Tu Chân Liêu Thiên Quần

Nổ cửa hả?

Đầu năm nay mấy phần tử tội phạm đều kiêu ngạo thế à? Hay là mình đã đăng nội dung đáng chết nào lên trên mạng nên bị kiểm tra đồng hồ nước thật hả?

Không đâu, mình là một công dân tốt tuân thủ luật pháp, trước giờ không hề nói điều gì quá khích trên mạng cả. Chỉ độc cho mỗi bộ phim điện ảnh một bình luận một sao để giải tỏa sự âm u trong lòng thôi mà.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa nhà hắn nhẹ nhàng mở ra.

Người thanh niên này ở trong một căn phòng cho thuê đơn giản, một phòng ngủ một nhà vệ sinh một phòng khách, không có phòng bếp. Phòng khách là nơi bình thường hắn nghịch máy tính, đối diện với cửa nhà.

Cửa phòng không bị nổ tung… Nhưng cứ như có một bàn tay vô hình vặn khóa mở nó ra vậy. Cảnh tượng này thật là làm người ta kinh hãi.

Tiếp đó, có hai người đàn ông cao to đi vào trong phòng.

Một người mỉm cười đầy vẻ thân thiện, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác đáng tin.

Một người khác vẻ mặt rất khó chịu, hiển nhiên chính là cái vị nói cho nổ cửa nhà lúc nãy.

Người thanh niên đó nói bằng giọng hoảng sợ:

- Mấy người là ai, đừng qua đây, mấy người mà đi qua đây là tôi bảo cảnh sát đấy.

- Anh bạn à, đừng hoảng sợ, chúng tôi không có ý xấu đâu.

Người đàn ông luôn mỉm cười kia suy nghĩ một lát rồi bảo:

- Cậu có muốn có tiền không?

Không có ý xấu mà còn xông vào nhà tôi à? Người thanh niên nghĩ ngay đến những cảnh tượng đáng sợ trong các bộ phim điện ảnh, ví dụ như trùm buôn thuốc phiện ở nước ngoài sẽ chọn một vài người bình thường, ép bọn họ phải vận chuyển hàng cấm chẳng hạn.

- Tiền đương nhiên là tôi thích nhưng tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện phạm pháp đâu. Các người từ bỏ ý định đi!

Trong lúc nói chuyện, người thanh niên đã lặng lẽ bấm số cảnh sát.

- Không cần gọi điện đâu, tín hiệu chỗ này bị tôi cắt đứt rồi.

Người đàn ông với gương mặt khó chịu kia lên tiếng.

Tim người thanh niên kia đập thình thịch, xong đời rồi!


Người đàn ông luôn mỉm cười nói:

- Không cần lo lắng, chúng tôi thật sự không có ý xấu. Cách đây không lâu có phải anh bạn đã đăng một bình luận về nhân vật phản diện trong Trận Chiến Mạt Pháp lên mạng đúng không?

- Á đù, chỉ vì một bình luận mà mấy người muốn làm thịt tôi ư?

Người thanh niên nghĩ không biết có phải thế giới này điên cả rồi hay không?

Chỉ là một bình luận một sao bình thường thôi mà, hơn nữa cũng không nói gì quá đáng. Chỉ vì điều này mà lặn lội tìm đến tận cửa, còn xông vào nhà hắn hả?

Có phải là điên cuồng quá rồi không?

- Tôi đã nói là anh bạn hiểu lầm rồi mà, chúng tôi hoàn toàn không muốn gây phiền phức cho cậu.

Người đàn ông luôn mỉm cười đó nói:

- Nên nói thế nào nhỉ, bình luận một sao đó của cậu khiến sư huynh nhà chúng tôi rất vui. Vì thế, huynh ấy bảo chúng tôi đến tìm và giúp đỡ cho cậu. Tôi đã điều tra rồi, gần đây hình như kinh tế của anh bạn hơi căng phải không?

Người thanh niên: …

- Xem ra là đúng rồi. Cho cậu này, đây là phần thưởng sư huynh nhà chúng tôi cho cậu, đừng khách khí, cứ cầm lấy đi.

Người đàn ông luôn mỉm cười đưa cho hắn một bao lì xì.

Nhìn độ dày của nó, nếu như thật sự là tiền thì hẳn là không ít đâu nhỉ?

- Ngoài ra, nếu như cậu hài lòng với phần thưởng này thì có thể tranh thủ cơ hội, đăng một số bình luận về Tà Tướng Minh Nguyệt lên mạng. Bất luận là bình luận tốt năm sao hay là bình luận kém một sao đều được cả, chỉ cần bình luận tỉ mỉ về nhân vật Tà Tướng Minh Nguyệt này là có thể lấy được nhiều phần thưởng hơn.

Người đàn ông luôn mỉm cười tiếp tục nói.

Cậu thanh niên cẩn thận mở bao lì xì ra xem, thật sự là mấy tờ tiền màu đỏ này, ít nhất phải hơn chục nghìn tệ. Hắn lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn giữ gương mặt mỉm cười kia.

Đầu óc của mấy người này có bình thường không thế?

Bất luận là bình luận tốt năm sao hay là bình luận kém một sao, chỉ cần nói tỉ mỉ về nhân vật Tà Tướng Minh Nguyệt này là có thể lấy được nhiều phần thưởng hơn hả?

Điên rồi à?


Hay là do… đây là thế giới của người giàu có, hắn không thể nào hiểu nổi?

- Làm cho tốt nhé, tôi sẽ chú ý tới cậu.

Người đàn ông mặt mỉm cười kia cười nói.

Nói xong, hắn phất tay, rời đi một cách phiêu dật.

Sau khi người đàn ông luôn mỉm cười đi, người đàn ông có vẻ mặt khó chịu kia đột nhiên ép giọng xuống nói:

- Nhớ kỹ, viết bình luận cho tử tế. Chỉ được viết bình luận về nhân vật Tà Tướng Minh Nguyệt, đừng viết về những thứ khác. Không cần biết cậu viết bình luận tốt hay xấu, nhưng nhất định phải nổi bật, có cá tính. Ngày mai bọn tôi lại đến kiểm tra bình luận cậu viết.

Trong lòng cậu thanh niên đó kinh hãi, rõ ràng lúc trước ý của người đàn ông luôn mỉm cười kia là ‘nhân lúc có phần thưởng, tranh thủ cơ hội đi viết bình luận’. Nhưng người đàn ông có vẻ mặt khó chịu này lại uy hiếp hắn, tối nay nhất đinh phải viết ra một bình luận xuất sắc, ngày mai bọn họ còn qua kiểm tra á?

Thanh niên đó nuốt một ngụm nước bọt:

- Viết bình luận bao nhiêu chữ?

- Thiếu chút nữa quên giới hạn số chữ cho cậu. Mười nghìn chữ nhé, ít nhất là mười nghìn chữ, nếu thiếu thì hậu quả ra sao cậu hiểu rồi đấy.

Người đàn ông vẻ mặt khó chịu nói với giọng lạnh lùng.

Sau khi nói xong, hắn ta cũng lắc lư đi ra khỏi nhà.

Sau một lúc lâu, người thanh niên kia nhéo lấy mặt của chính mình rồi lại nhìn vào chiếc bao lì xì trên bàn của mình.

Má nó… thật sự không phải nằm mơ.

Bình luận mười nghìn chữ về nhân vật Tà Tướng Minh Nguyệt… đây chẳng phải muốn lấy mạng của hắn sao.

Trong trailer, nhân vật Boss phản diện đó xuất hiện được mấy cảnh chứ? Cộng thêm bức ảnh trong loạt ảnh của diễn viên nữa, có bôi đen thì cũng bị hắn bôi hết rồi được không hả! Còn viết ra được bình luận gì nữa đây?

Chỉ vẻn vẹn tí tin tức này mà bắt hắn viết bình luận mười nghìn chữ, sao mà viết được hả!

Hắn đột nhiên nhớ tới hồi học tiểu học phải nhìn tranh viết văn, cho một hai bức tranh kì quái rồi viết thành một bài văn, đúng là điên rồi!


Nhưng nếu như không viết thì cứ cảm thấy rất đáng sợ. Nhưng nên bắt đầu từ đâu đây? Viết từ ngũ quan, mắt mũi của diễn viên đóng vai Tà Tướng Minh Nguyệt kia thì sao?

Ví dụ như: Từ đôi mắt sáng của nhân vật Tà Tướng Minh Nguyệt có thể nhìn ra tuy rằng hắn là nhân vật phản diện nhưng hắn cũng có tình cảm.

Đù, hắn là chuyên giả viết bình luận kém một sao chứ đâu phải viết tiểu thuyết. Kỹ năng bịa chuyện này hắn không có đâu.

Cậu thanh niên thấy thật là mệt tim.

**************

Phía bên kia, Bạch Tôn Giả đưa Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục rời khỏi tổ địa Vô Cực Ma Tông.

Ba người không về thẳng công ty điện ảnh của Hoàng Sơn Chân Quân.

Bạch Tôn Giả đưa Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục đến chỗ bí mật mà hắn chuyển Dao Trì Thiên Giới đến.

Dao Trì Thiên Giới này là do ba người cùng phát hiện ra, vì thế, Bạch Tôn Giả cho Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục quyền hạn vào Dao Trì Thiên Giới bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, Bạch Tôn Giả còn định giá cho hoa sen nạp mana mà hạch tâm của Tống Thư Hàng chiếu ra. Lần này ra ngoài gây phiền phức cho Vô Cực Ma Tông chủ yếu là để xác định giá trị của đóa hoa sen nạp mana này.

Hiệu quả nạp năng lượng của hoa sen bị phong ấn còn tốt hơn tưởng tượng của Bạch Tôn Giả.

Cho dù ở nơi cấm sử dụng đan dược và linh thạch, đóa hoa sen này vẫn có thể bổ ma. Thậm chí tốc độ nạp mana vẫn vô cùng nhanh.

Tuy rằng dùng năm vạn viên linh thạch mới có thể đổi được một đóa hoa sen nạp mana có linh lực bằng hai vạn viên linh thạch, nhưng mấy chuyện trao đổi này không cần phải tính quá chi li.

Nói tóm lại, tốc độ hồi phục linh lực của hoa sen nạp mana này rất nhanh, linh lực bổ sung không có tạp chất, không phản phệ, trong lúc bổ ma không bị gián đoạn, hơn nữa không chịu hạn chế cấm sử dụng đan dược và linh thạch bổ sung linh lực.

Có nhiều công dụng cộng lại với nhau như thế, dù định giá theo kiểu bảo thủ nhất thì giá trị của nó ít nhất phải tăng lên tám lần. Đây mới chỉ là giá thấp nhất… vì vào thời khắc mấu chốt, thứ này còn có thể trở thành đạo cụ giữ mạng.

Nhưng chế ra hoa sen nạp mana không hề dễ, không thể sinh ra một số lượng lớn như hạt sen Đao Ý Thông Huyền của Tống Thư Hàng.

Bạch Tôn Giả đề nghị Tống Thư Hàng có cơ hội thì đi học thuật phong ấn, tốt nhất là có thể độc lập chế ra hoa sen nạp mana.

Đến lúc đó, hai sản phẩm hạt sen Đao Ý Thông Huyền và ‘hoa sen nạp mana’ nhất định có thể đem tới vô số tiền tài có cho Tống Thư Hàng.



Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Ngày 24 tháng 8 cũng chính là ngày Hoàng Sơn Chân Quân sắp xếp chiếu phim lần đầu.

Hiếm khi Tống Thư Hàng trải qua mấy ngày nhàn rỗi. Mấy ngày hôm nay, chuyện mà hắn làm chính là tu luyện luyện thể công pháp, điều chỉnh thể hình to lớn của mình về lại kích thước bình thường.

Sau đó luyện chữ, đi xem chế tác hậu kỳ của bộ phim, nghe các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 luận đạo, mỗi ngày trôi qua thật nhẹ nhàng sung sướng.


Điều duy nhất không tốt đó là cái quẻ thượng thượng thượng thượng thượng thượng kia vẫn chưa kết thúc, ấn đường của hắn vẫn còn đen, điều này khiến hắn lo lắng thấp thỏm.

Buổi tối ngày 24.

Bình thường buổi chiếu phim đầu tiên của các bộ phim điện ảnh được xem như một kiểu tuyên truyền.

Mà buổi chiếu đầu tiên của Trận Chiến Mạt Pháp… hoàn toàn không có dự định dùng làm tuyên truyền.

Bộ phim đã được tuyên truyền đủ rồi, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Hoàng Sơn Chân Quân đã tuyên truyền Trận Chiến Mạt Pháp đến từng ngóc ngách trong đời sống của mọi người.

Cho nên lần chiếu đầu tiên này chỉ đơn thuần là chiếu Trận Chiến Mạt Pháp sau khi được cắt nối biên tập để các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 xem giải trí thôi.

Tuy rằng lúc biên tập, các đạo hữu như Diệt Phượng Công Tử, Bắc Hà Tán Nhân đều đứng bên cạnh xem, thuộc làu làu các tình tiết trong phim rồi. Nhưng, chỉ có vào rạp thì mới thấy được cái thú vị của xem phim điện ảnh được, hơn nữa còn rất có cảm giác thành tựu.

Lần đầu chiếu không mời người ngoài, chỉ mời các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, cộng thêm Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Dương Đức và các thành viên trong đoàn làm phim của đạo diễn Jacob thôi.



Ngày thứ hai, 25 tháng 8.

Trận Chiến Mạt Pháp chính thức công chiếu vào một ngày cuối tuần của kỳ nghỉ hè.

Vô số khán giả ngay lập tức đặt mua một tấm vé, sốt ruột đợi bộ phim bắt đầu. Có mấy người đến từ lúc tờ mờ sáng, nhanh trí giành lấy mấy vé liền.

Mà có vài người thức dậy muộn hơn, chuẩn bị nhân lúc cuối tuần đi mua vé xem phim. Sau đó bọn họ vừa xem nhìn liền phát hiện ra vé ngày hôm nay đã bị bán hết sạch rồi, đến suất lúc nửa đêm cũng không còn.

Có cần khoa trương thế không? Tuy rằng trailer của phim này cũng hay, diễn viên cũng đẹp, Cao Thăng sư huynh cũng tất nhiên phải chết, nhưng nhanh thế mà đã bán hết vé rồi… không phải là bên sản xuất phim khai khống số liệu bán vé đấy chứ?



Trong một rạp chiếu phim ở thành phố Văn Châu.

Một lúc trước khi chiếu phim.

Lúc này trong rạp đã không còn ghế trống nữa.

- Tôi nói này ba Thư Hàng, nhiều người tới xem phim quá, ông nói xem Thư Hàng nhà mình… ừm, sau khi kết thúc phim Cao Thăng sư huynh có bị người ta trùm bao tải tẩn một trận không nhỉ?

Mẹ Tống nhìn sảnh chiếu phim gần ba trăm người không một ghế trống, nói nhỏ.

Ba Tống cũng nhỏ giọng đáp:

- Bà nói thì trong lòng tôi cũng thấy lo lắng theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui