Dịch giả: Triệu Lâm
Biên: argetlam7420
Trong mười mấy ngày vừa rồi, Mạc Vấn luôn xuôi nam theo tuyến đường hình chữ “chi” (之 - hình zigzag), vừa để tìm kiếm những nơi giam cầm, vừa né tránh đám người Ngọc Thanh phái đuổi theo. Tới lúc này, hắn đã gần như kiệt sức.
“Lão gia, đám người này tại sao lại đuổi theo cậu?” Lão Ngũ biến đầu thành đầu người, hỏi.
“Nói ra thì dài dòng lắm, mau rời khỏi nơi này, ta sẽ chỉ đường cho ngươi.” Mạc Vấn nói. Những đạo nhân của Ngọc Thanh phái đã phát hiện hắn ngồi trên Cự Bức (con dơi lớn) bay đi. Bọn họ đang bay phía sau gào thét, liều mạng đuổi theo.
Lão Ngũ nghe vậy liền biến trở lại đầu dơi, đập cánh thịt bay nhanh về hướng đông nam.
Mạc Vấn nằm trên lưng dơi cũng không đứng dậy. Bây giờ, dù người của Ngọc Thanh phái biết thừa hắn đang giả bộ không nghe, hắn cũng không thể để lộ mình biết họ đang đuổi theo đằng sau. Chuyện này cuối cùng phải kết thúc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với người của Ngọc Thanh phái, nên cần phải lưu lại đường lui, khi gặp mặt còn dễ bề giải thích.
Hoài An nằm ở chỗ giao giữa miền nam và miền bắc, nhiệt độ vẫn rất thấp nên Lão Ngũ không thể bay cao. Gã chỉ bay tà tà sát những tán cây, nửa nén hương sau thì bỏ xa người của Ngọc Thanh phái, không tới canh ba đã bay đến một nơi giam cầm khác. Nơi này là chỗ giao nhau của một con sông và một ngọn núi trọc. Sau khi bay quanh ngọn núi ba vòng, không thấy A Cửu, Mạc Vấn ra hiệu cho Lão Ngũ trở lại bờ tạm nghỉ.
“Lão gia, bọn họ sao đuổi theo cậu?” Vấn đề này Lão Ngũ hai giờ trước đã hỏi qua, nhưng chưa được Mạc Vấn trả lời.
“Ngươi có nhớ cái đan đỉnh ta nhặt được hồi ở Man Hoang không?” Mạc Vấn đi dọc bờ sông vốc nước uống.
“Không phải là vì ta đã ăn đan dược của bọn họ chớ?” Lão Ngũ nhíu mày nói. Bên trong cái đỉnh Mạc Vấn tìm được có mấy viên thuốc màu bạc, gã từng trộm một viên, lúc gặp nạn ở Kiến Khang đã ăn mất.
“Không liên quan đến ngươi. Cái đan đỉnh kia là Cửu Long đỉnh, chính là trọng bảo của Ngọc Thanh phái bị thất lạc. Mấy hôm trước, ta có tình cờ gặp một đạo nhân của Ngọc Thanh phái, liền giao đan đỉnh cho hắn. Nào ngờ đạo nhân ấy trên đường bị sát hại, đan đỉnh đã bị người khác lấy đi, Ngọc Thanh phái nghe được tin tức nên tới truy hỏi ta.” Mạc Vấn giải thích đơn giản.
“Gã đấy là cậu giết à?” Lão Ngũ đến bên cạnh Mạc Vấn, cúi đầu uống nước.
“Không phải.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
Lão Ngũ uống nước xong mới mở miệng nói, “Không phải cậu giết thì nói rõ ràng với họ là được rồi.”
“Ta không nói rõ ràng cho họ được.” Mạc Vấn than thở.
“Tại sao?” Lão Ngũ hỏi.
“Với ngươi ta còn không nói rõ ràng được nữa là.” Mạc Vấn ngồi bên bờ cát lấy lương khô ra ăn.
Lão Ngũ nghe vậy cũng không khó chịu, có một số việc gã cũng lười tìm nguyên nhân, nhận bánh ngô Mạc Vấn đưa cho xong thì há miệng ngoạm, “Lão gia, Cửu Cô đi đâu vậy?”
“Cây nấm trong lăng mộ Tào Tháo cũng không tiêu trừ hoàn toàn khí tức dị loại trên người nàng. Hai chúng ta đã tác thành phu thê (xxx đó), làm trái giáo quy, người cùng dị loại là không thể lấy nhau. Nàng giờ đã bị Tiên Nhân Thượng Thanh bắt giam rồi.” Mạc Vấn bình tĩnh trả lời.
“A! Cửu Cô bị giam ở đâu?” Lão Ngũ kinh ngạc hỏi.
“Không biết. Ta vẫn đang tìm đây.” Mạc Vấn không muốn nói nhiều về chuyện này, liền đổi chủ đề, “ Mấy người Mộ Thanh vẫn khỏe cả chứ?”
“Khỏe, đều rất khỏe.” Lão Ngũ gật đầu liên tục. Gã đem cả đống vàng từ Bất Hàm Sơn về, đưa cho người nhà mua quần áo sắm sửa ăn tết rất vui. Trái lại Mạc Vấn, năm mới đến rồi mà vợ lại bị bắt đi.
“Ngươi có lạnh không?’ Mạc Vấn không ăn lương khô nữa, hỏi Lão Ngũ.
“Tạm được.” Lão Ngũ biết ý của Mạc Vấn, trả lời rồi xòe cánh biến thành dơi, chở Mạc Vấn bay về hướng nam.
Tốc độ bay của Lão Ngũ rất nhanh, đến lúc trời sáng lại tới được một nơi giam cầm nữa. Mạc Vấn thấy Lão Ngũ khổ cực nên muốn để gã nghỉ nửa ngày, nhưng Lão Ngũ lo cho A Cửu, không nghỉ ngơi mà tiếp tục lên đường bay đến nơi giam cầm khác.
Ngồi trên Cự Bức, Mạc Vấn phóng linh khí bảo vệ thân thể, thầm tính toán lại lộ trình lần nữa, nhưng tính đi tính lại cũng không thể tìm hết mấy chỗ ở phương nam được. Thứ nhất là bởi, địa thế Cửu Châu là phía bắc rộng mà phía nam hẹp. Hơn nữa, tìm xong phần phía nam thì phía bắc còn mấy khu vực nằm rải rác nữa, tìm càng mất thời gian.
Ngay lúc Mạc Vấn đang tính toán tìm đường tắt, bầu trời phương bắc bỗng nhiên có tiếng chim kêu. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lại, cách hắn mười mấy dặm về phía bắc có một con hạc xám to lớn đang bay tới. Trên lưng hạc có hai đạo cô, một người là Triệu Linh Phi, người còn lại là một đạo cô già, chừng sáu mươi tuổi, người gầy gò.
“Lão Ngũ, có người đuổi theo, tăng tốc cắt đuôi nhanh.” Mạc Vấn cầm tập bản đồ nhét lại vào ngực.
Lão Ngũ khi hóa thành Cự Bức thì cổ rất ngắn, không quay lại nhìn được, nghe Mạc Vấn nói thì muốn nghiêng đầu quan sát tình huống phía sau. Mạc Vấn vội ngăn cản, “Là một con hạc xám, không cần phải quay đầu lại.”
Mạc Vấn không ngờ rằng Lão Ngũ lại không nghe lời hắn mà xoay người lại, bay về phía hạc xám.
“Ngươi làm gì vậy?” Mạc Vấn ngạc nhiên lo lắng hỏi. Hắn không muốn đối đầu trực diện với người của Ngọc Thanh phái, nên mới luôn tránh né. Lão Ngũ lại quay đầu bay về hướng ngưởi ta, thì không thể giả bộ là không biết được nữa rồi.
Tốc độ của con hạc xám kia cũng không chậm, thoáng chốc, khoảng cách hai bên đã chỉ còn chưa đến năm dặm. Triệu Linh Phi hô lớn, “Thiên Khu Tử, ngươi chạy đâu!”
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, hai vị đạo trưởng tìm bần đạo có gì chỉ giáo?” Mạc Vấn nhắm mắt, chắp tay mở miệng hỏi.
“Ngươi đã biết rõ, cần gì phải hỏi.” Khoảng cách hai bên lại gần hơn nữa.
“Bạch Diệp sư thúc, hắn chính là hung thủ sát hại đạo trưởng Tuyệt Tình Tử.” Triệu Linh Phi nói với lão đạo cô bên cạnh.
“Thiên Khu Tử, xin hãy lấy binh khí ra cho chúng ta xem một chút.” Lão đạo cô mặt đã có sương lạnh.
Mạc Vấn cau mày, nếu không đưa binh khí ra, hẳn sẽ bị nói là cố tình giấu giếm. Nhưng nếu bây giờ giơ ra, bọn họ sẽ càng tin chắc hắn là hung thủ.
Lúc Mạc Vấn đang do dự, hạc xám cùng Cự Bức đang lơ lửng trên trời cách nhau hai dặm. Con hạc xám kia hơi nhỏ hơn so với Cự Bức, trên đầu có một cái mào đỏ, chắc là đã được Bạch Diệp đạo cô thu phục lâu năm nên không sợ Cự Bức, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng thị uy.
“Thiên Khu Tử, còn không rút đao.” Triệu Linh Phi đi trước, lấy ra trường kiếm.
Mạc Vấn vẫn không biết phải làm sao, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ chỉ có thể đưa Hắc Đao ra rồi giải thích với bọn họ. Bọn họ có hạc xám là tọa kỵ, dù có chạy như lúc trước cũng khó mà trốn được.
Quyết định rồi, Mạc Vấn giơ tay rút Hắc Đao.
Nhưng đúng lúc này, Lão Ngũ đang lơ lửng trên không đột nhiên há miệng rít lên một tiếng chói tai. Hạc xám nghe thấy tiếng kêu, ánh mắt hiện vẻ sợ hãi, thân hình đung đưa kịch liệt.
Lão Ngũ nhanh chóng lấy hơi rít tiếp, con hạc bị ảnh hưởng, hai cánh tê liệt, cắm đầu rơi xuống đất.
Triệu Linh Phi cùng lão đạo cô kia hoảng sợ vô cùng, cấp tốc hạ xuống. Phía dưới là mặt đất cứng rắn, nếu không cứu kịp thời thì con hạc sẽ rơi chết mất.
Không chỉ Triệu Linh Phi và đạo cô kia kinh ngạc mà Mạc Vấn cũng kinh ngạc không kém. Hắn không ngờ Lão Ngũ lại đột nhiên nổi hứng kiếm chuyện với bọn họ.
Lúc Mạc Vấn đang kinh ngạc thì Lão Ngũ lại làm một việc mà hắn không tưởng tượng nổi. Gã thu hai cánh lại, thân dơi to lớn rơi tự do lao vút xuống dưới, vượt qua cả Triệu Linh Phi và Bạch Diệp đạo cô, lao đến gần ngoạm vào cổ con hạc. Sau đó, không đợi Mạc Vấn lên tiếng ngăn cản, gã đã khép cái miệng đầy răng lại, cắn đứt cổ con hạc xấu số.
Con hạc xám ngay cả kêu gào cũng không được, ầm ầm rơi xuống đất. Lão Ngũ rơi tới gần sát mặt đất thì xòe hai cánh ra bay ngược lên.
Triệu Linh Phi cùng đạo cô kia thấy thế giận dữ vô cùng, sau khi rơi xuống đất liền mượn lực lăng không tấn công Lão Ngũ. Lão Ngũ chưa bay cao được, nếu không cản bọn họ lại thì Lão Ngũ chắc chắn sẽ hai mặt cùng đối địch.
Tình thế cấp bách, Mạc Vấn đành vung Hắc Đao có kèm linh khí ra, cản kiếm khí của đối phương lại.
Triệu Linh Phi cùng lão đạo cô kia ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, chỉ có thể hạ xuống đất mà mắng chửi hai người. Đạo cô kia mất đi tọa kị yêu dấu, đau thương vô cùng, ôm thi thể con hạc gào khóc mắng chửi.
Lão Ngũ một chiêu lấy mạng địch nên rất đắc ý, không thèm nghe lời mắng chửi, chở Mạc Vấn bay thẳng lên trời, vèo vèo bay về phía nam.
Mạc Vấn nhìn hai người phía dưới mà lông mày nhíu chặt, hắn không nghĩ ra được lí do Lão Ngũ làm như vậy. Người tu hành tìm được tọa kị không phải dễ, nhất là những đạo nhân chưa thành tiên, rất khó có thể thuần phục chim muông. Con hạc xám này đối với đạo cô kia không khác gì con đẻ, hết mực thương yêu. Thế mà Lão Ngũ lại cắn chết nó, từ nay bọn hắn chính thức kết tử thù với Ngọc Thanh phái rồi.
“Lão Ngũ, hạ xuống đi.” Tới nơi an toàn, Mạc Vấn bảo Lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe thế thì thu cánh thịt lại, hạ xuống một đỉnh núi. Sau khi xuống đất, gã vừa mặc áo choàng, vừa liếm mép, có vẻ rất thích máu hạc.
“Ngươi vừa rồi tại sao lại quay đầu lại?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
“Cậu không giết vị đạo sĩ kia, ta tại sao phải chạy? Nếu chạy thì không phải sẽ thể hiện là mình chột dạ sao?” Lão Ngũ rất hưng phấn, tỏ vẻ hiểu biết.
“Tốt, ta lại hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ra tay với con hạc kia, không nén được thú tính của Cự Bức à?” Mạc Vấn bình tĩnh hỏi. Việc hồn phách con người nhập vào thú vật khá hiếm thấy, bản năng săn mồi của thú vật có thể ảnh hưởng đến thần trí con người.
“Không phải, thân thể con dơi này hoàn toàn tuân theo ý muốn của ta.” Lão Ngũ lắc đầu liên tục, “Cậu rút đao ra một cái là ta đã biết cậu muốn động thủ, cho nên mới động thủ chiếm lấy tiên cơ.”
“Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy đó, bọn họ muốn ta rút đao ra cho họ xem. Ngươi hẳn biết ta rút đao không phải vì muốn động thủ.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Lão Ngũ nghe thế cười hì hì, “Lão gia, đừng cho là ta không biết cậu đang nghĩ gì. Cậu rút đao ra một cái thì ta đã biết trong lòng cậu có sát ý. Đi theo cậu nhiều năm như vậy rồi, ta cũng nên hiểu cậu một chút chứ.”
Mạc Vấn nghe vậy cười khổ gật đầu, muốn rút được Hắc Đao ra thì lòng phải có sát khí. Lão Ngũ lúc đấy đã nhận thấy sát khí trong lòng hắn nên mới ra tay với con hạc xám đó. Chuyện gã làm lúc trước là hợp tình hợp lý, không sai lầm chút nào.
“Lão gia, ta biết cậu không thích giết người, nên “muốn bắt người phải giết ngựa trước”).” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn thần sắc khác thường, vội vàng lên tiếng trấn an, “Ta chỉ giết một con chim nhỏ, không làm hại ai, chắc sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
“Muốn “thịt” chim thì cũng phải xem chim đó là của người nào chứ.” Mạc Vấn cười khổ, vỗ vai Lão Ngũ. Kì thực trong lòng hắn bây giờ vô cùng chán nản, nhưng hắn không trách Lão Ngũ, cũng không đổ lỗi cho mình. Bởi hắn đã hiểu rõ, một việc bỗng nhiên từ tốt chuyển thành xấu, thì đều là do thần xui quỷ khiến, là ý trời thì khó mà tránh được.
A Cửu vi phạm vào giáo quy, vốn sẽ bị giam tới chết. Mà bây giờ hắn lại làm chuyện trái với thiên ý, đi ngược số mệnh, nên trời cao sẽ không cho phép hắn tìm ra A Cửu, tất sẽ bố trí cho hắn rất nhiều trở ngại. Những trở ngại này có vẻ rất tự nhiên, nhưng đều vô cùng khó khăn để vượt qua, đây chính là trời cao đang cản trở hắn.
Nhìn thấu điểm này, Mạc Vấn đương nhiên sẽ không trách phạt Lão Ngũ, nhưng hắn cũng không muốn trở thành một kẻ ngang ngược, vĩnh viễn đối nghịch với trời. Hắn tự biết mình chỉ là một cá thể nhỏ bé dưới vòm trời này, nhưng cũng không thể mãi răm rắp tuân theo Thiên ý được, bất kể trời cao có bày ra thử thách gì, hắn cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm A Cửu,…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...