Sau khi đoàn người thu thập xong, lo lắng động tĩnh vừa rồi ở Tuyết vực sẽ dẫn tới một chút phiền toái, liền cấp tốc rời khỏi Rừng Tuyệt Tích.
Đứng nhìn lại một mảnh địa vực, mấy người trong lòng nhịn không được cảm khái, trải qua nhiều thử thách như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng coi như lui thân an toàn.
Bởi vì Mặc Quân còn chưa tỉnh, Hạ Tâm Nghiên kiên trì muốn Thư Khinh Thiển đi Hạ gia, đổi một hoàn cảnh tốt hơn chữa trị cho Mặc Quân, Thư Khinh Thiển không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
Mấy người tiến vào thành Tuyền Cơ, Hạ Mộc quản gia vội vã tới đón: "Tiểu thư, ngài rốt cục trở về, ngài Kết Đan rồi, thật tốt quá! Gia chủ rất lo lắng ngài, phái rất nhiều người đi tìm đều không tin tức, gia chủ đã gấp đến không được, vừa chuẩn bị lại đi tìm, may là ngài đã trở lại."
Hạ Tâm Nghiên trong lòng xúc động, khẽ gật đầu: "Được rồi, được rồi, ta không có chuyện gì, nhanh đi về.
Hai vị này là bạn tốt của ta, ngươi đi về trước chuẩn bị cẩn thận, các nàng sẽ đến làm khách ở Hạ gia mấy ngày.
Còn nữa, phái người đi Vọng Tiên Tông thông báo Văn Uẩn Nhi cùng Văn Hiên, nói chúng ta trở về rồi."
Hạ Mộc đã gặp qua Thư Khinh Thiển, liếc nhìn trong lòng nàng nữ nhân áo đỏ, lúc này chính là nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ.
Hạ Mộc không khỏi cảm thấy một trận kinh diễm, vị này cư nhiên so với tiểu thư xinh đẹp hơn, thực lực hắn lại nhìn không thấu, không dám nhiều hơn mạo phạm, xoay người phân phó thủ hạ đi làm.
Hạ Tâm Nghiên dẫn Thư Khinh Thiển tiến vào tiểu viện phía nam Hạ Phủ, viện không lớn nhưng thiết kế rất khác biệt, phía sau viện là một mảnh cây thông, lá thông xanh biếc tươi tốt, gió mát phất qua tiếng thông reo từng trận, mang theo thoang thoảng tùng hương, nhượng người thư thích, trong viện có gốc cây khổng lồ Huyền Linh Mộc, tán cây to lớn như tấm áo choàng khổng lồ, lá cây màu vàng óng tầng tầng lớp lớp, rất là tươi đẹp.
Thư Khinh Thiển mềm nhẹ đặt Mặc Quân lên giường, đem chăn mỏng che ở trên người nàng, cho dù nàng sẽ không bị lạnh.
Nắm chặt bàn tay lành lạnh của Mặc Quân, Thư Khinh Thiển không diễn tả được trong lòng là tư vị gì, con mắt chớp đều không chớp nhìn nàng, ôn nhu lưu luyến rồi lại ẩn chứa vô tận thống khổ giãy giụa.
Hạ Tâm Nghiên thấy nàng như vậy chỉ có thể thấp giọng khuyên giải an ủi: "Nàng sẽ không có chuyện gì, khả năng chỉ là mệt mỏi, ngươi nhượng nàng nghỉ ngơi nhiều chút, ngươi có thể đi tham quan Hạ phủ một vòng."
Thư Khinh Thiển gật gật đầu, chợt nghe một giọng nam nhân trầm ổn từ ngoài cửa truyền vào: "Nghiên Nhi, con trở về thế nào không đến thăm cha, nghe nói con dẫn theo bằng hữu tốt về, còn không để cha gặp một chút." Bởi vì kiêng kỵ đây là phòng nữ tử, hắn cũng không có tiến vào, chỉ là ở gian ngoài truyền lời.
Hạ Tâm Nghiên vội vã đi ra ngoài, trên mặt chất đầy ý cười.
Thư Khinh Thiển đi theo phía sau, vừa ra khỏi cửa liền thấy Hạ Tâm Nghiên kéo cánh tay nam nhân kia, cười rất là thân mật.
Người đến thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sáng, hẳn chính là phụ thân của Hạ Tâm Nghiên.
Hạ Cư Thịnh xoa xoa đầu nữ nhi, cười híp mắt: "Lớn như vậy còn làm nũng, cũng không sợ bằng hữu của con cười!" Nói đoạn, ngẩng đầu đối Thư Khinh Thiển cười từ ái.
Buông ra Hạ Tâm Nghiên, Hạ Cư Thịnh ôn giọng nói: "Tâm Nghiên trước liền nói với ta, nàng muốn bồi bạn tốt đi tới Rừng Tuyệt Tích.
Nghiên Nhi tính tình có chút nuông chiều, cũng có chút kiêu ngạo, cho nên nàng chưa từng có được một bằng hữu chân chính.
Nàng từ nhỏ không còn mẫu thân, cùng biểu huynh biểu tỷ cũng không thân cận, ta tuy thương nàng, nhưng không có cách bù đắp cho nàng những thứ thiếu hụt, vì lẽ đó ta rất cảm ơn cô nương, đương nhiên cũng rất hiếu kỳ đến cùng là ai có thể làm nữ nhi của ta giao tâm như vậy."
Hạ Cư Thịnh ánh mắt thoáng dò xét Thư Khinh Thiển, trong mắt có hiếu kỳ cũng có cảm khái, nữ tử này thiên phú rất tốt, còn trẻ như vậy nhưng đã đến Kim Đan trung kỳ rồi.
Thư Khinh Thiển thản nhiên đối diện cặp mắt sắc bén kia, khẽ cười: "Không biết Hạ gia chủ cảm thấy Khinh Thiển là người thế nào?"
"Ha ha, ít nhất có thể nhìn được Thư cô nương là một người dũng cảm."
"Cha, ngài làm gì a, đều nói rồi nàng là bằng hữu của con!"
Hạ Cư Thịnh vung vung tay ngăn cản Hạ Tâm Nghiên mở miệng, tiếp tục nhìn Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển ra hiệu Hạ Tâm Nghiên bình tĩnh đừng nóng, giữ lễ nói: "Hạ gia chủ là một phụ thân tốt, dĩ nhiên trong lòng ngài, Tâm Nghiên là một nữ nhi để ngài hãnh diện.
Nàng sở dĩ không có bằng hữu, nguyên nhân cũng không do nàng, mà bởi vì nàng là nữ nhi của ngài."
"Cô nương nói tất cả những thứ này đều do ta?" Hạ Cư Thịnh nhíu nhíu mày.
"Đương nhiên không, ta nghĩ Tâm Nghiên cũng không cần những bằng hữu chỉ vì lợi ích mà tiếp cận nàng, tuy nói nguyên nhân là bởi vì ngài, nhưng sai chính là bọn họ, Tâm Nghiên cũng không cần những bằng hữu như vậy." Thư Khinh Thiển thẳng tắp nhìn hắn.
"Ha ha, không sai, nhưng ta làm sao biết cô nương không phải một người trong đó đây?"
"Hạ gia chủ quả nhiên rất đau Tâm Nghiên, ngài hãnh diện nàng, cũng nên tin tưởng ánh mắt của nàng.
Nói thật lần đầu gặp Tâm Nghiên, ta cũng không thích nàng, chỉ là lần kia trong nguy nan hiển lộ chân tình, ta mới thật hiểu rõ cách làm người của nàng, vì lẽ đó mới kết giao.
Sau đó nàng vì ta mà quay lại Rừng Tuyệt Tích, ta rất kinh ngạc, càng nhiều chính là cảm động.
Mà nàng hỏi ngược lại ta, trong cuộc đời có một bằng hữu khiến ngươi cam tâm tình nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, không phải rất may mắn sao? Ta liền biết chúng ta sẽ cả đời là bằng hữu, bất luận nàng là người nào." Thư Khinh Thiển nói đến rất nghiêm túc, cũng rất kiên định.
Hạ Tâm Nghiên ở một bên nghe con mắt đều đỏ, nàng mười tám năm đều chưa từng có được một bằng hữu chân chính, mấy lần kết giao đều lần lượt bị bọn họ gây thương tổn trong lòng, ở trong mắt bọn họ nàng trước tiên liền là Hạ gia Đại tiểu thư, sau đó mới là nàng Hạ Tâm Nghiên.
Thư Khinh Thiển lại không giống như vậy, lúc đầu nàng từng trêu chọc nàng ấy, nàng ấy cũng không vứt bỏ nàng, cũng không bỏ đá xuống giếng, chính mình cúi đầu nhận sai, nàng ấy không chế nhạo, trái lại thành tâm tương giao.
Lôi kiếp giáng xuống, nàng ấy cũng không chút do dự, đem cái vòng tay chứa ngàn vạn chí bảo thay nàng chặn sấm sét.
Mặc Quân tuy rằng miệng độc nhưng cũng sẽ che chở nàng, có nguy hiểm nàng ấy đều đi đầu, không hề bỏ nàng một mình.
Nàng biết nếu như vậy vẫn chưa thể tính bằng hữu, nàng đời này đều sẽ không có bằng hữu rồi!
Hạ Cư Thịnh nhìn thái độ nữ nhi, lại nghe Thư Khinh Thiển mấy câu nói, trong lòng đã sớm hiểu rõ, đứa bé này sẽ không có nhìn sai người.
Hắn vỗ vỗ bả vai nữ nhi, cười rất là thư thái: "Khinh Thiển đúng không, cô nương rất tốt, chỉ là Nghiên Nhi bị tổn thương quá nhiều, ta sợ sẽ lại xuất hiện những chuyện kia, vừa rồi con không nên trách thúc thúc, con liền đem Hạ phủ làm nhà của chính mình, tuyệt đối không nên gò bó!"
"Không có, con có thể hiểu được tâm tình của ngài, cảm ơn Hạ gia chủ." Thư Khinh Thiển vội vã đáp.
"Không cần khách sáo như vậy, gọi ta thúc thúc liền được!" Hạ Cư Thịnh hòa nhã nói.
"Thiển Thiển, không cho phép ngươi gọi hắn thúc thúc, ta nghe khó chịu vô cùng." Hạ Tâm Nghiên liếc Thư Khinh Thiển, trên mặt rất là bất mãn.
"A? Vậy ta nên gọi thế nào?" Thư Khinh Thiển có chút buồn cười, khẳng định lúc trước Hạ Tâm Nghiên bị Mặc Quân trêu chọc, để nàng ấy đối hai chữ 'thúc thúc' này đều mang thù rồi.
"Nghiên Nhi, vì sao không thể để Thư cô nương gọi thúc thúc?" Hạ Cư Thịnh nhíu nhíu mày hỏi.
"Hừ, đều do Mặc yêu nghiệt kia, mặc kệ, Thiển Thiển gọi cha là Hạ bá bá liền được." Hạ Tâm Nghiên buồn bực nói.
"Cha có già như vậy sao? Mà thôi, liền theo ý con, bá bá thì bá bá vậy.
Mà Mặc yêu nghiệt, là bằng hữu kia của con à?" Hạ Cư Thịnh hơi nghi hoặc một chút.
"Nàng vì bảo vệ chúng con, liền đấu một trận sống chết với Cửu Vĩ Hồ, thương tổn hồn phách, hiện tại còn chưa tỉnh." Nhắc tới Mặc Quân, sắc mặt của Thư Khinh Thiển lại ảm đạm xuống.
"Có thể dẫn ta đi nhìn một chút không, có lẽ ta giúp được một hai."
"Vậy làm phiền bá phụ." Thư Khinh Thiển cảm kích nói.
Hạ Cư Thịnh tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy một vị nữ tử lẳng lặng nằm ở trên giường, trên người được chăn mỏng đắp kín, lộ ra một gương mặt kinh diễm đến ánh trăng ngôi sao đều phải ảm đạm, một phân một ly cũng hoàn mỹ phù hợp, lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, còn có chút thống khổ, đã có mấy phần nhu nhược.
Chẳng trách Nghiên Nhi gọi nàng yêu nghiệt, quả thật là yêu nghiệt.
Khiến Hạ Cư Thịnh giật mình chính là, hắn đã Hợp Thể Kỳ cư nhiên không nhìn ra tu vi của nàng, khả năng nàng tu vi còn trên cả hắn? Chuyện này cũng thật hoang đường, nàng tuổi nhưng chỉ bằng Nghiên Nhi nhà hắn.
Hắn giơ tay đem linh lực truyền vào trong cơ thể nàng, cư nhiên bị nàng đẩy ra ngoài.
Hạ Cư Thịnh kinh hãi, quay đầu lại hỏi: "Vị bằng hữu này của con thực lực ở cảnh giới nào rồi?"
Hạ Tâm Nghiên lắc đầu: "Không biết, nàng chưa từng nói, chỉ biết ít nhất là trên Xuất Khiếu."
Hạ Cư Thịnh ra một thân mồ hôi, Nghiên Nhi vậy mà quen biết một vị đạo hạnh cao thâm đến bực này.
Thân phận của nàng, tuyệt đối không đơn giản!
Hạ Cư Thịnh không kịp nghĩ nhiều, lại nói: "Nàng đối với ta phòng bị rất nặng, ta thần thức không cách nào tra xét tình huống của nàng, các con có thể khiến nàng thả xuống cảnh giác hay không?"
"Khinh Thiển, ngươi ở bên tai nàng vỗ về nàng, nàng tiềm thức có thể nghe được ngươi."
Thư Khinh Thiển hơi cúi người xuống, ở bên tai Mặc Quân ôn nhu nói: "Mặc Quân, ta là Khinh Thiển, ta nhờ phụ thân của Tâm Nghiên xem bệnh cho nàng, nàng đừng sợ, ta đều ở đây, nàng ngoan chút, nhượng Hạ bá bá giúp nàng, có được hay không?"
Một lát sau, Hạ Cư Thịnh phát hiện linh lực truyền vào không bị bài xích nữa, xem ra nữ tử này rất tín nhiệm Thư cô nương.
Xem xét hồn phách của nàng, Hạ Cư Thịnh càng thêm kinh ngạc, nhìn kỹ một chút lúc này mới thu hồi thần thức.
"Như thế nào, Hạ bá bá?"
"Cô nương này quả thực là cái kỳ tích, nàng ba hồn bảy vía dĩ nhiên thiếu một hồn hai phách, người bình thường nếu như thiếu mất hồn phách, nhẹ thì ý thức hỗn loạn lạc lối, nặng thì trực tiếp hồn phách tiêu tan, nàng nhưng lại ít đi ba cái, hơn nữa đều là vết thương cũ, nàng cư nhiên có thể hảo hảo, bằng hữu này của các con thật ghê gớm!"
"Thiếu một hồn hai phách, làm sao sẽ như vậy, con cho rằng Lang Gia giúp nàng tụ hồn tốt rồi." Thư Khinh Thiển lẩm bẩm nói, "Vậy nàng hiện tại sẽ có chuyện hay không?"
"Hồn phách của nàng rất vững chắc, hẳn là được kỳ vật che chở, chỉ là hồn phách trọng ngưng, dẫn đến ký ức cũ tái hiện, nàng lại tâm tư quá nặng, có thể sẽ lạc lối ở bên trong những ký ức này, vô pháp tỉnh lại." Hạ Cư Thịnh nghiêm nghị nói.
Hạ Tâm Nghiên sắc mặt tái xanh, Thư Khinh Thiển càng trực tiếp thoát lực, nếu không có Hạ Tâm Nghiên vội vã đỡ lấy nàng, nàng liền ngã xuống đất rồi.
"Thế nào sẽ như vậy, Lang Gia rõ ràng giúp nàng tụ hồn rồi, không thể nào, không thể nào." Thư Khinh Thiển tràn đầy hoảng loạn, không ngừng lẩm bẩm.
Hạ Tâm Nghiên một bên dỗ dành nàng, một bên nhìn Hạ Cư Thịnh: "Cha, lẽ nào không có cách cứu nàng sao?"
Hạ Cư Thịnh thở dài: "Chỉ có thể dựa vào bản thân nàng, bất quá nàng đối Thư cô nương rất tín nhiệm, có lẽ cùng nàng nói chuyện nhiều một chút, nàng có người quyến luyến, sẽ sớm thoát khỏi ký ức, trở về hiện thực.
Ta còn phải đi xử lý một vài chuyện, có gì nhượng Tâm Nghiên tìm ta." Hắn nhìn trấn an Thư Khinh Thiển, liền xoay người rời đi.
Thư Khinh Thiển cố nén chua xót, ngồi ở bên người Mặc Quân, ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng đau khổ càng lúc càng kịch liệt, Mặc Quân đang đi lạc ở trong những ký ức nào, vui vẻ hay thống khổ, nơi đó có người khiến nàng quyến luyến hay không? Mình liệu có thể khiến nàng không đành lòng mà từ ký ức trở lại?
Thư Khinh Thiển không biết, nàng cái gì cũng không biết, thân thế của Mặc Quân, thống khổ của Mặc Quân, nàng đều không biết! Từ khi Mặc Quân xuất hiện ở trước mặt nàng, trái tim của nàng liền rơi đôi mắt sâu như bóng đêm kia, cũng không cách nào thoát ra, tựa như chìm vào một vùng mê muội, khác nào trăng trong nước hoa trong gương, nhìn thấy nhưng không cách nào chân chính chạm tới.
Hạ Tâm Nghiên nhìn nàng, nhẹ giọng vỗ về: "Mặc Quân nàng sẽ không lạc lối trong hồi ức, nàng rất quyến luyến ngươi, ta đều nhìn thấy, nàng quan tâm nhất chính là ngươi."
"Đa tạ Tâm Nghiên, ta không sao rồi, ta bồi nàng trò chuyện, ngươi không cần lo lắng." Thư Khinh Thiển miễn cưỡng cười, trong mắt tràn đầy cảm kích.
"Ta đi lấy cho nàng chút Nguyên Thần Quả, nói không chừng có thể phát huy tác dụng." Hạ Tâm Nghiên liếc nhìn Mặc Quân, đứng dậy rời đi.
Thư Khinh Thiển đem Lang Gia Ngọc bỏ vào lòng bàn tay Mặc Quân, nắm thật chặt nàng bàn tay mềm lạnh, ở bên tai nàng nhẹ giọng tâm tình, tiếng nói êm dịu mềm mại rót vào.
Hạ Tâm Nghiên đến rất nhiều lần, mỗi lần đều lẳng lặng nhìn Thư Khinh Thiển một mình lẩm bẩm, ngồi ở đó chưa bao giờ rời đi.
- --------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...