- Trong thời gian diễn ra hoạt động, đổi ba mươi thi thể tà ma ngũ phẩm lấy một hạt Quân Tử Kim Liên, cực kỳ ưu đãi. Trao đổi chỉ tiến hành trong thời gian tổ chức hoạt động thôi.
Tống Thư Hàng nghe giọng điệu của Hằng Hỏa Chân Quân không khỏi nhớ lại tiếng rao hàng ở đầu đường: “Đổi điện thoại di động cũ lấy thau rửa mặt bằng thép không gỉ, dao làm bếp bằng thép không gỉ...”.
- Hằng Hỏa đạo hữu, ngươi không sợ lỗ vốn hả?
Lệ Chi Tiên Tử hỏi. Hạt sen Quân Tử Kim Liên không chỉ có tác dụng thức tỉnh năng lực đặc thù, mà còn có thể giúp tu sĩ, người bình thường tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ!
Đây là diệu dược tăng thọ nguyên đấy nhé, dù chỉ tăng năm mươi năm tuổi thọ nhưng vẫn có thể hấp dẫn rất nhiều tu sĩ ở lại. Đặc biệt là một số tu sĩ mạnh nhưng thọ nguyên không còn nhiều, đừng nói là năm mươi năm, cho dù chỉ có mười năm thọ nguyên cũng đủ để khiến bọn họ ra tay liều một phen rồi.
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Hằng Hỏa Chân Quân cười ha hả nói:
- Thế các vị đạo hữu có hứng thú tham gia hoạt động thú vị này không?
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Hằng Hỏa Chân Quân cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Tôn Giả. Ánh mắt đầy khát vọng của hắn giống như ánh mắt của một người nghèo rớt mồng tơi thấy được một món tài sản kếch xù vậy, không đúng không đúng, phải nói là giống như một thằng xui tận mạng gặp được nữ thần may mắn mới đúng.
Hằng Hỏa Chân Quân rất muốn mời Bạch Tôn Giả gia nhập vào trận doanh của Bạch Vân Thư Viên bọn họ.
Hằng Hỏa Chân Quân cũng không cần Bạch Tôn Giả làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần Bạch Tôn Giả trấn giữ hậu phương, yên phận làm một mỹ nam tử + linh vật là được rồi.
Chỉ cần Bạch Tôn Giả gia nhập vào thì tất cả các yêu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều thuộc về Bạch Vân Thư Viên bọn họ. Đến lúc đó, đám đại quân tà ma Cửu U kia chỉ có nước bó tay chịu chết mà thôi!
- Hằng Hỏa đạo hữu đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy nữa, ta nổi hết da gà rồi đây này.
Bạch Tôn Giả nói.
Hằng Hỏa Chân Quân lúng túng cười trừ mấy tiếng.
- Nói thế thôi chứ ta đáp ứng ngươi, ta sẽ ra tay giúp đỡ các ngươi chống lại đại quân tà ma Cửu U. Dù sao thì chúng ta cũng là lão bằng hữu với nhau mà, hơn nữa ta cũng muốn thừa dịp này quay mấy cảnh.
Bạch Tôn Giả vuốt cằm nói.
- Ha ha, Bạch đạo hữu đồng ý hỗ trợ thì tốt quá rồi.
Hằng Hỏa Chân Quân vui vẻ nói. Chờ đến lúc tà ma Cửu U tấn công, hắn sẽ để Bạch Tôn Giả trấn giữ hậu phương!
Lúc này, Tống Thư Hàng thắc mắc hỏi:
- Bạch tiền bối, chúng ta còn muốn quay cảnh gì nữa?
Bạch Tôn Giả chỉ vào chính mình nói:
- Chúng ta còn thiếu mấy cảnh nhân vật chính Lăng Dạ ở tiền tuyến, chiến đấu quyết liệt chống lại tà giới. Vì cần phải quay đến mấy cảnh chiến đấu khác nhau, cho nên chọn ngay dịp tà ma Cửu U tấn công lần này để quay luôn. Đến lúc đó, ta xông thẳng vào đội ngũ của tà ma Cửu U chém giết chúng nó, sau đó lại đổi chỗ, thay bộ quần áo khác đi ra giết tiếp, rồi lại thay quần áo đi ra giết, cứ như vậy thì giải quyết xong cảnh quay Lăng Dạ “mấy lần” huyết chiến tại tiền tuyến rồi.
- Ý hay lắm!
Tô Thị A Thập Lục nói.
Lệ Chi Tiên Tử gật đầu đồng ý.
Tống Thư Hàng suy tư một chút, sau đó nói:
- Nhưng mấy cảnh như vậy khó quay lắm. Hơn nữa, thành viên trong đoàn làm phim Jacob đều là người bình thường, để bọn họ quay phim trong hoàn cảnh đại quân tà ma Cửu U công kích tứ phía như vậy thì nguy hiểm quá.
Trong đợt tấn công lần này có cả tà ma cấp bậc bát phẩm ra tay, chỉ riêng khí thế áp bách thôi cũng đủ hù chết đám người bình thường như các thành viên trong đoàn làm phim Jacob rồi.
- Ta biết, cho nên ta nghĩ cứ giao cho người của chúng ta quay mấy cảnh này đi. Chắc trong nhóm Cửu Châu số 1 có người biết sử dụng máy quay phim chứ nhỉ? chúng ta cứ quay xong hết rồi giao cho đoàn làm phim Jacob biên tập lại là được rồi.
Bạch Tôn Giả nói.
Lệ Chi Tiên Tử giơ tay nói:
- Ta ta ta! Bạch tiền bối, ta đã học cách dùng máy quay phim rồi, nhưng nếu ta phụ trách quay phim thì lại không thể đi ra ngoài giết tà ma. Ta rất muốn lấy được hạt sen Quân Tử Kim Liên.
Hằng Hỏa Chân Quân phát hiện, mỗi khi bốn người Bạch Tôn Giả nhắc tới đề tài quay phim là hắn không cách nào chen miệng vào được, giống như hai bên có sự khác biệt rất lớn vậy.
Cũng may nhờ có mấy lời của Lệ Chi Tiên Tử, rốt cuộc Hằng Hỏa Chân Quân cũng tìm được cơ hội xen miệng vào:
- Hai hạt sen Quân Tử Kim Liên! Lệ Chi đạo hữu, chỉ cần ngươi bằng lòng ra tay quay giúp Bạch đạo hữu thì Bạch Vân Thư Viên chúng ta đồng ý bỏ ra hai hạt sen kim liên làm thù lao cho ngươi, ngươi thấy thế nào hả?
Hằng Hỏa Chân Quân biết Bạch Tôn Giả đang đóng một bộ phim điện ảnh, nghe nói Bạch Tôn Giả còn thủ vai chính trong phim nữa, nghĩ đến đã thấy ngầu rồi. Đợi bộ phim này ra rạp, chỉ cần nho gia có thể vượt qua kiếp này, hắn nhất định sẽ mang toàn bộ nho gia đệ tử đến rạp chiếu phim để xem!
- Ha ha, vậy sao được chứ.
Lệ Chi Tiên Tử khách khí nói.
- Tiên tử đừng khách khí với chúng ta! Ngoài ra, chỉ cần trong tay các ngươi có thi thể tà ma Cửu U thì cứ giao hết cho ta, ta đều đổi thành hạt sen cho các ngươi.
Hằng Hỏa Chân Quân vỗ ngực nói.
Tống Thư Hàng nghe thế thì hai mắt sáng lên, hỏi:
- Chân quân, nếu bây giờ trong tay ta có thi thể tà ma Cửu U cũng có thể đổi sao?
Hằng Hỏa Chân Quân sảng khoái đáp:
- Có thể đổi. Nhưng mà Thư Hàng tiểu hữu này, chẳng lẽ trong tay ngươi có ba mươi thi thể tà ma Cửu U ngũ phẩm hả?
- Đúng vậy, là do ngày hôm qua, trong lúc chúng ta đang quay phim đã tiện tay làm thịt một đợt tà ma Cửu U lớn, số lượng thi thể không ít. Trong đó còn có mấy con tà ma cấp bậc lục phẩm, chỉ là những thi thể này không nằm trong tay ta.
Tống Thư Hàng đáp.
- Chỉ cần Thư Hàng tiểu hữu cùng với các vị đạo hữu nguyện ý, đều có thể cầm đến chỗ ta để đổi. Tà ma Cửu U tứ phẩm, tu sĩ khác là bốn trăm thi thể đổi một hạt sen kim liên, nhưng các ngươi chỉ cần ba trăm là có thể đổi một hạt. Tà ma Cửu U ngũ phẩm, những tu sĩ khác là ba mươi thi thể đổi một hạt sen, còn các ngươi chỉ hai mươi con là có thể đổi. Về phần tà ma Cửu U lục phẩm, cứ một con, ta lại đổi cho các ngươi một hạt sen! Còn những tà ma Cửu U nhất phẩm đến tam phẩm thông thường, mặc dù chúng ta cũng thu nhưng chỉ có thể đổi chút linh thạch thôi.
Hằng Hỏa Chân Quân vỗ ngực nói.
- Một con có thể đổi một hạt? Vậy...
Tống Thư Hàng lấy túi thu nhỏ một tấc ra, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
- Tìm được rồi!
Tống Thư Hàng lấy ra thi thể của con tà ma rắn bốn đầu nọ. Chính là con tà ma rắn bốn đầu có lá gan rất mập, dám bắt hắn và Bạch Tôn Giả đi ấy.
Hằng Hỏa Chân Quân chớp mắt nhìn thi thể con tà ma kia. Ngay cả thi thể của tà mà Cửu U lục phẩm cấp bậc chân quân mà vị Tống Thư Hàng tiểu hữu cũng có sao? Từ thi thể này có thể nhìn ra được là mới chết không lâu.
Xem ra vị tiểu hữu này cũng là một tay đáng gờm đây.
Nhưng mà con tà ma rắn bốn đầu này chết thảm thật đấy. Thân thể nó giống như bị người ta dùng búa đập liên hồi không hề thương tiếc, bẹp dí nát bét hết thế kia, Hằng Hỏa Chân Quân nhìn mà thấy đau cả người.
Rốt cuộc con tà ma rắn bốn đầu này đã bị giết chết như thế nào mà thi thể của nó lại thảm đến mức này nhỉ?
- Hằng Hỏa tiền bối, có đổi được không?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Đổi, đương nhiên là đổi rồi.
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười nói, hắn phất tay thu thi thể của con tà ma rắn bốn đầu vào trang bị không gian.
Sau đó, một tay khác của chân quân lại lấy ra một hạt sen màu vàng đưa cho Tống Thư Hàng.
Đây chính là hạt sen Quân Tử Kim Liên!
...
Tống Thư Hàng nhận lấy hạt sen, lật qua lật lại quan sát.
Kéo dài năm mươi năm tuổi thọ đấy nhé! Nếu được thì hắn phải tận lực lấy thêm mấy hạt, giữ lại cho người nhà sau này dùng mới được.
- Thư Hàng, người định cho ai ăn hạt kim liên này? Có muốn tìm một con sủng vật để cho nó ăn vào không? Ta nói cho ngươi biết, chim nhỏ ăn vào có thể mở miệng nói chuyện đấy, thú vị lắm nhé, chơi vui hơn Đậu Đậu nhiều.
Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh nói.
Tống Thư Hàng:
-...
Bạch tiền bối, ngài nghĩ ai cũng là “bạch gia tử” như ngài à.
- Ta muốn tự mình dùng để thử xem hiệu quả thế nào.
Tống Thư Hàng nói xong, xoa xoa hạt sen rồi nhét vào trong miệng.
Ngay lúc hắn chuẩn bị nuốt xuống thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn chắp hai tay lại, quay mặt về phía Bạch tiền bối, nhắm mắt yên lặng cầu nguyện.
Bạch Tôn Giả:
-...
Sau khi cầu nguyện xong, Tống Thư Hàng cắn nát hạt sen.
Hạt sen có vị hơi đắng, đặc biệt là khi ăn đến lõi hạt sen, đắng đến tê cả lưỡi.
...
Sau năm hô hấp.
Tống Thư Hàng mở mắt, thở ra một hơi thật dài.
Hắn cảm giác thân thể mình tràn đầy sinh lực và sức sống, loại cảm giác này giống như lúc thọ nguyên được tăng cường sau khi mới độ kiếp xong vậy, sướng tê người.
Tô Thị A THập Lục tò mò nhìn hắn:
- Thế nào hả? Thức tỉnh năng lực gì vậy?
- Đừng nói là năng lực tái tạo răng vô hạn nhé?
Lệ Chi Tiên Tử lo lắng nói.
Tống Thư Hàng cẩn thận cảm ứng một chút, đột nhiên vui vẻ nói:
- Ha ha, là năng lực đặc thù có liên quan đến khẩu khiếu!
Lúc Tống Thư Hàng ở cảnh giới nhất phẩm đã thức tỉnh hai năng lực thiên phú. Một là năng lực viên đạn thời gian thuộc về thiên phú nhãn khiếu, được Tống Thư Hàng xưng là thị giác cao thủ.
Hai là năng lực huyễn âm thuộc về thiên phú khẩu khiếu. Lúc Tống Thư Hàng ở cảnh giới nhất phẩm, khi hắn phối hợp năng lực này với sư tử hống đã có thể rống choáng tu sĩ cảnh giới nhị phẩm từ hai đến ba hơi thở.
Lúc Tống Thư Hàng quay về phía Bạch Tôn Giả cầu nguyện, hắn đã cầu bản thân thức tỉnh năng lực thuộc loại hình thực dụng, trăm ngàn lần đừng vớ được mấy loại năng lực linh tinh như tăng cường lông tóc, móng tay biến sắc gì đó.
Quả nhiên hắn đã chính xác khi quay mặt về phía Bạch tiền bối cầu nguyện, lời thỉnh cầu của hắn hiệu nghiệm rồi. Năng lực mới thức tỉnh của hắn có liên quan đến khẩu khiếu, nói không chừng có thể kết hợp với năng lực huyễn âm của thiên phú khẩu khiếu, tạo thành năng lực thiên phú có lực sát thương cực mạnh!
- Nghe có vẻ rất thú vị! Thư Hàng, mau thi triển xem thử.
Lệ Chi Tiên Tử hiếu kỳ nói.
- Xem ta đây!
Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu.
Sau đó hắn há miệng, thở nhẹ ra một hơi. Trong lúc hắn thở ra, đầu lưỡi khẽ chấn động hai cái.
Một lát sau, linh lực trong hư không bắt đầu chấn động. Linh lực bốn phía bị một bàn tay vô hình kéo tới, hội tụ lại, cuối cùng hợp thành một đóa hoa sen trắng muốt trước mặt Tống Thư Hàng.
Đóa hoa sen trắng như tuyết, mang theo từng tia khí lạnh, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung. Đồng thời hoa sen còn phát ra một mùi hương ngọt ngào, lan tỏa ra xung quanh.
Mọi người vừa ngửi được mùi hương ngọt ngào này, lập tức sinh ra cảm giác thèm ăn.
Sao cứ cảm giác có gì đó sai sai nhỉ?
- Đây là năng lực đặc thù gì vậy chứ?
Lệ Chi Tiên Tử đưa tay che miệng nhỏ của mình lại, cười lớn nói.
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt nghi hoặc.
Bạch Tôn Giả nói:
- Ta đã nói rồi mà, còn không bằng đút cho sủng vật ăn. Sủng vật ăn xong không những có thể nói tiếng người, còn có thể sống thêm năm mươi năm, đáng yêu hơn Đậu Đậu nhiều.
Tống Thư Hàng:
-...
Hắn đờ người, xoay đầu nhìn về phía Hằng Hỏa Chân Quân.
- Chúc mừng Tống Thư Hàng tiểu hữu, hồi trước cũng có người thức tỉnh năng lực đặc thù này, đây là năng lực “Thiệt Trán Liên Hoa” đấy.
Hằng Hỏa Chân Quân cười ha ha, lên tiếng chúc mừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...