Tư Phàm

Tương truyền, có vật gọi là Hỏa lưu ly, toàn thân xích hồng, ẩn phiếm vi quang, ba ngàn năm mới luyện được ba khỏa, phàm nhân ăn vào có thể trường sinh bất lão.

Tương truyền, nơi thành đông từng có một si nhân, cả ngày ở trong viện ngắm nhìn một  gốc mẫu đơn. Người ta thường thấy hắn đối hoa kia thì thầm trò chuyện, nói cái gì, lại đều nghe không rõ. Trong mắt hắn tựa hồ chỉ có đóa hoa ấy, đêm mưa gió cũng cầm trúc tán đứng trước hoa, tiếng mưa rơi rào rạt, những lời nói đa tình đều bị trùng tán (bị át đi và tản mác). Có một ngày, người ta thấy hắn mở cửa bước ra khỏi viện tử, thần tình tiêu tác, đóa hoa trong lồng ngực đã khô héo.

Tương truyền, nhiều năm trước, có tiều phu ở ngọn núi ngoài thành trông thấy hai người nhất thanh nhất tử (một người áo xanh, một người áo tím) cùng ngồi đánh cờ, y sam nhẹ nhàng bay lượn, tựa như thần tiên. Lời nói của họ mơ hồ lọt vào tai, kiếp trước như thế nào, kiếp này như thế nào.

Tử y nhân nói: “Ván này e rằng phải kéo dài một lần nữa.”

Thanh y nhân nói: “Có lẽ sẽ không có lần sau.”

Tử y nhân nói: “Sẽ có.”

Lại tương truyền, đầu cầu Nại Hà có vị Mạnh bà, đưa cho ngươi một chén canh vô sắc vô vị, ngươi sau khi uống cạn những chuyện cũ trước kia sẽ theo dòng nước Vong Xuyên tan biến, không còn nhớ được. Nhưng có một số chuyện lại khắc sâu vào trong linh hồn, uống cạn nước Vong Xuyên cũng không thể xóa nhòa. Kiếp sau vừa mở mắt, vừa thấy người nọ, ký ức ào ạt quay về. Kiếp trước kiếp này bất quá hợp mà lại phân, phân mà lại hợp.

Y từng là một thư sinh thể nhược đa bệnh (yếu ớt nhiều bệnh) trong thành, những ngày đẹp trời thường một mình ngồi trên con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt hồ. Bờ bên kia một tòa lâu thuyền nguy nga tiến đến, y vội vã muốn tránh đi, thuyền kia lại chắn trước mặt, đầu thuyền có người một vạt tử y phiêu phiêu, trên tay nâng một mâm hạch đào tô: “Ngươi thích ăn mà, ta nhớ rõ.”

Y từng là một học sĩ nho nhỏ trong Hàn Lâm Viện, cả ngày vùi đầu trên án, thâu đêm vắt óc soạn một trang văn thư. Lúc nửa đêm, hắn nhẹ nhàng bước vào thư phòng y, vạt áo tử sắc trên nền đá tỏa ra ánh sáng rực rỡ: “Để ta pha cho ngươi một bình trà nhé?” (anh mà cũng biết pha trà cho người khác??)


Văn Thư hỏi hắn: “Ta có kiếp sau hay không cũng không biết được, ngươi hà tất phải làm vậy?”

Úc Dương Quân nâng mắt tha thiết nhìn y: “Lúc trước ngươi hỏi ta, có từng yêu ngươi không. Giờ đây, nếu ta nói có, ngươi có nguyện ở cùng ta?”

Lần này Văn Thư im lặng không nói.

Úc Dương Quân thở dài một tiếng, nắm tay y, nói rõ ràng từng chữ: “Vô luận như thế nào, ta cũng không buông tay.”

Trên U Minh Điện u ám thê lương, Minh vương hắc y diện vô biểu tình nói: “Cư nhiên dùng chân khí bản thân để bổ sung cho hao tổn linh hồn của y, y giảm một phần, ngươi bổ sung thêm mười phần. Ba kiếp luân hồi lại bị ngươi hết lần này tới lần khác kéo dài tới hiện nay. Ngươi thực cam lòng.”

Úc Dương Quân không thích uống trà địa phủ, luôn cảm thấy nước trà kia xanh đến âm thảm, dù nóng bỏng uống vào đến miệng vẫn mang theo hơi lạnh u mịch. Nếu không phải mỗi lần Văn Thư đầu thai đều phải từ địa phủ biết được, hắn cũng không muốn đến: “Người của bổn quân, bổn quân tự có chủ trương.”

Minh vương kia lại lạnh lùng cười: “Nhưng ta thật rất hiếu kỳ, chân khí của ngươi có thể duy trì bao lâu. Đến lúc chân khí tan hết, đừng nói y, chính ngươi cũng không thể bảo trụ chính mình.”

“Đến lúc đó, bổn quân cũng không tới phiên phủ ngươi quan tâm.” Úc Dương Quân nhíu mày nói.


“Đúng vậy. Ngươi một khi chân khí tan hết chính là hôi phi yên diệt (tan thành mây khói), không được làm quỷ tốt của phủ ta rồi.” Minh vương cười đến lạnh hơn, “Ba ngàn năm, ngươi mới đợi được mấy năm?”

Úc Dương Quân thẳng người đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Trong Tam giới, chỉ có thứ bổn quân không muốn, không có thứ bổn quân không thể.”

Dứt lời, xoay người rời đi, chỉ lưu lại Minh vương kia đang ngồi phía trên vẫn mỉm cười.

Ba ngàn năm, rất nhiều chuyện cũ đều hóa thành truyền thuyết, bị một số người hảo sự (người hay hóng chuyện) nhất bút nhất họa viết ra trên giấy, cuối cùng ngòi bút vừa chuyển, trêu đùa một câu: “Tử hư ô hữu, vô kê chi đàm (chỉ là chuyện hư ảo, không có căn cứ chứng minh).”

Từng trang từng trang hương dã kỳ đàm (những chuyện kỳ lạ trong nhân gian) được đóng thành sách, được đặt trên bàn, rồi quên lãng đi trong góc. Trang giấy chầm chậm ngả vàng, trở nên giòn gẫy, nét mực bắt đầu ảm đạm, trên bút họa lưu loát dần dần xuất hiện vết rạn, vết rạn dần dần dài thêm, cuối cùng rách hẳn, đoạn đoạn tục tục, tựa như những  mảnh nhỏ rời rạc thường xuất hiện trong mộng nhiều năm qua, còn chưa thấy rõ hai thân ảnh mơ hồ kia đang làm gì, đảo mắt cảnh tượng lại thay đổi.

Trong con hẻm nhỏ ở thành nam có một thư trai nho nhỏ, một gian phòng rất nhỏ, sách lại rất nhiều, tràn ngập chiếm hơn phân nửa căn phòng. Người đọc sách trong thành đều thích đến nơi này, sách ở đây rất đầy đủ, có các tác phẩm kinh điển, cũng có các loại tạp thư dã sử ít người biết đến, rất nhiều cổ tịch hiếm thấy cũng có thể tìm được ở nơi này.

Hôm nay bên ngoài đổ mưa to, sinh ý vắng vẻ đi nhiều, chưởng quỹ thư trai trẻ tuổi mặc một bộ thanh sam, một thân một mình vùi đầu đọc sách trong phòng. Nghe phía cửa có tiếng động rất nhỏ, y ngẩng đầu, đập vào mắt là một mảnh tử sắc tựa hồ bao lấy vân yên, phía trên dùng tơ thêu những hoa văn cầu kỳ, không kềm được càng xem càng chăm chú, tường vân, hải thủy, húc nhật (mặt trời mới mọc), thanh long bay lượn nơi chân trời…

“Ta lại tới đây.” Người ở cạnh cửa nói.


Văn Thư thấy hắn có một đôi tử mâu tỏa ngân quang, như ẩn giấu vạn năm phi tuyết.

“Ngươi lại tới.” Nét cười đạm đạm tràn ra trên gương mặt Văn Thư.

Người nọ đứng ở cạnh cửa, một tay mở trúc tán, trên mặt tán tinh tế phác họa mấy nhánh lá trúc xanh biếc, một tay cầm một cẩm hạp, trong hạp ẩn phiếm hồng quang.

Úc Dương Quân xếp tán đi vào trong phòng, đem cẩm hạp đặt trên án trước mặt Văn Thư: “Hỏa lưu ly. Giờ đây nếu lại để ngươi rời đi, ta và ngươi đều không còn có kiếp sau.”

Văn Thư đem hộp chậm rãi mở ra, trong hộp có một hạt châu to cỡ viên dược hoàn, toàn thân trong suốt, bên ngoài ẩn ẩn một tầng hồng quang. Ngước mắt nhìn kỹ người trước mặt, người nọ từng có một mái tóc bạc phiếm tử, hoa quang (ánh sáng rực rỡ) ẩn ẩn, thường dùng ngân quan cao cao buộc lên, mấy phần ngạo khí lăng nhân, mấy phần phi dương đắc ý. Mà nay hoa quang không còn, trắng nhợt như tuyết.

“Vẫn là không muốn gọi ta một tiếng sao?” Úc Dương Quân khẽ khinh thán. Chậm rãi đưa tay đến nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Văn Thư.

Văn Thư lại nở nụ cười, nhìn vào đôi nhãn mâu ngân tử sắc của hắn, thản nhiên nói: “Chờ ngươi đem một phòng thư tịch này của ta sắp xếp lại đã.”

Mắt thấy Úc Dương Quân đưa tay vén lên tay áo dài chấm đất kia của hắn, nụ cười không khỏi lại mở rộng một ít, gương mặt đạm đạm lộ ra mấy phần tinh nghịch: “Thuật pháp của Úc Dương Thiên Quân sao lại không thấy nữa?”

Úc Dương Quân nghe vậy ngẩn ra, nâng mắt lên nhìn nụ cười của y, trong lòng vừa vui sướng, vừa do dự. Thấy ý cười trêu ghẹo trong mắt Văn Thư dần dần khuếch đại, trong lòng không khỏi buồn bực, nhíu mày chậm rãi hướng phía y tiến đến.


Văn Thư vẫn đứng ở sau án, cười cười nhìn Úc Dương Quân từng bước tới gần: “Ngươi muốn ta theo ngươi quay về Thiên Sùng Cung sao?”

Úc Dương Quân đã bước tới trước mặt y, lại không mở miệng, trong mắt ngân quang chợt lóe, chậm rãi đem hỏa lưu ly đặt vào trong miệng mình, thân thể nghiêng về phía trước, một tay ôm lấy thắt lưng Văn Thư, một tay chế trụ cằm y: “Bổn quân sớm đã nói qua, thiên giới hay là nhân gian, có ngươi, thì có ta.”

Đôi môi cùng dán chặt, giữa lúc hôn đến triền miên, Úc Dương Quân đầu lưỡi khẽ chuyển, đem hỏa lưu ly thừa cơ đẩy vào trong miệng Văn Thư.

Văn Thư chỉ cảm thấy có vật gì đó trượt xuống cổ họng, trong bụng ấm nóng, thân thể áp sát bên mình cũng nóng như lửa, muốn mở miệng nói gì đó, lưỡi lại bị hắn quấn quít lấy, bị hôn đến càng sâu…  Khi tách ra, hai người đều có chút thở dốc, hơi thở vấn vít lẫn nhau, càng tăng thêm phần ái muội.

“Năm đó… là vì một câu nói kia của ngươi, ta…”

Vốn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà trải qua tam thế ngắn ngủi của một đời người, đối với hắn, chưa hề có oán hận hay gì khác, bất quá chỉ là một đoạn quan hệ. Chính là khi khí lực suy kiệt, nghe hắn ở bên tai khinh tố (khẽ nói), trong lòng vẫn không khỏi rung động. Một người cao ngạo không để ai vào trong mắt, có thể nói ra một câu này liền đã là hạ mình trước một phàm nhân như y. Huống chi ba ngàn năm qua chu đáo chăm sóc, cũng không tiếc tự tổn hại chân khí, vì y mà đổi lấy từng kiếp từng kiếp luân hồi. Ba ngàn năm phong vũ cộng độ (ý nói cùng chung gian khổ), thực sự là sự bù đắp của Thiên Quân cao cao tại thượng.

Trong lòng thiên hồi bách chuyển, Văn Thư hạ mắt nhìn những hoa văn cầu kỳ trên vạt áo của hắn, thụy khí tường vân, tiềm long xuất hải (rồng bay lên khỏi mặt biển), chợt ngẩng đầu lên, nhìn đôi đồng tử ngân tử sắc của hắn cười nói: “Quanh quanh quẩn quẩn, ta rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi ngươi.”

“Văn Thư…” Úc Dương Quân nhíu mày, chớp mắt lại giãn ra, cúi đầu đến cắn lấy môi Văn Thư, “Bổn quân cũng sẽ không để cho ngươi có cơ hội thoát khỏi nữa.”

Lạc vũ tiêu tiêu (mưa rơi rả rích), tích thủy (giọt mưa đọng) dưới mái hiên tí tách, tựa như treo lên một tấm màn trân châu, mơ hồ bên trong cánh cửa một đôi nhân ảnh.

– Chính văn hoàn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui