Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng


Lúc này Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi rất nghi hoặc, dựa theo ý tứ trong lời Nguyệt Thường, chính là không muốn Thư Khinh Thiển cùng Thiên Thánh Điện có va chạm, nhưng gút mắc cùng Thiên Thánh Điện không phải Mặc Quân sao?"
Văn Uẩn Nhi có chút nghĩ không thông, gãi gãi đầu không nhịn được hỏi: "Thư tỷ tỷ, Nguyệt di vì sao nói như vậy, nghe tới tựa hồ tỷ cùng Thiên Thánh Điện có ân oán?"
"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ngươi làm sao lại xui xẻo chọc đến Thiên Thánh Điện?" Hạ Tâm Nghiên nhìn nàng.

Thư Khinh Thiển thở dài: "Không phải ta chọc giận bọn họ, là bọn họ không buông tha ta." Chầm chậm đem chuyện phát sinh năm đó kể rõ cùng các nàng.

"Thiên Thánh Điện làm sao có thể vô sỉ như vậy, tốt xấu là Tu Chân giới đệ nhất đại môn phái, cư nhiên làm ra chuyện giết người đoạt bảo, cũng không sợ tu chân nhân sĩ chế nhạo!" Văn Uẩn Nhi bất bình.

"Tiểu Uẩn Nhi, muội quá ngây thơ rồi, Thiên Thánh Điện những tên kia vốn là ra vẻ đạo mạo, Tu Chân giới có mấy ai có thể đường đường chính chính tu hành ngộ đạo, không làm chuyện giết người cướp của, càng biểu hiện phong độ quân tử, sau lưng càng xấu xa.

Huống hồ tông môn lớn như vậy, lòng tham dĩ nhiên không nhỏ.

Liền ngay cả Hạ gia ta cũng là ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn." Hạ Tâm Nghiên nhíu mày nói.

"Vàng không thuần khiết, người không hoàn hảo." Mặc Quân thản nhiên nói.

Hạ Tâm Nghiên gật gật đầu: "Nhưng là ta có điểm không rõ, Thiên Thánh Điện ngày xưa nguyên bản xếp cuối trong Thất Đại Tông Môn, từ lúc tân Điện chủ lên đăng vị, ngắn ngủi trăm năm liền nhảy một cái trở thành thế lực đứng đầu Tu Chân giới, môn phái bảo vật tài nguyên cực kỳ phong phú.

Làm sao đến nỗi vì một cái Thánh Khí mà truy sát cha mẹ Thiển Thiển suốt bảy năm? Phu thê Thư gia cũng chỉ là tán tu, không biết cách khởi động Linh Lung Tháp, thế nào sẽ để lộ chuyện bản thân có vật này?"
"Lẽ nào là có người biết chuyện, âm thầm phản bội cha mẹ Thư tỷ tỷ?"
"Tỷ không biết được những bằng hữu khác của cha mẹ, nhưng không có khả năng là Nguyệt di làm." Thư Khinh Thiển lắc đầu.

Mặc Quân nghe Hạ Tâm Nghiên nói, lông mày khẽ cau lại, nghĩ đến thân phận đám người kia, bọn họ làm sao biết được Thư Huyền Lăng có Lung Linh Tháp, trong khi chính nàng còn không biết bảo vật này ở trong tay Thư gia.

Phải chăng nàng đã bỏ qua manh mối gì?
Thư Khinh Thiển thấy Mặc Quân mi tâm nhíu chặt, có chút lo lắng: "Nàng làm sao rồi, nơi nào không thoải mái?" Vừa duỗi tay muốn xoa xoa cho nàng, lại bị Mặc Quân nhẹ nhàng nắm lấy.

"Ta không có chuyện gì, nàng đừng lo lắng.


Nàng có thể đem tình huống Tu Chân giới gần đây đơn giản kể cho ta biết?"
Thư Khinh Thiển gật đầu, tỉ mỉ một lần nói rõ tình huống Tu Chân giới hiện giờ: "Đại lục hiện chia thành năm tòa thành lớn, phía tây là thành Tuyền Cơ, phía đông là thành Thiên Khuyết, phía nam có thành Nam Vọng, bắc bộ có thành Thương Lương, Thanh Vân, các tòa thành đều tương thông với Nhân Giới qua Truyền Tống Trận."
"Thế lực đứng đầu có Tứ Đại Thế Gia gồm Hạ gia, Bạch gia, Phùng gia, Quách gia, Thất Đại Tông Phái gồm Thiên Thánh Điện, Vạn Kiếm Môn, Hoa Dương Tông, Huyền Thanh Tông, Thủy Vân Tông, Vọng Tiên Tông.

Thêm vào Huyễn Ảnh Lâu, Vạn Bảo Lâu, Phượng Minh Các, Thất Tinh Trai là bốn thương hội nắm quyền giao dịch toàn bộ Tu Chân giới.

Còn lại đều là chút gia tộc cùng môn phái nhỏ, ta sẽ kể với nàng sau.

Bao quanh mỗi tòa thành chính là sơn mạch trải rộng mênh mông, các thế lực lớn đều chiếm cứ những nơi trù phú, đem linh mạch bảo địa phân chia hầu như không còn.

Dư lại chính là những vùng đất xa xôi cằn cỗi hoang vu, hoặc là hung hiểm vạn phần nơi yêu ma quỷ quái tụ tập..."
Hạ Tâm Nghiên thỉnh thoảng ở một bên bổ sung, mà Văn Uẩn Nhi vốn kiến thức không nhiều, cũng coi như được một phen mở rộng tầm mắt.

Chờ Mặc Quân đại khái nắm rõ, mấy người bắt đầu thương lượng sẽ đến nơi nào lịch luyện.

Hạ Tâm Nghiên suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Thành Tuyền Cơ có Hạ gia ta, nếu muốn tìm người tuyệt đối không vấn đề, những tòa thành khác, trừ thành Thiên Khuyết nơi có Thiên Thánh Điện, thì thành Thanh Vân là gần nhất, chúng ta có thể bắt đầu từ đây, nghe nói ngoài thành có Huyễn Mộc Lĩnh, là nơi rèn luyện tuyệt hảo cho tu sĩ Kim Đan kỳ."
"Cũng được, chỉ là Tâm Nghiên ngươi có phải nên về Hạ gia một chuyến, còn có Uẩn Nhi, muội cũng nên về báo cho sư tôn một tiếng, sau đó chúng ta lên đường." Trong lòng Thư Khinh Thiển cũng không muốn Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi đi theo mình, dù sao một khi cùng Thiên Thánh Điện phát sinh xung đột, sau lưng các nàng đều có gia tộc tông môn, đến lúc đó sợ là sẽ rơi vào tình thế lưỡng nan.

Có lẽ để các nàng trở về nhà, là lựa chọn tốt nhất.

Văn Uẩn Nhi tuy có chút không muốn, nhưng cũng hiểu được Thư Khinh Thiển nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn là cầu viện Hạ Tâm Nghiên, Hạ Tâm Nghiên do dự mấy lần, cũng đành thuận theo Thư Khinh Thiển.

Lại nhìn Văn Uẩn Nhi dáng vẻ nhụt chí không khỏi có chút buồn cười, này một đường hai người luôn có chút lúng túng, nhân lúc trở về biết đâu có thể cải thiện ít nhiều.

Hạ Tâm Nghiên lôi kéo Văn Uẩn Nhi chuẩn bị rời đi, còn bỏ lại một câu: "Yêu nghiệt, ngươi có Dịch Dung Đan sao? Mặt của ngươi tốt nhất nên che giấu."
Mặc Quân gật đầu, trong tay xuất hiện một viên Dịch Dung Đan cấp chín, giơ tay nuốt vào, chỉ thấy trong khoảnh khắc, gương mặt của nàng liền biến đổi, từ nguyên bản phong hoa tuyệt đại, biến thành một khuôn mặt bình phàm.

Chỉ là tư thái của nàng xuất chúng bất phàm, khí chất tuyệt hảo, làm sao cũng che giấu không được.


Hạ Tâm Nghiên thấy Văn Uẩn Nhi ngơ ngác nhìn Mặc Quân, giận không chỗ phát tiết, lôi kéo Văn Uẩn Nhi liền đi, "Yêu nghiệt, trên người ngươi khí chất có thể phối hợp với gương mặt hiện tại hay không, thật sự là phí phạm cấp chín Dịch Dung Đan!" Trong lòng tức giận bất bình, chuyện này thực sự không hợp với lẽ thường.

Lại bất mãn trừng mắt Văn Uẩn Nhi, người ta Thư Khinh Thiển là trong mắt người tình biến thành Tây Thi, muội làm sao cũng một bộ si dạng như vậy.

Đi theo Thư Khinh Thiển Mặc Quân trong mấy ngày này, Văn Uẩn Nhi năng lực lĩnh ngộ tăng lên không ít, vừa nhìn liền biết Hạ Tâm Nghiên bất mãn nàng, Hạ tỷ tỷ vì sao phải tức giận, là đang ăn giấm chua sao? Văn Uẩn Nhi trong lòng có chút sung sướng, vội vàng nói: "Vậy muội liền từ biệt Hạ tỷ tỷ ở đây, muội trở về thưa cùng sư tôn, tỷ về Hạ gia của tỷ."
Hạ Tâm Nghiên trong lòng còn đang buồn bực, nghe được Văn Uẩn Nhi nói, bất mãn càng lúc càng dâng cao: "Thế nào, muội liền không muốn đi cùng ta sao?"
Văn Uẩn Nhi phát hiện Hạ Tâm Nghiên tựa hồ thật tức giận rồi, có chút luống cuống, vội vã giải thích: "Không phải, không phải, chỉ là Huyền Thanh Tông cùng Hạ phủ không chung đường, muội sợ phiền phức tỷ."
Hạ Tâm Nghiên sắc mặt tốt hơn một chút: "Muội cùng ta còn muốn khách khí sao, có phiền toái gì đâu." Dừng một chút, lại hạ giọng nói: "Ta không yên tâm muội một mình trở về, để ta bồi muội trở lại."
Văn Uẩn Nhi hơi kinh ngạc nhìn Hạ Tâm Nghiên, đối phương nhưng hiếm thấy mà nói lời ôn nhu như vậy.

Thấy Văn Uẩn Nhi trố mắt nhìn mình, Hạ Tâm Nghiên khẽ ho một tiếng: "Muội về chuyến này khả năng bị sư tôn nhốt luôn, ta theo cùng, biết đâu có thể nói vài lời xin cho muội.

Đi thôi."
Hạ Tâm Nghiên nói xong, liền trực tiếp kéo qua Văn Uẩn Nhi, ôm lấy người cùng nhau lên phi kiếm, hăng hái hướng về Huyền Thanh Tông bay đi.

Văn Uẩn Nhi dựa ở trong lòng nàng, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Một bên khác Thư Khinh Thiển nhìn Hạ Tâm Nghiên tức giận lôi Văn Uẩn Nhi đi rồi, lại nhìn nhìn Mặc Quân như trước mê chết người, trong lòng nhịn không được cười trộm.

Mặc Quân thấy Thư Khinh Thiển như vậy, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Hiện nay không còn người ngoài, nàng cũng không cần kiêng kỵ, đưa tay ôm lấy eo thon nhỏ nhắn của Thư Khinh Thiển, liền đem nàng ôm vào trong ngực.

Mặc Quân động tác cực nhanh, Thư Khinh Thiển sợ đến kinh ngạc thốt lên một tiếng, phi kiếm đều chao đảo muốn ngã, may ngờ Mặc Quân đỡ lấy, nếu không nàng đã té lộn nhào.

Thư Khinh Thiển vùi ở trong ngực Mặc Quân, nàng còn có chút kinh hồn chưa định, đã nghe người kia tiếng cười trầm thấp vang lên ở bên tai.


Mặc Quân tiếng cười rất thanh thúy lại mềm mại, đặc biệt mê người, nghe đến trong lòng nàng ngứa ngứa: "Nàng làm gì đột nhiên kéo ta, dọa ta suýt nữa té ngã." Trên mặt nhưng lại tràn đầy ý cười.

"Ồ? Không nghĩ tới nàng nhát gan như vậy.

Ân, vậy ta chỉ có thể ôm nàng chặt thêm một chút, bằng không lỡ nàng ngã rồi, lấy tức phụ ở đâu đến bồi ta." Mặc Quân cười khẽ trêu chọc.

Thư Khinh Thiển quay đầu khẽ liếc Mặc Quân, tuy đối phương hiện đã dịch dung, nhưng phong thái vẫn như cũ không sai biệt, ngay cả da mặt dày cũng là như vậy, nói lời xấu hổ càng không cần ngại miệng.

Nàng có chút dỗi mà đẩy ra người kia, thân thể nghiêng ra ngoài, Mặc Quân vội vã đỡ lấy hông của nàng phòng ngừa nàng té xuống, nghi hoặc nhìn nàng.

Thư Khinh Thiển nhéo nhéo má của nàng, sờ sờ lông mày nàng, cười nói: "Không trách Tâm Nghiên nói như vậy, nàng bộ dáng này, vẫn là như cũ dễ dàng khiến người chú ý."
"Lần này chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều người, nếu ta thật phẫn thành xấu xí rồi, chỉ sợ những kẻ kia đều sẽ chạy đến trêu chọc nàng." Âm thanh đàng hoàng trịnh trọng, rất là nghiêm túc.

"Nàng chớ nói lung tung, ta làm sao sẽ để cho người khác trêu chọc, ta lại không phải người nông cạn.

Lại nói, có nàng ở bên cạnh ta, kẻ nào to gan lại dám đến gần." Thư Khinh Thiển sắc mặt có chút đỏ lên, âm thanh cũng càng ngày càng thấp.

Ánh mắt Mặc Quân nhu hòa nhìn nàng, nhịn không được hôn hôn lên trán nàng một ngụm.

Thư Khinh Thiển nhắm hai mắt, e lệ đón lấy nàng ôn nhu thân mật.

Không còn hai người kia, Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân dọc theo đường đi liền dính vào thành một khối, Mặc Quân tu vi đã Hợp Thể kỳ, chưa tới một canh giờ liền đến thành Thanh Vân.

Vừa bước vào thành, Thư Khinh Thiển dây thần kinh xấu hổ liền bộc phát, tuy hai nàng vẫn song song cùng nhau, nhưng cũng không thể quá mức làm càn thân mật.

Thành Thanh Vân rất lớn, thế nhưng nhân số không sánh được thành Tuyền Cơ, trên đường phố tu sĩ tới lui cũng không nhiều, hàng quán khá thưa thớt.

Thư Khinh Thiển có chút kỳ quái, thành Thanh Vân vốn là rộng lớn nhất trong số năm tòa thành, theo lý không có khả năng vắng vẻ thế này.

Thư Khinh Thiển tuy có nghi hoặc nhưng vẫn trước tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, dù sao các nàng muốn đi Huyễn Mộc Lĩnh ngoài thành lịch luyện, dĩ nhiên muốn lưu lại một đoạn thời gian.

.


Truyện Đô Thị
Dọc theo đường hỏi thăm người dân, các nàng liền chọn khách điếm Lưu Vân nghỉ lại.

Nơi này là đệ nhất khách điếm của Thanh Vân thành, đại sảnh rộng rãi sạch sẽ, thiết kế rất khác biệt.

Sàn nhà được lót thảm nhung thượng phẩm, trong không khí phảng phất huân hương thanh nhã, mùi vị rất là dễ ngửi, khiến người cảm thấy thoải mái, tâm tình lắng xuống.

Thư Khinh Thiển cẩn thận ngửi một hơi, phát hiện bên trong là mùi hương Linh Tâm Thảo, nhượng nàng mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc.

Thấy hai nàng tiến vào, nam nhân trẻ tuổi mặc một thân trường bào vội vàng từ sau quầy bước ra nghênh đón.

"Khách quan tựa hồ đối huân hương trong điếm cảm thấy hứng thú?"
"Ừ, hương thơm rất đặc biệt, lại có tác dụng ngưng thần thanh linh, nếu ta không nhầm, đây chính là Linh Tâm Thảo?" Thư Khinh Thiển theo lễ đáp lại.

Nam nhân hơi kinh ngạc, lập tức chắp tay bội phục, "Khách quan thật tài tình, huân hương này từ lúc bản điếm khai trương tới nay đã được đốt mười năm, lò hương ở nội đường, vô số người tán thưởng qua nhưng chưa một ai đoán được nguyên liệu bên trong, không ngờ ngài vừa ngửi liền phát hiện.

Nếu lão bản của ta biết được, nhất định rất vui vẻ."
Thư Khinh Thiển nhìn thấy nam nhân càng ngày càng kích động, không còn giữ được dáng vẻ nho nhã vừa rồi, hơi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới huân hương này còn có huyền cơ, khẽ cười một tiếng: "Ngươi quá khen rồi, ta chẳng qua là cảm thấy quen thuộc, mới thử đoán một chút, cũng không coi là lợi hại."
Nam nhân kia tựa hồ có chút không tin, còn muốn hỏi lại, một bên Mặc Quân nhàn nhạt mở miệng, "Không biết trong điếm còn phòng trống hay không?"
Nam nhân nghe nàng ngữ khí lạnh nhạt, cũng biết các nàng không muốn nhiều lời, hắn trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh: "Ngại ngùng, tại hạ có chút kích động, trong điếm vẫn còn nhiều phòng trống, chia theo cấp cao thấp gồm Thiên Địa Huyền Hoàng, không biết khách quan muốn loại phòng nào."
"Hai gian phòng chữ Thiên, kế liền nhau." Trong lòng Thư Khinh Thiển cũng chỉ cần một phòng, nhưng lại sợ người khác nghi ngờ, đành phải trái lương tâm đặt hai phòng, bất quá còn không quên cường điệu kế liền nhau.

Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển vẻ mặt nghiêm túc, trong con ngươi liễm một vệt ý cười vui vẻ.

"Liền theo ý ngài, đây là thẻ bài số phòng, có thể mở cấm chế gian phòng của ngài, chính là hai phòng số bốn, năm liền kề, nằm ở hậu viện lầu hai mặt phía bắc, ngài có yêu cầu gì, có thể dùng thẻ bài này liên hệ cùng chúng ta."
Thư Khinh Thiển gật gật đầu đang muốn cùng Mặc Quân trở về phòng, lại nghe ngoài cửa một tràng tiếng đánh nhau hỗn loạn, không khỏi có chút kỳ quái, vừa mới quay đầu, Mặc Quân liền ôm lấy nàng vọt đến một bên.

Nàng giật mình nhìn lại, thấy nơi mình vừa đứng ngã nhào vào một nam nhân cả người đầy máu.

Mặc Quân ôm lấy nàng, lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa.

- --------------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui