Vốn dĩ Thiên Nhai Tử đạo trưởng chọn ở lại trong biệt thự của Ngư Kiều chứ không ra mặt can thiệp vào thiên kiếp của Tống Thư Hàng. Không phải vì hắn không muốn giúp Tống Thư Hàng, mà là vì chính hắn cũng sắp phải độ kiếp tới nơi.
Nếu tùy tiện ra tay mà bất cẩn một cái thì nói không chừng sẽ kéo lôi kiếp của hắn giáng xuống theo. Đến lúc đó hai tầng lôi kiếp cùng nện thì cả Thư Hàng và hắn đều cầm chắc cái chết.
Cho nên đạo trưởng mới ở lại trong biệt thự của Ngư Kiều Kiều và cố gắng che giấu khí tức của mình. Song hắn vẫn quan sát tình hình độ kiếp của Tống Thư Hàng từ xa và lúc nào cũng cảm ứng sát sao khí tức sinh mệnh của Tống Thư Hàng.
Hết đợt thiên kiếp này đến đợt thiên kiếp khác, Tống Thư Hàng đã vượt qua mười đợt thiên kiếp.
“Không ngờ tiểu tử này lại gặp thiên kiếp mười đợt trăm năm khó thấy, may mà cuối cùng cũng vượt qua thành công rồi.” Thiên Nhai Tử đạo trưởng khi ấy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ấy vậy mà lúc này kiếp vân trên trời lại ngưng đọng chứ không tan, sau mười đợt thiên kiếp vẫn còn đợt thứ mười một nữa.
Sao lại có thiên kiếp mười một đợt ở đâu ra thế này?
Đã thế, uy lực của đợt thiên kiếp thứ mười một còn cường đại vô cùng. Đối với tu sĩ nhị phẩm thì đây chính là tình huống thập tử vô sinh, đặc biệt là Thư Hàng tiểu hữu còn chẳng kịp chuẩn bị gì. Đợt thiên kiếp thứ mười một này chắc chắn sẽ lấy mạng hắn mất.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhíu mày.
Sau đó hắn thầm tính toán trong lòng. Thiên kiếp của Tống Thư Hàng đã đánh đến đợt cuối rồi, nếu hắn ra tay mà cẩn thận một chút thì có thể đánh tan kiếp vân! Chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì sẽ không ảnh hưởng tới trạng thái của mình.
Coi như kết thiện duyên đi.
Thế là Thiên Nhai Tử đạo trưởng ngự kiếm bay vọt đến nơi Tống Thư Hàng đang độ kiếp. Thực tế thì mối quan hệ giữa Tống Thư Hàng và Thiên Nhai Tử đạo trưởng còn chưa sâu sắc tới mức hắn phải dấn thân vào nguy hiểm đến cứu đối phương. Vì hai người chỉ vừa mới gặp mặt hôm kia và giao dịch với nhau một lần mà thôi.
Thế nhưng vì quan hệ với Biệt Tuyết Tiên Cơ, cộng thêm ba ngày ăn chực uống chực trong biệt thự của Ngư Kiều Kiều, cho nên hắn có cảm nhận không tồi về hai đứa hậu bối Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều này.
Bởi thế, dưới tiền đề là có đủ khả năng, hắn đã lựa chọn ra tay trợ giúp.
…
Khi Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang phi hành thì vẫn luôn chú ý đến biến hóa của thiên kiếp. Dường như thiên kiếp bị lực lượng nào đó dẫn đi nên đã yếu đi rất nhiều, thế nhưng khí tức sinh mệnh của Thư Hàng tiểu hữu cũng càng ngày càng yếu hơn.
Thế là vừa tới nơi, Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã hét to để an ủi Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng tiểu hữu chớ sợ, lão đạo đến giúp ngươi một tay đây!
Tống Thư Hàng đang hứng thiên kiếp: 0_0
May mà có Ngư Kiều Kiều ở bên cạnh.
Chưa đợi Thiên Nhai Tử đạo trưởng ra tay thì Ngư Kiều Kiều đã đón đầu hắn và hét lên nhắc nhở:
- Đạo trưởng hạ thủ lưu tình!
Thiên Nhai Tử đạo trưởng nghi hoặc.
- Đạo trưởng, thiên kiếp của Tống Thư Hàng đã sắp kết thúc rồi, đạo trưởng không cần căng thẳng đâu. – Ngư Kiều Kiều vội vàng giải thích.
Tống Thư Hàng đã vượt qua đạo thiên kiếp thứ mười một sau muôn vàn gian khổ, bây giờ chỉ cần thiên lôi tẩy rửa thân thể nữa là hoàn thành thiên kiếp rồi. Nếu bây giờ thiên kiếp của Tống Thư Hàng mà bị đánh tan thì hắn sẽ khóc ngất trong WC luôn mất.
Thiên lôi thối thể - khi tu sĩ bình thường độ kiếp trùng kích cảnh giới tam phẩm xong thì có thể nhận “Thiên lôi thối thể”, đẩy thể chất lên cảnh giới tam phẩm, bước vào Chiến Vương chi khu.
Mà Tống Thư Hàng đã hoàn thành Chiến Vương chi khu ngay khi đang độ kiếp, cho nên thiên lôi thối thể chỉ tăng lên một chút thể chất cho hắn mà thôi.
Thế nhưng thiên lôi thối thể cũng là một giai đoạn của thiên kiếp, nếu mà bị đánh tan thì lần sau thiên kiếp sẽ lại bắt đầu từ đầu!
Trời biết thiên kiếp lần sau có phải lại là thiên kiếp mười một đợt nữa hay không?
Nếu mà vẫn là mười một đợt thì Tống Thư Hàng không tự tin rằng mình sẽ vượt qua được một cách thuận lợi đâu. Vì tuy hắn đã lên tới cảnh giới tam phẩm rồi, nhưng thực lực của hắn tăng thì uy lực của thiên kiếp cũng tăng theo đấy!
Nghe tiếng nhắc nhở của Ngư Kiều Kiều xong, Thiên Nhai Tử cũng dừng lại và lùi đến bên cạnh cô.
Hắn nhìn trạng thái hiện tại của Tống Thư Hàng, Chiến Vương chi khu đã ngưng tụ xong, chân khí trong cơ thể hóa thành sông lớn!
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. – Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói.
Ngư Kiều Kiều cũng gật đầu cảm thán, sau đó bắt đầu giảng giải cho Thiên Nhai Tử đạo trưởng nghe thiên kiếp lần này hung hiểm đến mức nào.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng vừa nghe vừa không ngừng xuýt xoa.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc.
Từ từ, chờ một tí.
Có phải hắn bỏ sót cái gì rồi không? Ba ngày trước khi hắn gặp Tống Thư Hàng thì Tống Thư Hàng mới chỉ có tu vi nhị phẩm bốn đan điền thôi cơ mà?
Sao tự nhiên đã độ kiếp rồi?
Là kẻ nào truyền công cho Thư Hàng tiểu hữu?
Sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn đã hẹn sẽ truyền công cho Thư Hàng tiểu hữu cơ mà, ai hớt hay trên của hắn rồi?
…
"Ầm ầm ầm! "
Đạo thiên lôi thối thể màu tím trên bầu trời cuối cùng cũng giáng xuống.
- AAAA – Tống Thư Hàng bị đánh run rẩy cả người, thế nhưng kì lạ là cảm giác sảng khoái sung sướng lại không ngừng dâng trào từ nơi sâu thẳm trong cơ thể hắn. Trong sự sảng khoái ấy, thể chất của hắn cũng từ từ tăng lên.
Tống Thư Hàng cũng thấy sai trái lắm… bị sét đánh mà mình lại thấy sướng, sướng đến mức không muốn dừng.
Cơ thể mình không bị sao đấy chứ hả?
Tia sét màu tím giáng đủ mười giây mới tiêu tan.
Tống Thư Hàng lại ngẩng đầu nhìn lên kiếp vân trên bầu trời.
Kiếp vân tiêu tán trong nháy mắt! Rốt cuộc thiên kiếp nhị phẩm của hắn cũng kết thúc rồi!
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
- Thành công!
Lần này hắn không cười nữa. Hắn sợ mình cười xong mà đợt kiếp lôi thứ mười hai xuất hiện thì biết phải làm sao?
Sau đó hắn bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
Đầu tiên là chân khí. Sau khi chính thức thăng lên tam phẩm thì đan điền trong cơ thể đã nối liền thành một vòng tuần hoàn, chân khí hóa thành sông lớn tuần hoàn không nghỉ, cuồn cuộn không dừng. Sau đó chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu biến hóa thành “chân dịch”.
Mười phần chân khí có thể ngưng tụ ra một phần chân dịch. Thể tích có thu nhỏ lại, thế nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong nó không những không thay đổi mà chất lượng còn cao hơn!
Khi chân khí toàn thân đều ngưng tụ thành chân dịch thì lượng năng lượng được tồn trữ trong đan điền sẽ tăng lên không chỉ chục lần.
Hơn nữa sau khi tấn chức tam phẩm thì các đan điền của hắn đều to ra gấp đôi. Chỉ tính riêng chân khí thì lượng chân khí trong cơ thể tu sĩ tam phẩm đã tăng gấp hai mươi lần nhị phẩm! Mà Tống Thư Hàng còn từng được Bạch Tôn Giả dùng Súc Khí Khoách Chân pháp, sức chứa của đan điền còn cao hơn cả tu sĩ tam phẩm bình thường. Chỉ cần cứ duy trì như thế thì chân khí của hắn sẽ hùng hậu hơn tu sĩ cùng cảnh giới bình thường rất nhiều.
Tiếp đến là thể chất. Thiên lôi thối thể tăng cường thẻ chất của tu sĩ, đẩy thể chất của tu sĩ nhị phẩm lên tam phẩm. Số lượt thiên lôi càng nhiều thì hiệu quả thối thể của thiên lôi càng lớn.
Trước khi Tống Thư Hàng độ kiếp xong thì thể chất đã đạt tới cảnh giới Chiến Vương tam phẩm. Sau mười một đợt thiên kiếp, thể chất của hắn tăng vọt lên gấp bội lần.
Hắn phát hiện khi mình dốc toàn lực vận chuyển chân khí thì trên thân thể sẽ tản mác ra những đốm sáng như ánh sao.
Bây giờ Tống Thư Hàng vẫn chưa biết, “ánh sao” này chính là dị tượng mà thân thể sản sinh ra khi tu sĩ tam phẩm bình thường đả thông Tinh Huy mạch.
Có điều lúc này thì bốn kì mạch trong cơ thể của Tống Thư Hàng vẫn chưa được đả thông. Chỉ vì thể chất của hắn quá mức khổng lồ, thể chất vừa vào tam phẩm đã tích lũy đến mức độ của “tu sĩ tam phẩm Tinh Huy” nên mới xuất hiện dị tượng ấy.
Tống Thư Hàng cảm thấy thể chất của mình đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Với thể chất này thì nỗi đau nhức nhối do tinh thần lực mang lại chắc là sẽ giảm đi nhỉ?
Đang lúc suy tư thì tinh thần lực của Tống Thư Hàng chấn động. Sau đó đau nhức từng cơn kéo tới như búa nhỏ gõ lên đầu hắn.
Sau khi độ kiếp thành công, thể chất, chân khí và tinh thần lực tăng cường toàn diện. Tuy thể chất của hắn mạnh lên nhưng tinh thần lực cũng tăng theo. Tinh thần lực ở mi tâm của hắn càng gần với màu bạc hơn một chút.
Tống Thư Hàng lại thấy vui mừng. Tuy mi tâm vẫn đau nhưng đã giảm đi nhiều so với hồi còn nhị phẩm.
Lúc trước hắn đau như thi thoảng có cây búa lớn nện vào trán, bây giờ thì chỉ còn là búa nhỏ thôi. Chỉ cần tăng cường thể chất thêm nữa thì búa nhỏ sẽ thành búa bơm hơi, thế là hắn có thể ngủ yên được rồi.
Nghĩ thế, Tống Thư Hàng ngập tràn hạnh phúc.
Tống Thư Hàng cất Lưu Tinh kiếm đi, chờ bao giờ gặp lại Bạch tiền bối sẽ trả kiếm lại cho ngài ấy.
Sau đó hắn nhìn về phía xa xa, mỉm cười ra dấu “thành công” với Ngư Kiều Kiều và Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Thành công rồi, lần này thành công thật rồi!
Sau khi báo tin vui cho Ngư Kiều Kiều và Thiên Nhai Tử đạo trưởng xong, trong lòng Tống Thư Hàng khẽ động.
Sau đó hắn nhanh chóng mò vào túi thu nhỏ một tấc và lấy Ngộ Đạo thạch ra. Rễ của Thông Nương vẫn còn bám trên này.
Ban nãy Tống Thư Hàng cảm ứng được một luồng khí tức sinh mệnh khổng lồ tỏa ra từ Ngộ Đạo thạch!
…
Mấy phút trước.
Thông Nương cảm thấy hôm nay mình nhọ không để đâu cho hết, vất vả lắm mới nhú ra được cái búp mà nó lại bị thiên lôi thiêu ra tro. Cô tuyệt vọng sâu sắc.
Rốt cuộc thì phải mất bao lâu nữa cô mới có thể mọc ra được một cái búp hành hoàn chỉnh rồi hóa thành người đây?
Thông Nương đang suy tư thì đạo thiên lôi thối thể kia từ trên trời giáng xuống. Khi nó tẩy rửa thân thể của Tống Thư Hàng, thì cũng có một phần đổ vào Thông Nương có huyết mạch của hắn đang bám trên Ngộ Đạo Thạch.
Sau khi thiên lôi thối thể qua đi thì Thông Nương cảm thấy mấy cọng rễ hành của mình đều run lên. Cô nghĩ hôm nay đúng là bi kịch thật mà.
Thế mà lúc này thì Tống Thư Hàng tự nhiên lại lấy Ngộ Đạo Thạch ra.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Thông Nương nghi hoặc.
Ngay sau đó, một cọng mầm hành xanh biếc phớt đỏ sinh trưởng từ Ngộ Đạo thạch… thế rồi chỉ trong chớp mắt, Thông Nương đã trở thành một cây hành tây cao tới nửa mét.
Thông Nương sững ra.
Sau đó cô cười vang sung sướng:
- Há há há há há há!
Búp hành của cô lại nhú ra rồi! Nhú ra cả cây hoàn chỉnh luôn!
Đồng thời, trong lòng Thông Nương nảy ra một suy nghĩ.
Ngay sau đó, cô biến thành một cô gái có làn da trắng ngần và khuôn mặt giảo hoạt.
Cô mặc sườn xám màu xanh làm tôn lên dáng người thon thả và quyến rũ, mái tóc dài màu lục buộc thành hai bím lắc lư sau lưng.
Vì Tống Thư Hàng cầm Ngộ Đạo thạch trong tay, cho nên sau khi Thông Nương biến hình thì mũi chân đứng ngay trên tay hắn.
- Ha ha ha ha ha, cuối cùng thì ta cũng biến hóa lại được rồi - Thông Nương reo lên vui vẻ.
Hơn nữa lúc này đây cô đã học được bài học. Khi biến hình thì Ngộ Đạo thạch ẩn sâu trong cơ thể chứ không còn phồng lên như mang thai nữa.
Thông Nương chống nạnh đứng trên bàn tay của Tống Thư Hàng và cười to thỏa mãn.
- Chúc mừng Thông đạo hữu lại biến được thành người. – Tống Thư Hàng rung tay, cảm thấy Thông Nương trên tay mình nhẹ bẫng.
Nghe thấy câu nói của Tống Thư Hàng thì Thông Nương ngừng bặt tiếng cười và sắc mặt trở nên đắng ngắt.
Vất vả lắm cô mới biến hóa thành công. Thế nhưng cô vẫn là Thông Nương lúc trước – vẫn chỉ là cây hành thành tinh đáng thương có cảnh giới nhất phẩm tam khiếu mà thôi.
Dù có Ngộ Đạo thạch tương trợ, thế nhưng mấy tháng qua búp hành của cô cứ gãy lại cụt, cụt lại gãy, cả quá trình đẫm máu và nước mắt, cảnh giới không hạ đã là tốt lắm rồi.
Còn đối thủ Tống Thư Hàng của cô vốn chỉ là một tu sĩ nhân loại cảnh giới xấp xỉ cô, thế mà đã trở thành một tu sĩ tam phẩm cường đại trong thời gian ngắn, cứ như là bật hack vậy.
Thông Nương ngẩng đầu ngó trời cao…
"Mẹ nó, không biết bao giờ nô gia mới có thể đào tẩu khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này mà vươn tới tự do đây? "
Bây giờ cô hối hận xanh cả ruột, lúc trước đúng là không nên máu dồn lên não rồi đi cướp Ngộ Đạo thạch gì đó mà…
Sau khi thở vắn than dài não ruột, Thông Nương lại cúi đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng rồi chớp mắt:
- Thư Hàng đạo hữu, ngươi thương ta khốn khổ lắm mới biến lại thành người được, ngươi thả ta đi có được không?
- Ha ha. – Tống Thư Hàng cười khẽ. Ngộ Đạo thạch vẫn còn đang ở trên người Thông Nương, trước khi tách được nó ra khỏi người cô thì làm sao mà hắn thả cô đi cho được?
Thông Nương:
- Đậu má!
Tống Thư Hàng:
- Ha ha.
…
Ở phía xa xa
Ngư Kiều Kiều và Thiên Nhai Tử đạo trưởng đều cười rất tươi rồi bước tới chúc mừng Tống Thư Hàng độ kiếp thành công.
Trong giới tu sĩ, mỗi một lần độ kiếp thành công đều là một chuyện đáng để chúc mừng. Đệ tử trong các môn phái và thế gia lớn mà độ kiếp thành công thì còn có thể bày tiệc đãi khách nữa kia.
Thiên Nhai Tử đi được mấy bước thì đột nhiên biến sắc.
Khí tức trên người hắn bắt đầu xao động.
Hình như vừa rồi bị ảnh hưởng của thiên kiếp cho nên… cảnh giới của hắn không ức chế nổi rồi.
Bi kịch, rõ ràng là hắn rất chú ý khống chế, không ngờ là vẫn bị ảnh hưởng.
Bây giờ ép cảnh giới vô dụng rồi, cho nên phải truyền công ngay thôi! Phải truyền công, phải kéo cảnh giới xuống, phải đẩy thiên kiếp xa ra!
Thiên Nhai Tử đạo trưởng kết pháp ấn rồi nhìn sang Ngư Kiều Kiều ở bên cạnh mình:
- Kiều Kiều cô nương, tuy rằng cô là hải yêu, thế nhưng Truyền Công đại pháp của lão phu đã được cải tạo nhiều năm nên yêu tộc cũng nhận được đấy. Lão phu đang có mười năm công lực rất chi là tinh thuần, lần này không giao dịch mà cho không cô nương luôn nè, được không?
Ngư Kiều Kiều:
- …
- Xin lỗi đạo trưởng, ta nghĩ ta tạm thời không cần đến công lực đâu. – Ngư Kiều Kiều từ chối thẳng thừng.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng lấy làm tiếc nuối lắm.
Sau đó hắn nói với Tống Thư Hàng phía xa:
- Thư Hàng tiểu hữu, tuy ngươi vừa mới độ kiếp thành công, thế nhưng công lực thì có bao giờ thừa đâu. Lão phu đang có mười năm công lực tinh thuần, cho không luôn nè ngươi có lấy không?
Tống Thư Hàng:
-..
- Xin lỗi đạo trưởng, ta vừa mới thăng cấp thành công, ít nhất cũng phải củng cố cảnh giới của mình trước đã. – Tống Thư Hàng thành khẩn đáp.
- Cũng phải, đối với ngươi bây giờ thì củng cố cảnh giới là quan trọng nhất. – Thiên Nhai Tử đạo trưởng thở dài não ruột. Nếu không thể truyền công được thì đành phải phong ấn chính mình lại thôi.
Thế nhưng phong ấn bản thân thì nhiều di chứng và hạn chế lắm… Không thoải mái hết cả người như là truyền công đâu.
Đang lúc Thiên Nhai Tử đạo trưởng suy nghĩ mông lung thì thấy Thông Nương đứng trên tay Tống Thư Hàng.
- Ủa? – Đạo trưởng mở to hai mắt.
Vốn dĩ hắn cho rằng yêu quái biến được thành người phải là đại yêu ngũ phẩm, cho nên ngay từ đầu hắn đã không nghĩ đến việc truyền công cho Thông Nương.
Cùng là ngũ phẩm nhưng con người thì khác với yêu tinh, đại yêu ngũ phẩm người ta đâu có thèm gì mười năm công lực tinh thuần của hắn.
Thế nhưng bây giờ khi nhìn kĩ lại thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng phát hiện ra Thông Nương mới chỉ có cảnh giới tam khiếu của nhất phẩm mà thôi.
Cảnh giới này thấp quá đi.
Tiểu yêu cảnh giới thấp thế này làm sao mà biến thành người được hay vậy? Chẳng lẽ chủng tộc của cô ta có chỗ nào đặc thù? Cô ta là linh vật thiên địa? Hay là cô ta gặp kì ngộ gì đặc biệt?
Song bất luận thế nào thì yêu nữ này cũng là đối tượng tốt nhất để hắn truyền công.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng hỏi:
- Thư Hàng tiểu hữu, cây hành thành tinh trên tay ngươi là ái sủng của ngươi à?
- Ái sủng cái đầu ông, ta là một cây hành tinh tự do tự tại, không phải là sủng vật của bất cứ ai hết! – Thông Nương quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang lườm Thiên Nhai Tử đạo trưởng đầy căm tức, cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “tự do”.
Tống Thư Hàng hơi gật đầu:
- Đúng vậy đạo trưởng, Thông Nương không phải là sủng vật của ta, chỉ vì một vài nguyên nhân nên cô ấy tạm thời ở bên ta mà thôi.
- Thế thì tốt rồi. – Thiên Nhai Tử đạo trưởng nói: - Nè hành lá thành tinh, lão đạo đang có mười năm công lực tinh thuần, cho không cô nè, có muốn hay không?
- Ta thèm vào, bị ngươi truyền công xong nhọ bỏ xừ, chẳng sống được bao lâu thì đã về chầu ông vải rồi. – Thông Nương nói. Cô được Tống Thư Hàng mang theo bên cạnh nên đương nhiên đã nghe Ngư Kiều Kiều nói về tên cuồng truyền công này rồi.
- Tất cả những lời đó đều là tin đồn ác ý nhằm hãm hại lão đạo. Thực ra sau khi nhận công lực của lão đạo, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, ôn dưỡng tiêu hóa hết công lực đó thì sẽ không nguy hiểm gì đến sinh mạng đâu mà. Ví dụ như cái vị tiểu đạo hữu nhận công lực của lão đạo cách đây không lâu ấy. Hắn siêng năng tu luyện, nên bây giờ đã là tu sĩ tam phẩm đỉnh phong, sắp sửa trùng kích cảnh giới tứ phẩm đến nơi rồi kia kìa. – Thiên Nhai Tử đạo trưởng mỉm cười.
Nghe đến đây thì… Thông Nương hơi động lòng.
Bởi vì cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì khoảng cách cảnh giới giữa mình và Tống Thư Hàng sẽ bị kéo càng ngày càng xa mất.
Cảnh giới của Tống Thư Hàng càng ngày càng cao, thực lực của hai người chênh nhau mỗi lúc một lớn, thì hi vọng chạy trốn của cô lại càng xa vời hơn.
Thế nhưng nếu nhận công lực của vị dạo trưởng này thì cô cũng sẽ đạt tới cảnh giới tứ phẩm nhanh thôi!
- Cho không thật à? – Thông Nương hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...