Tại mảnh vỡ Dao Trì Thiên Đình này có mấy quần thể cung điện.
Trước đó Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục cũng tìm được mấy nhóm cung điện, Tô Thị A Thập Lục còn từng chiến đấu một trận với oán linh thuộc về một cung điện trong đó.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn mang Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đi thẳng về phía tây.
Khi đi đến một khối đất hoang màu đen, Lư Sơn Lộ Ma Tôn dừng lại, chỉ xuống đất nói:
- Tiếp theo phải địa độn mới đi vào được.
- Ngươi tiếp tục đi trước dẫn đường, ta mang người đuổi theo.
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng vừa nghe đến hai chữ địa độn, dạ dày đã nhộn nhạo không yên. Cũng may kỹ thuật địa độn của Bạch Tôn Giả rất ổn, giữa đường không xảy ra sự cố bất ngờ gì hết.
Sau khi chui xuống độ sâu hơn 200 thước, đám người Tống Thư Hàng thấy được một cung điện dưới lòng đất.
Có thể nhìn ra được chỗ này đã từng là một nơi rất phồn vinh thịnh vượng.
Nhưng bây giờ, khắp nơi đổ nát tan hoang giống y như quần thể cung điện trên mặt đất, cả không gian bị bao trùm bởi một tầng sương mù màu xám đậm.
Sau khi mang mọi người đến chỗ này, trên mặt Lư Sơn Lộ Ma Tôn lại xuất hiện biểu tình rối rắm... lại đang đấu tranh tâm lý nữa.
- Tên này phiền thật!
Bạch Tôn Giả nhịn không được nói. Một lần hai lần thì hắn còn có thể khen vị Lư Sơn Lộ đạo hữu này có ý chí kiên định, nhưng cứ cách mấy phút, tên này lại bày ra vẻ mặt rối rắm bắt đầu quá trình “giám định ý chí” một lần, thế thì bảo sao người ta không thấy phiền cho được chứ.
Lúc này, Lư Sơn Lộ Ma Tôn lại giám định ý chí thất bại, hắn thở dài nói:
- Coi chừng đám sương mù này, sương mù này không đơn giản đâu, chúng chính là lực lượng hỗn độn. Trong sương mù sẽ ngưng tụ ra một ít tà thú ô uế giống như thế giới Cửu U, cung điện dưới lòng đất này đã từng bị lực lượng thế giới Cửu U xâm lấn, làm ô nhiễm qua.
Tống Thư Hàng nhìn tầng sương mù xám xịt ở bên dưới, quả nhiên là năng lượng thế giới Cửu U, hơn nữa còn là tinh hoa năng lượng thế giới Cửu U. Mấy ngày nay hắn thường xuyên tiếp xúc với thế giới Cửu U nên cực kỳ quen thuộc với loại năng lượng này.
- Quả nhiên thế giới Cửu U cũng nhúng tay vào sự kiện Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt sao?
Tống Thư Hàng thầm nói.
Đang nói chuyện, trong sương mù bỗng có một đoàn năng lượng dơ bẩn xoay tròn, ngưng tụ thành hình một con rồng đen rất lớn, tấn công đám người Bạch Tôn Giả.
Nhưng rồng đen to lớn này còn chưa đến gần, trên người Tống Thư Hàng đột nhiên bay ra một vật, bộc phát ánh sáng màu vàng chói mắt.
Là kinh văn Thánh Nhân, bộ kinh văn do vị Thánh Nhân cao siêu kia của Nho gia tự tay viết ra khi còn sống. Từ lúc lấy được bản kinh văn này cho tới nay, Tống Thư Hàng vẫn chưa nghiên cứu kỹ nên cũng không biết rõ tác dụng của nó.
Nhưng mỗi khi đối mặt với những vật thể tà ác ô uế, bộ kinh văn này sẽ tự động kích hoạt.
Lúc này, kinh văn Thánh Nhân hiện ra hư ảnh kim thư to hơn mười thước trong hư không, xông về phía rồng đen to lớn do năng lượng dơ bẩn kia biến thành.
Ầm!
Rồng đen dơ bẩn bị đụng nát bấy.
Một kích thành công, kinh văn Thánh Nhân thong dong trở về bên người Tống Thư Hàng. Đồng thời kinh văn Thánh Nhân còn rút lấy năng lượng hỗn độn do rồng đen vỡ vụn hóa thành, mang theo trở lại.
Cũng giống như một con mèo bắt được chuột, sau đó vênh váo đắc ý mang con chuột tới khoe với chủ nhân, nhưng lại không thèm nghĩ xem chủ nhân có bị con chuột chết đó dọa giật mình hay không.
- Mang thứ năng lượng thế giới Cửu U này về làm gì, chúng ta không dùng được loại năng lượng này.
Tống Thư Hàng kêu lên.
Nhưng vừa dứt lời, trong đầu hắn chợt động.
Lại là loại cảm giác quen thuộc này!
Lát sau, hạch tâm trong đầu hắn lại phun ra kim quang lần nữa, kim quang hóa thành một đóa hoa sen cực kỳ sống động trong hư không.
Hoa sen vươn rễ cắm vào trong đám sương mù kia.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm giác được có một cổ lực lượng bị hoa sen hấp thu, trong đó phần lớn tiến vào hạch tâm trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng.
Bạch Tôn Giả nhìn hoa sen:
- Thú vị, hóa ra nó không chỉ ăn linh thạch mà còn ăn năng lượng Cửu U nữa sao?
Đóa sen này không giống với đóa Quân Tử Kim Liên kia của Nho gia.
Tốc độ hấp thu năng lượng của hoa sen rất nhanh. Lúc ở trong bảo khố của Bạch Tôn Giả, chỉ trong nháy mắt đã có thể hấp thu lực lượng của sáu trăm viên linh thạch ngũ phẩm, trong thời gian một câu nói đã có thể hấp thu hơn mấy ngàn viên linh thạch.
Mà bây giờ, tinh hoa năng lượng thế giới Cửu U còn dễ hấp thu hơn nhiều nên tốc độ hấp thu của hoa sen nhanh đến gấp ba lần.
Trong chớp mắt, tầng sương mù dày đặc bao trùm cung điện phía dưới đã biến mất một mảng lớn. Chiếu theo tốc độ hấp thu thế này, nhiều nhất một giờ, năng lượng sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ cung điện sẽ bị Tống Thư Hàng hấp thu sạch sẽ.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng. Nhớ lại lúc tìm được cung điện dưới lòng đất này, hắn phải ăn bao nhiêu khổ mới xông qua được tầng sương mù dày đặc kia.
Nhưng bây giờ, tầng sương mù dày đặc khiến hắn chịu nhiều đau khổ lại trở thành thức ăn cho tên tiểu tử tam phẩm này.
Đúng là giữa người với người, căn bản không cách nào so sánh được mà.
Lúc này, hình như sương mù dày đặc phía dưới cảm ứng được sự đáng sợ của hoa sen trước ngực Tống Thư Hàng.
Trong sương mù truyền ra từng trận thú gầm hoảng sợ, lát sau sương mù dày đặc bỗng cuộn ngược lại, tránh lui mấy ngàn thước.
Nhưng đóa hoa sen chỗ ngực Tống Thư Hàng vẫn không chịu buông tha, gốc rễ kéo dài vô hạn, giống như xúc tu linh hoạt không ngừng bám sát theo.
Một lùi một tiến, không lâu sau sương mù dày đặc đã lui khỏi cung điện, không ngừng tránh lui co rút về khu vực hoang dã phía sau cung điện.
Nhưng chúng nó càng tránh lui, càng co rút thì rễ của hoa sen lại càng lấn tới, được một tấc lại lấn thêm một thước. Năng lượng sương mù dày đặc càng co rút nén lại, hoa sen nó lại càng thích hấp thu.
Trên mặt Lư Sơn Lộ Ma Tôn lại xuất hiện biểu tình rối rắm, lần này không phải là giám định ý chí, mà chỉ đơn giản là hắn không biết dùng vẻ mặt gì để diễn tả tâm trạng bị muôn con Đờ Mờ chà đạp của mình bây giờ.
...
Thấy sương mù dày đặc đã rút lui, Lư Sơn Lộ Ma Tôn dẫn ba người Bạch Tôn Giả đáp xuống chỗ cửa vào cung điện.
- Nơi này có một trận pháp ẩn hình liên quan đến lực lượng không gian, phải đi đúng đường thì mới đến chỗ hạch tâm. Lúc trước ta phải thử nhiều năm mới tìm ra được lối đi chính xác, các ngươi đi theo ta.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn lạnh lùng nói.
Sau đó hắn đi trước dẫn đường, ba người Tống Thư Hàng theo sát phía sau.
Mọi người đi vòng vèo một hồi, không biết lúc nào lại tiến vào một không gian dị thứ nguyên cỡ nhỏ.
Mà rễ của đóa hoa sen chỗ ngực Tống Thư Hàng xuyên qua cả không gian dị thứ nguyên, kéo dài đến ngoại giới, tiếp tục đuổi giết đám sương mù dày đặc kia.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn rễ sen chỗ ngực mình, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Nếu sau này gặp phải di tích cổ thuộc loại hình mê cung, hắn có thể lợi dụng chức năng này của hoa sen. Đây chẳng khác nào một sợi dây thừng kéo dại vô hạn, có thể bảo đảm bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tìm được đường ra trong mê cung.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải chờ hắn khống chế được hạch tâm trong tâm khiếu đã rồi nói sau.
Không gian dị thứ nguyên cỡ nhỏ này chỉ là một căn phòng rộng một trăm thước vuông...
Trong phòng chỉ có ba chiếc ghế nằm, ngoài ra không còn vật gì khác nữa.
- Hạch tâm ở nơi này à?
Tô Thị A Thập Lục dò hỏi.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn không trả lời, mà bắt đầu hành động. Trong hồn phách hắn hiện lên một sợi xích phù văn, nhìn qua giống như một chuỗi mật mã phù văn.
Sợi xích phù văn này in vào trong hư không.
Một lát sau, có một loại năng lượng kỳ dị tụ lại trong hư không. Loại năng lượng này rất phức tạp, có linh lực trong thiên địa, có tinh thần lực, có tín ngưỡng lực, thậm chí có cả hỗn độn lực của Cửu U. Vô số lực lượng dung hợp làm một thể, rơi vào chiếc ghế nằm ở chính giữa.
Sau đó, trên ghế nằm bỗng hiện lên một thân ảnh.
Đó là một nữ tử tóc đen, đầu đội mũ phượng, trên người mặc phượng bào hai màu vàng đỏ tôn quý.
Cách ăn mặc thì rất sang trọng, nhưng lúc này nữ tử tóc đen lại mệt mỏi nằm trên ghế, trông như sắp chết vậy.
Một hồi lâu sau, nữ tử tóc đen ngẩng đầu lên. Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt hẹp dài, chỗ khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ rất bắt mắt, mang đến cho cô nét quyến rũ tự nhiên.
- Ồ, ngươi lại tới đấy à?
Nữ tử tóc đen nhìn về phía Lư Sơn Lộ Ma Tôn trong hư không.
Lại một hồi lâu sau.
Nữ tử tóc đen đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Ngươi chầu trời rồi? Đồ đoản thọ!
Tống Thư Hàng:
-...
Hệ thần kinh của nữ tử tóc đen này phản xạ chậm thật đấy.
Hơn nữa, lúc nữ tử tóc đen ngẩng mặt lên, không biết vì sao trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện cảm giác hoảng hốt.
Chính xác mà nói, không phải hắn hoảng hốt mà là Diệp Tư sư tỷ trong cơ thể hắn hoảng hốt. Cảm xúc của Diệp Tư ảnh hưởng đến Tống Thư Hàng nên trong lòng hắn cũng tự dưng hoảng hốt theo.
Vì vậy Tống Thư Hàng không khỏi lui về phía sau mấy bước, giấu mình sau lưng Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục.
[Diệp Tư, ngươi từng nợ tiền nữ tử này đúng không?]
Tống Thư Hàng tò mò hỏi trong lòng.
Diệp Tư:
[Không có, ta chưa từng nợ tiền ai hết, vả lại ta không biết nữ tử này.]
Nhưng vừa nói xong mấy lời này, trong đầu Tống Thư Hàng và Diệp Tư đồng thời hiện lên khuân mặt của vị nữ tử tóc đen trước mắt.
Nữ tử tóc đen hiện lên trong đầu hai người có khuôn mặt khá mơ hồ, nhưng nốt ruồi lệ ở khóe mắt lại rất rõ. Sau đó chỗ khóe mắt của nữ tử tóc đen trong đầu hai người bỗng rơi lệ, nhìn rất thương tâm.
Tống Thư Hàng và Diệp Tư đồng thời cảm giác được trong lòng thắt lại, tim như bị ai đó bóp nghẹt.
[Diệp Tư, ngươi có chắc là không nợ tiền người ta không?]
Tống Thư Hàng hỏi lại lần nữa.
[Chắc chắn là không nợ mà.]
Diệp Tư vẫn khẳng định là không. Nhưng lần này, trong lòng cô lại không chắc lắm.
Theo như trong trí nhớ thì cô chưa từng gặp qua mỹ nhân có nốt ruồi lệ này.
Nhưng biết đâu gặp rồi mà cô lại quên mất thì sao? Bởi vì Diệp Tư biết trí nhớ của mình không được hoàn chỉnh.
Hoặc cũng có thể là cô không nợ mỹ nhân này tiền, mà là nợ những thứ khác còn quan trọng hơn chăng?
...
Lúc này, lại qua một hồi lâu sau.
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ lại lên tiếng nói:
- Đồ đoản thọ, ngươi chết rồi thì làm sao giúp ta trông coi Dao Trì Thiên Giới đây. Mất bao công sức mới tìm được một tôn giả thất phẩm thích hợp, vậy mà...
Lư Sơn Lộ Tôn Giả lạnh lùng không nói gì.
Lại một hồi lâu sau.
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ đột nhiên quay đầu nhìn ba người Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục:
- Ồ, có khách nhân khác nữa à!
Bây giờ ngài mới nhìn thấy chúng ta sao? Tống Thư Hàng nhịn không được thầm phát tiết trong lòng.
- Xin lỗi, trạng thái hiện giờ của ta không tốt lắm, phản ứng hơi chậm.
Mỹ nhân có nốt ruồi lệ nói, dứt lời cô nhìn về phía Bạch Tôn Giả, vui vẻ nói:
- Ngươi cũng là tôn giả thất phẩm, lại còn sống sờ sờ nữa chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...