Tử Dương

Dịch giả: argetlam7420

Lão Ngũ nghe vậy vỗ cánh bay về hướng Tây, cùng lúc đó đổi thành đầu người lên tiếng hỏi, "Lão gia, sao cậu cũng lại xích mích với Tứ gia thế?"

"Đạo bất đồng, không cùng chính kiến." Mạc Vấn thuận miệng nói, lúc hắn xích mích với Lưu Thiếu Khanh thì lão Ngũ vẫn còn trên cô đảo ở Man Hoang tiếp nhận Long khí, nên không biết chuyện xảy ra giữa hai người.

"Gã ta không phải biết ẩn thân sao, sao cậu lại biết gã đang ở tại gác chuông?" Lão Ngũ lại hỏi, khi trước lúc cùng Kim Điêu quần đấu Mạc Vấn đã nhắc nhở gã phòng ngừa Lưu Thiếu Khanh bất ngờ đánh lén, khi đó gã đã biết Mạc Vấn cùng Lưu Thiếu Khanh đang bất hòa, nhưng gã không hiểu tại sao hai người lại bất hòa.

"Ta để lại cây Hiếu bổng của ngươi làm làm mồi, Lưu Thiếu Khanh nếu đã chạy tới đây, nhất định sẽ ẩn thân ở gác chuông, chờ ngươi với ta trở về sẽ cầm lấy Hiếu bổng âm thầm đánh lén." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.

"Nhưng làm sao cậu biết gã có còn có ở gác chuông đó nữa hay không?" Lão Ngũ vẫn còn nghi ngờ.

"Chờ lát nữa sẽ nói cho ngươi biết, đừng bay quá nhanh, từ phía nam đi vòng sang phía tây, sau đó trở lại phía bắc." Mạc Vấn nói, hắn để lại Hiếu bổng chính là vì để dẫn dụ Lưu Thiếu Khanh tới gác chuông, lúc giao đấu cùng Dạ Tiêu Diêu hắn đã từng đã phát ra hai đạo Định Khí phù, chia ra hai phía Đông, Bắc, lúc này chỉ cần một tấm Định Khí phù nữa là có thể thành trận pháp, nhưng mà ba tấm Định Khí phù có lẽ vẫn không thể trói được Lưu Thiếu Khanh, vì đề phòng vạn nhất, tốt nhất vẫn nên bổ sung một tấm nữa ở hai mặt Tây, Nam.

Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói vậy, đầu lại biến thành Biên Bức chậm chạp bay về phía Tây, sau khi vào thành thi đi vòng qua phía nam cùng phía tây gác chuông. Mạc Vấn lấy ra hộp phù vẽ hai đạo Định Khí phù, cuối cùng đi vòng qua phía bắc gác chuông, hướng về phía chỗ lão Ngũ lúc trước nghỉ chân quan sát.

"Xuống thôi." Mạc Vấn bảo lão Ngũ.

Lão Ngũ nghe tiếng hạ xuống đường phố, biến thành hình người, vớ lấy một lá cờ của quán rượu quấn quanh hông, "Lão gia, liệu gã có ở bên trong không?"

"Chắc chắn gã đang ở đó, hiếu bổng của ngươi đã bị lấy đi rồi." Mạc Vấn vừa nói chuyện lại tiếp tục vẽ thêm nhiều tấm Định Khí phù, đem khu vực trăm trượng chung quanh gác chuông hoàn toàn vây khốn, Định Khí phù ngăn trở địa khí lưu thông, gia cầm súc vật trong trận pháp bắt đầu nóng nảy bất an.

"Lão gia, bây giờ làm gì?" Lão Ngũ một mực mặc khăn choàng làm bếp đi theo sau lưng Mạc Vấn.

"Tìm một tiệm thuốc, trị thương cho ngươi đã." Mạc Vấn nhìn hộp phù một chút, bởi vì lúc trước phải dùng thường xuyên, nên lúc này lá phù màu tím trong hộp đã sắp hao hết.


"Ta không việc gì, không cần chữa đâu." Lão Ngũ lắc đầu nói, vết thương cực lớn trên người Biên Bức sau khi lão Ngũ hóa thành hình người thì đã nhỏ hơn rất nhiều.

"Lúc này không thể động thủ, chờ Dạ Tiêu Diêu đi xa cái đã rồi tính tiếp." Mạc Vấn giải thích, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu là cùng nhau đến, lúc này Dạ Tiêu Diêu đã mất đi tin tức của Lưu Thiếu Khanh, không biết Lưu Thiếu Khanh đang ở nơi nào, nếu như lúc này ra tay đối phó Lưu Thiếu Khanh, Dạ Tiêu Diêu vì đạo nghĩa huynh đệ ắt sẽ quay trở lại.

"Đừng nói là cậu muốn phóng hỏa đốt chết gã đấy chứ." Lão Ngũ nhếch mép cười đểu.

"Hiếm khi mới thấy ngươi thông minh một lần." Mạc Vấn bước về phía tiệm thuốc cách đó không xa, khi trước chiến đấu kịch liệt đã khiến cho dân chúng quanh mấy con phố bị dọa chạy hết.

Đi vào tiệm thuốc, Mạc Vấn từ trong tủ thuốc tìm ra mấy vị cầm máu lành da, vò nát rồi nghiền nhỏ đắp cho lão Ngũ. Lúc trước hắn toàn bộ Chỉ Huyết đan (thuốc cầm máu) của hắn đều đã dung cho Bách Lý Cuồng Phong, thế nhưng Bách Lý Cuồng Phong bị thương quá nặng, không thể cứu vãn.

Đắp thuốc xong, Mạc Vấn để lại tiền bạc rồi mang lão Ngũ rời khỏi tiệm thuốc tiến vào một cửa tiệm may mặc, lão Ngũ tìm một bộ quần áo thư sinh mặc vào qua loa, xong lại lấy ra một đôi giày mới cúi người đổi giày cho Mạc Vấn.

"Để ta tự đi, ngươi cũng đi kiếm một đôi đi đi." Mạc Vấn nhận lấy đôi giày thay vào rồi bảo.

"Lão gia, Cửu cô vẫn chưa có tin tức gì sao?" Lão Ngũ đi tới giúp Mạc Vấn thay đạo bào đã rách bươm.

Mạc Vấn mặt như đưa đám lắc đầu, cởi ra tấm đạo bào rách tan tành rồi thay vào một bộ trong túi.

"Đao của cậu đâu?" Lão Ngũ hỏi.

"Gãy rồi." Mạc Vấn đi tới quầy, chọn lựa mấy món quần áo dài của phụ nữ bỏ vào bọc quần áo, mấy nơi giam cầm còn lại đều ở phía bắc Trung Nguyên, lúc này thời tiết vô cùng giá rét.

"Lão gia, tiếp theo cậu chuẩn bị làm gì?" Lão Ngũ cầm lấy chỗ bạc Mạc Vấn bỏ lại trên quầy kẹp vào trong ngực, xong xoay người theo Mạc Vấn ra cửa.


"Còn vài chỗ giam cầm ta chưa đi nữa, phải mau chóng đi tìm." Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, hướng con đường phía nam đi tới.

Lão Ngũ đã ở đây chờ Mạc Vấn hơn mười ngày, vất vả lắm mới được nói chuyện, một khắc cũng không chịu yên, "Chỉ cần muốn là sẽ tìm được, nhưng thật sự có thể cứu Cửu cô ra được sao?"

Mạc Vấn không có trả lời, từ xưa đến nay tất cả dị loại vi phạm giáo quy đều không một ai may mắn còn sống sót, lúc trước những bộ xương trắng trong mấy nơi giam cầm làm hắn nhìn thấy mà giật mình.

"Lão gia, cậu có đói bụng không?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tâm trạng không tốt, vội vàng chuyển đề tài.

Lão Ngũ hỏi ra, Mạc Vấn mới sực nhớ tới mình đã rất lâu không có ăn uống gì, "Trong bao quần áo của ta có lương khô."

"Cậu phải ăn cái gì tốt hơn đi." Lão Ngũ đau lòng nói, ba tháng nay gã mới gặp Mạc Vấn hai lần, Mạc Vấn trông ngày càng gầy gò hơn, lúc này xương xẩu bắt đầu nổi lên, gò má hốc hác.

Mạc Vấn vẫn không nói gì, đưa tay cầm lấy túi quần áo của lão Ngũ lấy ra một cái bánh hạt kê vừa đi vừa ăn, những ngày qua hắn hầu như không tảo khóa vãn khóa, ngôn ngữ cử chỉ cũng chẳng còn lòng nào để ý tới, chứ dựa theo lễ nghi Đạo gia thì đạo sĩ không được vừa đi vừa ăn.

Hai người đi được không xa, phía trước bỗng xuất hiện một đội đám lính, trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ chắc chắn phải phái người duy trì trật tự.

Viên Giáo úy lĩnh đội cưỡi ngựa đi đầu, thấy Mạc Vấn đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau mới tung người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước quỳ một chân trên đất, "Nguyên lai là Hộ quốc Chân nhân, mạt tướng Phong Vân Dao bái kiến chân nhân."

"Ngươi biết bần đạo ư?" Mạc Vấn nhíu mắt đánh giá cái này viên Giáo úy trẻ tuổi.

"Khởi bẩm chân nhân, mạt tướng đi theo chân nhân Bắc phạt ba quận, trong trận Định Châu may mắn không chết, được thăng chức lên làm Giáo úy Ký Trung, bảo vệ thành Lâm Tây." Giáo úy trẻ tuổi tự giới thiệu.


"Đứng lên đi, đã gây phiền toái cho các ngươi rồi." Mạc Vấn gật đầu nói, trận đánh ở thôn bỏ hoang trong thành Định Châu năm đó vô cùng thảm khốc, hai chục ngàn quân Triệu tử chiến đến cuối cùng chỉ còn lại mấy trăm.

"Nếu không có Chân nhân thì cũng chưa chắc có mạt tướng hôm nay, chân nhân vì bách tính Lâm Tây hàng ma giết yêu, bảo vệ Lâm Tây thái bình, dân chúng tỏ lòng kính lễ." Viên Giáo úy trẻ tuổi kia thực rất biết ăn nói.

"Ngươi hãy phái người trông chừng bốn phía gác chuông, chớ có để người không phận sự đến gần, dẫn bần đạo đến thư phòng trước đã." Mạc Vấn cũng không cần khiêm tốn, nhìn viên giáo úy trẻ tuổi kia nói.

Người kia nghe vậy sảng khoái đáp ứng, chia quân đi trước kêu gọi trăm họ quay về, rồi đích thân dẫn Mạc Vấn đến thư phòng tốt nhất trong thành. Giấy màu tím làm từ vỏ cây trúc bình thường có rất ít người cần đến, thật may nơi này vẫn còn có mấy tờ giấy cũ, Mạc Vấn kiểm tra một chút, chắc chắn trúc tím đã được phơi khô, liền tự tay cắt mấy chục tấm bổ sung vào hộp phù.

"Chân nhân còn gì phân phó không?" Giáo úy trẻ tuổi kia cẩn thận ở bên cạnh hầu hạ.

"Nơi này có cửa hàng vàng bạc không, bần đạo muốn làm một đồ vật." Mạc Vấn hỏi.

"Cách đây không xa thì có một nhà, để mạt tướng dẫn đường cho chân nhân." Viên Giáo úy rất ân cần chu đáo, gã ân cần như vậy cũng chẳng có ý đồ gì, chẳng qua xuất phát từ sự cảm kích cùng kính nể, Mạc Vấn mặc dù đã treo ấn từ quan, nhưng vẫn để lại uy danh kinh thế hãi tục.

Tới cửa hàng vàng bạc, Mạc Vấn lấy ra khối vàng lão Ngũ ngày đó lấy được, giao cho thợ cả, rồi lại lấy ra một lá phù bảo lão, "Dựa theo kích cỡ cùng độ dày của lá phù này, làm cho ta một tấm khác bằng vàng."

Người thợ mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhận lấy lá phù bắt đầu lên lò.

"Làm hai tấm đi." Mạc Vấn trầm ngâm một chút, lên tiếng bổ sung.

"Lão gia, còn có đối thủ rất lợi hại sao?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi, gã mặc dù không phải người trong Đạo Môn, nhưng ở trong đạo quán làm đầu bếp một năm cũng đã thường nghe nói tới, biết Kim phù là phù chú lợi hại nhất.

Mạc Vấn lắc đầu một cái, chuyện của Ngọc Thanh Tông và chuyện các tăng nhân nước Tấn, hai chuyện này một khi rêu rao ra ngoài cũng đủ để khiến tất cả những người muốn giết hắn phải sợ hãi lùi bước, mặc dù những tăng nhân kia cũng không phải do hắn giết chết, thế nhưng không còn ai sống sót, nên tất cả tội danh cuối cùng cũng sẽ rơi trên đầu của hắn, cho đến hiện tại coi như tên tuổi hắn đã hoàn toàn bị bôi đen rồi.

"Lão gia, ngươi làm Kim phù là để cứu Cửu cô?" Lão Ngũ truy hỏi.

Mạc Vấn liếc mắt nhìn lão Ngũ một cái, không nói gì.


"Cậu có thể chịu được sao?" Lão Ngũ mặt có vẻ buồn rầu, Kim phù bình thường chỉ Tiên nhân mới có thể sử dụng, lấy tu vi Mạc Vấn sử dụng Kim phù là vô cùng miễn cưỡng, Mạc Vấn chuẩn bị đến hai tấm làm gã rất lo lắng.

"Ta chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi." Mạc Vấn thuận miệng trấn an.

Lão Ngũ biết Mạc Vấn không muốn nói nhiều, cũng chỉ đành im lặng không hỏi nữa.

Kim phù chế tạo rất là đơn giản, sau một nén nhang đã làm xong, Mạc Vấn cất Kim phù vào hộp, thanh toán tiền công.

Lúc này đã là buổi chiều giờ Thân, đã lâu như vậy mà Lưu Thiếu Khanh vẫn chưa lô diện, Mạc Vấn càng chắc chắn y đã bị vây ở trong gác chuông. Trở lại gần gác chuông, một lượng lớn quân lính đang đứng quanh trông chừng, Mạc Vấn đứng dưới lầu, cân nhắc nên xử trí Lưu Thiếu Khanh như thế nào.

Dừng chân hồi lâu, Mạc Vấn lệnh cho quân sĩ rút lui, nhảy lên lão Ngũ, bình tĩnh mở miệng, "Ta biết ngươi đang ở trong trận pháp, hãy hiện thân đi."

Mạc Vấn nói xong, bên trong tháp cũng không có động tĩnh gì.

Mạc Vấn chờ thêm giây lát, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Lưu Thiếu Khanh hiện thân, liền xoay người bỏ đi, hắn mặc dù cùng Lưu Thiếu Khanh không hợp tính, nhưng cũng không đến nỗi hạ thủ giết nhau, nếu như phóng hỏa buộc y hiện thân thì Lưu Thiếu Khanh sẽ mất hết mặt mũi, đường đường là Quốc sư Đại Lương lại bị người ta đốt lửa bắt ra, ngày sau còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Trở lại chỗ nghỉ chân, Mạc Vấn chào tạm biệt viên viên giáo úy trẻ tuổi, nằm ở trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ, lúc tỉnh dậy lại cùng lão Ngũ nói chuyện tới canh ba, xong lại trở lại bên dưới gác chuông, tay lấy ra lá phù vẽ Định Khí phù đưa vào trong trận, "Chỉ cần lấy pháp ấn của chính ngươi đóng vào liền có thể thoát khỏi trận, dù ngươi đã dùng mọi cách gây khó dễ cho ta, nhưng ta cũng không thể thật sự đốt chết ngươi được."

Mạc Vấn nói xong xoay người bỏ đi, vừa đi được không xa, sau lưng bỗng truyền tới tiếng xé gió, Mạc Vấn nghe tiếng xác định vị trí, nâng tay trái lên tiếp lấy cây Hiếu bổng bay tới.

"Đừng nghĩ là ta sẽ chịu ơn ngươi." Hướng tây bắc truyền đến tiếng Lưu Thiếu Khanh hừ lạnh, "Mặt do tâm sinh ra, trong cái tên đã ẩn chứa khí số, những chỗ khác chắc đều trống không thôi, nàng hẳn là đang ở nơi đó, ta không đã nợ ngươi gì nữa, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi."

Mạc Vấn nghe vậy nghi ngờ quay đầu lại, trong màn đêm không hề thấy bóng dáng Lưu Thiếu Khanh, thanh âm vừa nãy là từ ngoài trận truyền tới, Lưu Thiếu Khanh chắc hẳn đã đi xa rồi.

Những lời Lưu Thiếu Khanh nói trước khi đi rõ ràng là đang nhắc nhở hắn nơi A Cửu bị giam, nhưng Lưu Thiếu Khanh chỉ nói bóng gió là nơi giam cầm kia hắn chưa từng đi qua mà thôi.

"Mặt do tâm sinh ra, trong cái tên đã ẩn chứa khí số ư...." Mạc Vấn lẩm bẩm một mình, đầu tiên hắn nghĩ tới là tên của mình, nhưng hai chữ “Mạc Vấn” mặc dù hợp với thiên cơ, nhưng cũng chẳng có đầu mối nào. Bất chợt trong đầu một ý nghĩ chợt loé lên, hắn nghĩ tới pháp hiệu của mình, trong lòng đột nhiên rung mình một cái, nhanh chóng lấy ra bản đồ trong ngực áo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui