Huệ Nha liếc nhìn về phía đó, chỉ trong một giây, rồi nàng lại tập trung vào bông Thủy Hồng Lan.
Xuyên Sơn miễn cưỡng đứng lên, anh cau mày nói với kẻ phá đám kia:
“Hainiido, cậu thôi cái kiểu đạp cửa mỗi khi đến nhà tớ đi được không!”
* Hainiido: Đội trưởng đội bóng của Xuyên Sơn. 22 tuổi, quốc tịch Brazil. Tóc vàng, mắt xanh, da trắng, nói chung là đẹp như thiên sứ. Vị trí: Tiền đạo. Vua phá lưới, và cũng là vua… phá hoại.
Hainiido cười lớn:
“Hờ hờ, sorry, tại tớ… ngứa chân quá.”
Xuyên Sơn bước về phía cửa, vẫn chưa hết bực bội:
“Hừm, cửa nhà tớ bao lần thay vì cậu rồi đấy!”
“Sao hôm nay cậu nóng tính thế? Ồ… ai kia?” - Hainiido nện bước tiến vào, ánh mắt anh dừng lại ở Huệ Nha.
“Ờ, à, đó là…” - Xuyên Sơn lúng túng không biết trả lời sao.
“Bạn gái mới à?” - Hainiido cười.
Không hiểu sao Xuyên Sơn lại đỏ mặt:
“Không, cô ấy…”
Hainiido vỗ bồm bộp lên vai Xuyên Sơn:
“Đừng chối nhé! Cô ấy tên gì?”
“Huệ Nha.” - Xuyên Sơn đáp.
“Tên đẹp thế.” - Hainiido bước qua Xuyên Sơn, và tiến tới gần Huệ Nha.
Nàng vẫn ngồi trên sàn với bông hoa, không mảy may quan tâm tới sự xuất hiện của anh.
Hainiido cảm thấy hơi tự ái, nhưng anh vẫn tươi cười chào hỏi:
“Chào em, Huệ Nha.”
Nàng không đáp lời, cũng không ngước lên.
Hainiido cau mày, anh lặp lại:
“Chào em, rất vui được làm quen!”
Ánh mắt Huệ Nha vẫn chú mục vào bông Thủy Hồng Lan, như thể Hainiido là người vô hình.
Hainiido nghiến răng ken két, khí nóng ngùn ngụt bốc lên, chưa từng có cô gái nào dám phớt lờ anh như vậy!
“Thôi đủ rồi, Hainiido. Ra đây nào.” - Xuyên Sơn vội kéo Hainiido trở ra phòng ngoài.
“Sao thế? Sao ‘nó’ không nói gì?” - Hainiido bức xúc.
“Từ từ để tớ giải thích.” - Xuyên Sơn khẽ nói.
Hai người ngồi xuống ghế sopha, rồi Xuyên Sơn bắt đầu kể lại chuyện anh đã cứu Huệ Nha khỏi tay bọn cướp.
Nghe xong, Hainiido bẻ khớp tay răng rắc:
“Mấy thằng cướp khốn nạn! Vào tay tớ thì chúng đã tàn phế suốt đời!”
Xuyên Sơn đưa ánh mắt về phía tường kính, nơi Huệ Nha vẫn đang ngồi ve vuốt bông hoa:
“Chắc cô ấy đang bị chấn động tâm lí nên mới như thế. Tội nghiệp…”
“Thế bây giờ cậu định làm gì với cô ấy?” - Hainiido hỏi.
Xuyên Sơn giật mình:
“Hả? À, tớ… cũng chưa biết.”
“Thôi cứ giao cô ấy cho cảnh sát là xong.” - Hainiido nói.
Cảnh sát ư? Xuyên Sơn cũng biết đó là cách tốt nhất, nhưng… anh thực sự không muốn rời xa Huệ Nha, anh muốn được ở bên che chở bảo vệ cho nàng.
“Tớ nghĩ cứ để cô ấy ở lại đây vài hôm.” - Xuyên Sơn chậm rãi nói - “Biết đâu khi đã tĩnh tâm cô ấy sẽ trở lại bình thường.”
Hainiido cười nửa miệng:
“Hà hà, tớ đoán ra ý đồ của cậu rồi nhé!”
“Vớ vẩn! Ý đồ gì!” - Xuyên Sơn gắt, để chữa ngượng.
Hainiido cười ha hả:
“Thôi tùy cậu, tớ không can thiệp.”
Xuyên Sơn lại đưa mắt về phía Huệ Nha. Không biết nàng là người ở đâu? Có gia đình không? Có người thân thích không? Anh có cảm giác rằng nàng đã phải trải qua những chuyện rất khủng khiếp…
“Mà đang mưa gió thế này cậu đến nhà tớ có việc gì không?” - Xuyên Sơn quay nhìn Hainiido.
Hainiido đưa tay gãi đầu, đáp:
“À tớ định đến ở nhờ nhà cậu mấy hôm, chỗ tớ đang bị… sự cố điện.”
“Được thôi.” - Xuyên Sơn nói - “Chỉ cần cậu đừng phá tan hoang nhà tớ ra là được.”
Hainiido cười rộng miệng:
“Ha ha, tớ sẽ cố gắng kiềm chế…”
Ầm Ầm!
Những tiếng sấm lại nổ vang trời.
Hainiido thở dài:
“Hừ, thời tiết càng lúc càng tệ. Mấy hôm nữa là tới trận chung kết cúp quốc gia rồi. Tớ không muốn phải đá trong cảnh mưa gió một chút nào.”
Xuyên Sơn khẽ gật:
“Ừ, đội mình thiên về kĩ thuật, đá trong mưa sẽ gặp bất lợi không nhỏ.”
“Hà hà, nếu chúng ta chiến thắng và giành cúp, cậu thể nào chẳng được gọi lên tuyển.” - Hainiido nháy mắt.
Xuyên Sơn mỉm cười, được thi đấu trong màu áo đội tuyển quốc gia là mơ ước từ bé của anh. Giờ mơ ước ấy có thể sẽ trở thành sự thật. Anh đã thi đấu với phong độ vô cùng chói sáng ở giải cúp quốc gia năm nay và được giới truyền thông chú ý.
Hainiido lại hỏi:
“Còn lời đề nghị từ Illen City, cậu nghĩ sao?”
Xuyên Sơn đáp:
“Ừm, đó là một đội bóng mạnh của giải hạng nhất, được đá cho họ thì còn gì bằng. Nhưng chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp chắc sẽ mất tự do, ngoài ra còn phải cạnh tranh suất đá chính.”
Hainiido khoác vai Xuyên Sơn, cười hớn hở:
“Thôi lo xa làm gì cho mệt, tớ và cậu đâu thể đá cho đội bóng tỉnh lẻ mãi được. Chúng ta sẽ trở thành những ngôi sao rực rỡ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...