Đây là cây cỏ nhỏ,à Bạch Hạc Chân Quân lấy ra để trao đổi với ‘Long Ma dược tề’ của Tống Thư Hàng lúc đó, tên là ‘Đao Ý Thông Huyền’, là một báu vật sinh trưởng trong di tích của ‘Trường Sinh giả’ lấy đao nhập đạo, đối với đao tu mà nói thì nó cực kỳ quý giá.
Một khi ăn nó vào thì sẽ có cơ hội thể nghiệm, lĩnh ngộ ‘đao ý’.
Nếu có đủ số lượng ‘Đao Ý Thông Huyền’, chỉ cần tư chất bản thân đao tu không kém thì đều có thể ăn ra ‘đao ý’.
Sau khi Tống Thư Hàng nhìn thấy là Tô Thị A Thập Lục thì bèn cười hỏi:
- Thập Lục, cô từng ăn ‘Đao Ý Thông Huyền’ rồi à?
- Ừm.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu, Thiên Hà Tô thị là đao tu thế gia, ‘Đao Ý Thông Huyền’ là vật báu của đao tu, thế gia Thiên Hà Tô thị sao lại có thể bỏ qua nó được. Bên trong Thiên Hà Tô thị, cỏ ‘Đao Ý Thông Huyền’ là đơn vị tiền tệ thật sự, còn dễ dùng hơn cả linh thạch.
- Hiệu quả thế nào vậy?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi dò.
- Ờm, lúc đến cảnh giới nhị phẩm ta đã dùng ‘Đao Ý Thông Huyền’, sau khi ăn khoảng năm mươi gốc, ta lĩnh ngộ ra đao ý thuộc về mình.
Tô Thị A Thập Lục đáp.
Thiên Hà Tô thị có nội tình sâu dày, ‘Đao Ý Thông Huyền’ vô cùng quý giá đối với đao tu bình thường, nhưng Tô Thị A Thập Lục lại sử dụng định kỳ, còn ăn hơn năm mươi gốc, ăn đến ngưng tụ ra đao ý mới thôi.
- Thư Hàng ngươi cũng muốn ngưng tụ đao ý sao?
Tô Thị A Thập Lục tò mò hỏi, từ khi cô và Tống Thư Hàng tiếp xúc thì có thể cảm giác được, so với ‘đao’, dường như Tống Thư Hàng càng thích ‘kiếm’ hơn thì phải?
Mà bây giờ, Thư Hàng lại muốn ngưng tụ ‘đao ý’, đi con đường của đao tu ư?
- Ừ, ta muốn thử xem, nếu có thể nắm giữ đao ý thì nhất định uy lực đao pháp của ta có thể tăng lên rất nhiều.
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Loại ‘đao pháp phòng ngự’ kỳ dị như Nghịch Lân Đao Pháp không có yêu cầu gì với đao ý.
Nhưng mà, muốn phát huy ra uy lực thật sự của ‘Phần Thiên Hỏa Diễm đao’ do Xích Tiêu Tử tiền bối truyền thụ cho thì nhất định phải có đao ý phối hợp mới được. Nếu Thư Hàng ngưng tụ ra đao ý thuộc về mình, uy lực của ‘Phần Thiên Hỏa Diễm đao’ tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.
- Ừm.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu.
Sau khi cô suy nghĩ một chút bèn lên tiếng nhắc nhở Tống Thư Hàng:
- Đúng rồi Thư Hàng này, ngươi có biết nếu sau khi ngươi ngưng tụ ‘đao ý’ thì không cách nào ngưng tụ ‘kiếm ý’ nữa không. Một khi ngưng tụ một trong các loại đao ý, kiếm ý, quyền ý thì sẽ không có cơ hội ngưng tụ ‘ý’ khác.
Vô luận là đao ý cũng tốt, kiếm ý cũng tốt, quyền ý cũng được, đều là ‘tinh, khí, thần’ toàn thân của tu sĩ được ngưng tụ đến cực hạn, thông qua lĩnh ngộ thăng hoa mà ra. Một khi đã ngưng tụ ‘đao ý’, đao ý lập tức chiếm cứ một trăm phần trăm ‘tinh khí thần’, không còn chỗ trống cho tu sĩ tiếp tục ngưng tụ ‘kiếm ý’ nữa.
- Gì, còn có chuyện này nữa á?
Tống Thư Hàng giật thót cả người, loại chuyện như vậy hắn hoàn toàn không biết.
Nói cách khác, nếu như hắn sử dụng ‘Đao Ý Thông Huyền’ may mắn ngưng tụ ra ‘đao ý’ thì hắn phải đi trên con đường ‘đao tu’ này tới cùng.
- Vì vậy ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy.
Tô Thị A Thập Lục nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
Tống Thư Hàng mân mê ‘Đao Ý Thông Huyền’, bắt đầu suy tư.
So với các loại thuật như ngự đao phi vật, thuật kéo đao các thứ thì rõ ràng ngự kiếm phi hành càng ngầu lòi hơn, kiếm pháp cũng phóng khoáng hơn đao pháp.
Thế nhưng lý trí nói cho Tống Thư Hàng biết, hắn thật sự không có thiên phú học tập kiếm pháp, kiếm pháp duy nhất có thể học được còn là ‘Thánh Quang kiếm thuật’ được sửa đổi từ kiếm thuật phương tây. ‘Kiếm’ mà Thánh Quang kiếm thuật kia sử dụng là loại cự kiếm, so với kiếm thì nó càng giống đao hơn.
Lấy cây thiên phú của hắn, dù cưỡng ép chọn thiên phú ‘kiếm thuật’ cũng sẽ không có thành tựu là mấy.
Muốn đi xa hơn trên con đường tu chân thì ắt không thể thiếu đao ý.
- A Thập Lục này.
Tống Thư Hàng vân vê ‘Đao Ý Thông Huyền’, hỏi:
- Giả dụ như ta ngưng tụ ‘đao ý’ rồi thì ta còn có thể ‘ngự kiếm phi hành’ hay không? Là cái loại thay cho đi bộ kia ấy?
Ngoại trừ dùng phi kiếm để chiến đấu ra, thông thường tu sĩ còn có thanh ‘phi kiếm thay đi bộ’ thứ hai.
Trước đây còn rất lưu hành chuyện cải tạo phi kiếm thành các hình dáng khác người, tỷ như loại hình bàn phím, loại hình hoa quả, loại hình pho tượng siêu nhân…
- Ừ, tuy rằng tốc độ nhất định sẽ chậm một chút, nhưng đao tu ngự kiếm phi hành cũng không thành vấn đề.
Tô Thị A Thập Lục khẳng định nói:
- Tỷ như ta sau khi vượt qua thiên kiếp kế tiếp, ta sẽ có thể ngự đao phi hành, cũng có thể lựa chọn ngự kiếm nè, ngự côn nè, ngực búa nè, ngự roi nè, chỉ cần sở hữu pháp khí thuộc tính ‘phi kiếm’ đều có thể độn quang phi hành.
Khi nghe đến đó, Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu dùng đao, phi hành dùng kiếm, có thể bay thì hoàn toàn không thành vấn đề!
- Còn có vấn đề thứ hai, Thập Lục, nếu sau khi ta ngưng tụ được ‘đao ý’ rồi, sau này lúc ta tu luyện kiếm pháp, có thể chém ra ‘kiếm khí’ hay không?
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Không yêu cầu kiếm ý, chỉ cầu có thể chém ra một kiếm có kiếm khí như cầu vồng là đủ.
Để đỡ thèm là được rồi!
- Ha ha ha.
Tô Thị A Thập Lục khẽ cười thành tiếng:
- Đao khí, kiếm khí cơ bản không có khác nhau quá lớn. Tỷ như ta, dù là trong tay dùng kiếm thì ta vẫn có thể sử dụng nó thi triển đao pháp, chém ra đao khí. Thoạt nhìn có khác gì kiếm khí đâu nào?
- Nói vậy thì ta yên tâm rồi.
Tống Thư Hàng yên lòng.
Vì vậy, hắn cầm ‘Đao Ý Thông Huyền’ lên, một ngụm nuốt xuống.
- Trời! Sao ngươi lại trực tiếp nuốt luôn thế?
Tô Thị A Thập Lục trừng to mắt:
- Sẽ đau lắm đó!
Cô không ngờ Tống Thư Hàng nói nuốt là nuốt, căn bản không kịp ngăn cản.
Bên trên mỗi một một cây ‘Đao Ý Thông Huyền’ đều ngưng tụ ‘đao ý’ yếu ớt, mỗi một cọng cỏ tựa như bảo đao khai thiên lập địa. Nếu trực tiếp nuốt xuống, cảm giác sẽ như nuốt một thanh đao thép sắc bén, đau lắm đấy.
Tô Thị A Thập Lục còn nhớ, mình cũng phải phối hợp với dược tề trung hòa đặc thù mới dùng ‘Đao Ý Thông Huyền’ được.
Tống Thư Hàng:
- …
Sao hắn vẫn không thể lĩnh ngộ được đạo lý dục tốc bất đạt nhỉ?
Ngay sau đó, Thư Hàng cảm giác cổ họng mình cứ như bị cắt ra, vô cùng đau đớn.
Loại cảm giác này tựa như một lưỡi dao sắc bén thật dài hung ác đâm vào cổ họng hắn, đâm thẳng vào dạ dày, cũng như ‘nuốt kiếm’ vậy.
Mà bây giờ, phần lớn gánh xiếc biểu diễn ‘nuốt kiếm’ đều đổi sang dùng kiếm bật ra rút vào được để biểu diễn. Nuốt kiếm thật sự là chuyện rất nguy hiểm.
Lúc này đầu Tống Thư Hàng đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai tay bụm lấy yết hầu.
- Ngươi vẫn ổn chứ?
Tô Thị A Thập Lục lo lắng hỏi.
Tống Thư Hàng miễn cưỡng vươn tay lắc lắc, ý bảo mình còn có thể chịu nỗi. Hắn định mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng đau đớn, há mốm lại không nói nên lời.
- Ha ~
Tống Thư Hàng thở ra một hơi.
Lúc này, đầu lưỡi của hắn khẽ chấn động, một đóa hoa sen trắng tinh xuất hiện bên mép hắn.
Là dị năng Thiệt Trán Liên Hoa.
Tống Thư Hàng:
- …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...