là có thể bắt đầu tu luyện rồi.
Khi tu luyện Hắc Đồng Luyện Ngục, người tu luyện sẽ có tinh thần lực cao hơn bình thường rất nhiều, có thể thông qua đôi mắt để công kích vào tinh thần của đối phương.
— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa, nếu như Hắc Đồng Luyện Ngục tu đến cảnh giới tối cao thì có thể đem kẻ địch kéo vào một cái không gian huyễn cảnh được tạo nên từ tinh thần lực, sau đó thì mặc cho bản thân tra tấn, giày vò, chém giết, kẻ địch sẽ nếm đủ mọi loại thống khổ trước khi lìa đời.
Tiếp đó, sau khi đem hai cái công pháp này truyền vào trong hai cái Nhật Nguyệt Song Ấn, Mục thầm nghĩ: “Nếu như đoán không sai thì có lẽ Vô Kỵ sẽ tu luyện Lưu Ly Ngọc Linh Thân mạnh hơn Thanh Trúc.
Còn về phần Hắc Đồng Luyện Ngục thì có lẽ là tiểu nha đầu kia sẽ mạnh hơn.”
Sau khi nghĩ vu vơ một hồi, Mục liền lấy từ trong túi trữ vậy ra một cái bình nhỏ, bên trong chứa chính là Trú Nhan Đan.
Chỉ thấy hắn mở nắp bình ra, sau đó lấy ra 2 viên, tiếp đó thì cho mỗi viên vào hai cái Nhật Nguyệt Song Ấn.
5 năm trước, trước khi rời đi, Mục đã cho vào mỗi cái Nhật Nguyệt Song Ấn một viên Trú Nhan Đan rồi, dự định là khi hai đứa nhỏ trưởng thành, khoảng 20 tuổi thì lấy ra sử dụng.
Chính vì vậy mà hai viên Trúc Nhan Đan này không phải dành cho Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc, mà chính là dành cho em dâu cùng em rể của hắn.
Vốn dĩ, Mục dự định sau khi xem Trương Vô Kỵ tham gia cuộc thi học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục thì sẽ quay về động phủ, bế quan một đoạn thời gian để đột phá Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Thế nhưng, khi vừa nãy nằm mơ thấy ác mộng, Mục liền đem cái ý nghĩ này ném sang một bên, mà thay vào đó là quyết định sẽ bế quan đột phá lên Kết Đan Kỳ luôn.
Bởi vì chỉ có tu vi càng mạnh thì hắn mới có càng nhiều cơ hội để cứu thê tử của bản thân.
(Tác: đố các đạo hữu biết vợ main bị gì đấy? :v)
Có điều, việc đột phá từ Trúc Cơ Trung Kỳ lên Kết Đan Sơ Kỳ cũng không phải việc gì dễ, nếu như bỏ qua thời gian đi tìm thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược dùng để phụ trợ thì thời gian ít nhất cũng mất 20 năm.
20 năm mặc dù đối với những tu sĩ như Mục thì chỉ như là một cái chớp mắt, nhưng đối với cuộc đời của một hồn sư như Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc thì lại khác.
20 năm sau, Trương Vô Kỵ lúc ấy đã 37 tuổi, còn Trương Thanh Trúc thì cũng đã là 31 tuổi, đều là độ tuổi lập gia đình rồi.
Nói không chừng, khi Mục đột phá Kết Đan thành công thì có lẽ sẽ được bế cháu luôn rồi.
Nếu như đã là người thì chắc hẳn sẽ không muốn bản thân bị già đi, Mục cũng vậy, hơn nữa, hắn lại càng không muốn nhìn người thân bên cạnh mình già đi mỗi ngày.
Đó chính là lý do Mục cho hai viên Trú Nhan Đan vào 5 năm trước.
Có điều, nếu như Mục chỉ cho Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc thì cũng không ổn.
Thử nghĩ xem nếu như một đôi uyên ương mà lại có một người thì trẻ trung xinh đẹp, người còn lại thì già nua, xấu xí thì liệu tình cảm của cả hai có còn giữ được nữa không?
Chính vì vậy mà Mục quyết định sẽ cho vào mỗi cái Nhật Nguyệt Song Ấn thêm một viên Trú Nhan Đan nữa, xem như là quà mừng cưới cho hai cái đệ đệ, muội muội này.
Với suy nghĩ như vậy, Mục nhanh chóng đem viên Trú Nhan Đan thứ nhất cho vào cái Nhật Nguyệt Song Ấn của Trương Thanh Trúc.
Có điều, khi chuẩn bị cho viên đan dược vào trong Nhật Nguyệt Song Ấn của Trương Vô Kỵ thì Mục đột nhiên dừng lại, thầm nghĩ: “Tiểu tử này chắc không cưới hai cái thê tử đâu nhỉ?”
“Nếu như tên tiểu tử này cưới nhiều hơn thì sao ta? Trú Nhan Đan cũng đâu phải là vật bình thường, ta cũng đâu có nhiều như vậy?”
“Thôi kệ, cứ cho thêm một viên thôi, cùng lắm thì để lại một cái cảnh cáo trong Nhật Nguyệt Song Ấn vậy.”
Nghĩ là làm, Mục nhanh chóng đem Trú Nhan Đan cho vào Nhật Nguyệt Song Ấn, tiếp đó thì phất tay một cái, hai cái Nhật Nguyệt Song Ấn liền bay về vị trí cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Sau khi đem hai cái Nhật Nguyệt Song Ấn trả về như cũ, Mục cũng không có tâm trạng mà nằm ngủ nữa.
Sau khi mơ thấy cơn ác mộng kia, hắn liền muốn đi tu luyện, bởi vì chỉ có tu luyện mới có thể khiến hắn mạnh hơn, và cũng chỉ có như thế mới có thể cứu thê tử của bản thân được.
Thế là, trái ngược với hai huynh đệ họ Trương còn đang ngái ngủ, Mục liền đứng dậy, đi đến một chỗ đất trống, ngồi xuống tu luyện Đại Diễn Quyết…
*** — QUẢNG CÁO —
Quay trở lại hiện tại…
Mục lúc này đã bay khỏi lãnh thổ của Thiên Đấu Đế Quốc, đang ở trên bầu trời của Tinh La Đế Quốc, và nơi hắn đang hướng tới chính là Tinh La Sâm Lâm…
***
Tinh La Sâm Lâm…
Trên một cái sườn núi nào đó, Mục lúc này đang đứng trên Thanh Lôi Kiếm, bay ở trên không trung, đôi mắt đỏ như máu đang không ngừng đảo xuống phía dưới.
Sau khi quan sát hồi lâu, Mục đột nhiên tế ra Kỳ Lam Thương, sau đó thì đem linh lực vận chuyển vào trong thương, đem Kỳ Lam Thương biến to ra, hóa thành gần 20 cái hư ảnh trường thường màu lam phía sau lưng.
“Phá!!!”
Lời vừa dứt, gần 20 trường thương màu lam lập tức liền lao xuống…
Rầm…Rầm…Rầm…
Từng tiếng nổ cực lớn vang lên.
“Thu!!!”
Nương theo sự điều khiển của Mục, gần 20 cái trường thương liền dừng việc công kích lại, liền nhanh chóng dung nhập lại với nhau, cuối cùng thì chỉ còn một thanh Kỳ Lam Thương lơ lửng trên không.
Phanh…!!!
Một đợt sóng linh lực cực mạnh từ trên người của Mục lan ra xung quanh, đem cái đống bụi mù mịt phía trước đánh bay, để lộ ra một cái hang động.
Mục đã có động phủ rồi, tự nhiên sẽ không rảnh mà lại tạo thêm một cái nữa.
Còn lý do Mục đánh nổ cái sườn núi là bởi vì bên dưới là một khoáng mạch, hơn nữa lại là khoáng mạch linh thạch.
Đúng vậy, là linh thạch.
Từ khi trọng sinh đến nay, đã 25 năm trôi qua, 50 khối linh thạch bậc trung đã bị Mục dùng hết, bây giờ trên người không còn một khối linh thạch nào có.
Nếu đây không phải là Đấu La Đại Lục mà là tu tiên giới thì có lẽ Mục chính là tên tu sĩ nghèo nhất rồi.
Nửa tháng trước, Mục cũng đã phát hiện ra chỗ này rồi, nhưng bởi vì nghe đại tiểu thư của Chu gia – Chu Lạc nói về cuộc thi học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục, hắn liền gác sang việc này một bên mà bay về Thiên Đấu Thành để xem Trương Vô Kỵ thi đấu.
Bởi vậy cho nên sau khi rời khỏi Thiên Đấu Thành, Mục liền đến chỗ này để thu thập một ít linh thạch để tu luyện trong thời gian sắp tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...