Tu La Thần Công

Lăng Trung Ngọc xuống ngựa buộc vào gốc cây rồi dắt Giang Mỹ Linh tiến vào quán trà. Chủ nhân quán là hai vợ chồng già.

Lúc này trời mới sáng, quán vừa mở cửa đã thấy khách vào, hai vợ chồng lão già vừa mừng rỡ lại vừa kinh dị.

Lăng Trung Ngọc hỏi ngay :

- Có rượu không? Lấy cho tại hạ một cân.

Rồi chàng lại đổi giọng :

- Khoan lấy rượu. Hãy cho một bình trà uống đã.

Mụ già đột nhiên kinh hãi, dường như mụ sợ điều chi, nói không ra lời.

Ông già cất tiếng run run nói :

- Mời đại nhân... hãy ngồi nghỉ. Tiểu lão... đi pha trà.

Bây giờ Lăng Trung Ngọc mới để ý nhìn xiêm áo Giang Mỹ Linh còn đầy vết máu, liền nghĩ bụng :

- “Hai ông bà già này thấy chúng ta bận sắc phục quân quan mà trên mình lại có vết máu thì trách nào họ chẳng hoang mang?”

Lăng Trung Ngọc lấy ra một đĩnh bạc cười nói :

- Bản nhân đã biết có hạng quan sai chỉ muốn ăn uống không của người chẳng chịu trả tiền. Bọn ta không phải là hạng đó. Lão hãy cầm lấy đĩnh bạc này! Tiền trà rượu hết bao nhiêu sẽ tính sau.

Chàng hỏi tiếp :

- Này! Lão có những món gì để nhắm rượu không?

Lão già mở quán trà này đã mấy chục năm chưa từng thấy vị quan quân nào lại ôn hòa như Lăng Trung Ngọc. Lão ngó đĩnh bạc trắng ngần, nhưng khi nào dám lấy, vội nói :

- Không có lệ thế được! Không có lệ thế được! Lão gia vào tiểu điếm uống trà đã là hãnh diện cho lão hủ rồi. Khi nào tiểu lão dám lãnh tiền của quan quân?

Vả lại chưa có gì bưng ra để lão nhân gia ăn uống. Nếu lão nhân gia có lòng lân tuất đến bọn tiểu dân thì khi nào ăn uống xong tùy tiện thưởng cho chút ít là được.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Lão có thể lệ của lão thì ta cũng có thể lệ của ta. Người khác ăn hàng rồi mới tính tiền, nhưng ta đưa tiền trước rồi mới ăn hàng. Nếu lão không thu lấy tức là coi ta cũng như kẻ khác. Vậy lão thu trước đi. Chúng ta ăn uống xong rồi sẽ tính.

Lăng Trung Ngọc hai ba lần nài ép, lão chủ quán mới chịu cầm lấy đĩnh bạc nói :

- Trong tiểu điếm không có nhiều thức nhắm. Hôm qua mua được mâm thịt bò còn để lại xin đem ra để lão nhân xơi rượu được chăng?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Được lắm! Được lắm! Ta rất thích thịt bò.

Sau một lúc mụ già cũng bớt phần khiếp sợ.

Lăng Trung Ngọc hỏi thăm biết vợ chồng này có một trai một gái. Con gái đã gả chồng rồi. Còn con trai bị bắt đi từ năm năm về trước đây, đến nay vẫn chưa được tin tức gì.

Vì thế mà chỉ còn hai vợ chồng già trông nom quán trà.

Phía trong quán còn có căn phòng nhỏ, phòng buông một tấm rèm. Đó là phòng ngủ của vợ chồng lão.

Trong lúc chờ đợi lão già sắp rượu trà, Giang Mỹ Linh cười nói :

- Bây giờ hai vợ chồng già này không sợ hãi bọn ta. Nhưng mình còn phải chờ lại một lúc mới thượng bộ được. Nơi đây bên đường cái quan, người qua lại rất nhiều mà tiểu muội xiêm áo đầy vết máu để người ngoài trông thấy không tiện.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

- Cô ăn mặc thế này hơn nửa tháng trời chắc là khó chịu lắm rồi.

Giang Mỹ Linh nói :

- Đúng thế! Cải trang cách khác còn dễ chịu hơn. Mình trá hình quan quân khiến người dân gian hễ thấy là chán ghét, là sợ hãi chẳng có gì thú hết.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Càng tốt! Càng tốt!

Giang Mỹ Linh hỏi :

- Người ta đã không thích thì đại ca bảo còn tốt cái gì?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Cô đã biết khiến cho người ta sợ hãi thì đó là một chuyện dễ chịu cho mình sao lại không tốt?

Giữa lúc ngồi rỗi chẳng còn chuyện gì mà nói bỗng nghe có tiếng vó ngựa chạy tới. Hai con ngựa dừng lại bên đường. Người cỡi ngựa là những hán tử lưng cài đơn đao.

Một tên nói :


- Hay lắm! Quán trà này có bán cả rượu. Chúng ta hãy vào uống vài chung chơi.

Lăng Trung Ngọc nghe tiếng quen quen. Chàng định thần nhìn lại thì ra hai tên đệ tử phái Thanh Thành là Bạch Anh Kiệt và Lộ Anh Hào.

Hai người này đều đã giao thủ với Lăng Trung Ngọc. Nhưng bây giờ chàng đã cải trang nên chúng không nhận ra.

Bạch Anh Kiệt đưa mắt nhìn vào quán thấy có hai vị quan quân ngồi đó. Gã là người tương đối cẩn thận, ngần ngừ một chút rồi hỏi :

- Lộ hiền đệ! Chúng ta nên đi đường gấp hơn, uống hai chung trà là đủ không nên chần chờ nữa.

Lộ Anh Hào nói :

- Vội cóc gì? Từ đây đến kinh thành bất quá còn vài chục dặm. Chúng mình hãy ở lại ăn chút gì rồi đi thẳng mạch đến Bắc kinh hãy ăn cơm, huống hồ chi sư phụ...

Gã nói đến đây bỗng dừng lại. Nguyên gã bị Bạch Anh Kiệt bóp tay gã một cái.

Lộ Anh Hào tuy là người lỗ mãng, nhưng thấy bạn bóp tay liền hiểu ý tự hỏi :

- “Sư huynh mình vốn tính cẩn thận. Hai tên quan ôn này việc gì phải sợ chúng?”

Nhưng gã trước nay vẫn kính phục sư huynh, không dám nói gì. Gã uống trà xong để lại mấy đồng trả tiền rồi lật đật ra đi.

Giang Mỹ Linh nhận ra hai gã Bạch, Lộ liền cười hỏi :

- Hai gã này võ công không phải tầm thường. Sao chúng vừa thấy bọn ta đã hoang mang bỏ chạy? Phải chăng bọn này là những tên đại đạo có nhiều trọng án nên sợ oai người công môn?

Lăng Trung Ngọc sinh lòng nghi hoặc ngấm ngầm nghĩ bụng :

- “Xem giọng nói của bọn này dường như chúng biết hiện giờ Thiết Diện bà bà ở đâu rồi. Không chừng việc Địch đại hiệp đến Bắc Kinh cứu mụ chúng cũng biết rồi. Nhưng đã có Địch đại hiệp đến cứu thì bọn chúng còn vào kinh làm gì? Hay là ở phái Thanh Thành lại xảy chuyện gì nghiêm trọng khác, nên bọn chúng phải đi kiếm Chưởng môn sư thư. Dù bọn chúng không tìm thấy sư thư thì nhất định sẽ tìm đến Địch đại hiệp”.

Bao nhiêu ý niệm lướt qua đầu óc chàng.

Giang Mỹ Linh cười hỏi :

- Ngọc ca nghĩ gì mà thừ người ra như vậy?

Lăng Trung Ngọc đột nhiên nắm lấy tay nàng. Đầu ngón tay bóp hơi mạnh nàng khẽ la ái ái lên một tiếng.

Lăng Trung Ngọc la lên :

- Hỏng bét! Hỏng bét! Chỗ viết thương của cô lại phát tác rồi ư?

Giang Mỹ Linh là người minh mẫn phi thường. Nàng biết Lăng Trung Ngọc có dụng ý gì liền bật tiếng rên la nói :

- Đúng thế! Tiểu muội không nên uống nửa ly rượu. Vết thương lại vỡ ra. Chao ôi! Đau quá! Không thể đi được nữa rồi. Bây giờ làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?

Vợ chồng lão chủ quán lòng dạ rất tốt vội chạy ra hỏi :

- Khách quan có muốn nằm một chút không?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Chính thế! Nhưng không tiện nói ra. Đêm qua bọn ta đi bắt cướp. Bọn cường đạo ghê gớm quá! Người anh em đây bị đánh trọng thương, may không đến nỗi uổng mạng. Nhưng bây giờ cất bước không nổi muốn nhờ phòng của lão cho y nằm một lúc. Ta ra ngoài chợ kiếm chút thuốc rồi trở lại ngay.

Lão già nói :

- Được lắm! Phía trước cách đây chừng bốn dặm có một thị trấn, khách quan đi lấy thuốc về lão hủ sẽ nấu cho.

Lăng Trung Ngọc đỡ Giang Mỹ Linh vào trong phòng rồi buông rèm xuống nói :

- Hai lão cứ việc ra ngoài tiếp khách. Ta hãy rịt thuốc dấu tạm thời cho y không phải phiền đến hai lão. Đĩnh bạc kia lão bất tất phải thối lại nữa để trả tiền phòng.

Giang Mỹ Linh chờ cho vợ chồng chủ quán ra rồi mới hỏi Lăng Trung Ngọc :

- Trung Ngọc ca! Ngọc ca lại giở trò gì đây?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

- Ta đi mua cho cô một bộ quần áo mới để cô trở lại chân tướng.

Giang Mỹ Linh nói :

- Vậy thì hay lắm! Nhưng tiểu muội e Ngọc ca còn có chuyện gì khác.

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

- Cô này quỷ thật! Chẳng điều gì mà giấu giếm được. Ta thấy hai gã vừa rồi có chỗ khả nghi, nên muốn theo dõi lai lịch chúng. Còn cô cũng nên vận công trị thương. Gian phòng này rất thích hợp cho cô. Ta đi một lúc rồi trở về ngay.

Thực ra chàng đã dối Giang Mỹ Linh. Vì chàng sợ nàng đa nghi nên phải nói gạt như vậy về lai lịch hai gã kia chàng chàng đã biết rồi.

Giang Mỹ Linh mỉm cười nói :

- Tiểu muội biết rằng Ngọc ca lại bỏ tiểu muội lại chạy lấy mình. Thôi được! Ngọc ca cứ đi đi!


Lăng Trung Ngọc nghe giọng nói của nàng thì hiển nhiên nàng đã biết Lăng Trung Ngọc còn có việc gì khác và nói dối nàng như vậy mà thôi.

Lăng Trung Ngọc không khỏi tự thẹn. Chàng nghĩ thương thế nàng chưa khỏi, cơ hồ chàng muốn bỏ ý nghĩ đi theo dõi hai người kia.

Nhưng hình bóng một người khác lại thu hút chàng. Chàng nhớ tới Giang Mỹ Linh đã có bảo kiếm phòng thân lại nhiều ám khí kịch độc thì tuy công lực nàng chưa khôi phục được, song cũng có thể đối phó với bọn cao thủ võ lâm.

Lăng Trung Ngọc phân tách như vậy để tự bên lòng rồi cất bước ra đi.

Con ngựa của chàng là giống lương câu ở Mông Cổ. Chàng ra roi cho ngựa chạy thật mau. Chỉ trong khoảnh khắc đã trông thấy hai người ở phía xa xa.

Lộ Anh Hào với Bạch Anh Kiệt lúc này đi tới ngã ba đường. Bạch Anh Kiệt thuở nhỏ đã theo phụ thân đến kinh thành. Gã dừng ngựa lại nhìn nhận rồi nói :

- Đi về con đường mé Đông.

Lăng Trung Ngọc phóng ngựa rượt theo.

Giữa lúc ấy trên con đường nhỏ mé tây đột nhiên có đôi ngựa phóng nhanh tới.

Chỉ trong nháy mắt đã đến trước đầu ngựa Lộ, Bạch. Chúng đứng cản đường hai gã kia.

Lộ Anh Hào cả giận tay nắm chuôi kiếm.

Bạch Anh Kiệt thận trọng hơn ngăn gã lại nói :

- Các vị bằng hữu cho bọn tại hạ mượn đường một chút được chăng?

Gã chưa dứt lời thì người cỡi con ngựa đi trước đột nhiên giơ tay ra vung cao lên.

Lộ, Bạch hai người thấy luồng gió mạnh quạt vào mặt mình thì kinh hãi.

Hai con ngựa của chúng đột nhiên hí một tiếng dài rồi nhảy chồm lên.

Hai người vội vã nhảy xuống thì thấy hai con ngựa tựa hồ phát điên nhảy lung tung một lúc rồi đột nhiên miệng sùi bọt trắng, nằm lăn ra hét lên khủng khiếp.

Lăng Trung Ngọc nhận ra hai tên mới đến này là đệ tử Đào Vĩnh Trạch. Gã người cao là đệ tử dưới trướng Đào lão ma, công lực rất cao thâm, tên là Hạng Hồng.

Còn tên kia là tam đệ tử của lão tên gọi Hắc Hạo.

Lăng Trung Ngọc thấy Hạng Hồng phóng một phát chưởng cách không mà hai gã Lộ, Bạch phải tụt vội xuống thì nghĩ thầm trong bụng :

- “Mấy năm mình không thấy mặt gã mà nay gã đã luyện Tu La thần công đến bậc thứ tư rồi. Thảo nào hai con ngựa không chịu nổi”.

Lúc này Bạch Anh Kiệt đã nổi nóng liền trầm giọng hỏi :

- Giữa lúc ta và các ngươi có thù oán gì? Tại sao các ngươi lại giết hại đôi ngựa của bọn ta?

Hạng Hồng lạnh lùng hỏi :

- Tiểu thư nhà ta đâu?

Bạch Anh Kiệt sửng sốt :

- Tiểu thư nào của nhà ngươi? Ta không biết ngươi là ai?

Hạng Hồng cười lạt hỏi lại :

- Gã tiểu tử họ Bạch kia! Ngươi còn giả vờ ngớ ngẩn ư? Các ngươi đến nhà Lãnh Như Băng Thiên ở Tương Dương làm chi? Ngươi đem tiểu thư nhà ta giấu vào đâu? Nói mau.

Lăng Trung Ngọc lúc này đã rời xa bọn chúng chừng nửa dặm, nhưng bọn chúng nói gì chàng đều nghe rõ không khỏi ngẩn người ra.

Nguyên chàng sở dĩ theo dõi hai gã Bạch, Lộ thậm chí bỏ Giang Mỹ Linh còn đang bệnh hoạn vì lẽ chàng muốn dò la tin tức về Lãnh Sương Quân ở bọn chúng. Chàng không ngờ bây giờ lại ở miệng Hạng Hồng nói ra trước.

Chàng nghe chúng nói đến tiểu thư nhà ta thì không nghi ngờ gì nữa và dĩ nhiên trỏ vào Lãnh Sương Quân.

Lộ Anh Hào cả giận nói :

- Các ngươi đừng nói càn! Lãnh cô nương là sư muội ta. Giữa ngươi với Lãnh cô nương là người thế nào mà ngươi dám nhận là tiểu thư của nhà ngươi?

Hạng Hồng cười lạt hỏi :

- Sư muội ngươi ư? Chưởng môn các ngươi đã đuổi tiểu thư ra khỏi môn trường rồi còn nói gì nữa?

Lộ Anh Hào tức giận nói :

- Đó là việc nội bộ của bản phái. Ai mượn ngươi can thiệp vào.

Bạch Anh Kiệt cũng nói :

- Các ngươi chưa biết việc Lãnh cô nương đã trở về làm môn hạ phái Thanh Thành rồi.


Lộ Anh Hào rút kiếm ra khỏi vỏ, hắng dặng một tiếng rồi hỏi :

- Bạch sư huynh! Hà tất sư huynh phải nhiều lời với họ? Chỉ cần hỏi họ có nhường lối hay không?

Hạng Hồng cười nói :

- Hắc sư đệ. Gã tiểu tử này dám hoành hành bá đạo trước mặt chúng ta. Như vậy có đáng tức cười không? Ha ha! Nếu ngươi không muốn nói đến lẽ phải thì chúng ta đây là ông tổ không nói lẽ phải.

Lộ Anh Hào trợn mắt lên, nhưng lại ẩn nhẫn nói :

- Nghe bọn ngươi nói vậy thì tựa hồ các ngươi hợp lý lắm. Phải rồi! Chúng ta đến Lãnh gia ở Tương Dương để kiếm sư muội chúng ta. Cái đó có liên quan gì đến các ngươi?

Đoạn gã trợn mắt lên quát :

- Các ngươi có chuyện gì thì nói mau đi!

Hạng Hồng có ý trêu cợt gã liền cười khanh khách thủng thẳng đáp :

- Dù cho Lãnh cô nương là sư muội ngươi thì đã sao? Nhà nào cũng có bài vị “Thiên, địa quân, tổ, sư”. Chắc các ngươi phải biết rồi? Sư phụ tuy thuộc hàng trưởng nhưng chưa thân bằng cha mẹ sinh ra. Huống chi mụ họ Ngu kia bất quá sư thư của Lãnh tiểu thư. Còn các ngươi mới là sư huynh của nàng. Ta đây vâng lệnh phụ thân nàng đi kiếm nàng trở về. Vậy nàng lạc lõng nơi đâu dĩ nhiên ta phải hỏi cho ra.

Gã lại trợn mắt lên hỏi tiếp :

- Các ngươi đem nàng giấu đâu? Phải nói cho mau!

Bạch Anh Kiệt đã đoán ra bọn này là đệ tử của Đào Vĩnh Trạch, liền ngấm ngầm vận công chuẩn bị chống đối với Tu La thần công của bọn chúng, nên gã để cho sư đệ cãi nhau với họ.

Lộ Anh Hào là người ngay thẳng. Trong tai mắt gã, gã chưa từng coi Đào Vĩnh Trạch là phụ thân của Lãnh Sương Quân. Vì thế mà lúc hai gã kia kêu Lãnh Sương Quân bằng tiểu thư nhà ta, gã chưa nghĩ tới Đào Vĩnh Trạch.

Bây giờ gã khác nào mơ mộng choàng tỉnh giấc. Lập tức gã nóng tiết lớn tiếng thóa mạ :

- Té ra các ngươi là nô tài của Đào lão tặc. Hừ! Ta đang muốn kiếm bọn ngươi để rửa hận.

Hạng Hồng nói :

- Gã tiểu tử kia giữ mồm miệng một chút. Ngươi thóa mạ bọn ta thì còn được, sao ngươi lại dám thóa mạ đến sư phụ ta?

Lộ Anh Hào nói :

- Ta chỉ muốn thóa mạ Đào lão tặc!

Hạng Hồng lạng người đi một cái, phóng chưởng đánh véo tới Lộ Anh Hào.

Đồng thời gã quát lên :

- Ngươi thóa mạ đi! Cứ mỗi câu thóa mạ là ta lại vả vào miệng một cái.

Lộ Anh Hào cũng đã chuẩn bị. Hắn vừa thoá mạ xong lập tức vung kiếm đâm tới.

Lộ Anh Hào tuy là người lỗ mãng nhưng gã sử một chiêu kiêm cả công lẫn thủ. Chiêu pháp rất tinh diệu.

Ngờ đâu phát chưởng của Hạng Hồng đã vận dụng đến bậc thứ tư về Tu La thần công. Gã lại học được của bào đệ là Hạng Hồng Huy mấy thứ bộ pháp rất xảo diệu.

Lộ Anh Hào thấy khí lạnh như cứa da. Hàn phong thấy xương thì không khỏi chấn động tâm thần. Chiêu kiếm đâm trệch đích.

Hạng Hồng đã bước tới gần. Gã xòe bàn tay to tướng muốn đánh vào trước mặt đối phương.

Giữa lúc Lộ Anh Hào gặp nguy cơ trong đường tơ kẽ tóc thì đột nhiên ánh bạch quang lóe lên xen vào giữa hai người chém tới.

Chiêu đao này của Bạch Anh Kiệt chém tới đột ngột và nhanh như điện chớp.

Hạng Hồng thấy đao quang lấp lánh ở trước mặt thì không khỏi chấn động tâm thần.

Lúc này gã còn kịp tát vào mặt Lộ Anh Hào một phát rồi mới lạng người đi thì bị khoái đao nhanh như chớp hớt đứt mất một nửa vạt áo.

Lăng Trung Ngọc coi tới đây rồi đến thẳng Lãnh gia trang. Tại đây đang xảy ra cuộc chiến, chàng bèn nhân cơ hội ám trợ Dực Trọng và Hàn phu nhân, dưỡng mẫu của Lãnh Sương Quân. Chàng đánh bại Dương Xích Phù lại hăm dọa cho Lăng Tiêu Tử chạy đi. Trong nhà không còn ai chàng liền thi triển khinh công tuyệt đỉnh chuyển trên cây rồi nhảy xuống tiến vào trong nhà mở cửa phòng khẽ cất tiếng gọi :

- Lãnh Sương Quân! Sao thư thư không lên tiếng. Có phải thư thư giận tiểu đệ chăng?

Thiếu nữ trong phòng lẳng lặng không lên tiếng, nàng ngẩng đầu lên. Lăng Trung Ngọc đưa mắt nhìn nàng kinh hãi đến ngẩn người ra. Thiếu nữ này không phải là Lãnh Sương Quân mà là Giang Mỹ Linh.

Chàng gắng gượng trấn tĩnh tâm thần, ấp úng hỏi :

- Sao cô... lại đến đây?

Giang Mỹ Linh hừ một tiếng rồi ỡm ờ đáp :

- Ngọc ca đến được dễ thường tiểu muội không đến được hay sao?

Lăng Trung Ngọc hỏi :

- Vụ này là thế nào? Ta nghe tin cô ta ở trà quán, sao lại mất tích ở đây rồi à?

Giang Mỹ Linh lên giọng mỉa mai :

- Người khác mất tích thì Ngọc ca bồn chồn trong dạ, hốt hoảng chẳng quản đường xa chạy đến Tương Dương để tìm kiếm. Còn tiểu muội mất tích thì có chi đáng ngại.

Lăng Trung Ngọc không rảnh để mà đấu khẩu với nàng, chàng vội chụp lấy nàng hỏi :

- Lãnh cô nương đâu rồi?

Giang Mỹ Linh cười lạt thủng thẳng hỏi lại :

- Lãnh cô nương ư?

Lăng Trung Ngọc hỏi :


- Y làm sao?

Giang Mỹ Linh đáp :

- Ngọc ca đi kiếm y?

Mặt nàng có vẻ oán hận run lên bần bật.

Lăng Trung Ngọc thấy người nàng run lên, chàng thất kinh hỏi ngay :

- Có giết y rồi chăng?

Chàng nắm lấy tay Giang Mỹ Linh bóp mạnh một cái. Giang Mỹ Linh nhịn đau không nói gì nữa.

Lăng Trung Ngọc cố ý lắng tai nghe thì bên ngoài nhà văng vẳng có tiếng người nức nở.

Lăng Trung Ngọc đẩy mạnh nàng vào tường. Lập tức tường vách bỗng hở ra một chỗ, thành một cái cửa ngầm.

Chàng lúc này đã không giấu hành tung được nữa, hất nàng ra rồi lập tức chạy như bay.

Cửa ngầm này thông ra ngoài, dẫn tới một vườn hoa. Trong vườn hoa rậm rạp có một thiếu nữ lủi thủi bước đi.

Lăng Trung Ngọc đã có tâm niệm, chàng phi thân xuống vọt tới mặt thiếu nữ cất tiếng gọi :

- Sương Quân! Sương Quân! Quân thư thư không việc gì chứ?

Chàng vừa nắm lấy vạt áo Lãnh Sương Quân bỗng nghe đánh soạt một tiếng. Lãnh Sương Quân vung kiếm cắt đứt vạt áo mà Lăng Trung Ngọc đã nắm lấy.

Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi, toan thi triển Đàn Chỉ thần công để búng bảo kiếm của nàng đi, nhưng lại sợ làm như vậy là đắc tội với nàng.

Lăng Trung Ngọc ngẩn ngơ một chút thì thấy Lãnh Sương Quân đã xoay mũi kiếm trỏ vào trước ngực chàng. Nàng xẵng giọng :

- Ngươi mà đụng vào người ta là phải chết ngay lập tức ở trước mặt ta.

Lăng Trung Ngọc chân tay luống cuống. Chàng muốn hỏi rất nhiều mà không biết hỏi câu gì.

Bỗng nghe Lãnh Sương Quân nói tiếp :

- Từ nay trở đi, ngươi là ngươi, ta là ta, hai bên không dính líu gì với nhau mà coi như người chưa từng quen biết.

Vẻ mặt cùng giọng nói của nàng cực kỳ lạnh lẽo.

Lăng Trung Ngọc ấp úng nói :

- Thư thư! Thư thư nói vậy là nghĩa làm sao? Thư thư hãy nghe tiểu đệ nói đã...

Lãnh Sương Quân gạt đi :

- Ngươi muốn nói gì thì nói ta cũng không tin được.

Lăng Trung Ngọc trán nổi gân xanh la lên :

- Nhất định thư thư có chuyện hiểu lầm rồi. Y... Y...

Mối liên quan giữa chàng và Giang Mỹ Linh đâu có thể chỉ hai ba câu mà giải thích được?

Vì vậy chàng ấp úng mấy tiếng y rồi không biết nói câu gì nữa.

Lãnh Sương Quân nghe chàng nói lúng túng lại càng tức giận, lạnh lùng chẹn họng :

- Ngươi đừng nhiều lời nữa! Nếu còn đứng đó thì ta kêu người tới bắt.

Dứt lời, quả nhiên nàng lớn tiếng hô :

- Có trộm! Có trộm! Má má! Mau đến đây bắt trộm.

Bọn Hàn phu nhân và Phùng Linh nghe tiếng động trong phòng vội chạy đến thì vừa gặp võ lâm đầu tóc rối tung ở trong phòng xông ra.

Hàn phu nhân thấy một thiếu nữ lạ mặt thì kinh hãi bật tiếng la :

- Ô hay!

Phu nhân chưa kịp hỏi xem nàng là ai thì Giang Mỹ Linh đang cơn tức giận rút thanh Tài Vân kiếm ra tay nhanh như điện chớp.

Bỗng hai tiếng choang choảng vang lên! Lập tức hai lưỡi Liễu Diệp đao của Hàn phu nhân bị chặt đứt.

Phùng Linh cả giận vung sợi lưng ra nhằm quấn lấy hai chân nàng.

Ngờ đâu thanh bảo kiếm của Giang Mỹ Linh là một món lợi khí, so với thanh Du Long kiếm còn sắc bén hơn. Thật là chặt sắt như cắt bùn, để sợi lông vào thổi một cái cũng bị đứt ngay.

Sợi giây lưng vừa dính vào người Giang Mỹ Linh liền bị làn kiếm quan vòng quanh chặt đứt ra từng mãnh rớt xuống mặt đất. Chỉ còn lại một khúc cầm trong tay Phùng Linh.

Dực Trọng nhận ra Giang Mỹ Linh là một thiếu nữ đã đại náo Đào gia trang ngày trước, vội la lên :

- Đây là người quen!

Phùng Linh trong lòng bàn tay cầm một con cờ dùng thủ pháp “Thiên Nữ Tán Hoa” liệng ra.

Công phu “Phi Hoa Trích Diệp” của bà là một tuyệt nghệ trong võ lâm.

Huống chi con cờ lại nặng hơn bông hoa hay nắm lá cây.

Giang Mỹ Linh tuy có bảo kiếm hộ thân, nhưng huyệt Phong Phủ ở sau lưng, huyệt Kiên Tỉnh ở vai bên trái và huyệt Dịch Mã ở chân bên phải nàng bị con cờ đánh trúng.

May nàng đã học được công phu di chuyển huyệt đạo theo trong bí lục của Võ Hạo Thiên nên tuy nàng bị đau nhức mà vẫn còn chịu được.

Phùng Linh nghe tiếng Dực Trọng hô hoán, nên còn năm sáu con cờ nữa mà bà không liệng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui