Từ trong tiếng thở dài của hắn có thể nhận ra sự ngưng trọng lẫn mệt mỏi, Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, đôi mắt đen như chim ưng vô lực nhìn cô: ‘Nếu em đã muốn dùng cách này để chứng minh thì tùy em thôi!’
Hoàng Phủ Anh chầm chậm đi đến trước mặt hắn, bàn tay run rẩy khẽ đưa lên, hơi ngập ngừng một chút sau đó chầm chậm đặt lên y phục của mình. Theo từng động tác của bàn tay, cổ áo từ từ lộ ra, làn da tuyết trắng cùng đường cong lung linh cũng theo đó dần hiện ra trước mắt người đàn ông. Sự quyến rũ của gò ngực đầy đặn cùng thần thái xấu hổ đối với đàn ông mà nói rõ ràng là một sự mê hoặc khó có thể chối từ.
Rất nhanh sau đó, đôi chân thon thả trắng mịn như ngọc cũng bắt đầu lộ ra, thoang thoảng trong căn phòng là mùi hương thanh mát của người thiếu nữ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn ngồi nguyên ở sofa không có bất kỳ cử động nào, ngay cả mặt cũng không nhăn một cái.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Hoàng Phủ Anh cắn răng đưa tay lên lần nữa, chiếc áo ngực tinh xảo cũng được thoát ra, cả cơ thể thanh xuân đẹp đẽ của người thiếu nữ hoàn toàn lộ ra, không chút che dấu lọt vào đáy mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Ngạn Tước …’
Mái tóc dài xõa tung trên vai càng làm nổi bật làn da trắng sứ, cô cứ thế ngẩng dầu lên nhìn hắn.
‘Anh nhìn thấy rồi đó, em là một phụ nữ, một người phụ nữ chỉ thuộc về anh!’
Trong đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoại trừ đau lòng chẳng thể nhìn ra một biểu tình nào khác, ánh mắt vốn điềm tĩnh thâm thúy giờ ngập tràn đau xót.
Lòng Hoàng Phủ Anh tràn đầy thất lạc, cô không ngờ người đàn ông trước mặt lại không có chút phản ứng nào trước hành động lớn gan của mình.
Điều này sao có thể chứ?
‘Anh Ngạn Tước, xin anh …’
Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Anh đã có vẻ tuyệt vọng giống như một chú cá đang giãy chết bên bờ biển, cô nhẹ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, giọng nói đầy vẻ khẩn cầu: ‘Xin anh tôi nay để em là của anh, được không?’
‘Anh Anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn nhẹ rút tay ra khỏi tay cô vuốt ve mái tóc cô, vẻ chua xót nói: ‘Em cũng thấy rồi đó, anh không có chút hứng thú nào với em hết, anh đối với em thực sự chỉ có tình cảm anh em mà thôi!’
‘Không phải!’
Hoàng Phủ Anh cực lực lắc đầu, cô tuyệt vọng nắm lấy tay hắn đặt lên đôi gò ngực trắng mịn của mình …
‘Thực sự là anh không có cảm giác gì sao? Em đứng trước mặt anh, cứ như vậy đứng trước mặt anh, chẳng lẽ một chút cảm giác anh cũng không có sao?”
“Anh Anh, những chuyện em muốn làm cũng đã làm rồi đi, thực tế chứng minh anh không có chút tư tình nam nữ nào với em cả!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày rút tay về nói.
Đôi môi Hoàng Phủ Anh khẽ run rẩy, gương mặt trắng bệch cô nhắm mắt lại, rồi như đã hạ quyết tâm, đôi mắt cô vụt mở ra mang theo một sự quyết tâm mãnh liệt, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra phủ lên người hắn.
Cô không tin!
Không thể tin!
Chỉ cần là đàn ông đối diện với sự nhiệt tình của một cô gái như cô chẳng lẽ lại không có chút động tâm nào sao?
Nghĩ một hồi, cô cắn môi lấy hết dũng khí dời tay về phía giữa hai chân hắn, đặt lên vật kiêu ngạo của đàn ông kia.
“Anh Anh đủ rồi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giật mình trước hành động có phần táo bạo của cô, khi tay cô vừa đặt lên nơi ấy hắn vụt kéo tay cô ra đứng bật dậy, đôi mắt đen như chim ưng như pha thêm một chút u ám.
“Chuyện ồn ào hôm nay đến đây là chấm dứt, Anh Anh, anh không hy vọng có thêm một lần nào nữa! Mặc y phục vào đi!”
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạn Tước nổi cáu với cô, trong ánh mắt không giấu được lửa giận.
Không khó nhận ra sự giận dữ của hắn, thân thể Hoàng Phủ Anh càng run rẩy dữ dội hơn, “Anh Ngạn Tước, anh khinh thường em đến thế sao? Anh đã từng có rất nhiều phụ nữ chẳng lẽ anh đều là vì yêu họ nên mới cùng họ phát sinh quan hệ sao?”
“Anh Anh, nếu hôm nay anh đụng đến em thì anh thấy mình rất vô sỉ!”
Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh như băng, “Hơn nữa ngoại trừ Liên Kiều anh sẽ không có hứng thú đối với người phụ nữ nào khác! Chuyện tối hôm nay anh coi như chưa từng xảy ra, Anh Anh, đừng làm thêm chuyện gì khiến anh phải thất vọng nữa!”
Nói xong liền xoay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại một lần.
“Anh Ngạn Tước…..”
Cô không suy nghĩ gì nữa ôm chầm lấy hắn từ phía sau như sợ chỉ cần buông tay là sẽ mất đi hắn vậy, giọng nói tràn đầy vẻ vô lực: “Em biết em không nên dùng cách này để chọc giận anh, em biết sai rồi, anh đừng bỏ mặc em có được không?”
Nghe giọng nói yếu ớt và run rẩy của cô lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai bóp chặt, hắn thở dài một tiếng gỡ tay cô ra sau đó cúi người nhặt quần áo rơi tán loạn trên đất lên…..
“Mặc vào đi, từ ngày mai anh sẽ sắp xếp em đến công ty của một người bạn của anh, em cứ đến đó làm việc, đối với em mà nói, tiếp xúc nhiều một chút với thế giới bên ngoài nói không chừng cũng là một chuyện tốt!”
Hơi thở Hoàng Phủ Anh có chút khó nhọc, sắc mặt trở nên càng xanh xao, “Anh Ngạn Tước, sau này anh cũng sẽ không để ý đến em nữa phải không?”
Nhất định là thế rồi, bằng không sao lại đưa cô đến công ty của bạn anh để làm việc chứ, vì sao không cho cô vào Hoàng Phủ tài phiệt làm chứ.
“Anh Anh…..”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô giọng điệu tuy vẫn giữ chút thương xót nhưng mang theo nhiều ý nghĩa sâu xa: “Tính tình em vốn hướng nội không thích tiếp xúc với người lạ nên trước nay anh luôn bảo hộ em, cố gắng tránh cho em tiếp xúc với thế giới bên ngoài nào ngờ điều anh làm lại phản tác dụng, hại em khiến em bất tri bất giác chọn anh là trung tâm cuộc sống của em mà quên rằng thế giới này rất lớn, rồi sẽ có người càng thích hợp với em hơn. Em nên tiếp xúc với nhiều người hơn, chỉ có như vậy em mới có thể hoàn toàn độc lập được!”
“Anh Ngạn Tước….” Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt cô, Hoàng Phủ Anh có cảm giác như nghe được cả tiếng trái tim mình đang vỡ vụn.
Nhìn thấy nước mắt của cô lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không dễ chịu chút nào, hắn vươn tay giúp cô lau nước mắt vừa định lên tiếng thì cửa phòng chợt bị đẩy mạnh ra sau đó là một tràng tiếng cười khoái trá….
“Ha ha, Ngạn Tước…. cuối cùng em cũng làm xong đề bài này rồi…”
Giọng nói mang theo chút kiêu ngạo khi nhìn thấy một màn này trong phòng bất thình lình nghẹn lại, sau đó…..
…..
…..
Trong phòng cùng lúc vang lên tiếng thét chói tai của hai cô gái cùng lúc đó trên người Hoàng Phủ Anh có thêm một chiếc áo khoác, đó là chiếc áo veston của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Các…. Các người…..” Liên Kiều vẻ mặt đầy khiếp sợ hết chỉ tay vào Hoàng Phủ Anh lại chỉ tay vào Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Liên…. Liên Kiều….. xin lỗi…..”
Sắc mặt Hoàng Phủ Anh trắng bệch đến doạ người, trong cơn hoảng loạn, cô không biết nên giải thích thế nào đànhv ội vàng mặc lại quần áo, đợi đến lúc mặc xong mới đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra mà chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều thoạt nhìn cũng không khá hơn Hoàng Phủ Anh bao nhiêu, cũng trắng bệch doạ người, trái tim như rơi xuống một cái động sâu không thấy đáy.
“Nha đầu, đừng có suy nghĩ lung tung!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...