Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu
Khi lão Ngũ về Vương phủ thì thời gian đã là canh hai, Mạc Vấn đang ngồi xếp bằng luyện khí, nghe tiếng bước chân lão Ngũ trong nội viện thì lập tức ra đón.
"Lão gia, ta về rồi đây." Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng vội vàng đi tới, lúc đi gã không mang theo túi đồ, bây giờ cũng tay không trở về.
"Tốt, trở về là tốt rồi, đi, vào trong phòng nói chuyện." Mạc Vấn đợi đến khi lão Ngũ lại gần thì lấy tay kéo gã vào. Khoảng thời gian lão Ngũ đi vắng hắn luôn lo lắng, bây giờ gã trở về rồi nên cuối cùng đã được yên lòng.
"Công việc đã xong, đồ cũng mang về rồi, ta không thể đi vào." Lão Ngũ dừng bước ở bên ngoài.
"Đừng ngại, đi." Mạc Vấn kéo lão Ngũ vào sân.
Kéo lão Ngũ vào đến trong phòng, hai cũng nữ kia đã nghe tiếng đứng dậy, không đợi Mạc Vấn sai bảo lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho lão Ngũ.
Lão Ngũ đợi đến khi hai cung nữ kia rời đi, mới cởi xuống từ bên mình một cái túi vải đưa cho Mạc Vấn, "Lão gia, đây là đồ vật Cửu cô gửi cho cậu."
Mạc Vấn nhận túi vải, tiện tay đặt lên bàn, sau đó quan sát lão Ngũ. Lúc này lão Ngũ toàn thân đầy mồ hôi, mặt bẩn tóc rối, không cần hỏi cũng biết chạy một mạch trở về. Lúc này là thời loạn, ngoài việc đi lại đã vất vả thì trên đường còn có rất nhiều nguy hiểm, lần này lão Ngũ có thể trở về an toàn là vận khí rất tốt.
"Lão gia, cậu nhìn gì ta?" Lão Ngũ cầm chén trà uống một ngụm lớn.
"Nếu còn việc như thế này thì ta tuyệt đối sẽ không phái ngươi đi nữa." Mạc Vấn cảm động mà nói, lão Ngũ có thể trở về an toàn làm hắn rất vui mừng, thậm chí còn hơn cả những đan dược mà lão Ngũ đã mang về kia. Gã ục ịch béo lùn đối với hắn đã không còn đơn giản chỉ là người hầu nữa, khi có lão Ngũ ở bên người hắn mới cảm thấy mình còn là Mạc Vấn, còn là thiếu gia của tiệm thuốc Mạc gia huyện Tây Dương.
"Cậu không phái ta thì phái ai?" Lão Ngũ không biết suy nghĩ trong lòng Mạc Vấn, đặt chén trà xuống, sau đó mở túi vải ra, lấy ra hai cái bình sứ được buộc chặt đặt ở trước mặt Mạc Vấn, "Ta chưa từng mở ra, không biết bên trong là cái gì."
"Trên đường có gặp nguy hiểm không?" Mạc Vấn không nóng lòng mở hai cái bình sứ kia.
"Chưa từng, nhưng tìm đường không dễ, lúc đi bị nhầm đường mấy lần." Lão Ngũ lắc đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy thì gật đầu. Lão Ngũ ra bắc mất hơn hai mươi ngày, mà quay về chỉ hết có nửa tháng, điều này chứng tỏ lúc đi gã đã rẽ nhầm đường.
"Hiện nay A Cửu thế nào?" Mạc Vấn hỏi.
"Vẫn rất xinh đẹp." Lão Ngũ cười đáp.
"Điều ta muốn hỏi là tình hình của nàng." Mạc Vấn cầm lấy một cái bình sứ nhổ nắp ra, bên trong là một viên đan dược trị thương, viên này to cỡ quả trứng chim tước, có màu xanh vàng, ngửi mùi thuốc có thể thấy là lấy dược liệu thuộc tính thủy làm chủ dược mà luyện thành. Dược liệu thuộc tính thủy nảy sinh hiệu quả ở thận, bảo vệ tim, dược lực của viên đan dược này mặc dù không thể sánh với viên thuốc luyện từ ngũ sắc linh chi nhưng cũng thượng phẩm để bảo vệ tim, giữ tính mạng.
"Cửu cô luôn ở Vô Danh Sơn luyện đan, nàng rất quan tâm đến cậu, sau khi ta đến thì hỏi han đến tận nửa đêm." Lão Ngũ thuận miệng trả lời.
"Nàng hỏi điều gì?" Mạc Vấn cầm lên một bình sứ khác, chưa mở ra đã khẽ nhíu mày, bên trong không chỉ có một viên đan dược bổ khí.
"Cái gì cũng hỏi luôn, còn hỏi bên cạnh cậu có phụ nữ hay không." Lão Ngũ nói đến đây thì mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Lão gia, ta thật không hiểu, Cửu Cô xinh đẹp như vậy, đối với cậu cũng rất tốt, tại sao cậu lại không muốn nàng?"
Mạc Vấn nghe thấy thế thì cũng không trả lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên lão Ngũ hỏi vấn đề này, chuyện A Cửu có ý với hắn thì cả Vô Lượng Sơn ai cũng biết, A Cửu cũng chưa bao giờ giấu giếm điểm này, mặc dù nàng chưa bao giờ che giấu tâm ý nhưng cũng không có biểu hiện quá phận. Biểu hiện này của A Cửu cũng rất rõ ràng rằng nàng và hắn không thể có kết quả, giữa hai người có một khoảng cách không thể vượt qua, A Cửu cũng không phải con người.
"Lão gia, Cửu cô rất tốt, người cũng xinh đẹp, đối với cậu cũng tốt, cậu đừng ra vẻ nữa." Lão Ngũ nửa đùa nửa thật cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy nhưng không trả lời mà nhíu mày nhìn lão Ngũ một cái, gia hỏa này ở Vô Danh Sơn có lẽ đã được khoản đãi đi kèm với hối lộ.
Lúc này hai cũng nữ đã bưng đồ ăn mang tới, lão Ngũ bắt đầu ăn như hổ đói.
Mạc Vấn xua tay sai hai cung nữ kia đi, mở bình sứ thứ hai, đổ ra ba viên đan dược màu vàng, ba viên đan dược cũng không phải luyện từ cùng một lần, hoa văn trên đan được có màu hơi khác nhau, nhưng đều là đan dược thượng phẩm. Nếu như đan dược bổ khí chia thành mười cấp, thì đan dược do hắn luyện ra rơi vào trên dưới cấp tám, còn ba viên đan dược này thì có hai viên từ cấp tám trở lên, một quả kém hơn một chút, nhưng cũng đạt cấp bảy.
Mạc Vấn đã đoán A Cửu sẽ làm như vậy, nhưng khi thấy A Cửu thực sự làm vậy thì vẫn cảm thấy kinh ngạc, vì A Cửu chỉ có một thân một mình, cần phải tìm kiếm dược liệu cân đối ngũ hành, hơn nữa lại cần phải tốn nhiều thời gian để dung luyện. Ba viên đan dược bổ kia có lẽ đã là toàn bộ dược mà nàng có được, bản thân A Cửu cũng không nỡ dùng nhưng khi lão Ngũ vừa đến thì nàng đã dốc túi đem cho. Ân tình này của nàng thực sự quá lớn, đã vượt qua phạm vi ân tình, chính xác mà nói là do ý nghĩ yêu thương làm ra.
Từ xưa đến nay điều khó khăn nhất là hưởng dùng ân huệ của mỹ nhân, nhưng càng thêm khó là mỹ nhân này không phải là con người, phần ân tình làm sao có thể báo đáp.
"Lão Ngũ, A Cửu hỏi bên cạnh ta có phụ nữ hay không thì ngươi trả lời ra sao?" Mạc Vấn hỏi lão Ngũ lúc này đang tay cầm đùi gà.
"Ta nói thật." Lão Ngũ đưa tay chỉ về hướng nam của căn phòng, "Ta nói với Cửu cô rằng Quý nhân ban cho cậu hai nha hoàn."
"Nàng có phản ứng gì không?" Mạc Vấn hỏi.
"Nàng cười nhưng không nói gì." Lão Ngũ lắc đầu trả lời.
"Những đan dược này nàng đưa cho ngươi lúc nào?" Mạc Vấn suy tính một lúc rồi mở miệng hỏi.
"Vào buổi trưa ngày thứ hai ở đó, trước khi đi thì đưa cho." Lão Ngũ trả lời.
"Nàng có ý định rời núi đi giúp ta không?" Mạc Vấn hỏi tiếp. Từ lời của lão Ngũ thì hắn là gã đến Vô Danh Sơn vào lúc gần tối, sau đó ở lại đó một đêm, đến buổi trưa ngày tiếp theo thì lên đường trở về.
"Không, sơn động của nàng khắp nơi đều là thuốc, không thể trong thời gian ngắn luyện được hết, nàng không thể đi được." Lão Ngũ gặm xong một cái đùi gà, lại bưng trà uống.
"Có viết thư cho ta không?" Mạc Vấn hỏi.
"Không, nhưng nàng nhờ ta chuyển lời cho cậu." Lão Ngũ nói được một nửa lại cầm lấy thịt gà.
Mạc Vấn cũng không hỏi tiếp, lão Ngũ xé xuống một miếng thịt gà cầm ở tay rồi mới mở miệng nói tiếp, "Cửu cô nói nếu cần đan dược thì cứ đi tìm nàng, nếu bị thương tổn khó giải quyết cũng có thể đi tìm nàng."
Mạc Vấn nghe vậy thì thở dài. Lời nói lần này của nàng mặc dù là bình thường tự nhiên nhưng lại có thâm ý, ngụ ý là "Chỉ cần chàng cần ta, ta sẽ tận lực giúp chàng", còn có một tầng sâu hơn che giấu trong lời nói là "Ta ở chỗ này, bất cứ lúc nào chàng cũng có thể tới tìm ta".
Sau khi thở dài, Mạc Vấn lại nhìn vào ba viên đan dược trong lòng bàn tay. Tuổi tác của A Cửu hơn hắn rất nhiều, suy nghĩ kín đáo cũng không thua gì hắn, dự liệu việc xa cũng không kém hắn chút nào. Ngoài ra nàng cũng biết rõ giới luật của Thượng Thanh, nên nàng cũng biết giữa hai người không có khả năng có thành quả, nhưng nàng cũng không rút lui, nàng vì cái gì, nàng muốn được điều gì?
Vấn đề này thực ra cũng không quá khó để lí giải. Do thân phận đặc thù, nàng biết giữa mình và Mạc Vấn không thể có kết quả, bản thân nàng cũng không muốn gì cả, chỉ lặng yên chờ đợi, dốc sức vì hắn, chuyện này đã vượt quá khả năng khống chế của lý trí từ lâu rồi, càng không thể dùng được mất để cân nhắc đong đếm, nàng chỉ muốn như vậy, không hề có lý do gì khác.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn say mê nhìn đan dược trong tay thì đoán được hắn đang nghĩ đến A Cửu, lại càng dè dặt mở miệng dò hỏi, "Lão gia, nếu như Cửu cô không phải là hồ ly tinh thì cậu có muốn nàng hay không?"
Trước đây lão Ngũ đã từng hỏi vấn đề này, nhưng hắn chưa bao giờ trả lời rõ ràng, lần này cũng không mở miệng, chỉ là gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu. Hắn không phải là người vô tình, cũng phân biệt tình cảm thật hay giả, A Cửu chờ đợi hắn thế nào hắn đương nhiên biết rõ, nhưng A Cửu là dị loại nên để lại trong lòng hắn ba điều khúc mắc. Một là, giới luật Thượng Thanh thì tổ sư đã mệnh lệnh rõ ràng cấm người và dị loại kết hôn, nếu vi phạm chắc chắn sẽ bị trời phạt. Hai là lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội), nhiều năm theo nho học đã ăn sâu bén rễ vào trong hắn, không cho phép bản thân có quan hệ xác thịt với dị loại. Ba là hiếu đạo, hắn là con trai duy nhất của họ Mạc, phải truyền thừa huyết mạch để báo tế với liệt tổ song thân.
Lão Ngũ thấy vẻ mặt Mạc Vấn như thế cũng đoán được hắn có tình cảm với A Cửu nhưng trong lòng vẫn còn quá nhiều cố kỵ, gã hiểu rõ Mạc Vấn hơn bất kỳ người nào, biết Mạc Vấn tuyệt đối sẽ không vi phạm nhân luân lễ pháp, cho nên cũng không khuyên hắn nửa, chỉ ngáp một cái rồi đứng dậy, "Lão gia, ta mệt rồi."
"Về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ngủ cho đã rồi hãy dậy." Mạc Vấn đứng dậy tiễn gã.
Lão Ngũ gật đầu, thò tay lấy con gà còn chưa ăn xong ở trong mâm, quay người xiêu vẹo đi ra.
Mạc Vấn đưa mắt nhìn lão Ngũ rời đi thì biết gia hỏa này quả nhiên mệt mỏi sắp không chịu nổi, đi đứng cũng không còn vững. Nhưng chốc lát sau sự đau lòng lại biến thành nửa cười nửa mếu, lão Ngũ không quên cầm theo thịt gà nhưng hiếu bổng thì lại bỏ quên.
Lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn lại lấy ra một viên đan dược tốt nhất nuốt vào trong bụng, thực ra nếu là viên đan dược kém nhất cũng đã đủ linh khí để cho hắn tiến vào tử khí, chỉ là hiện nay thời gian cấp bách nên đan dược có dược hiệu càng mạnh thì linh khí tăng lên càng nhanh chóng, phải tranh thủ thời gian.
Sau khi cẩn thận cất hai viên đan dược còn lại, Mạc Vấn uống rất nhiều rượu, sau đó về giường ngồi xếp bằng hành khí.
Viên đan dược nuốt trước đây đã được dung luyện hết từ nửa tháng trước, lúc này linh khí sinh ra đều từ đan dược của A Cửu tặng. Đan đỉnh A Cửu sử dụng là Thư đỉnh, đan dược luyện từ Thư đỉnh chứa linh khí không chênh lệch đáng kể với Hùng đỉnh, nhưng nuốt vào trong bụng tiến hành luyện hóa thì có sự khác biệt rõ ràng, đan dược từ Thư đỉnh tản khí vừa chậm vừa nhu hòa, sau khi linh khí tràn ra thì toàn thân thư thái, còn từ Hùng đỉnh thì rầm rĩ bướng bỉnh.
Sau một chu thiên, Mạc Vấn mở mắt nhíu mày, mọi thứ đều có hai mặt, đan dược này cũng vậy, đan dược A Cửu tặng cho tản khí quá chậm, mặc dù đã lấy rượu để thúc đẩy nhưng tản khí vẫn không đủ nhanh, dùng để Trúc cơ thì an tâm củng cố, nhưng dùng lúc này lại quá nhu hòa và chậm, thời gian vốn đã rất eo hẹp, như vậy lại càng không kịp.
Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều vẫn có điều sơ suất, trước đó hắn đã nghĩ đến đủ loại phiến nhiễu và rủi ro, nhưng lại không để mắt tới việc đan dược sinh ra từ Thư đỉnh và Hùng đỉnh có sự khác nhau, nhưng lúc này thì không còn cách nào khác, chỉ có thể gia tăng tửu lượng, tăng tốc độ tối đa có thể.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn cho mời Chu quý nhân, nói luôn là mình cần luyện công chuẩn bị chiến đấu, đương nhiên là Chu quý nhân đáp ứng, ra mặt ngăn đi tất cả đám người rảnh rỗi, đồng thời chuẩn bị rất nhiều rượu cho hắn.
Mạc Vấn ngày đêm hành khí luyện công, đồng thời cũng hy vọng Chu tướng quân thắng trận trở về chậm một chút. Nhưng không như mong muốn, Chu tướng quân vì nhớ mong Chu quý nhân và hai đứa cháu ngoại của mình nên sau khi giành chiến thắng đã suất lĩnh đại quân hành quân ngày đêm trở về, chưa đến một tháng đã về đến kinh đô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...