Dịch giả: Triệu Lâm, argetlam7420
Con dê rừng bị xua đuổi nhưng vẫn không chịu rời đi. Chúc Thanh Vân bất đắc dĩ đành phóng linh khí đánh nó. Dê rừng bị đau, kêu to một tiếng bỏ chạy. Kể từ đó, bầu không khí vốn khẩn trương lúng túng đã giảm bớt, trong đám người có nhiều người cười trộm.
Xích Long Tử nghe thấy vậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn mọi người xung quanh, “Thấy đồng môn bị thua, không tự biết nhục mà lại còn cười. Người vừa mới bật cười cấm túc ba năm."
Mọi người nghe vậy lập tức câm như hến. Xích Long Tử thường ngày luôn rất hiền hoà, tức giận mà phạt nặng như hôm nay là điều chưa từng thấy.
"Không cần nhiều lời, sau khi về lập tức ra sau núi sám hối." Xích Long Tử giơ tay chỉ một đệ tử đang muốn mở miệng xin tha.
Xích Long Tử nói xong, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Vấn, "Chân nhân thuật Kỳ Hoàng rất huyền diệu, hậu bối của Ngọc Thanh đều không bằng."
"Thái Sử Chưởng giáo nói quá lời rồi. Chúc chân nhân bản tính nhân từ, không nỡ nặng tay, không dùng thuốc mạnh, vì thế con dê rừng khôi phục hành động chậm hơn một chút. Nếu dùng thuốc như bần đạo, có thể sẽ khiến hồn phách bị tổn thương." Mạc Vấn chắp tay nói.
"Chân nhân không cần quá khiêm tốn. Đạo Kỳ Hoàng cũng là thiên đạo. Không biết cương nhu đúng lúc, không phân rõ nặng nhẹ chính là không hiểu thiên đạo, tiến thối vô độ. Chúc Thanh Vân cấm túc mười năm, tĩnh tâm tu nghệ." Xích Long Tử trầm giọng nói ra.
Lời này vừa ra, người của Ngọc Thanh lại kinh hãi một lần nữa. Hình phạt nặng như vậy cho thấy, Xích Long Tử đang thật sự nổi giận.
"Xin tuân lệnh Chưởng giáo." Chúc Thanh Vân run rẩy tiếp nhận.
Mạc Vấn thấy vậy cũng chỉ đành chắp tay lần nữa. Cấm túc mười năm thật sự quá nặng, Chúc Thanh Vân hoàn toàn là tai bay vạ gió. Nhưng đồng tình thì đồng tình, hắn cũng không hối hận khi thắng Chúc Thanh Vân, không thể hạ thủ lưu tình, nếu không sẽ bị bắt phế công lực, nguy hiểm tính mạng.
"Chân nhân nếu thấy mệt thì cứ tạm nghỉ một lát." Xích Long Tử nói với Mạc Vấn.
"Đa tạ Thái Sử Chưởng giáo, bần đạo cũng không thấy mệt." Mạc Vấn nói. Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là hắn có thể hoàn toàn yên tâm, chưa đánh xong thì hắn không có tâm trạng nghỉ ngơi.
"Ai sẽ cùng Mạc Chân nhân luận bàn võ nghệ?" Xích Long Tử nói mà không quay đầu lại.
"Đệ tử xin đi." Đam hậu bối Ngọc Thanh đồng loạt hô lên.
"Huyền Chân đường Lý Phi Sương, Dương Hàn Sương." Xích Long Tử điểm danh.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng hơi kinh ngạc, Xích Long Tử tại sao lại phái tới hai người xuất chiến?
Hai hậu bối Ngọc Thanh mà Xích Long Tử điểm danh đều là nữ giới. Hai người lĩnh mệnh ra khỏi hàng, đứng ở bên trái Xích Long Tử, chắp tay hành lễ, khom người đợi lệnh.
"Mạc Chân nhân, mời chọn một người để đấu." Xích Long Tử nhìn về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn giờ mới hiểu được, hành động lần này của Xích Long Tử là vì muốn công bằng. Hắn ngẩng đầu lên quan sát hai người. Hai người này đều là nữ giới, tuổi tầm 24 - 25, thân hình cũng khá thướt tha, nhưng tướng mạo cách biệt một trời một vực. Người tên là Lý Phi Sương rất xinh đẹp, còn người tên là Dương Hàn Sương thì cực kỳ xấu xí. Trên trán hai người đều có ngạo khí, ngạo khí xuất phát từ thực lực, bởi vậy hai người chắc chắn đều không phải dạng vừa.
Nhìn xong hình dáng bên ngoài, Mạc Vấn bắt đầu chú ý tới ánh mắt của hai người. Bấy giờ, nhìn thẳng vào mắt phụ nữ là việc vô lễ, nhưng hắn làm việc này chính là để xác định trong hai người, ai còn là xử nữ. Thân là xử nữ, ánh mắt sẽ trong sáng như mặt nước, còn nếu không phải xử nữ, ánh mắt sẽ hơi vẩn đục.
Hai đạo cô thấy Mạc Vấn vô lễ nhìn thẳng, trên mặt đều hiện vẻ tức giận. Mạc Vấn nhìn thật nhanh rồi lại lâm vào suy tư. Hai người này đều là xử nữ, dùng thân xử nữ tu đạo, linh khí tinh thuần thâm hậu, uy lực còn mạnh hơn ba phần so với phụ nữ bình thường.
Chọn người dễ nhìn, hay là chọn người khó coi đây?
Mạc Vấn đối với người xấu xí có ba phần kiêng kỵ, do người xấu xí thường người đời sẽ không thích, bị cám dỗ ít hơn, cũng ít bị phân tâm, có thể càng chuyên tâm khắc khổ tu hành. Mà người xinh đẹp anh tuấn bình thường sẽ khốn khổ vì tình, rất khó chuyên tâm.
Trầm ngâm chốc lát, Mạc Vấn chọn người xấu xí Dương Hàn Sương, nguyên nhân là người xấu xí trong nội tâm luôn sẽ có chút tự ti, tự ti sẽ dẫn đến lòng tin không đủ. Ngoài ra người xấu xí thường thường không được sư tôn yêu thích, lúc lâm trận nghênh địch sẽ có tâm lý nôn nóng muốn lập công, chỉ cần nôn nóng thì sẽ xuất hiện sơ hở.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, mời Dương Chân nhân dạy bảo." Mạc Vấn vừa nói chuyện vừa nhìn Triệu Linh Phi đang đứng trong đám người, hắn không hề trông cậy Triệu Linh Phi sẽ cho hắn gợi ý gì, nhưng Triệu Linh Phi từng giao đấu với hắn, hắn biết rõ tu vi của nàng, muốn thông qua vẻ mặt của Triệu Linh Phi đoán được mình chọn là người mạnh hơn hay người yếu hơn.
Nhưng không phải chỉ quan sát một lần là biết được, Triệu Linh Phi nghe hắn nói xong trên mặt không có bất kỳ thái độ nào, chắc là đang âm thầm buồn bã với việc Xích Long Tử không gọi nàng xuất chiến.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Mạc Chân nhân, mời." Dương Hàn Sương đáp lại cực kỳ dứt khoát.
"Đánh đến thì dừng*." Xích Long Tử một lần nữa tránh ra, Lý Phi Sương xoay người trở về, Dương Hàn Sương bước lên trước.
(ý XLT nói là đánh đến khi một bên chịu thua, không cần giết nhau.)
"Không biết Mạc Chân nhân dùng binh khí gì?" Dương Hàn Sương giơ tay cởi ra áo khoác ngoài.
"Bần đạo dùng tay không." Mạc Vấn cũng bỏ túi quần áo.
"Bần đạo quen dùng trường kiếm, Mạc Chân nhân tay không như vậy, ta sợ là sẽ không thể đánh đến thì dừng được." Dương Hàn Sương rút kiếm ra.
"Nếu có chết, thì cũng là ý trời muốn trừng phạt bần đạo, Dương Chân nhân, mời." Mạc Vấn hai tay rủ xuống, Cầm Phong Quỷ Thủ không có khởi thế* (tư thế khi hai bên bắt đầu giao đấu), có khởi thế thì sẽ có sơ hở, không có khởi thế ngược lại rất khó tìm ra sơ hở.
Dương Hàn Sương nghe vậy quay đầu nhìn về phía Xích Long Tử, Xích Long Tử lông mày trắng hơi rủ, không hề đưa ra chỉ thị nào.
"Hây ya..!" Dương Hàn Sương dứt khoát kêu lên một tiếng, huơ kiếm vọt tới trước.
Mạc Vấn cũng không vội né tránh, mà căn cứ tốc độ di chuyển của Dương Hàn Sương để phán đoán thân pháp của nàng ta, làm hắn không hề nghĩ tới là thân pháp Dương Hàn Sương lại ngang ngửa với Triệu Linh Phi, khí thế lao tới dị thường uy mãnh.
Dương Hàn Sương trong nháy mắt đã vọt tới gần Mạc Vấn, trước khi tấn công nàng đã suy tính xong phương vị cùng góc độ ra chiêu, tới nơi trường kiếm giơ cao, nhìn qua thì như muốn từ phía trên bên trái chém chéo xuống phía dưới bên phải, nhưng trong đó còn có biến chiêu, kiếm vừa vung ra liền đổi thành từ phía dưới bên trái chém lên phía trên bên phải.
Mạc Vấn thấy vậy trong lòng rung mình, hôm nay quả thật là gặp phải kẻ địch thực sự rất mạnh, Dương Hàn Sương ra chiêu cực nhanh, trên mũi kiếm lại còn có một luồng linh khí mạnh mẽ lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi nhíu mày, Mạc Vấn nhanh chóng xoay người né tránh. Dương Hàn Sương thấy vậy không đuổi theo, mà là kêu khẽ một tiếng, hai tay cầm kiếm tại chỗ xoay người, múa ra một luồng kiếm khí hình tròn.
Mạc Vấn xoay người mà không phải lướt ngang, dụng ý là để mau chóng né tránh rồi tiến hành phản công, cho nên hắn đứng cách Dương Hàn Sương rất gần, sau khi cảm nhận được kiếm khí muốn lui về phía sau né tránh đã không còn kịp nữa, dưới tình thế cấp bách bèn thì triển thế Thiết Bản Kiều cấp tốc ngửa về sau, khó khăn lắm mới tránh thoát kiếm khí của Dương Hàn Sương.
Ngay tại lúc Mạc Vấn định nhảy về sau rút lui thì Dương Hàn Sương đã nhanh chóng định trụ thân hình, chân phải nhằm trúng ngực hắn đạp mạnh xuống, đem hắn đạp ngã xuống đất.
"Hay!" Đám người Ngọc Thanh ầm ầm khen ngợi.
Xích Long Tử khẽ giơ tay phải lên, tỏ ý mọi người không được ồn ào náo động.
Mạc Vấn sau khi bị đạp ngã khí tức hơi rối loạn, cố nén cơn đau trước ngực nhanh chóng lăn đi, tránh khỏi Dương Hàn Sương chém xuống một kiếm, ngay sau đó lấy thế “Ô long giảo trụ”** nhanh chóng đứng lên, hữu chưởng ngưng tụ linh khí, từ phía bên phải nhằm thẳng vào tay phải cầm kiếm của Dương Hàn Sương.
** Ô long giảo trụ: Đại loại là động tác bắt chéo hai chân để lấy đà đứng dậy khi đang nằm ngửa ấy.
Qua hiệp đấu vừa rồi hắn đã thăm dò được tính cách của Dương Hàn Sương, lúc Dương Hàn Sương đang xoay tròn phát ra kiếm khí vốn là không thể nhanh chóng dừng lại, nàng ta đã liều mạng khiến bản thân bị thương để cưỡng ép định trụ thân hình tung chân tấn công hắn đấy, hành động này chứng tỏ nàng ta có khao khát chiến thắng mãnh liệt, không tiếc bản thân bị thương cũng phải đánh bại hắn, đây hoàn toàn là lối đánh liều mạng.
Lúc này Mạc Vấn đã bắt đầu hối hận sao lúc trước không lựa chọn Lý Phi Sương, nhưng lúc này hối hận đã muộn, chọc phải tổ kiến lửa rồi, kiếm pháp của đối phương vô cùng huyền diệu, thân thể thuần Âm linh khí thu phóng tự nhiên, Cầm Phong Quỷ Thủ của hắn không sao chiếm được tiện nghi, nếu đánh lâu dài thì chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể bị thương nặng, phải nhanh chóng tìm ra đối sách.
Dương Hàn Sương thấy Mạc Vấn vung hữu chưởng xông tới, cho rằng hắn muốn đánh vào tay phải cầm kiếm của mình, một lần nữa lại hét lên trợ lực, sau đó tay phải cầm trường kiếm vung ra một cơn mưa kiếm đâm về phía hữu chưởng của Mạc Vấn.
Nhưng nàng đã bị mắc lừa, một chưởng này của Mạc Vấn không phải nhằm vào tay phải của nàng, mà là muốn dụ nàng xuất kiếm. Nhìn thấy trường kiếm đang bay đến, Mạc Vấn cố ý để trường kiếm đâm xuyên qua tay phải mình, nhịn đau di chuyển về phía trước nắm lấy hộ thủ* (bộ phận nằm giữa tay cầm với lưỡi kiếm để bảo vệ tay) của trường kiếm. Cùng lúc đó tay trái nhanh như chớp vung ra, nhanh chóng điểm huyệt Khúc Trì trên cánh tay phải Dương Hàn Sương, đoạt lấy trường kiếm của nàng ta, rồi tiếp đến xuất thủ điểm các huyệt Đại Chuỳ ở lưng, Tích Trung ở eo, và Xích Trạch ở cánh tay trái.
Liên tiếp bị phong bế huyệt đạo khắp nơi, Dương Hàn Sương không sao cử động nổi, nhưng nàng vẫn không chịu thua, cấp tốc lắc mình dùng đầu gối trái thúc vào háng Mạc Vấn. Mạc Vấn vốn có ý lưu lại mặt mũi cho Dương Hàn Sương, không muốn để nàng phải ngã xuống, nhưng thấy nàng ta ương ngạnh không biết lý lẽ liền không lưu tình nữa, nâng chân phải lên đỡ cú lên gối của nàng ta, sau đó nhấc chân đạp ngã Dương Hàn Sương xuống đất.
Sau khi Dương Hàn Sương ngã xuống đất, Mạc Vấn rút tay phải ra khỏi trường kiếm, điểm ba huyệt trên tay để cầm máu rồi thử cử động co duỗi năm ngón tay.
Trận tỷ thí chỉ kéo dài ba hiệp liền kết thúc, đám người Ngọc Thanh không khỏi trố mắt kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc không chỉ vì thời gian đấu võ quá ngắn, mà là bọn họ không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ dùng phương thức này để chiến thắng.
Mạc Vấn mặc dù trả giá tay phải bị thương nhưng lại không cảm thấy không ổn chút nào, ngược lại hắn vô cùng vui mừng vì bản thân trong thời gian ngắn ngủi đã đưa ra quyết định chính xác. Cả thân pháp, chiêu thức và tu vi linh khí hắn đều không chiếm ưu thế,, đối phương lại còn không tiếc bản thân bị thương cũng phải đánh bại hắn, tỷ thí kiểu này này nếu đánh tới cùng tuyệt đối sẽ là một trận huyết chiến, đôi bên sẽ càng đánh càng tàn nhẫn, hắn vui mừng vì bản thân đã tàn nhẫn trước đối phương, nếu như Dương Hàn Sương quyết tâm liều mạng trước thì hắn sẽ không chỉ đơn giản bị thương một cánh tay như vậy đâu.
Xích Dương Tử cũng không ngờ tới Mạc Vấn sẽ chọn lối đánh như vậy, nhưng sau khi kinh ngạc lão liền hiểu rõ ý đồ của Mạc Vấn, lối đánh này nhìn như tàn nhẫn nhưng thực ra lại là cách chiến thắng ít thương vong nhất.
Chắc chắn tay phải không có gì đáng ngại, Mạc Vấn cầm trường kiếm lên bước tới gần Dương Hàn Sương, xuất thủ giải huyệt đạo rồi trả kiếm lại cho nàng.
Dương Hàn Sương trợn mắt nhìn Mạc Vấn, rồi đưa tay nhận lấy trường kiếm tự đâm vào lòng bàn tay mình, xong rút kiếm ra, tay phải nắm chặt hô lớn, "Đánh lại!"
"Hỗn xược, " Xích Long Tử trầm giọng quát, "Đã thua kém về kỹ thuật rồi, chẳng lẽ ngay cả khí độ cũng thua nốt?"
Dương Hàn Sương bị mắng xấu hổ cúi đầu, cuối cùng nàng vẫn là tính tình con gái, sau khi thua buồn bã khóc lóc chạy trở về đám người.
"Chúc Thanh Vân, mau bó thuốc cho Mạc Chân nhân." Xích Long Tử nói.
"Đa tạ Thái Sử chưởng giáo, bần đạo không có gì đáng ngại." Mạc Vấn chắp tay cảm tạ.
Xích Long Tử nghe vậy không trả lời, chậm rãi lại gần, nhìn thẳng vào mắt Mạc Vấn. Mạc Vấn giữ lễ, không cùng Xích Long Tử đối mặt, nhưng hắn cũng không cúi đầu.
"Quả cảm kiên nghị, ẩn nhẫn mưu lược, ứng biến linh hoạt, tiến thối có độ, người tài năng như ngươi nhất định sẽ đem Thượng Thanh Tông phát dương quang đại, vì sao Đạo Quân Tổ Sư phải đem ngươi đày ải trên tuyết sơn lạnh lẽo này?" Xích Long Tử nghi hoặc lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy thầm cảm thấy hổ thẹn, cũng không trả lời, lời của Xích Long Tử không phải đang nói với hắn, mà là tự vấn bản thân không nhìn thấu thiên cơ.
"Khởi bẩm chưởng giáo, đệ tử nguyện cùng hắn tỷ thí phù chú pháp thuật." Trong đám người có đệ tử xin đi ra.
Xích Long Tử nghe tiếng xoay người quay về, tới trước mặt gã đệ tử kia trầm giọng nói, "Tu luyện đạo pháp quý ở tu tâm, hắn đã bị thương rồi, ngươi sao có thể đi khiêu chiến?"
Đệ tử Ngọc Thanh kia vừa sợ vừa hổ thẹn, vội vã cúi đầu nghe dạy bảo.
"Ngày đó nếu các ngươi châm chước với người ta một chút, thì chuyện đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh hôm nay, khoan dung với người khác chính là rộng lượng với chính mình, thôi, trở về núi đi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...