Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng


Hai người các ngươi đừng tiếp tục liếc mắt đưa tình nữa, ta còn chưa nói xong...
---------------
Nữ nhân trước mắt, dáng người cao gầy yểu điệu, một thân bạch sắc cẩm bào, vạt áo thêu chỉ bạc, thắt lưng buộc một đai ngọc, bên trên đeo một miếng ngọc tinh xảo, cực kì thanh thoát đẹp mắt.

Da mặt trong sáng như tuyết, nõn nà như bạch ngọc.

Mũi cao thẳng, khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc bằng dao, không nhiều một phần không thiếu một phần.
Tóc dài đến eo, đen nhánh mượt mà, dùng một sợi dây màu bạc buộc ở phía sau.

Bụi đất ở phía sau lưng do màn tranh đấu vừa rồi tung bay mịt mù, tựa hồ cũng không dám khinh nhờn nàng, cảnh tượng hỗn độn lộn xộn cũng không che được ánh sáng của nàng.

Đôi mắt cực kì thâm thúy giờ phút này đang nhàn nhạt nhìn Thư Khinh Thiển, mang chút tâm tình không rõ.

Tay giấu phía sau lưng nắm thật chặt, thậm chí có một chút run, tựa như đang cật lực kềm nén điều gì, nhưng không bị ai phát hiện.
Trên đời sao lại có một người đẹp mắt như vậy, tựa hồ tất cả vẻ đẹp trên thế gian đều dành hết cho nàng, Thư Khinh Thiển nghĩ trong đầu.
Người kia chứng kiến bộ dạng ngây ngốc của Thư Khinh Thiển, dao động vừa nãy rất nhanh bình ổn, thậm chí hơi cong khóe miệng, trong mắt cũng hiện lên chút ý cười.

Trong nháy mắt phảng phất như băng tuyết trên đỉnh Tuyết Liên tan ra, lại như ánh dương xuyên qua màng sương mang theo một vệt nắng vàng óng ánh làm cho người ta không dời mắt nổi.

Thư Khinh Thiển mơ hồ cảm thấy như đang mơ, nhớ mang máng trong mộng từng có người như thế làm nàng say mê.
"Đừng ngồi ngốc trên mặt đất nữa." Mặc Quân nhẹ nhàng nói, đưa tay đem Thư Khinh Thiển kéo lên.

Âm thanh kia như một dòng suối ngầm, mát lạnh trong trẻo, xuyên thấu qua tầng sương mù kéo hồn phách Thư Khinh Thiển trở lại.

Nàng cảm thấy mặt nóng hổi, vô cùng quẫn bách, chính mình rõ ràng lại vì nhìn một nữ nhân đến ngây người.
Kỳ thật ngây người đâu chỉ Thư Khinh Thiển.

Đôi mắt đào của Hạ Tâm Nghiên trừng lớn, miệng hả to có thể nhét cả một cái trứng gà.
Bất quá Thư Khinh Thiển là si ngốc, còn nàng là kinh ngạc đến ngây người.
Vốn là nhìn thấy nữ nhân kia khí thách như thế cứu Thư Khinh Thiển thì cảm kích không được, mà khi thấy rõ nàng mặt thì, nàng liền cảm thấy nàng gặp quỷ rồi.
Tử yêu nghiệt kia khi nào thì lợi hại như vậy, hơn nữa còn đi cứu người.

Còn mặc bạch y giả đoan trang thoát tục, nàng không phải đều là một thân hồng y so với mình còn tà mị lộ liễu hơn sao?
Mặc Quân không để ý tới các nàng nữa, xoay người bước đi, dáng người phiêu dật thoát tục, thoáng cái bước đến trước mặt quái vật kia.
"Ngươi quả nhiên vẫn là ngu xuẩn mất khôn, hôm nay không thể để ngươi sống nữa!" Thanh âm của nàng rất lạnh, giống như sương mù.
Quái vật mới nãy còn khí thế mãnh liệt bây giờ sợ tới mức nằm co ro lại, tiếng kêu trong miệng càng thê thảm, đôi mắt của tiểu hài tử chảy ra hai dòng lệ đỏ như máu.
Hạ Tâm Nghiên ở một bên lẩm bẩm thì thầm "Ngươi hiện tại biết khóc rồi sao? Vừa rồi làm sao lớn lối như vậy, đánh ta suýt chút nữa không khóc được.

Hơn nữa ngươi khóc xấu như vậy, tử yêu nghiệt kia làm sao buông tha ngươi?"
Mặc Quân ở một bên nghe rõ từng lời, ánh mắt lạnh như băng chênh chếch lườm nàng một cái, lạnh đến Hạ Tâm Nghiên rụt cổ, vội vàng im miệng.
Mặc Quân nhìn nó, mím chặt môi mỏng, sau một lúc lâu phát ra một tiếng than thở: "Niệm tình ngươi không thương đến tính mạng người, ta tha cho ngươi một lần.


Bất quá ngươi giao một tia hồn phách ra đây, lập hồn thề vĩnh viễn không bao giờ hại người."
"Khoan đã, ngươi thật sự thả nó? Ai biết nó từ nay về sau có tiếp tục hại người không?" Hạ Tâm Nghiên cau mày nói.
Thư Khinh Thiển cũng có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn Mặc Quân.
"Chỉ cần nó giao ra hồn phách, lập hồn thề, ta giữ hồn thề của nó, nó nhất định phải nghe lệnh của ta, bằng không thần hồn câu diệt." Nàng nhàn nhạt giải thích.
Hạ Tâm Nghiên nghe xong cũng không nhiều lời, chỉ là có chút hiếu kỳ hồn thề nàng nói tới là cái thứ gì.
Mặc Quân đứng trước mặt quái vật kia, nhìn nó phân ra một tia hồn phách.

Một đạo hồng sắc tàn ảnh chậm rãi bay ra.
Thư Khinh Thiển nhìn Mặc Quân duỗi ra bàn tay trắng nõn, chuẩn bị bắt lấy tia hồn phách kia.

Chợt phát giác được quái vật kia có chút khác thường, vội vàng hô to "Chú ý!" Tim quả thực muốn nhảy ra ngoài!
Mặc Quân phản ứng nhanh đến dọa người, né tránh yêu đan quái vật kia nhổ ra oanh kích, một trường kiếm màu xanh lam bổ về phía đầu của nó, trực tiếp chém lìa đầu nó.

Kiếm vẩy một cái đem nó chém nát bấy, quái vật kia từ đó hồn về Tây Thiên.
Hạ Tâm Nghiên nhìn đến trong lòng phát lạnh, chiêu kiếm này giống như chém vào trên đầu nàng.

Đây rõ ràng không phải vũ khí của tử yêu nghiệt Phượng Vũ Ly kia, nhưng tại sao có thể có người giống nhau như đúc.

Hơn nữa tuy rằng linh lực của nữ nhân này là thuộc tính thủy, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được trên người nàng có một luồng khí thuộc tính hỏa bị áp chế, rất là giống của Phượng Vũ Ly.
Nhưng mà nếu như một người đã có Thủy linh căn, lại còn có thêm Hỏa linh căn thì tuyệt đối đã sớm bạo thể mà chết rồi, làm sao lại có một thân tu vi khủng bố như thế.

Tuy rằng rất kỳ quái không nhìn ra cảnh giới của nàng, nhưng bằng vài chiêu vừa rồi cũng có thể biết nàng khẳng định đến Xuất Khiếu kỳ rồi, nói không chừng lợi hại hơn.
Thư Khinh Thiển thấy nàng không có việc gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Quân nhìn xem yêu đan trong tay, trên mặt có chút ít bất đắc dĩ cùng cô đơn.
Thư Khinh Thiển phát giác được tâm tình của nàng, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng nhìn yêu đan trên tay, nhẹ giọng nói: "Ngươi vốn không muốn giết nó không phải sao? Đã cho nó cơ hội, chỉ là do nó không biết quý trọng.

Bất luận là người, yêu hay cỏ cây đều phải có quyết định và khả năng chịu trách nhiệm của riêng mình, không phải sao? Ngươi không phụ lòng nó, là nó phụ lòng ngươi."
"Nàng là đang an ủi ta sao?" Mặc Quân bình tĩnh nhìn đôi mắt nâu nhạt của Thư Khinh Thiển, trên mặt lại không có chút rung động nào.
Thư Khinh Thiển bị nàng nhìn có chút xấu hổ, vốn trên mặt tái nhợt nổi lên một tầng đỏ ửng, tay phải nắm lại, ngón cái cùng ngón trỏ không ngừng ma sát, nhìn có chút đặc biệt đáng yêu.
"Kỳ thật cũng không có gì, ta đã sớm liệu đến, chỉ là nó gần như là liên hệ duy nhất của ta với quá khứ..." Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, nghe có chút thở than.
"Thương thế của nàng thế nào rồi?" Mặc Quân nhìn thấy động tác vô thức của Thư Khinh Thiển, ánh mắt hơi hạ xuống, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi.
"A? Không có...!Không có gì đáng ngại." Thư Khinh Thiển còn đang chìm trong dư âm lời nói của Mặc Quân, không nghĩ tới nàng liền chuyển đề tài nhanh như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Lắp bắp trả lời xong, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa biết tên của người ta, cũng chưa nói lời cảm tạ.

Vì thế lại vội vàng nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta cùng bằng hữu của ta, ta tên là Thư Khinh Thiển, vị kia là bạn tốt của ta Hạ Tâm Nghiên, còn hai vị kia, người cao nhất gọi là Hạ Hành, người còn lại là Hạ Viêm.

Không biết nên xưng hô với ngươi như thế nào?" Vừa nói vừa chỉ vào ba người Hạ Tâm Nghiên, giới thiệu từng người.
"Không cần cám ơn.


Gọi ta Mặc Quân là được." Nàng nhàn nhạt trả lời, lễ độ gật đầu với Hạ Tâm Nghiên các nàng.

Ha Viêm cùng Hạ Hành vội vàng đáp lễ nói lời cảm tạ, Hạ Tâm Nghiên ngược lại không có phản ứng.
"Mặc trong 'thư mặc', Quân trong 'ngọc quân'.

Tên rất đẹp." Không biết có phải ảo giác của Thư Khinh Thiển không, lúc nói ra hai chữ Mặc Quân này, Mặc Quân tựa hồ cố ý nhìn nàng một cái.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Thư Khinh Thiển trong nháy mắt hiện lên hai chữ "Mặc Quân" đó.

Thậm chí không có chút do dự nào, nàng cảm thấy chắc chắn là hai chữ này, dù không có lý do chắc chắn.
Mặc Quân không nói nữa, trực tiếp kéo tay của Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển có chút xử lý không kịp, phản ứng đầu tiên chính là rụt tay lại.
"Đừng nhúc nhích!" Mặc Quân khẽ nói.

Mặc kệ Thư Khinh Thiển có phản ứng gì, tự mình đưa linh lực vào trong cơ thể nàng, cẩn thận giúp nàng điều trị phế phủ bị thương cùng kinh mạch.
Tay của Thư Khinh Thiển bị nàng nắm trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy da thịt của nàng trắng mịn phi thường, rất là mềm mại, còn có chút lạnh lẽo, quả thực ứng với từ băng cơ ngọc cốt.

Nhìn nàng hơi thấp đầu, nghiêm túc chữa thương cho mình, chỉ cảm thấy tim đột nhiên hẫng mấy nhịp, mặt lại có chút phiếm hồng.
Hạ Tâm Nghiên thật sự chịu không được bầu không khí giữa hai người, hơn nữa còn có nghi hoặc trong lòng.

Đi vòng quanh Mặc Quân không ngừng đánh giá, đôi mắt hoa đào đầy vẻ thăm dò cùng khó hiểu.
Mặc Quân rất là bình tĩnh thu tay lại, cũng không để ý tới ánh mắt của Hạ Tâm Nghiên.
Thư Khinh Thiển cảm giác tay bị Mặc Quân buông ra, trong nội tâm mơ hồ có chút thất lạc, liền chứng kiến Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt cổ quái nhìn Mặc Quân.
"Tâm Nghiên, ngươi làm gì nhìn người ta như vậy?"
"Thư Thư, ngươi chớ xía vào.

Ta hiện tại đầy đầu vấn đề, cần vị Mặc Quân cô nương này giải đáp!" Hạ Tâm Nghiên khoát khoát tay với Thư Khinh Thiển, sắc bén nhìn Mặc Quân.
"Ngươi gọi nàng là 'thúc thúc'?" Mặc Quân nhíu mày, ngữ khí rất là ý vị sâu xa.

(1) (Hai từ đó phát âm gần giống nhau)
Thư Khinh Thiển: "..."
Rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước cảm thấy quái dị!
"Cái gì 'Thúc thúc', rõ ràng là 'Thư thư', ngươi nghe không rõ sao?!" Hạ Tâm Nghiên nghe Mặc Quân nói, tức giận không nhẹ, đỏ mặt cả giận nói.
"Có khác nhau sao?" Mặc Quân không để ý chút nào Hạ Tâm Nghiên đang nổi giận, mặt không hề cảm xúc nhạt nói.
Hạ Tâm Nghiên: "..."
Thư Khinh Thiển nén cười nghẹn vô cùng vất vả.

Thầm nghĩ, thật đúng là không có khác nhau, bất quá nàng cũng không dám châm thêm dầu vô lửa.
Nàng kéo tay áo Mặc Quân, nói khẽ: "Mặc Quân, ngươi đừng tiếp tục khi dễ nàng nữa."
"Có sao? Khi dễ nàng không phải Khinh Thiển sao?" Mặc Quân nghiêm túc nói, trong mắt còn mang theo một chút vô tội.
Thư Khinh Thiển có chút choáng váng, cùng ta có quan hệ gì?
"Để nàng ta gọi mình thúc thúc chính là nàng, chiếm tiện nghi của nàng ta chính là nàng, ở một bên giễu cợt nàng ta cũng là nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Mặc Quân liếc mắt nhìn nàng, lời lẽ thẳng thừng.

Thư Khinh Thiển: "..."
"Ngươi đừng làm gián đoạn nữa.

Vấn đề này tạm thời dừng lại.

Ta vừa vừa mới nói, trong đầu ta có mấy vấn đề cần ngươi giải đáp!" Hạ Tâm Nghiên cố nén xúc động muốn đánh người, nhìn thẳng vào mắt Mặc Quân.
"Ừ, nghe thấy rồi, đầu ngươi có vấn đề." Mắt thấy Hạ Tâm Nghiên sắp bạo phát, nàng mới nghiêm túc nói: "Có vấn đề gì, hỏi đi?"
"Ngươi thật sự tên là Mặc Quân? Hay là nói ngươi kỳ thật tên Phượng Vũ Ly?!" Hạ Tâm Nghiên híp mắt, mắt gắt gao dính chặt mặt Mặc Quân, không buông tha một biểu lộ nào.
Thư Khinh Thiển nghe xong, cau mày nói: "Tâm Nghiên, ngươi vì cái gì hỏi như vậy? Còn có Phượng Vũ Ly là ai, ngươi vì sao cho rằng nàng là Phượng Vũ Ly?"
Trên mặt Mặc Quân không có biểu cảm gì, Hạ Tâm Nghiên đành phải buông tha, chậm rãi nói: "Phượng Vũ Ly là thiếu điện chủ Thiên Thánh Điện."
"Ngươi là nói thế lực mạnh nhất Tu Chân giới Thiên Thánh Điện cùng thiếu điện chủ được mệnh danh là thiên phú dị bẩm, hành vi cực kỳ hung hăng quái dị?" Thân Khinh Thiển giật mình, "Nhưng chuyện đó và Mặc Quân có quan hệ gì?"
"Bởi vì ta đã thấy Phượng Vũ Ly, Tu Chân giới đa số biết danh hiệu của nàng, nhưng chỉ giới hạn ở cái tên Thiếu điện chủ Thiên Thánh Điện, không bao nhiêu người biết tên của nàng, càng khỏi nói gặp qua bản thân nàng." Hạ Tâm Nghiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Ước chừng một tháng trước, ta gặp nàng ở thành Toàn Cơ.

Nàng lúc ấy mang theo một đám đệ tử Thiên Thánh Điện, nghe bọn họ gọi nàng là thiếu điện chủ.

Bất quá lúc ấy nàng mang mặt nạ, thoạt nhìn thần thần bí bí."
Thư Khinh Thiển bất đắc dĩ nhìn nàng: "Cho nên ngươi lại hiếu kỳ, hơn nữa cuối cùng còn lấy được mặt nạ xuống, thấy được mặt của nàng?"
Mặc Quân mặc dù không nói chuyện, nhưng vẫn nhìn Hạ Tâm Nghiên.
"Ngươi đoán thật chuẩn, ta chính là như vậy, lòng hiếu kỳ vừa nổi lên thì quản không được, cuối cùng mất thật nhiều sức lực mới lấy xuống được mặt nạ.

Ngươi đoán ta thấy cái gì?"
"Nàng cùng Mặc Quân giống nhau như đúc." Trong lòng Thư Khinh Thiển đã đoán được.
"Thế gian này người giống người không thiếu, có giống như đúc cũng không có gì không thể." Thư Khinh Thiển nói tiếp, lại nhìn Mặc Quân vẫn trầm mặc không nói, một đôi yên mi khẽ nhíu.
"Hừ, ngươi nhìn dung mạo của nàng yêu nghiệt như vậy, trên đời nàng có mấy người có thể giống nàng như thế?" Hạ Tâm Nghiên có chút khó chịu nói.
Làm sao lại chua như vậy đây? Cảm thấy đại tiểu thư đang đố kị rồi.

Thư Khinh Thiển rất không phúc hậu nghĩ, bất quá lời của Hạ Tâm Nghiên rất có đạo lý.

Bộ dáng như vậy, sợ rằng trên đời chỉ có mình nàng.
"Bất quá ta cũng không phải dựa vào vẻ ngoài mà phán đoán.

Lúc ấy tử yêu nghiệt cùng ta đánh một trận.

đối với linh lực của nàng ta thập phần nhớ rõ, là hỏa linh căn thuần khiết." Đương nhiên với thống khổ cũng thập phần nhớ rõ.
"Chuyện này lại càng không thể, Mặc Quân rõ ràng là biến dị Thủy linh căn, ngươi cũng không phải không thấy được."
"Đây cũng là chuyện làm ta cảm thấy kỳ quái, nhưng ta lại có thể cảm thấy hỏa linh lực của Phượng Vũ Ly trong cơ thể nàng, chỉ là bị áp chế.

Đúng không, Mặc Quân?" Hạ Tâm Nghiên đột nhiên hỏi Mặc Quân, không hề chớp mắt nhìn nàng, cuối cùng thấy được dao động trong ánh mắt nàng.
"Bất quá, ngươi cùng Phượng Vũ ly hoàn toàn bất đồng, nàng cho tới bây giờ chỉ mặc hồng y, hơn nữa cực kì rực rỡ lộ liễu, tính tình xấu muốn chết, tuyệt đối không phải người tốt, càng tuyệt đối không thể cứu chúng ta.

Huống hồ theo biểu hiện vừa nãy của ngươi, tựa hồ ngươi rất quen thuộc với quái vật kia.

Vì lẽ đó ngươi không phải Phượng Vũ Ly, nhưng lại cũng chính là Phượng Vũ Ly!" Hạ Tâm Nghiên rất có khí phách kết luận.

Sắc mặt Mặc Quân rốt cuộc có chút dao động.
Thư Khinh Thiển ở một bên càng nghe càng kinh hãi, biểu hiện của Mặc Quân càng chứng thực lời của Hạ Tâm Nghiên.

Như thế chỉ có một khả năng: Đoạt xá.


Mặc Quân cưỡng chiếm thân xác của Phượng Vũ Ly!
"Hoặc là nói, Phượng Vũ Ly bị ngươi đoạt xác rồi!" Hạ Tâm Nghiên lần thứ hai ném ra một quả bom nặng cân.
"Không phải! Mặc Quân không có làm như vậy.

Nàng không phải người như thế!" Thư Khinh Thiển có chút thất thố.

Nàng không tin Mặc Quân sẽ giống như những tu sĩ không từ thủ đoạn, vì cường đại, sinh tồn mà hèn hạ như thế.

Nàng vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn là dáng vẻ ấy! Thư Khinh Thiển không ý thức được lời nói của mình giống như nàng đã biết Mặc Quân từ lâu.
Mặc Quân nhìn thấy nàng dáng vẻ ấy, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ bình thản cố hữu, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia vui sướng.
Hạ Tâm Nghiên cho một cái lườm xem thường "Ta nói Thư...!Khụ, ta nói ngươi dùng kích động như thế được không? Hơn nữa ngươi nói chứ như ngươi rất hiểu rõ nàng.

Ta xem nàng chính là lòng dạ hiểm độc."
"Thật không? Ngươi đã phát hiện chuyện này, lòng dạ hiểm độc ta đây có phải nên giết người diệt khẩu, vĩnh tuyệt hậu hoạn!" Nói xong âm trầm nhìn Hạ Tâm Nghiên.
"Biết ngay mà! Thư...!Khinh Thiển, ngươi xem, ngươi xem, nàng rốt cuộc đã lộ bộ mặt thật rồi! Nàng so với Phượng Vũ Ly còn xấu xa hơn!" Hạ Tâm Nghiên ra vẻ kinh hãi kêu lên.
Thư Khinh Thiển bị nàng nháo như vậy tâm trạng cũng dần bình phục.

Nghĩ đến hành động vừa rồi, quả thật có chút quá khích rồi.

Lén lút nhìn Mặc Quân, lại vừa lúc rơi vào đôi mắt sâu thẳm như đêm đen, ý cười ôn nhu bên trong làm cho lòng nàng run rẩy.
"Hai người các ngươi đừng tiếp tục liếc mắt đưa tình nữa, ta còn chưa nói xong."
"Ai...!ai liếc mắt đưa tình? Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Thư Khinh Thiển vội vã dời đi tầm mắt, gấp gáp hỏi, chỉ là trên mặt lại nóng đến không được.
"Được rồi, là ta nói bậy.

Bất quá Mặc yêu nghiệt, ta muốn hỏi rõ ràng không phải là không tín nhiệm ngươi.

Ngươi tuy rằng có vẻ chán ghét một chút, tuy nhiên xem như là người tốt, chúng ta tin tưởng trong đó có nguyên do.

Nhưng người của Thiên Thánh Điện sẽ không cho rằng như vậy.

Nếu ngươi ngơ ngơ ngác ngác đội lên thân thể của người khác đi ra ngoài, một khi bị bọn họ nhìn thấu, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn, những lão gia hỏa kia không phải là người ngươi có thể ứng phó! Thiên Thánh điện chủ chính là đem nàng làm bảo bối đây!" Hạ Tâm Nghiên nói này cũng có chút ngưng trọng.

Tuy nói Mặc Quân hơi độc miệng, nhưng là một người đáng giá tương giao, nàng không muốn Mặc Quân gặp chuyện không may.

Đám người kia ra vẻ đạo mạo Thiên Thánh Điện kia, chắc chắn sẽ không buông tha nàng.
Hạ Tâm Nghiên cũng có chút khó mà tin nổi, chính mình sống mười tám năm rồi, chưa từng chân chính cùng người khác thổ lộ tâm tình, nhưng nay ngắn ngủi có vài ngày đã phá lệ hai lần, có thể nói là duyên phận! Chậc chậc, sao lại có người thiện lương như vậy? Hạ đại tiểu thư thật sâu bị chính mình cảm động.
Mặc Quân thật sâu liếc nhìn Hạ Tâm Nghiên một cái, lại nhìn Thư Khinh Thiển đang có chút lo lắng, chậm rãi nói: "Ta cũng không biết tại sao lại tiến vào trong thân thể của nàng, chỉ là trước khi ta chiếm thân thể của nàng, nàng sẽ chết rồi.

Nói cho đúng là bị bức tử!"
Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên có chút kinh ngạc, ai có thể bức tử Thiên Thánh Điện thiếu điện chủ.
"Ta biết các ngươi hiếu kỳ.

Ta sẽ kể rõ cho các ngươi." Mặc Quân phóng xa tầm mắt, sắc mặt có chút mờ ảo, tựa hồ như đang nhớ lại.

- -------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui